Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tà Áo Học Sinh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 5: Em Chỉ Khóc Vì Một Mình Anh
M
inh Minh lại gửi thư đến, trong thư viết như sau:
"Y Lam thân yêu.
Mình mãi vẫn không nhận được thư hồi âm của cậu, nên mình nghĩ, chắc cậu không bao giờ muốn tha thứ cho mình. Nhưng cũng không sao, mình nghĩ mình có đủ lòng kiên nhẫn, chờ đợi cái ngày cậu sẽ nở nụ cười rạng rỡ với mình. Chuyện cậu đóng phim mình cũng biết rồi, báo ở chỗ mình cũng đã đăng tải những tin tức về bộ phim đó, mình biết cậu được chọn lựa từ hàng trăm người, mình thực sự vui cho cậu. Cậu biết không, hôm đó mình cầm tờ báo có đăng ảnh của cậu, khoe với mọi người rằng: đây là cô bạn thân nhất hồi cấp 3 của tôi đấy. Khoe thế xong, mình lại khóc, bởi vì mình không dám nghĩ tiếp xem chúng ta liệu có còn thực sự là bạn thân nữa hay không.
Y Lam, có phải là cậu vẫn hận mình phải không? Mình muốn nói với cậu, cuối cùng mình cũng hiếu được "Trống chị Hai" là gì rồi. Nghe nói loại trống này được làm từ da của thiếu nữ, nghe có vẻ tàn nhẫn quá nhỉ?
Những điều này đều do Bo Quách ở vùng Tây Tạng xa xôi nói cho mình biết đấy.
Bo Quách còn nói với mình, anh ấy bây giờ rất hạnh phúc. Mình nghĩ, nếu chúng ta đều hạnh phúc thì tuyệt biết bao. Cho nên, Y Lam à, chúc cậu luôn hạnh phúc.
Thật đấy, nhất định phải hạnh phúc. Như vậy thì mình cũng thấy yên tâm.
Còn nữa, nếu cậu muốn, hãy đến chỗ mình để ngắm biển, mình đợi cậu.
Người bạn yêu quý của cậu: Minh Minh."
Thư của Minh Minh dùng những trang giấy trắng tinh, từ hồi cấp 3, cô ấy đã thích loại giấy viết thư trắng tinh này, không có hình vẽ không có hương thơm. Hồi đó, trong giờ học, cô ấy lén viết thư cho bạn trên mạng. Y Lam dựng đứng sách lên, giúp cô che được tầm nhìn của cô giáo.Sau khi tan học, hai người cùng đến sân vận động hóng gió, trò chuyện, than thở.
Tất cả những điều này, chỉ vì việc của Bo Quách mà chấm dứt khi lên lớp 12.
Tình bạn đổ vỡ vì nguyên nhân gì đã trở thành đề tài bàn tán xôn xao của các bạn học sau khi học tập căng thẳng. Nước mắt Y Lam từng giọt, từng giọt rơi xuống trang thư. Thực ra, cô chưa bao giờ hận Minh Minh, cho nên việc tha thứ hay không tha thứ vốn không cần bàn đến, cô không hồi âm, chỉ vì không biết nên nói điều gì, hay có thể nói, không biết nên nói gì cho phù hợp.
Y Lam nhét thư của Minh Minh vào trong túi áo khoác, rồi vội vàng đi đến trường quay để quay phim. Để tiện cho việc học của cô, Trình Phàm đặc biệt bố trí xe đến đưa đón, anh tài xế chừng hơn 40 tuổi, mọi người đều gọi anh là Tiểu Mã. Tiểu Mã rất khách sáo với Y Lam, cứ luôn miệng gọi cô Y, cô Y, anh còn nói anh đã gặp hàng trăm nghìn ngôi sao điện ảnh, anh quyết không nhìn nhầm, Y Lam chắc chắn sẽ trở thành siêu sao màn bạc.
Khi đã quen với anh hơn, đôi khi Y Lam cũng trêu đùa với anh, giả vờ nói giọng đe nẹt: "Sau này không thành siêu sao màn bạc, tôi sẽ tìm anh tính sổ!"
"Được, cứ tìm tôi!" Tiểu Mã nói, "Có chuyện gì đều có thể tìm tôi, sau này, ai dám ức hiếp, bắt nạt cô Y, anh Tiểu Mã đây sẽ không để yên đâu."
Nhưng Y Lam lại trở nên lơ đễnh, trong đầu nghĩ, nếu quả đúng như lời anh Tiểu Mã nói, liệu anh ấy có nhìn mình với con mắt khác hay không. Với tâm trạng rối bời, cô đã đến trường quay, phát hiện ra Tiểu Lạc đang đợi mình. Diệp My cười, nói: "Chị vẫn nhớ anh chàng đó, lúc nhỏ, cậu ta chính là cái đuôi của em, trông mặt mũi vẫn thế, chỉ có dáng người cao lên thôi."
"Người ta là học sinh ưu tú của Đại học Bắc Kinh đấy chị ạ." Y Lam nói: "Cũng không thể xem thường được đâu."
"Y Lam, cậu lại đây một lát, mình có chuyện cần nói với cậu." Tiểu Lạc kéo cô.
"Có chuyện gì vậy?" Y Lam hỏi.
"Mẹ cậu đọc được trên báo, biết được cậu đang đóng phim."
Y Lam nhìn xuống ngón chân mình, nói: "Bà không hài lòng, đúng không?"
"Cô ấy không được khỏe." Tiểu Lạc nói: "Cô ấy nhờ mình nói với cậu, hoặc là cậu từ bỏ việc đóng phim, hoặc là cắt đứt hoàn toàn quan hệ mẹ con với cô ấy."
Tim Y Lam đau nhói, bất lực nói: "Mình thực sự không sao hiểu nổi, vì sao mẹ lại như thế."
"Cô ấy có bệnh mà, thế nên cũng hay nghĩ ngợi." Tiểu Lạc nói, "Cậu phải thông cảm cho cô ấy."
"Thông cảm như thế nào đây? Cậu thử nói cho mình biết!" Y Lam có chút kích động, "Cho dù mình nhất nhất làm theo ý bà, cũng chưa chắc bà đã hài lòng, mình thực sự rất mệt mỏi, cứ nghĩ đến bà là mình mệt mỏi đến rã rời, cậu có biết hay không?"
"Y Lam." Tiểu Lạc nói, "Cậu đừng quá kích động, ý mình là cậu nên hỏi thăm nhiều hơn về cuộc sống của cô ấy, thông cảm cho sự cô độc của cô ấy, cậu thấy có phải không?"
"Y Lam, đã nói chuyện xong chưa?" Diệp My đứng ở bên kia lớn tiếng hỏi.
"Được rồi, Tiểu Lạc." Y Lam cố gắng trấn tĩnh lại, "Xin lỗi, mình phải làm việc rồi."
"Mình có thể xem cậu đóng phim được không?" Đồng Tiểu Lạc hỏi.
"Mình xin cậu đấy." Y Lam đẩy cậu ra ngoài, nói "Có mặt cậu thì mình không đóng được đâu."
"Để mình xem một lát thôi mà." Đồng Tiểu Lạc vòi vĩnh như một đứa trẻ.
"Không được!" Y Lam kiên quyết nói.
"Ôi!" Tiểu Lạc than thở, rồi ngoan ngoãn đi ra ngoài. Y Lam cảm thấy hơi ái ngại, nên đuổi theo và gọi cậu ta lại: "Tiểu Lạc, đợi mình đóng xong phim, mình sẽ mời cậu đi ăn mì."
Đồng Tiểu Lạc cười với cô, ngây thơ như thuở nhỏ. Y Lam giơ tay lên chào tạm biệt cậu. Nhưng cậu lại để tay lên gần môi, bất ngờ làm một động tác hôn giớ, cuời tít mắt, quay người bước nhanh ra khỏi đó.
Trong kí ức của Y Lam, Tiểu Lạc hình như chưa từng có hành động nào "ma mãnh" như vậy. Xem ra, chốn đô thành thực sự có sức mạnh thay đổi con người.
Thực ra, việc Y Lam kiên quyết không cho Tiểu Lạc ở lại, ngoài quy định của tổ quay phim còn có một lý do quan trọng hơn, chính là lần quay này có cảnh hôn nhau. Thấy Y Lam tinh thần bất định, Diệp My lén hỏi Y Lam: "Không phải là nụ hôn đầu tiên đấy chứ?"
"Tìm người đóng thay em được không?" Y Lam nói, "Em cảm thấy sợ."
"Chỉ giả vờ một chút thôi mà, sợ gì chứ!" Diệp My nói, "Mới có cảnh hôn mà đã thế này, phần sau còn có cảnh lên giường, chị xem em làm thế nào!"
"Trong kịch bản không có mà!" Y Lam giãy nảy lên.
"Về sau cho thêm vào." Diệp My nói, "Nhưng em yên tâm, sẽ bố trí, xử lý thật đẹp, còn phải để em làm thần tượng ngọc nữ tuổi thanh xuân chứ, đạo diễn Trình sẽ không làm chuyện gì ngốc nghếch đâu."
"Em cứ như bước trên thuyền hải tặc vậy." Y Lam giận hờn.
"Đây là nghệ thuật, em đừng có nói linh tinh!" Diệp My động viên cô, "OK, em chắc chắn sẽ làm được."
"Chuẩn bị bấm máy! Tất cả vào vị trí!" Trình Phàm ở phía bên kia hét to. Ánh đèn trên sân khấu dựng tạm chợt sáng bừng lên, nhân vật nam chính Tử Gia ngồi trên sân khấu ôm cây đàn ghi-ta. Khi tiếng nhạc cất lên, đám nữ sinh bắt đầu la hét lên. Y Lam ngồi trong một góc khuất dưới sân khấu, uống một cốc nước chanh, yên lặng nghe hát. Tử Gia là một anh chàng điển trai, anh xuất thân từ nghề ca sĩ, hát hay lại diễn giỏi. Khi anh đóng bộ phim này, tên tuổi anh cũng đã khá nổi trong toàn quốc. Lần đầu tiên Y Lam nhìn thấy anh ta, cô chợt giật nảy mình, anh ta giống y hệt Bo Quách. Hôm nay, Tử Gia đang đàn hát một bài hát rất hay trên sân khấu, lời và giai điệu bài hát rất chân tình, sâu nặng, chính là thể loại mà Y Lam yêu thích.
Cuối cùng em vẫn ra đi, rời xa anh, đem theo cả tình yêu và lời hẹn ước.
Kết quả sớm đã dự liệu ra, từng bước từng bước, chuyện tình của chúng ta bị thời gian nhấn chìm.
Khi cô đơn, ký ức ùa về bầu bạn cùng anh, khi trời nổi gió, anh luôn đứng bên cửa sổ.
Mơ tưởng về mái tóc dài bay trong gió của em, mơ tưởng bóng hình em xa dần dưới tán lá rụng.
Em bao giờ mới hiểu được tấm lòng của anh,
Hãy để ông trời chứng minh tình yêu của anh.
Anh ở chân trời góc biển, đợi chờ tảng băng tan chảy, anh muốn ở bên em, vẫn xin được là chàng ngốc của em.
Biển người mênh mông, ông trời sắp đặt, anh chỉ khóc vì một mình em, duyên đến duyên đi, hoa tàn hoa nở, em như cơn gió, tự do bay lượn...
Sau đó, theo như kịch bản, Tử Gia sẽ nói: "Em đừng nhìn anh như thế, em mà cứ nhìn anh như thế, anh sẽ hôn em đấy!" Nói xong, anh ta sẽ ôm chầm lấy cô, rồi hôn cô. Tiếp đến, Y Lam sẽ đẩy mạnh anh ta ra, và chạy ra ngoài.
Cả trường quay vô cùng yên ắng, chỉ nghe thấy Tử Gia nói: "Em đừng nhìn anh như thế, em mà cứ nhìn anh như thế, anh sẽ hôn em đấy!"
Nhưng chưa chờ đến khi anh ta có động tác tiếp theo, Y Lam đã đứng dậy và chạy như bay ra ngoài.
"Dừng!" Trình Phàm bực bội nói: "Làm gì thế!"
Diệp My cười nghiêng ngả, Trình Phàm trừng mắt lên.
"Diễn lại, hôn xong mới được chạy." Trình Phàm nói, "Y Lam, cháu hãy nhìn Tử Gia bằng ánh mắt tư lự hơn, Tử Gia, cậu phải nhìn Y Lam bằng ánh mắt đắm đuối hơn."
"OK!" Tử Gia nói với Y Lam, "Chuẩn bị xong chưa?"
Y Lam cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đạp loạn xạ trong lồng ngực mình, gật đầu.
"Vậy chúng ta bắt đầu lại, em đừng căng thẳng quá." Tử Gia nhẹ nhàng an ủi cô, nói: "Yên tâm đi, anh chỉ giả vờ chút thôi mà."
Cả trường quay lại trở nên yên ắng, sau khi nghe tiếng đạo diễn hô một tiếng "Bắt đầu", Tử Gia lại một lần nữa tha thiết nói với Y Lam: "Em đừng nhìn anh như thế, em mà cứ nhìn anh như thế, anh sẽ hôn em đấy!"
Nhưng lại một lần nữa, chưa đợi Tử Gia nói xong, Y Lam đã lại run rẩy hoảng loạn như chú nai con, đứng bật dậy và lao thẳng ra ngoài.
Lần này, tất cả mọi người đều không nhịn được, cười ầm lên, trừ Trình Phàm. Anh tức giận hỏi: "Y Lam, có chuyện gì vậy? Có định quay nữa không đây?"
"Đạo diễn Trình, đây là nụ hôn đầu của Y Lam." Diệp My vội vàng giải thích hộ Y Lam.
"Hãy quay các cảnh khác trước!" Trình Phàm nói: "Cứ chạy đi chạy lại như thế, ai mà chịu nổi, cảnh quay này, mai tính tiếp!"
"Tránh được mồng một, không tránh được ngày rằm." Lúc ăn cơm trưa, Diệp My khuyên Y Lam, nói: "Dù sao thì anh chàng Tử Gia cũng được tính là một anh chàng đẹp trai, để anh ta hôn một cái thì em cũng có thiệt gì đâu, với lại, tội gì để đạo diễn Trình tìm người đến để làm công tác tư tưởng cho em, em nói xem, có mệt hay không?"
"Buổi chiều không có cảnh quay của em, đúng không ạ?" Y Lam nói: "Hình như toàn cảnh quay của chị."
"Em muốn làm gì?" Diệp My hỏi.
"Em muốn đi ra ngoài một chút." Y Lam nói.
"Cũng được, đi thư giãn, suy nghĩ cho thông suốt. Buổi tối có cảnh quay lại, 7 giờ em nhất định phải có mặt."
"Vâng." Y Lam nói.
Tiểu Mã đưa Y Lam đến đúng địa chỉ cô yêu cầu. Nhìn khắp xung quanh, Tiểu Mã liền tấm tắc khen: "Đây mới đúng là khi dành cho người giàu, nhưng cô Y Lam à, nếu bộ phim này được nổi tiếng, cô muốn mua một căn hộ ở đây là chuyện dễ như trở bàn tay thôi."
Y Lam xuống xe nói: "Anh Tiểu Mã, cảm ơn anh đã đưa em đến đây. Anh cứ về trước đi, lát nữa em tự đi về."
"Cô Y Lam định ở đây rất lâu à?" Tiểu Mã nói, "Đạo diễn Trình dặn tôi trước 7 giờ phải đưa cô trở về, tôi đợi cô, không việc gì đâu."
"Không cần đâu, em sẽ về trước 7 giờ." Y Lam nói, "Anh đi đi." Nhìn thấy xe của Tiểu Mã đi khỏi, Y Lam quay người đăng ký tên ở phòng bảo vệ rồi mới được đi vào trong khu đó. Vẫn là anh bảo vệ lần trước, hình như anh ta nhận ra cô, gật đầu chào cô. Y lam đút tay vào túi áo khoác, chậm rãi đi đến trước tòa biệt thự đó, không biết anh ấy có nhà không, do dự một lát, cô quyết định ấn chuông.
Cánh cửa mở ra, người ra mở cửa là anh ấy. Nhìn thấy Y Lam, anh có vẻ ngạc nhiên.
"Không hoan nghênh em sao?" Y Lam hỏi.
"Đâu có." Anh né người nhường chỗ, nói: "Mời vào."
Y Lam đi vào, tự cúi người đổi dép, anh đứng ngay sau lưng cô, hỏi:
"Đóng phim không bận à?"
"Bận." Y Lam nói.
"Vậy sao em vẫn đến đây?"
"Anh đừng đuổi em đi." Y Làm quay người nhìn anh nói.
"Xem em nói kìa." Anh nói, "Tôi mong em đến còn chẳng được nữa là."
"Thật không anh?" Y Lam nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi.
Anh ta né tránh, đi vào trong phòng, nói: "Trời lạnh, nào, lại đây, tôi pha tách trà cho em!"
"Không cần đâu!" Y Lam giơ tay ra, ngăn anh lại, "Em không uống trà."
"Vậy..." Anh nói, "Em muốn gì?"
" Em muốn anh hôn em." Y Lam nói rất kiên quyết.
Anh ta xoa xoa lông mày, ngượng ngùng nói: "Cô bé, hôm này sao thế?"
Y Lam đứng trước mặt anh, khoanh tay ra sau, nhón chân lên, nhắm mắt lại. Nhưng mãi vẫn không thây nụ hôn của anh, chỉ thấy giọt nước mắt long lanh của Y Lam. Anh giơ tay ra, dịu dàng lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng nói: "Cô ngốc ạ, em đừng ép tôi mắc sai lầm."
"Em không muốn dành nụ hôn đầu tiên của mình cho người khác." Y Lam nói, "Anh yên tâm, em cam tâm tình nguyện, quyết không đeo bám anh."
Anh bỏ Y Lam ra, ngồi xuống ghế sô pha, nói: "Thực ra, em không nên đồng ý đóng bộ phim này, tôi không muốn em bị cuốn vào ngành này, có quá nhiều điều thị phi, em không đối phó lại được."
Y Lam bước lại gần anh, quỳ xuống trước mặt anh, gối đầu lên đầu gối anh, nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần anh nói một tiếng không, e, sẽ không đóng phim nữa."
"Việc đã đến nước này, tôi không thể quyết định thay em được." Anh vuốt ve mái tóc dài của Y Lam, nói: "Nhưng tôi góp ý với em, em đóng xong bộ phim này thì lần sau đừng đóng tiếp nữa."
"Anh lấy vai trò gì để nói với em những điều này?" Y Lam ngẩng đầu lên, dũng cảm hỏi.
"Là người lớn tuổi hơn em, là bạn tốt." Anh nói.
"Năm em 17 tuổi, em gặp một nam sinh rất đẹp trai, em đã từng ngây thơ nghĩ rằng đó là tình yêu." Y Lam lại gối đầu mình lên đầu gối anh, nói, "Cho đến khi em gặp anh, em mới biết thế nào gọi là cảm giác an toàn, đó chính là một bến đỗ cho trái tim cứ luôn lưu lạc của em. Chỉ là em không dám tiến lại gần, sợ rằng đó chỉ là giấc mộng. Khi em gặp lại anh, em tin rằng đó là duyên phận, em tự nói với mình rằng, không thể để mất, em muốn có hạnh phúc của mình, anh Đơn, xin đừng quá tàn nhẫn, được không anh?"
Lời nói cảu Y Lam khiến Đơn Lập Vĩ không thể không động lòng, anh đỡ Y lam đứng dậy, để cô ngồi dựa vào anh, nhìn thẳng vào đôi mắt to đọng đầy nước mắt, hôn lên trán cô một nụ hôn nồng thắm chan chứa tình cảm. Hạnh phúc cuối cùng cũng đã ồ ạt kéo đến, Y Lam chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, không thể thoát ra được. Trong khoảnh khắc đó, trong đầu cô lại xuất hiện lời bài hát của Tử Gia:
Biển ngườii mênh mông, ông trời sắp đặt. Em chỉ khóc vì một mình anh, nước mắt chảy thành sông.
Em chỉ khóc vì một mình anh, nước mắt chảy thành sông. Cho dù có bị chết đuối, em cũng không có gì phải oán hận cả.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tà Áo Học Sinh
Nhiêu Tuyết Mạn
Tà Áo Học Sinh - Nhiêu Tuyết Mạn
https://isach.info/story.php?story=ta_ao_hoc_sinh__nhieu_tuyet_man