Chương 20
ẹ ơi, - Nadie vừa nói vừa khóc thút thít, - Arlette bảo là con có một em bé gái. Nó nói dối. Con sẽ không bao giờ chơi với nó nữa. Nó hư và con ghét nó.
- Nó bảo con thế nào? Nadie? Con thử nhớ lại xem nào?
- Mẹ nó bảo là chị nó làm việc ở một bệnh viện ở Avignon kể lại như thế.
- Nó bảo con lúc nào?
- Hôm nay, ở Félice, khi con đi với ông Brunel đến bưu điện. Nó đã nói với tất cả mọi người như thế.
- Nó đã nói dối đấy, Nadie ạ. Con không có em gái và con sẽ chẳng bao giờ có em gái cả. Nhưng bố con có một đứa con hoang. Bảo Arlette thế, nều lần sau nó lại nhắc lại chuyện đó.
Mắt giương to, Nadie chăm chú lắng nghe. Lên bảy, nó đã hiểu từ ấy nghĩa là gì, vì trong vùng, chuyện đẻ con hoang thường xảy ra luôn và trẻ con vẫn nghe thấy người lớn nói những chuyện đó.
- Con không hiểu, mẹ ạ.
- Từ ngày bỏ nhà đi, bố con sống với một mụ đàn bà hư hỏng và mụ ấy vừa có một đứa con. Đứa bé ấy là con hoang.
- Bố sẽ về nhà chứ, hở mẹ?
- Ừ, chắc chắn thế... Sẽ có một ngày nào đó. Con cứ chờ đấy.
- Bố mang người đàn bà hư về à?
- Không, nào, Nadie, con biết rất rõ là không mà!
- Bố cũng mang đứa con hoang về à? - Nadie hỏi, nhắc lại từ mẹ nó đã dùng.
- Tất nhiên là không rồi! Nadie, đừng hỏi ngớ ngẩn nữa.
Kate đột nhiên đứng lên và bỏ mặc đứa con gái đang khóc òa lên ở đó, chạy vội vào buồng, khóa cửa lại và ngồi vào chiếc ghế bành vẫn ưa thích, nhìn chăm chăm bằng con mắt không hồn vào một điểm vô định. Bà chờ đợi cái tin đó nhưng không ngờ lại do chính miệng con gái nói ra, kể cũng đột ngột. Không hiểu Nadie còn nghe thấy những lời đồn thổi gì nữa.
Ở Félice, mọi người thả sức bàn tán. Dân ở đây đều có họ hàng trong một xóm thôn hay thành phố gần đấy, khiến chẳng mấy lúc mà câu chuyện lan đi khắp vùng. Bà đã phong thanh vụ mang bầu này từ sáu tháng trước. Chính dịp ấy, bà đã đến hỏi ông luật sư để khẳng định vị trí của mình. Chồng bà đã là nạn nhân của một hành vi lệch lạc, của ảo tưởng, của một sự điên dại tạm thời mà hàng triệu người đàn ông ở tuổi ông đã mắc phải, bà đã giải thích cho ông luật sư. Dầu việc gì xảy ra chăng nữa, nhất định không bao giờ bà chịu li dị.
Nhưng Julien không muốn chấp nhận như thế. Ông đã tiếp tục gửi cho bà hết lá thư này đến lá thư khác, cố thuyết phục bà chấp nhận ly hôn vì sẽ không bao giờ ông trở lại với bà nữa.
Không có gì để mất? Kate, bà Julien Mercuès, mà mọi người trong giới nghệ thuật quốc tế đều kính trọng? Bà, mà những nhà bảo tàng van xin bà, người có thể quảng cáo cho bất cứ phòng trưng bày tranh nào bằng cách cho phép mở một cuộc triển lãm tranh Mercuès; bà, người duy nhất có quyền hay cho phép hay không in các phiên bản các bức họa của Mercuès; bà mà ai muốn gặp Mercuès cũng phải nịnh nọt; bà, người mà mọi cái - bà, không có gì để mất sao?
Việc xảy ra như thế nào nếu hai mươi năm trước đây bà đã không giới thiệu ông cho Adrien Avigdor? Chính bà đã giúp ông có đủ điều kiện để thành công, chính là bằng tiền của bà họ mới có trang trại La Tourrello và, nếu ông có thể toàn tâm toàn ý phục vụ cho hội họa trong một phần tư thế kỷ, ấy chính là nhờ ở bà. Ôi! Không! Bà không có ý rời bỏ mọi cái đó để cho một con ranh lẳng lơ nghiễm nhiên tọa hưởng. Ông ta sống được là nhờ có bà. Trong những bức thư của mình, Julien đã đề nghị để lại cho vợ tất cả: trại La Tourrello là của hồi môn của bà, tất cả tranh của ông và tiền mặt mà ông gửi ở ngân hàng. Đối với bà, không phải là vấn đề tiền bạc, mà là vấn đề danh giá: bà vẫn muốn là bà Julien Mercuès.
Kate vuốt lại tóc và mở cửa ra. Bà không khéo léo với Nadine. Nếu đứa bé nhắc lại những lời dặn của bà, thì tình thế lại càng xấu hơn. Chuyện rùm beng này đúng là đã làm cả làng vui thích. Mọi người chỉ toàn bàn tán về nó.
Kate tìm thấy Nadine đang ngồi buồn thiu ở góc căn bếp. Con bé lặng lẽ nhìn xem Marthe Brunel nấu ăn cho những người đàn ông sắp ở ngoài đồng về.
Bà dắt con về buồng và đặt nó ngồi trên đầu gối:
- Nadine, con yêu quý của mẹ, lúc nãy mẹ nói với con không đúng. Mẹ nói sai. Những người mẹ có lúc cũng nói sai, phải không con? Đừng nhớ lấy những lời ấy nữa. Nếu Arlette hỏi con về bố hay mẹ thì con đừng trả lời nó. Chẳng bao lâu nữa chắc chắn bố sẽ về nhà, nhưng không cần nói với mọi người như thế. Việc ấy không liên can gì đến họ, con hiểu không? Mẹ không muốn con cho con đi Félice nữa, trong một ít lâu?
- Nhưng, mẹ ơi, đến tháng Bảy trường mới hết học.
- Mẹ biết thế, con ngoan ạ, nhưng mẹ sẽ nói với cô giáo. Cô ấy sẽ hiểu. Con học giỏi nên việc ấy cũng không quan trọng lắm. Hai mẹ con sẽ làm nhiều việc, rồi con xem. Hai mẹ con sẽ đi chơi trong cái xe to của mẹ, và chúng mình sẽ đi hiệu. Chúng mình sẽ thấy nhiều cái mới và mỗi ngày mẹ sẽ mua cho con một thứ lạ. Sẽ thích lắm, phải không con?
Nadine có vẻ không tin chắc lắm. Giá mình có thể cho nó đi Paris hay New York, Kate nghĩ. Giá mình có thể cho nó đi khỏi cái thung lũng chết tiệt này, nơi mọi người đều biết nhau và hay kháo chuyện về nhau. Nhưng mình không thể bỏ đây mà rời đi. Nếu biết, Julien sẽ nghĩ là mình bỏ cuộc. Không, mình phải làm như không có chuyện gì xảy ra, như mình không nghe thấy gì, như không có gì để nghe cả.
- Mẹ nghĩ gì đấy? Nedine hỏi.
- Mẹ nghĩ xem sẽ mặc cái gì vào tối nay. Có một dạ hội ở nhà Gimpel. Con nghĩ sao, con yêu của mẹ? Con thấy mẹ mặc bộ quần áo trắng hơn hay cái áo dài mà con thích, cái áo màu xanh ấy?
Teddy và Julien ngồi uống paxtít trước bữa ăn tối tại sân trời hiệu Sénéqueir, ở Saint-Tropez. Một năm trước đây, báo Vogue đã tìm ra ngôi làng chài xinh đẹp này, Teddy và Julien đã quyết định qua mùa hè ở đấy với Fauve, mới sinh được hai tuần, và người vú nuôi. Họ ở khách sạn Aioli, trong mấy căn buồng liền nhau.
- Em thấy bồn chồn, Julien, - Teddy nói, vẻ rầu rầu.
- Anh biết thế, em yêu quý ạ, anh cảm thấy thế. Vì anh đã mải chơi ném còn trưa nay phải không? Anh rất buồn... Anh không hiểu tại sao chúng mình không đến đây sớm hơn. Chúng mình đã qua những ngày hè tuyệt vời.
- Và tại sao không? - Teddy thốt lên, cáu kỉnh. - Ngay cả Fauve họ cũng không chịu để yên cho, nó và em là những người mẫu hoàn hảo. "Cô nhân tình và đứa con hoang của họa sĩ" một đề tài cổ điển, phải không nào!
- Teddy!
- Em biết, em biết, không phải lỗi ở anh. Em không buộc tội anh đâu. Trời ơi, nhưng em ghét cái tình trạng này và nó cứ kéo dài mãi.
- Anh đánh cuộc rằng em đã nhận được một lá thư khác của mẹ em, - ông làu nhàu.
- Vâng, và em bắt đầu tin rằng bà có lý khi bảo em, từ lúc chúng mình mới quan hệ với nhau, rằng lịch sử có nguy cơ lặp lại. Bà đã không thể nào lấy được chồng, vậy mà bà được coi là rất thông minh, còn hơn em nhiều nữa.
Mercuès nắm lấy bàn tay nàng và hôn vào đôi gan bàn tay.
- Đừng nói những lời như thế, em yêu của anh. Cái ấy chỉ đầu độc thêm tình hình mà thôi.
- Teddy! Mình không thể ngờ được!
Hoảng sợ, Teddy rút tay ra khỏi tay Julien và ngẩng đầu lên.
Ở kia, đứng trước quán cà phê là hai người đàn ông và hai người đàn bà. Peggy Arnold, người đã thốt lên tiếng kêu vừa rồi, là cô người mẫu hàng đầu của hãng Lunel từ hai năm nay. Teddy đứng vụt dậy và ôm hôn bạn thắm thiết. Nàng không ngờ mình lại sung sướng đến mức ấy khi thấy một gương mặt thân thuộc. Nàng có cảm tưởng như gặp lại người thân thiết nhấy của mình.
- Như vậy, chính là ở đây, mà cậu ẩn náu à? Bọn mình đã hỏi nhau không hiểu cậu ra sao? Mẹ cậu bảo với bọn mình là cậu đã say mê một người Pháp. Teddy à, mình giới thiệu với cậu Ginny Maxwell, - cùng làm việc ở hãng Lunel. Còn đây Billi Clark và Chase Talbot. Bọn mình ở đây đến hết những ngày cuối tuần.
Mercuès đứng lên và đến gần họ.
- Mình giới thiệu với các cậu, Julien Mercuès, Teddy nói với vẻ sở hữu.
Nàng sung sướng thấy có người đột ngột hiện ra từ quá khứ của nàng và cuối cùng đã nhìn thấy nàng và người tình.
- Peggy, mình có rất nhiều chuyện để hỏi cậu. - Nàng kêu lên. Này, cậu có muốn chúng mình cùng ăn với nhau tối nay không?
- Không thể được, bạn yêu quý của mình ạ, bọn mình bận dạ hội. Nhưng tại sao hai bạn không đi chơi thuyền với chúng mình ngày mai? Chase có chiếc du thuyền, nói chung là tốt, dài mười sáu mét, neo ở bến cảng.
- Đó là một ý kiến tuyệt vời, phải không, Julien?
- Chúng tôi sẽ rất vui thích, - Mercuès nói với Peggy Arnold.
Ông vui vẻ đón nhận mọi trò giải trí. Ông tin chắc cuối cùng Kate sẽ nhượng bộ nhưng ông cũng biết rằng sẽ chẳng nhanh chóng gì và ông ngày càng khó làm cho Teddy yên tâm.
Hôm nay, Teddy và Julien xuống chiếc du thuyền Le Baron lúc mười giờ sáng. Đoàn phục vụ trên thuyền gồm bốn người trong đó có một người nấu ăn.
Chiếc Le Baron từ từ dời cảng Saint- Tropez và tiến ra khơi. Sáu du khách nằm trên những chiếc nệm phía mũi để phơi nắng. Tay đặt trên cánh tay Mercuès, Teddy nghe Ginny và Peggy kể lại những tin tức của một thế giới mà nàng đã rời bỏ không hề ngoái nhìn lại.
Cứ trò chuyện như thế, Teddy bỗng cảm thấy sao mà nàng thiếu bạn bè. Thật là tốt khi lại được đầm mình, dẫu chỉ một lúc, trong cái thế giới đầy rẫy những sự kiện mà trước kia nàng đã gia nhập hết mình.
Nàng vuốt ve cánh tay Julien và sự đụng chạm nhẹ nhàng đó đủ ngăn không cho nàng cảm thấy hối tiếc gì nữa. Cuộc sống cũ của nàng chỉ là bản chép phóng của sự tồn tại. Nàng thôi trò chuyện mà nhắm hờ đôi mắt. Thực tế, ấy là Julien Mercuès, người đàn ông đã làm cho cô gái từng hoảng sợ với ý nghĩ là sẽ không bao giờ yêu trở thành người đàn bà biết rằng mình sẽ yêu mãi mãi. Và thực tế khác, đó là Fauve. Khi nàng ôm trong tay đứa nhỏ chỉ quấn giản đơn một chiếc lót, khi nàng ấp nó vào bên cổ và cảm thấy cái cơ thể nhỏ bé, tròn và êm ái sát vào mình, một xúc động cuồng nhiệt xâm chiếm lấy nàng.
Thực tế, ấy là Julien và Fauve. Thực tế, ấy là đoạn cuối của những ngày nghỉ hè ấy và việc trở lại Avignon. Đó là mùa thu sẽ đến, những cuộc đi dạo trong công viên với Fauve, và những ngọn lửa to trong lò sưởi, chợ, đi vòng những cửa hàng đồ cổ - ôi, sao mà nhiều thứ kỳ lạ, và ăn, uống, ngủ. Và lẽ nào lại không có một đứa con khác (Teddy thầm mỉm cười). Kate sẽ chẳng bao lâu nữa sẽ phải chấp nhận thua cuộc. Tại sao nàng không nghĩ đến việc ấy sớm hơn? Đó là một ý nghĩ tuyệt vời.
- Các bạn có muốn tắm trước khi nhậu không? Chase Talnot hỏi cả nhóm.
- Nước thế nào?
- Thần tiên. Đang là giờ tốt nhất để bơi.
Chiếc thuyền lúc này đã xa bờ nhiều hải lí. Biển lặng và mọi người đều muốn tắm. Rồi sẽ uống sau.
- Rượu gin bổ à? - Peggy hỏi Teddy đang trèo lên boong.
Teddy nhìn bốn người Mỹ đã trở về với những tấm nệm. Họ nói đùa và cười, tay cầm cốc rượu. Nàng nhìn về phía biển, Julien đang bơi cách thuyền vài mét ra dấu vẫy nàng.
- Mình lặn lần cuối, - nàng nói.
Nàng bơi đến bên ông, đặt tay lên vai ông, hôn ông và kể cho ông nghe ý nghĩ tuyệt vời của nàng mới rồi.
Không ai nghe thấy tiếng chiếc tàu đánh cá lớn vừa mới đi qua phía sau đuôi chiếc tàu Le Baron. Đường rẽ nước rộng của nó lắc mạnh chiếc du thuyền. Teddy lúc bấy giờ đang chuẩn bị nhào xuống bị mất thăng bằng, lảo đảo trên mạn và vụng về ngã xuống nước. Đầu nàng va mạnh vào chân chiếc mỏ neo thò ra ở đằng lái con tàu. Mercuès hiểu việc gì đã xảy ra và lặn xuống sâu. Ông dễ dàng tóm được Teddy và đưa cánh tay đỡ nàng nổi lên. Chase và Bill giúp ông kéo nàng lên boong. Ông dễ dàng tóm được Teddy và đưa cánh tay đỡ nàng nổi lên. Chase và Bill giúp ông kéo nàng lên boong.
Nàng không chết chìm. Nàng đã không kịp chết vì nước. Nàng chết trước khi rơi xuống nước.
Ba ngày sau, người ta chôn Teddy tại nghĩa địa Mỹ ở Nice. Chỉ có Maggy và Julien Mercuès có mặt. Ông cấm bốn người Mỹ đến dự và họ đã tôn trọng ý kiến của ông.
Maggy không thể nhìn thẳng vào mắt Mercuès. Bà cảm thấy căm tức ông đến mức không thể thốt ra được một lời. Bà biết rằng bà phải giữ được bình tĩnh, nếu bà muốn thuyết phục ông để mang cháu gái bà đi.
- Tôi muốn đem Fauve đi theo tôi- cuối cùng bà tuyên bố.
- Tất nhiên là thế, - ông làu bàu.
- Anh có hiểu tôi nói gì không? Có thể là anh đã không nghe thấy.
- Tất nhiên là bà phải mang nó đi. Tôi không còn chỗ ở nữa. Tôi sẽ không bao giờ trở lại Avignon, kể cả La Tourrello. Tôi sẽ đi, không biết đi đâu và trong bao nhiêu lâu.
- Nếu tôi mang nó đi bây giờ, nếu anh đồng ý, anh sẽ không thể thay đổi ý kiến được nữa, - bà cắt lời, giọng khô khốc.
Mercuès đứng lên, mắt chằm chằm, tay run rẩy. Má ông xám xịt vì từ lúc xảy ra tai nạn ông chưa cạo mặt, kể cả ngủ và ăn. Mắt ông đã không còn tinh anh. Đó là một người đàn ông già nua và có đôi mắt chết.
- Bà về đi, Maggy. Tôi không thể nói nữa, đi đi!
Ông lảo đảo bước ra khỏi gian đại sảnh của khách sạn và một phút sau, Maggy nghe thấy xe ông nổ máy.
Bà đứng lặng một lúc rồi, như bị kích động, bà chạy vội đến lễ tân để yêu cầu dành chỗ trong chuyến bay sớm nhất tới Paris, trước khi về phòng chuẩn bị hành lý.
- Thưa bà?
Đó là người vú nuôi vừa mới nhón chân bước vào.
- Chị xếp các thứ của cháu bé vào một cái va li. Cháu uống sữa đấy chứ?
- Thưa bà vâng, sữa thường, từ hai tuần nay. Xin bà đừng quên luộc bầu sữa cho cháu.
- Tôi tin là tự tôi phải nghĩ đến việc đó.
Hôm sau, Maggy tới sân bay Orly để về New York. Bà bế Fauve trên tay. Khi đi qua ki-ốt báo chí, bà riết chặt cháu đến nỗi đứa bé bật khóc. Một chồng báo Paris - Match mới được xếp trên quầy. Ngoài bìa, một bức ảnh chụp trên thuyền Le Baron: Teddy và Mercuès đứng thẳng nhìn sâu vào mắt nhau. Người nọ bị thu hút bởi người kia, họ cười sung sướng. Hai cánh tay của Mercuès khép chặt lấy nàng như một vật sở hữu.
Vào giờ phút ấy không hiểu nó còn bao nhiêu thì giờ để sống nữa? Maggy tự hỏi. Bà có cảm tưởng như ngực mình bị xé nát.
Bà mua một tờ báo, bởi không muốn là người duy nhất không biết những chi tiết về câu chuyện bi thảm đó.
Ngồi trong phòng đợi hạng nhất, vừa ôm Fauve trong tay bà vừa giở tờ báo. Cái tít lớn thông báo: Cái chết của cô bạn gái của Mercuès. Ít nhất, họ đã gọi nó là cô bạn gái chứ không phải người tình. Maggy nghĩ, đờ ra vì đau đớn.
Vẻ như đó là việc linh tinh quan trọng nhất trong tuần. Paris- Match đã dành cho nó mười hai tranh ảnh và bài.
Tuyệt vọng, Maggy lật giở các trang. Bà nhìn những bức ảnh tuyệt mỹ mà Bill Hatfield đã chụp Teddy và Mercuès ở La Tourrello, những bức ảnh mà báo Mode đã không đăng. Họ nói chuyện với nhau, ngay từ hồi ấy đã nhập đồng, đã yêu nhau thắm thiết. Rồi, trên trang tiếp, bà thấy ảnh chụp Mercuès, Kate và Nadine ở trại La Tourrello cách đấy hai năm. Có cả ảnh Maggy với các cô người mẫu vây quanh đã đăng trên báo Life cách đó ba năm. Cuối cùng là phiên bản bức tranh nổi tiếng nhất trong loạt Cô gái tóc hung- Maggy nằm trên những tấm đệm màu xanh lục, chiếm hai trang. Bà chẳng cần đọc lời chú thích cũng biết nó nói gì.
Bà nín thở lướt nhanh bài viết. Cho đến bây giờ, không có một lời ám chỉ nào về sự tồn tại của Fauve. Bản thân Maggy cũng chỉ biết việc sinh đứa bé ba tuần sau đó. Teddy đã đợi đến khi đi nghỉ ở Saint- Tropez mới báo cho bà biết. Bà đã bực bội và giận dữ đến mức không thèm trả lời. Và bây giờ thì đã quá muộn rồi, bà buồn rầu nghĩ.
Trong phần thứ hai bài viết, có đoạn nói về Fauve Lunel, đứa con gái bất hợp pháp của Mercuès, những nhà báo chắc đã lấy tài liệu ở tòa thị chính Avignon, kết quả của tình yêu ngoài giá thú không được luật pháp của Pháp công nhận. Không bao giờ Mercuès có thể công nhận em.
Lục lọi đi sâu hơn một chút, các phóng viên sẽ tìm ra dấu vết của một đứa con ngoại tình khác là Théodora Lunel. Nhưng tờ báo Paris- Match đã không có hiệu quả đến mức ấy.
Maggy gấp tờ báo lại mà không xem hết bài báo. Mọi thứ còn quan trọng gì, lúc này? Không bao giờ bà còn thấy đứa con xinh đẹp mơ mộng và can đảm của bà. Những gì mà bà đã sợ cho nó không là gì cả, không là gì cả bên cạnh cái thực tế khủng khiếp này.
Đứa bé bỗng thức dậy. Mắt nó màu xám mở ra và nó nhìn Maggy, rồi phát ra một tiếng động nhỏ chứng tỏ rõ là nó đói. Khi Maggy lục túi để tìm bầu sữa, bà chợt nhớ đến câu tục ngữ Pháp: Không bao giờ hai mà không ba. Magali Lunel, Theodora Lunel và bây giờ Fauve Lunel.
Đứa bé kêu to đến nỗi tất cả các hành khách đều quay về phía Maggy. Họ mong đợi cái gì, bà bực bội nghĩ, rằng mình cho nó uống sữa lạnh chăng? Này, con bé đẻ hoang, bà thì thào vào tai Fauve, im đi, rồi sẽ có, rồi sẽ có! Đứa bé thôi kêu. Như vậy là mày đã im khi bà nói với mày, phải không? Đó là một dấu hiệu thông minh. Có thể đứa con hoang thứ ba của gia đình sẽ may mắn hơn hai đứa trước. Bà ra hiệu cho người chiêu đãi viên đến gần và yêu cầu hâm nóng bầu sữa. Rồi, hết sức dịu dàng, bà hát một bài hát ru mà đã quên đến nửa phần lời. Bài hát ấy ở đâu mà ra? Bà nhớ là đã không hát cho cả Teddy. Bài hát chắc phải từ người bà của bà, người bà hiền dịu của bà, Céceli Lunel.
Người Đàn Bà Vùng Gió Người Đàn Bà Vùng Gió - Judith Krantz Người Đàn Bà Vùng Gió