Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ngươi Là Cái Tay Nải
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 20
K
ỳ thật, đối với câu “Đêm nay tới phòng ta” này ta cũng không suy nghĩ nhiều lắm, vậy nhưng vị nào đó bên cạnh lại cuống quít tới mức nhảy loi choi, đi qua đi lại trước mặt ta không dưới mười tám lần, cả buổi chỉ lẩm bẩm “Làm sao bây giờ, Thế Liên cô nương, cô nương còn chưa tắm gội kìa!”
Mắt ta đảo trái đảo phải theo bóng dáng Tiểu Đàm, “Một tuần trước ta mới tắm rồi mà.” Nói rồi gãi gãi lưng, “Còn chưa ngứa lắm thì tắm làm gì?”
Mặt Tiểu Đàm cứng đờ ra, ra chiều không thể tin nổi, “Hôm qua rõ ràng nô tì đã ném cô nương vào bồn tắm…”
“Ta lại trèo ra…” Hầy, ưu điểm của ta đều không được thanh tao cho lắm, đáng để khoe ra nhất thì hẳn là tiết kiệm nước. Kỳ thật hoàn cảnh tạo nên tính cách quả là chân lý, ta bị nhốt mười sáu năm, đều là đến tiết thanh minh đoan ngọ lúc làm lễ cúng tế mới có cơ hội chạm vào nước, dần dà tần suất liền cố định thành nửa năm tắm một lần. Sau khi ra khỏi vịnh Tấn Vân, thì gặp phải Tiểu Phượng Tiên, muốn sống tao nhã một chút cũng không được như nguyện, chỉ có thể ngày ngày đi theo hắn dãi nắng dầm mưa, ở sơn động vào hắc điếm, thực ông nội nó đau lòng.
Nàng bị ta dọa cho hoảng hốt, sau đó lắc đầu nguầy nguậy, “Không thể nào, chủ tử của chúng ta mắc bệnh sạch sẽ, khẳng định sẽ không khoan dung cho cô nương như vậy đâu!”
Ta khinh bỉ xòe hai tay, đi về phía phòng Tiểu Phượng Tiên, “Thật uất ức cho hắn quá.”
Đến trước cửa phòng Tiểu Phượng Tiên, cách lớp cửa sổ giấy cũng có thể cảm giác được trong phòng hắn mịt mù hơi nước. Ta gọi nửa ngày hắn vẫn không đáp, ta liền dán mặt vào trước cửa hắn, thấp giọng tiếp tục gào rú.
Trời quá lạnh, ta khoác tấm áo bông vải nhung to đùng Thang bà bà làm mà vẫn có thể cảm thấy hơi lạnh ngấm vào xương, dựa vào cửa rất ấm áp, nỗi mệt nhọc bôn ba cả ngày như phá vỏ trứng mà ra, ta gào rú một hồi rồi dần mệt mỏi, thanh âm cũng nhỏ dần, mí mắt trĩu xuống suýt thì trượt ngã.
Đột nhiên, cửa mở ra, ta đứng không vững ngã nhào về phía trước, hoảng hốt giật mình tỉnh táo lại. Hai tay ta khua loạn xạ, cũng may bám được vào vai Tiểu Phượng Tiên, hắn cũng đúng lúc đưa tay đỡ ta, lúc này mới may mắn thoát nạn.
Ta ngẩng đầu liền đối mặt với lồng ngực rắn chắc của hắn, từng hơi thở sâu dài đều phả lên người hắn, động tác của hắn cứng đờ ra, dường như có chút khó chịu, liền cách xa ta ra một chút. Trên thân hắn toàn là bọt nước nhỏ li ti, bờ vai ta chạm phải cũng ướt sượt.
Không biết vì sao bầu không khí cực kỳ quái dị.
Hắn đỡ ta đứng vững, lọn tóc bết nước dán trên gò má và cổ hắn, lại thêm mấy phần mị hoặc.
Thân hình này, trước sau như một vẫn thật đẹp, săn chắc mạnh mẽ, rất ra dáng đàn ông.
Xưa nay ta ngắm sắc đẹp của hắn chưa từng che che giấu giấu, nước miếng nhỏ đến bên mép, ta liền tiện tay chùi đi, còn cực kỳ mặt dày vô sỉ chỉ vào hắn mà nói: “Ngươi cái đồ biến thái, thích trần truồng.” Tuy rằng phần dưới có mặc.
Hắn lôi xệch ta vào trong, khép cửa lại, thản nhiên nói: “Cũng chẳng phải lần đầu nhìn thấy.”
Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng chậu hoa vỡ choang, cùng với tiếng bước chân nhỏ vụn.
Trong lòng ta cảm thán, đạo hạnh Tiểu Đàm như thế này, làm sao lăn lộn với Tiểu Phượng Tiên được nhỉ?
Trong phòng hơi nước mù mịt, cái thùng gỗ lớn để chính giữa vẫn đang bốc lên từng đợt hơi nước, ta đặt mông ngồi xuống ghế dựa, bốc điểm tâm trên bàn lên ăn, đang định hỏi hắn gọi ta tới phòng hắn làm gì, hắn đã mở miệng trước:
“Cởi quần áo ra.”
Miếng điểm tâm mắc nghẹn trong cổ họng ta, đang ho đến long trời lở đất, liền nghe thấy bên ngoài lại truyền tới tiếng động còn lớn hơn, cùng với tiếng thét chói tai kêu đau đau đau của Tiểu Đàm.
Còn chưa đợi ta mở miệng mắng hắn lưu manh, hắn đã kéo ta đến bên giường, thoăn thoắt cởi áo ta ra, kéo cổ áo phía sau gáy ta xuống, sau đó liền không tiếp tục, cả quá trình lưu loát như mây bay nước chảy, lần này đánh chết ta cũng không tin rằng gã này chưa luyện qua tay. Cởi quần áo người ta lưu loát như thế, vậy mà Tiểu Đàm còn ngu ngốc cho rằng chủ tử nhà nàng ngây thơ thanh thuần biết bao nhiêu.
Ta muốn kéo quần áo lên, hắn lại trầm giọng nói câu đừng nhúc nhích, Tiểu Phượng Tiên tốt xấu gì cũng là thành chủ, trời sinh phong phạm vương giả, biết dùng ngữ điệu thế nào để khiến người ta bất giác nghe lệnh, ta cũng ngoan ngoãn dừng tay, chờ hắn nghiên cứu lưng ta.
Đợi cả buổi, hắn chỉ trầm mặc không nói, ta không nhịn được nữa, hỏi: “Ngươi đang đếm mụn trên lưng ta đấy à?” Có điều, ta bị suy dinh dưỡng, dầu mỡ không nhiều, ngay cả vào thời kỳ cập kê, tối đa cũng chỉ có một cái…
“Này…” Ta sốt ruột gọi, đột nhiên phát hiện tay hắn đang áp lên vai trái của ta, nhẹ nhàng vuốt ve. Da gà của ta như bùng nổ, soàn soạt nổi lên khắp người, tay hắn cũng khựng lại. Bụng ta nhủ không hay rồi, ông nội hắn!
Hắn im lặng một chốc, quả nhiên cười thành tiếng, “Ngươi thẹn thùng cái gì?”
Lý trí của ta nhất thời thắt nút, lắp ba lắp bắp giải thích: “Ngươi đột nhiên làm như thế, ai mà chịu nổi? Như ta là phản ứng sinh lý bình thường hiểu không hả, đồ thất học!”
Nói xong đến ruột gan ta cũng thấy hối hận… Cái vẻ thẹn quá thành giận này của ta, thật đúng là chỉ sợ hắn không biết trong lòng ta quẫn bách… Ông trời ơi, ông mau chóng mang con đi đi.
Hắn thu tay về, khoác lại y phục cho ta, không cười nhạo ta nữa. Ta quay đầu lại nhìn thì phát hiện ánh mắt hắn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết trong đêm đen có thứ gì kỳ lạ khiến cho hắn để ý, một lúc sau hắn mới chuyển mắt về.
Ta muốn nhìn xem trên lưng mình có cái gì, thế nhưng ngoài da thịt trắng phau thì chẳng thấy gì khác, ta ngẩng mặt lên định hỏi Tiểu Phượng Tiên trên lưng ta có cái gì, hắn lại đột nhiên khom người xuống, kéo ta qua rồi hôn.
Môi Tiểu Phượng Tiên thật lạnh, hơi thở lại rất ấm, hai tầng cảm giác khác thường khiến ta không khỏi rùng mình. Ta trợn mắt nhìn hắn rất lâu, đôi con ngươi màu hổ phách kia vẫn trong veo lạnh lùng, nhưng sau khi thấy ta chớp chớp mắt, mắt hắn bất chợt cong thành một đường cong xinh đẹp, giống như ánh mắt hắn lộ ra mỗi khi bất đắc dĩ không còn cách nào với ta.
Đột nhiên, ngoài cửa sổ có tiếng gió phần phật, cành lá lắc lư. Một cây ngân châm bắn thẳng vào trong phòng, sắc mặt hắn trầm xuống, buông ta ra, vươn tay kẹp lấy cây ngân châm mảnh dài.
Ta sợ tới mức lập tức ôm chặt cột giường, lúc ngẩng đầu lên, tất cả đã khôi phục vẻ gió êm sóng lặng…
Tiểu Phượng Tiên cầm ngân châm đứng trước cửa sổ, ánh trăng chiếu lên gò má hắn, vạch ra một khoảng tối đen, nhìn không ra vẻ mặt.
Cây ngân châm kia, giống y như cây ngâm châm ở quán trọ Tri Mệnh.
Chẳng lẽ có người theo dõi hành tung của chúng ta tới tận đây?!
“Ngươi về phòng trước đi, ta có khách.”
Lòng ta cảm thấy không ổn, sau đó chỉnh lại áo xống rồi nhanh chân chạy thẳng. Ẩn ý của hắn, hẳn là: Ta muốn đại khai sát giới, ngươi tìm chỗ trốn đi.
Tiểu Đàm ở ngay ngoài cửa, ta vừa đi ra nàng liền vội vã đỡ ta về phòng, thấy nàng vẻ mặt u ám, chốc lát lại quay đầu nhìn vào rừng cây sâu hút, ta liền hỏi nàng người tới là ai, nàng chỉ lắc đầu, không hé miệng một lời.
Ta nằm trên giường, rúc ở trong chăn, suy nghĩ nếu có đánh nhau, cũng phải có chút động tĩnh chứ? Nhưng hiện nay im lìm không hề nghe thấy tiếng người, khung cảnh cực kỳ êm ả hòa bình, phải chăng là hơi quá bất thường rồi…
Cái gã Tiểu Phượng Tiên, động tay động chân với ta ngày càng tự nhiên rồi…
Lần sau, nhất định phải chuyển thủ thành công…
Nhất định phải…
Ngẫm nghĩ một lúc, ý thức dần mơ hồ, chẳng lâu sau đã thiếp đi.
Trí óc mơ hồ, ta cũng không biết là cảnh trong mơ hay là đêm đã càng về khuya, chỉ cảm thấy nửa đêm rét buốt, định đi tìm Tiểu Đàm để lấy thêm chăn, đi vòng vèo thế nào mà lại tới phòng gỗ, cửa phòng gỗ vẫn để mở, ánh trăng sáng rọi qua cánh cửa mở rộng rải đầy phòng, trên mặt đất in một cái bóng rất to, ta thuận theo cái bóng nhìn lên trên, mới phát hiện Tiểu Phượng Tiên đang ngồi trên bậc thềm bên ngoài phòng gỗ vuốt ve thanh kiếm, gió đêm dịu nhẹ hất bay mấy sợi tóc trên trán hắn, bóng lưng hắn nặng trĩu tâm sự.
Trong không khí có tiếng đàn tranh êm ái, khiến cho tâm hồn bất giác trở nên an bình.
Ta quả nhiên là đang mơ rồi, Tiểu Phượng Tiên mà lại ôm kiếm ngắm trăng nghe đàn? Một khung cảnh kỳ dị biết bao…
Hắn để mặc tiếng đàn vang lên được nửa khắc, mới không nóng không giận nói: “Lá gan của ngươi lớn thật, lệnh phong sát ngươi ta còn chưa rút lại, ngươi còn dám ba lần bảy lượt xuất hiện trước mặt ta.”
Âm điệu của tiếng đàn lập tức biến đổi, nhịp điệu khác hẳn khi nãy, ta còn chưa nghe ra lề lối gì, liền nghe thấy Tiểu Phượng Tiên lẩm bẩm như độc thoại: “Ngươi bám theo cả quãng đường, vẻn vẹn chỉ vì muốn báo ơn thay Từ Sinh sao?”
Tiếng đàn đột nhiên ngưng lại, rất lâu sau mới tiếp tục, có điều âm điệu trầm hơn một chút.
Ta nheo mắt, trong lòng nghĩ, đây là… Dùng tiếng đàn thay cho lời nói đấy sao?
“Thẩm Thế Liên có phải hay không, ta tự khắc điều tra rõ ràng, hơn nữa…” Ngón tay Tiểu Phượng Tiên gõ gõ lên thân kiếm, Hắc Mãng uốn thành một vòng cung trong không khí rồi quấn vào eo hắn, “Món nợ ngươi giết Tiết Trường Hân, đợi ta về thành rồi tính.”
…
Buổi sáng ngày hôm sau, ta tỉnh lại thấy đầu óc choáng váng, thân thể còn lạnh hơn cả khi còn ở miếu hoang, có lẽ là do nguyệt sự lấy của ta không ít máu, mấy ngày gần đây càng ngày càng mệt mỏi.
Tối hôm qua… Tối hôm qua có phải là ta mộng du không nhỉ? Vì sao nghe xong câu nói cuối cùng của Tiểu Phượng Tiên, ta không thể nào nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra…
Bám vào tường đi tới cửa, ánh nắng bên ngoài chiếu vào mắt, khiến ta lập tức tỉnh ngủ nửa phần. Đợi mắt làm quen với ánh sáng mãnh liệt, mới trông thấy Tiểu Phượng Tiên đang ngồi trên sườn dốc cách đó không xa, vẫn dáng vẻ một bầu tâm sự lúc trước.
Tiểu Đàm bưng cháo từ phòng gỗ đi ngang qua, nhìn thấy ta liền kích động chạy tới, “Ơn trời, Thế Liên cô nương cuối cùng cũng chịu dậy rồi, giờ là giữa trưa rồi đấy, chủ tử sai nô tỳ ninh cháo chờ cô nương dậy, nhưng mãi mà cô nương chưa dậy nên nô tỳ cứ phải đun đi đun lại bát cháo này đấy.” Nàng đặt bát cháo vào tay ta, “Cô nương bị thiếu máu, ngủ mê mệt lâu lắm rồi. Ba ngày nay hôm nào cô nương cũng ra cửa, lấy cớ đi mua thuốc bổ, chưa có lần nào là thật sự ra hiệu thuốc phải không? Chủ tử vừa mới mắng nô tỳ một trận, cô nương lần sau đừng tùy hứng nữa nhé.”
Ngủ mê mệt à, xem ra đúng là mộng du rồi.
Ta ngẫm nghĩ, “Vậy hôm nay ta đi nhé?”
Tiểu Đàm trợn mắt tròn xoe, “Không dám để cô nương đi nữa đâu, không phải lạc đường thì là gây rắc rối, không biết chừng nửa đường lại vòng đến quán trà nghe kể chuyện cũng nên. Để nô tỳ đi mua, nhưng cô nương phải giúp nô tỳ một việc.”
Ta thành khẩn thề thốt nhận lời, nhưng nếu sớm biết chuyện mà nàng muốn nhờ ta, là dắt trâu đi cày dưới trời nắng chang chang, ta thà lặn lội nghìn dặm xa xôi lên phố một chuyến còn hơn.
May mà còn có một thằng bé chăn trâu tên A Anh đi cùng. Nói tới cũng là duyên phận, thằng bé này tuy chỉ chừng mười tuổi, dáng vẻ lại hao hao Tiểu Ngưu Lang, mày rậm mắt to, hiển nhiên chính là Tiểu Ngưu Lang phiên bản nhỏ. Vừa nghĩ vậy, ta liền không nén nổi buồn thương.
A Anh nói ngày thường Tiểu Đàm có rảnh đều giúp nó cày cấy làm ruộng, bởi vì nó mồ côi cha mẹ, chỉ có thể làm thuê cho lão địa chủ ở đây kiếm miếng cơm ăn, trong nhà chỉ có một con bò già làm bạn, nghe thật đáng thương.
Nhưng nó đối với người khác lại rất vui vẻ nhiệt tình, lúc cười rộ lên mắt híp lại không nhìn ra khe hở. Nó sợ ta mệt, nên chỉ cho ta đẩy cái cày sau mông con trâu, nó thì tự dắt trâu đi đằng trước.
A Anh với ta cày được một mẫu đất, sau đó nó đánh mắt ra hiệu cho ta, nói: “Tỷ tỷ, đại ca ca ở dốc núi bên kia cứ nhìn chòng chọc tỷ nãy giờ, huynh ấy thích tỷ lắm phải không?”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ngươi Là Cái Tay Nải
Nhĩ Nghiên
Ngươi Là Cái Tay Nải - Nhĩ Nghiên
https://isach.info/story.php?story=nguoi_la_cai_tay_nai__nhi_nghien