Phi Trường epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Phần II 09
ãy mang theo hệ thống tăng âm di động kia”, Elliott Freemantle ra lệnh. “Chúng ta có thể rất vui nhờ nó”.
Cuộc họp của cộng đồng Meadowood trong hội trường trường Sunday của Nhà thờ First Baptist đã gây xôn xao dư luận do Luật sư Freemantle đã khéo léo tạo ra. Cuộc họp cũng sắp chuyển tới Phi trường quốc tế Lincoln.
“Đừng có đưa cho tôi bất kỳ lời vô dụng nào rằng đã quá muộn hoặc không muốn đi”, Elliott Freemantle đã hô hào sáu trăm khán giả của mình một vài phút trước đó. Ông ta đứng trước họ một cách tự tin, hoàn hảo như mọi khi trong bộ đồ Blue Spruce thanh lịch và đôi giày cá sấu bóng loáng; kiểu tóc hợp thời trang, và ông ta tỏa ra sự tự tin. Bây giờ ông ta rất nhiệt tình với cuộc họp, và dường như ông ta càng cứng rắn miệng lưỡi bao nhiêu, họ càng thích thú ông ta bấy nhiêu.
Ông ta nói tiếp, “Và đừng có đưa ra nhiều lý do không đáng để khỏi đi. Tôi không muốn nghe về việc không tìm được người giữ trẻ, mẹ chồng bị bỏ lại một mình, hay nồi hầm sôi sùng sục trên bếp lò, vì tôi không quan tâm đến; quý vị cũng không nên, tại thời điểm này. Nếu xe của quý vị bị kẹt trong tuyết, hãy để nó ở đó và đi xe với người khác. Vấn đề là: Tôi sẽ đến sân bay tối nay, thay mặt quý vị, để tự làm cho mình trở nên đáng ghét”. Ông ta dừng lại khi một chiếc máy bay ầm ầm bay qua đầu. “Chúa ơi! Đã đến lúc ai đó phải làm rồi”. Nhận xét cuối cùng đã gây ra một tràng vỗ tay và tiếng cười.
“Tôi cần sự ủng hộ của quý vị và tôi muốn quý vị ở đó - tất cả quý vị. Bây giờ tôi sẽ hỏi quý vị một câu hỏi thẳng thắn: quý vị có đến hay không?”
Cả hội trường vang lên một tiếng gầm, “Có!” Người ta đứng hẳn lên, hoan hô.
“Tốt lắm”, Freemantle nói, và cả hội trường im lặng. “Chúng ta hãy làm rõ vài điều trước khi đi”.
Ông ta đã nói với họ, ông ta chỉ ra rằng các thủ tục tố tụng, đưa vụ này ra tòa án, là cơ sở của bất kỳ hành động nào mới có được sự giải thoát cho cộng đồng Meadowood khỏi tiếng ồn quá lớn của sân bay. Tuy nhiên, các thủ tục tố tụng như vậy không được diễn ra sau những cánh cửa đóng kín, không ai chú ý; hoặc diễn ra trong một số phòng xử án vắng tanh vắng ngắt. Thay vào đó, chúng phải lôi kéo sự chú ý và sự cảm thông của công chúng.
“Làm thế nào để chúng ta có được sự chú ý và cảm thông đó?” Luật sư Freemantle dừng lại, sau đó trả lời câu hỏi của chính mình.
“Chúng ta đạt được điều đó bằng cách trình bày quan điểm của chúng ta như thế nào để nó trở nên đáng tin cậy. Sau đó, và chỉ sau đó, thu hút sự chú ý của các phương tiện truyền thông như báo chí, đài radio và truyền hình - mới có thể làm nổi bật quan điểm của chúng ta, theo cách mà chúng ta muốn có”.
“Báo chí là những người bạn tốt”, ông ta tuyên bố. “Chúng ta không yêu cầu họ chia sẻ quan điểm của chúng ta, chỉ đơn thuần là báo cáo một cách công bằng mà - theo kinh nghiệm của tôi - họ luôn làm như vậy. Nhưng nó sẽ giúp bạn bè nhà báo của chúng ta nếu sự việc chuyển thành một bi kịch; bằng cách đó, họ có được một câu chuyện hay hơn”.
Ba nhà báo tại bàn báo chí đang cười khi Freemantle nói thêm, “Chúng ta sẽ xem xét liệu chúng ta có thể dàn dựng một bi kịch cho họ tối nay hay không”.
Trong khi Elliott Freemantle đang nói, ông ta cũng đang quan sát hành trình của các bản hợp đồng pháp lý in sẵn một cách sắc sảo, giao cho ông ta làm tư vấn pháp lý cho các cá nhân chủ nhà, hiện đang được truyền tay nhau qua hội trường. Nhiều bản hợp đồng - ít nhất là một trăm, ông ta ước tính - đã được ký và chuyển tiếp. Ông ta đã thấy những cây bút bi xuất hiện, những người chồng và những người vợ cúi xuống các tài liệu để cùng ký tên, trong đó cam kết mỗi gia đình phải trả một trăm dollar. Luật sư Freemantle đã thực hiện một số tính toán hoan hỉ: một trăm người hoàn thành có nghĩa là mười nghìn dollar cho chính mình. Đến giờ này, đó không phải là một khoản phí tồi cho một buổi tối làm việc, và cuối cùng, tổng số phí sẽ là một khoản lớn hơn nhiều.
Trong khi chờ họ ký vào những bản hợp đồng, ông ta quyết định sẽ tiếp tục nói chuyện thêm vài phút nữa.
Đối với những gì sẽ xảy ra tại sân bay tối nay, ông ta hướng dẫn người nghe của mình, hãy cứ để cho ông ta lo liệu. Ông ta hy vọng sẽ có một cuộc đối đầu với quản lý của sân bay; trong mọi trường hợp, ông ta dự định sẽ tổ chức một cuộc biểu tình trong nhà ga sân bay, một màn kịch mà họ phải nhớ mãi.
“Tất cả những gì tôi yêu cầu là quý vị ở cùng nhau và chỉ lên tiếng khi tôi yêu cầu quý vị”.
Nhấn mạnh, ông ta cảnh báo là không được gây ra rối loạn. Ngày mai không ai có thể nói rằng phái đoàn chống ồn của Meadowood đã vi phạm bất kỳ điều nào của pháp luật.
“Dĩ nhiên”, ngay lập tức Freemantle mỉm cười gợi ý. “Chúng ta có thể gặp rắc rối và gây ra một số bất tiện; Tôi hiểu rằng tối nay sân bay cực kỳ bận rộn. Nhưng chúng ta không thể giúp được điều đó”.
Lại có tiếng cười. Ông ta cảm thấy rằng mọi người đã sẵn sàng để đi.
Lại tiếng một chiếc máy bay khác trên đầu, ông ta đợi cho đến khi âm thanh tắt hẳn.
“Rất tốt! Chúng ta hãy lên đường thôi!” Luật sư Freemantle giơ tay như nhà tiên tri Moses thời kỳ máy bay phản lực, và trích dẫn lộn xộn: “Vì lời hứa tôi phải giữ, nhiều việc phải làm trước khi tôi ngủ say”.
Tiếng cười đổi mới thành tiếng reo hò, và mọi người bắt đầu tiến ra phía cửa.
Đó là lúc ông ta nhận thấy hệ thống tăng âm xách tay, mượn của Nhà thờ First Baptist, và bảo rằng nó sẽ được mang theo. Floyd Zanetta, chủ tọa cuộc họp - người đã bị Elliott Freemantle làm cho hoàn toàn lu mờ - vội vàng tuân theo.
Bản thân Freemantle đã nhét các bản hợp đồng có chữ ký vào cặp của mình. Đếm nhanh cho thấy rằng ông ta trước đó đã đánh giá hơi thấp - có hơn một trăm sáu mươi hợp đồng, hoặc hơn mười sáu nghìn dollar phí thu được. Ngoài ra, nhiều người đã tiến lên để bắt tay ông ta trong vài phút qua, đảm bảo với ông rằng họ sẽ gửi hợp đồng đã ký của họ, cùng với séc thanh toán vào sáng mai. Gương mặt Luật sư Freemantle rạng rỡ.
Ông ta thực sự không có kế hoạch về những gì sẽ xảy ra ở sân bay, không hơn gì việc ông ta đã đến đây tối nay với một ý tưởng cố định về cách dẫn dắt cuộc họp này. Elliott Freemantle không thích những ý tưởng cố định. Ông ta thích ứng biến, cứ để mặc cho sự việc tiến triền, sau đó hướng họ cách này hay cách khác, theo hướng có lợi cho mình. Phương pháp tự do ông ta của đã có kết quả một lần tối nay; ông ta thấy không có lý do tại sao họ không nên làm như vậy một lần nữa.
Điều chính là để giữ cho các chủ nhà của Meadowood tin tưởng rằng họ có một nhà lãnh đạo năng động, người cuối cùng sẽ giúp họ đạt được kết quả. Hơn nữa, họ vẫn phải bị thuyết phục cho đến khi bốn khoản thanh toán hàng quý, mà các điều khoản hợp đồng pháp lý yêu cầu, đã được thực hiện. Sau khi Elliott Freemantle đã có tiền trong ngân hàng thì ông ta chẳng cần quan tâm ý kiến nào nữa.
Vì vậy, ông ta phải giữ cho tình huống này sống động, trong mười hoặc mười một tháng - và ông ta sẽ làm điều đó. Ông sẽ cung cấp cho những người này tất cả sự năng động mà họ có thể muốn. Sẽ cần thêm một số cuộc họp và biểu tình như tối nay vì chúng sẽ là tin tức trên báo. Quá thường xuyên, thủ tục tố tụng tại tòa án không dễ dàng. Bất chấp những gì ông ta đã nói vài phút trước về thủ tục tố tụng, bất kỳ phiên họp nào tại tòa đều có khả năng là chán ngắt và có thể không có lợi. Dĩ nhiên, ông ta sẽ làm hết sức mình, mặc dù ngày nay khá nhiều thẩm phán đã khôn ngoan đối với các chiến thuật tạo sự chú ý như của Luật sư Freemantle, và hạn chế chúng nghiêm khắc.
Nhưng thực sự không có vấn đề gì, làm cho ông ta nhớ - như ông ta luôn làm trong những công việc này - rằng yếu tố quan trọng nhất là sự thành công và nuôi sống Elliott Freemantle.
Ông ta có thể thấy một trong những nhà báo, Tomlinson của Tribune, đang gọi điện thoại trả tiền ngay bên ngoài hội trường; một nhà báo khác đứng ở gần đó. Tốt. Điều đó có nghĩa là tòa soạn báo ở trung tâm thành phố đã được cảnh báo, và sẽ có bài báo về mọi chuyện xảy ra tại sân bay. Ngoài ra, nếu sự thỏa thuận trước đó của Freemantle được thực hiện, cũng sẽ có cả vô tuyến truyền hình.
Đám đông bắt đầu tản ra. Đã đến lúc lên đường!
 Phi Trường  Phi Trường - Arthur Hailey  Phi Trường