Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thác Loạn Ở Lasvegas
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 7
N
ếu bạn không biết, thì đến đây học hỏi…
Nếu bạn biết, đến dạy bảo[*]
Phiên họp đầu tiên – phát biểu khai mạc – kéo dài gần như hết buổi chiều. Chúng tôi ngồi kiên nhẫn qua hết hai tiếng đầu, dù rõ ngay từ đầu là chúng tôi chẳng đến để Học hỏi cái gì và cũng rõ không kém là chúng tôi họa có điên mới Dạy bảo cái gì đó. Cũng khá dễ khi cứ ngồi đó, với cái đầu đầy mescaline và nghe hàng giờ liền những lời vớ vẩn chẳng liên quan… Chắc chắn không có rủi ro nào cả. Những tên khốn tội nghiệp này không phân biệt được đâu là mescaline đâu là mì ống.
Tôi đồ rằng chúng tôi có thể dự cả phiên họp mà trong đầu đầy a–xít… ngoại trừ một số người; có những khuôn mặt và cơ thể trong đám đông chắc chắn đang vật vã vì a–xít. Hình ảnh một cảnh sát trưởng 150 kg, người Waco, Texas, hôn hít công khai mụ vợ (hay người đàn bà đi cùng ông ta) 130 kg khi đèn tắt để chiếu Phim về Ma túy, là không thể tha thứ được khi ta dùng mescaline – đây về cơ bản là loại ma túy cảm xúc/ bề ngoài gây cường điệu hiện thực, thay vì biến đổi nó – nhưng với một cái đầu đầy a–xít, cảnh tượng hai con người béo núc ních công khai sờ soạng nhau quá đà, trong khi hàng ngàn cảnh sát xung quanh họ đang xem một bộ phim về “mối nguy hiểm của cần sa” sẽ không thể chấp nhận được về mặt cảm xúc. Bộ não sẽ đào thải nó: tủy sống sẽ khước từ những tín hiệu do thùy trán chuyển xuống… và trong khi đó, não giữa sẽ cố gắng một cách tuyệt vọng lý giải khác đi về cảnh tượng kia, trước khi chuyển nó về tủy sống và rủi ro của hành động xác thịt.
A–xít là một loại ma túy tương đối phức tạp, xét theo tác động của nó, trong khi mescaline lại khá đơn giản, và dễ hiểu – nhưng trong một cảnh như thế này, sự khác biệt là về mặt học thuật. Bởi đơn giản, tại hội thảo này người ta chẳng kêu gọi gì ngoài việc tiêu thụ thật nhiều Chất giảm đau: Viên đỏ, Cỏ, và Rượu, bởi vì toàn bộ chương trình này dường như đã được những kẻ phê thuốc Seconal sắp đặt từ năm 1964.
Nơi đây có hơn một ngàn cảnh sát đang bảo nhau rằng “chúng ta phải công nhận văn hóa ma túy,” nhưng bọn họ không hề có lấy một ý tưởng phải bắt đầu từ đâu. Họ thậm chí không thể tìm được một ý tưởng chết tiệt nào hết. Có những tin đồn hành lang rằng có lẽ Mafia đứng sau vụ này. Hay có lẽ là Beatles. Có lần, một khán giả đã hỏi Bloomquist ông ta có nghĩ “cư xử kỳ quặc” của Margaret Mead, gần đây, có thể được lý giải do nghiện cần sa không.
“Tôi thực sự không biết,” Bloomquist đáp. “Nhưng ở tuổi của bà ấy, nếu bà ấy có hút cỏ, thì bà ấy sẽ bay một chuyến nhớ đời.”
Khán giả cười rồ lên trước nhận xét này.
Luật sư quay sang thì thầm rằng hắn sẽ bỏ hội nghị. “Tôi sẽ xuống sòng bạc,” hắn nói. “Tôi biết nhiều cách lãng phí thời gian hay hơn ngồi đây nghe mấy thứ vớ vẩn này.” Hắn đứng lên, làm đổ gạt tàn khỏi tay ghế, rồi nhào ra lối đi về phía cửa.
Cách xếp đặt ghế ngồi không dành cho việc đi lại bừa bãi. Mọi người cố nhường đường cho hắn, nhưng không còn chỗ để mà nhúc nhích.
“Cẩn thận đấy!” ai đó hét lên khi hắn đẩy người họ.
“Địt mẹ mày!” hắn gầm gừ.
Lúc này, hắn gần ra đến cửa. “Tôi phải ra!” hắn quát. “Tôi không thuộc về nơi này!”
“Xéo đi,” một giọng nói.
Hắn dừng lại, nhìn quanh – rồi hắn dường như nghĩ nên thôi, và lại đi tiếp. Lúc hắn ra đến cửa, toàn bộ cuối phòng bị náo loạn. Đến cả Bloomquist, ở phía trên sân khấu, dường như cũng nhận ra rắc rối từ phía xa. Ông ta ngừng nói và lo lắng nhìn theo hướng tiếng ồn ào. Có lẽ ông ta nghĩ rằng cãi cọ đã nổ ra – có lẽ một cuộc xung đột chủng tộc nào đấy, một chuyện không thể dẹp.
Tôi đứng lên và phăm phăm về phía cửa. Dường như đấy là lúc thích hợp để chạy trốn. “Xin lỗi, tôi thấy buồn nôn,” tôi nói với cái chân đầu tiên tôi dẫm lên. Nó giật lại, và tôi lại nói, “Xin lỗi, tôi sắp nôn rồi… xin lỗi, nôn… xin thứ lỗi, vâng, thấy buồn nôn…”
Lần này, lối đi mở ra rất tử tế. Không một lời phản đối. Những bàn tay thực sự giúp tôi đi qua. Họ sợ tôi sắp phun ra, và không ai muốn như thế – ít nhất là không nôn lên người họ. Tôi đến cửa chỉ mất bốn lăm giây.
Luật sư đã ngồi ở quán bar, đang gán gẫu với một tay cớm độ tứ tuần, dáng thể thao, thẻ tên bằng nhựa cho biết anh ta là Ủy viên Công tố từ nơi nào đó ở Georgia. “Tôi á, tôi ghiền whisky,” anh ta đang nói. “Nơi thành phố tôi sống, chúng tôi không có nhiều vấn đề về ma túy.”
“Anh sẽ gặp đấy,” luật sư nói. “Sẽ có hôm đang ngủ, anh tỉnh dậy và thấy một tên nghiện đang phá nát phòng ngủ của anh.”
“Không!” người Georgia nói. “Không phải ở chỗ tôi.”
Tôi nhập bọn với họ, và gọi một rum đá, loại cốc cao.
“Anh cũng người California,” anh ta nói. “Bạn anh đây đang kể cho tôi về dân nghiện.”
“Bọn họ ở khắp nơi,” tôi nói. “Không ai an toàn. Và ở miền Nam lại càng không. Bọn họ thích thời tiết ấm.”
“Bọn họ hành động theo cặp,” luật sư nói. “Đôi khi theo băng đảng. Bọn họ trèo vào phòng ngủ, và ngồi lên ngực anh, với mấy con dao Bowie to bự.” Hắn gật đầu nghiêm nghị. “Bọn họ thậm chí còn ngồi lên ngực vợ anh – kề lưỡi dao lên sát cổ cô ấy.”
“Chúa toàn năng ơi,” gã người miền nam nói. “Chuyện quái gì đang xảy ra trên đất nước này vậy?”
“Chẳng bao giờ anh tin nổi đâu,” luật sư nói. “Ở LA chuyện này ngoài tầm kiểm soát rồi. Ban đầu là ma túy, giờ là ma thuật.”
“Ma thuật à? Mẹ kiếp, đừng nói thế chứ!”
“Cứ đọc báo mà xem,” tôi nói. “Anh bạn này, anh không biết rắc rối cho tới khi anh gặp một lũ nghiện phát điên vì muốn người hiến tế!”
“Không!” anh ta nói. “Đó là chuyện viễn tưởng khoa học!”
“Ở chỗ chúng tôi thì không phải vậy,” luật sư nói. “Quỷ thần ơi, chỉ ở Malibu thôi, lũ thờ Satan này đã giết ít nhất sáu đến tám người mỗi ngày.” Hắn dừng lại nhấp rượu. “Và chúng chỉ muốn máu,” hắn nói tiếp. “Bọn chúng bắt người ngay trên đường nếu buộc phải thế.” Hắn gật gù. “Thôi đúng rồi. Mới hôm trước, đã xảy vụ bọn chúng bắt một cô gái ngay ngoài một cửa hiệu Mc Donald. Cô gái là nhân viên của quán. Tầm mười sáu tuổi… có nhiều người chứng kiến!”
“Chuyện gì xảy ra?” bạn của chúng tôi nói. “Bọn chúng đã làm gì cô gái?” Anh ta dường như rất kích động vì điều đang nghe thấy.
“Làm gì à?” luật sư nói. “Chúa ơi. Bọn chúng chặt đầu cô gái ngay trong bãi đỗ xe. Rồi chúng khoét đủ các lỗ và hút máu cô ta!”
“Chúa lòng lành ơi!” Người Georgia kêu lên. “Và không ai làm gì sao?”
“Họ có thể làm gì đây?” tôi nói. “Gã chặt đầu cao tầm hai mét và nặng một trăm bốn chục kilo. Hắn nhét hai khẩu Luger, và những tên khác dùng loại M–16. Bọn họ đều là cựu binh…”
“Gã to con từng là thiếu tá Hải quân,” luật sư nói. “Chúng tôi biết hắn sống ở đâu, nhưng chúng tôi không thể đến gần nhà hắn.”
“Không!” anh bạn chúng tôi kêu. “Không phải thiếu tá!”
“Hắn muốn lấy tuyến tùng,” tôi nói. “Nên trông hắn mới hộ pháp thế. Khi hắn bỏ Hải quân, hắn chỉ là một gã nhỏ con.”
“Ôi Chúa ơi!” bạn của chúng tôi nói. “Thật kinh khủng!”
“Chuyện xảy ra hàng ngày ấy mà,” luật sư nói. “Thường thì cả gia đình. Trong đêm. Hầu hết đều ngủ cho đến khi họ cảm thấy đầu mình rời ra – và lúc ấy dĩ nhiên là quá muộn.”
Tay phục vụ quầy bar dừng lại hóng hớt. Tôi đã quan sát gã. Trông gã không hề bình tĩnh.
“Ba rum nữa,” tôi nói. “Cho nhiều đá vào, và vài lát chanh.”
Gã gật đầu, nhưng tôi có thể thấy đầu óc gã không để tâm vào công việc. Gã đang nhìn chằm chằm thẻ tên của chúng tôi. “Các anh dự hội nghị cảnh sát trên kia à?” cuối cùng gã nói.
“Chắc chắn rồi, anh bạn ạ,” người Georgia nói với nụ cười lớn.
Gã pha rượu lắc đầu buồn bã. “Tôi cũng nghĩ vậy,” gã nói. “Trước giờ ở quán bar này tôi chưa bao giờ nghe những chuyện như vậy. Chúa ơi! Sao các anh chịu nổi công việc như thế?”
Luật sư cười với gã. “Chúng tôi thích công việc này,” hắn nói. “Công việc hấp dẫn.”
Gã pha rượu rụt lại; khuôn mặt gã là cái mặt nạ kinh tởm.
“Cậu làm sao thế?” tôi nói. “Phải có người làm công việc này chứ.”
Gã nhìn chằm chằm tôi một lúc, rồi quay mặt đi.
“Làm đồ uống mau lên,” luật sư nói. “Chúng tôi khát rồi.” Hắn cười phá lên và trợn mắt khi gã pha rượu liếc nhìn. “Chỉ hai rum thôi,” hắn nói. “Làm cho tôi một Bloody Mary.”
Gã pha rượu dường như cứng người, nhưng anh bạn Georgia không nhận ra. Tâm trí của anh ta đang ở nơi khác. “Trời ơi, tôi ghét phải nghe chuyện này,” anh ta nói khẽ. “Bởi vì mọi việc xảy ra ở California dường như sớm muộn gì cũng xảy ra chỗ chúng tôi. Hầu khắp Atlanta, nhưng tôi đoán hồi đấy lũ khốn kiếp kia còn chưa quấy rối. Lúc đấy chúng tôi chỉ cần giám sát bọn chúng. Bọn chúng không hay lai vãng lung tung…” Anh ta nhún vai. “Nhưng lúc này, Chúa ơi, không ai được an toàn cả. Bọn chúng có thể xuất hiện bất kỳ đâu.”
“Anh nói đúng,” luật sư nói. “Chúng tôi đã hiểu như thế ở California. Anh còn nhớ Manson xuất hiện ở đâu không? Ngay giữa Thung lũng Chết. Hắn có cả một đội quân bạn tình ngoài kia. Chúng ta chỉ bắt được vài tên. Hầu hết chúng đã bỏ trốn; nấp vào những đụn cát, như những con kỳ đà… và tất cả bọn chúng trần truồng, nhưng lại có vũ khí.”
“Bọn chúng sẽ mau chóng xuất hiện khắp nơi,” tôi nói. “Và hãy hi vọng rằng chúng ta đã sẵn sàng đối phó với chúng.”
Gã người Georgia đấm nắm tay lên bàn. “Nhưng chúng ta không thể tự trói mình trong nhà như tù nhân được!” anh ta gào. “Chúng ta thậm chí không biết bọn người này là ai! Làm sao nhận ra chúng!”
“Không thể đâu,” luật sư đáp. “Cách duy nhất là đối mặt với chúng – quyết đấu với bọn cặn bã này đến cùng!”
“Ý anh là sao?” anh ta hỏi.
“Anh biết tôi nói gì mà,” luật sư nói. “Chúng tôi đã làm rồi, và chúng tôi chắc chắn sẽ làm tiếp.”
“Chặt đầu lũ khốn kiếp,” tôi nói. “Tất cả bọn chúng. Ở California chúng tôi đã làm thế.”
“Sao cơ?”
“Chắc chắn rồi,” luật sư nói. “Mọi chuyện được giữ kín, nhưng những ai quan tâm về sau đều ủng hộ chúng tôi.”
“Chúa ơi! Tôi không biết ở đó lại tồi tệ thế!” anh bạn chúng tôi nói.
“Chúng tôi giấu kín,” tôi nói. “Đó không phải điều nên nói trên hội nghị, ví dụ vậy. Khi có mặt cánh báo chí.”
Anh bạn chúng tôi đồng ý. “Chắc là không rồi!” anh ta nói. “Bọn khốn đấy sẽ lải nhải mãi.”
“Chó doberman không nói,” tôi nói.
“Gì cơ?”
“Đôi khi giật dây buộc lưng còn dễ hơn,” luật sư nói. “Bọn chúng chống trả quyết liệt nếu anh chặt đầu chúng mà không có lũ chó.”
“Chúa toàn năng ơi!”
Chúng tôi bỏ anh ta ở quầy bar, đang lắc đá trong ly, mặt không cười. Anh ta lo lắng nghĩ xem có nên kể chuyện đó cho vợ không. “Cô ấy sẽ không bao giờ hiểu được,” anh ta lẩm bẩm. “Các anh biết phụ nữ thế nào mà.”
Tôi gật gù. Luật sư đã đi rồi, đang chạy lon ton qua mê cung những máy đánh bạc đến cửa chính. Tôi nói lời tạm biệt anh bạn của chúng tôi, cảnh báo anh ta đừng hé gì chuyện chúng tôi vừa kể.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thác Loạn Ở Lasvegas
Hunter S. Thompson
Thác Loạn Ở Lasvegas - Hunter S. Thompson
https://isach.info/story.php?story=thac_loan_o_lasvegas__hunter_s_thompson