Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Người Ẩn Hình
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 20: Quanh Quẩn Đất Khách
T
rong đại sảnh bệnh viện có một người phụ nữ mặc bộ váy Chanel đưa tay lên vuốt mái tóc dài quyến rũ. Xuyên qua vách tường thủy tinh dày cộm, cô ta nhìn về phía quốc lộ bên cạnh bệnh viện. Nơi đó có một chiếc Camry cho thuê, đứng bên cạnh chính là Diệp Ninh.
Diệp Ninh mặc áo dài tay quần dài, một bộ tóc dài, mảnh mai tao nhã, xinh đẹp dễ nhìn, động lòng người một cách khác biệt. Cô đang cầm điện thoại di động, liên tục bấm số.
Cô gái Chanel nhìn Diệp Ninh bên ngoài, nhíu mày, hỏi thư ký bên cạnh: “Hình như người phụ nữ kia đã lòng vòng bên ngoài mấy ngày rồi phải không?”
Thư ký gật đầu: “Đúng vậy giám đốc Tô. Hình như cô ta tới tìm tổng giám đốc Tiêu, tôi nhìn thấy cô ta hỏi quầy tiếp tân.”
Vị giám đốc Tô này từ từ lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra. Đây là một cái điện thoại đã lỗi thời, kiểu dáng đã được đưa ra thị trường nhiều năm trước, chỉ là Tiêu Nhạc người này rất bảo thủ, nếu có thể vẫn còn xử dụng được thì nhất định không đổi.
Lúc này, điện thoại di động lại vang lên một số điện thoại kiên trì gọi vào. Bên cạnh số điện thoại gọi vào chỉ có một chữ: Ninh.
Giám đốc Tô nháy mắt một cái, đưa tay điều chỉnh tiếng chuông reo thành im lặng, để mặc cho cú điện thoại kia tiếp tục gọi vào, sau đó bỏ điện thoại di động vào trong túi xách.
Cô nàng nói với thư ký bên cạnh: “Đi tìm y tá bệnh viện, nghĩ cách đuổi cô ta đi. Nếu như cô ta hỏi về tổng giám đốc Tiêu, hãy nói tổng giám đốc Tiêu không còn ở bệnh viện này nữa.”
Ánh mắt cô ta ánh lên vẻ tính toán, nói với thư ký: “Người này là ký giả trong giới truyền thông, có thể tin tức lúc trước là do cô ta truyền ra, bây giờ lại đuổi tới nước Mỹ, chúng ta phải đề phòng người này. Chuyện này cô chớ nói ra ngoài, mời một ý tá đuổi cô ta đi đi.”
Thư ký nói: “Dạ. Y tá người Mỹ ở đây có chút cứng nhắc, em nghĩ nên kiếm một y tá người Trung Quốc đi, thật dễ nói chuyện, dù gì cũng có thể dùng chút quà lễ.”
Giám đốc Tô gật đầu: “Không cần biết dùng cách gì, tóm lại là phải cho cô ta biết, tổng giám đốc Tiêu không có ở đây.”
Cô ta cúi đầu suy nghĩ một chút: “Nghĩ cách nói đưa cho cô ta một tin giả, nói tổng giám đốc Tiêu đã được đưa tới một viện điều dưỡng ở Los Angeles.”
Thư ký gật đầu, lập tức rời khỏi.
Giám đốc Tô híp mắt lại, xuyên qua cửa kính nhìn về phía Diệp Ninh đứng cách đó không xa, trong lòng không ngừng lập đi lập lại, Nhạc Ninh, Nhạc, Ninh…
Vừa lúc đó, Lỗ Phi lái xe vào bệnh viện, mang kính râm lớn, cầm theo một hộp cơm giữ nhiệt, vẻ mặt vui vẻ đi tới. Nhìn thấy giám đốc Tô và thư ký đang nói chuyện, anh chàng thuận miệng hỏi: “Nhân Nhân, đang nói gì đó?”
Tô Nhân chính là một thành viên trong phòng tổng giám của tập đoàn Nhạc Ninh.
Tô Nhân vội vàng mỉm cười, hơi dịch người sang, che đi tầm mắt nhìn ra ngoài: “Không có gì, mới vừa rồi đang nói về thức ăn bệnh viện quá kém, đoán chừng Tiêu Nhạc đã ngán tận cổ. Anh thì tốt rồi, nói là đến chăm sóc người bệnh, kết quả lại ra ngoài một mình ăn chơi phóng túng, bỏ mặc Tiêu Nhạc lại cho tôi.”
Lỗ Phi gật đầu: “Là quá khó ăn. Đây là cái quái gì chứ, cứ tiếp tục như vậy thì tôi thà ăn bánh trứng bọc chiên dầu trên vỉa hè Trung Quốc! Chỉ là may mắn thay tôi mới vừa làm chút đồ ăn, nấu canh gà, độ lửa hình như không đủ, nhưng dù sao cũng ngon hơn đồ ăn bệnh viện.”
Tô Nhân cười cười: “Bây giờ Tiêu Nhạc ăn rất ít, để anh ấy mặc sức mà uống đi.”
Nói xong, hai người đi thẳng về phía hành lang bên kia.
Xuyên qua một dãy hành lang yên tĩnh, hai người đi tới một phòng bệnh rộng rãi sáng sủa. Bên trong phòng bệnh, Tiêu Nhạc đang nửa nằm ở đó, đầu dựa vào gối, híp mắt, mày kiếm hơi nhíu lại.
Anh tái nhợt gầy gò, là bộ dạng quen thuộc sau cơn bệnh nặng, chỉ là nhìn chung mà nói, tinh thần vẫn còn rất tốt, có thể nhìn thấy quá trình phục hồi không tới nổi nào.
Lỗ Phi vội vàng lấy ra hộp cơm giữ nhiệt: “Mang đồ ăn ngon tới cho cậu, xem như cậu có lộc ăn. Không ngờ mình có thể đảm đang như vậy!”
Tiêu Nhạc bình thản mở mắt ra, sau khi nhìn thấy Lỗ Phi thì chuyển mắt sang nhìn Tô Nhân bên cạnh.
“Đưa điện thoại cho tôi.” Anh chỉ nói một câu đơn giản như vậy.
Lỗ Phi nghe được, nhất thời có loại xung động vén tay áo đánh người: “Cậu muốn điện thoại di động làm gì? Không phải cậu đang bị bệnh hay sao? Lo tịnh dưỡng cơ thể đi, chuyện công ty cậu đừng bận tâm!”
Tô Nhân cười gật đầu: “Đúng vậy, có chuyện gì em sẽ truyền đạt lại cho anh. Phúc xạ điện thoại di động rất nhiều, anh vừa có bệnh, đừng vội vàng làm việc lại.”
Nói xong, cô nàng lơ đãng đi phòng vệ sinh. Lúc trở ra, trên mặt vẫn tươi cười như cũ, ngay trước mặt mọi người móc điện thoại ra, đưa cho Lỗ Phi: “Đúng rồi, anh cầm điện thoại này của anh ấy đi, mấy ngày nay tôi muốn ra ngoài chơi một chút. Anh ở lại đây chăm sóc anh ấy, tôi mệt rồi, bỏ mặc.”
Lỗ Phi cầm lấy điện thoại di động, mở ra nhìn một chút, một đống điện thoại gọi nhỡ, lắc đầu than thở: “Cũng may số điện thoại của cậu không bị lộ ra ngoài, nếu không sẽ bị truyền thông gọi bể máy mất.”
Tiêu Nhạc đưa tay ra, ánh mắt nhìn Lỗ Phi không cho cự tuyệt, ý là muốn đưa điện thoại đây.
Lỗ Phi không còn cách nào khác, nhún nhún vai, đưa cho anh.
Anh nhận lấy, đảo qua bản kỷ lục ghi chép cuộc gọi.
Điện thoại gọi nhỡ nhiều như vậy, nhưng lại không có một cái anh khát vọng nhiều nhất.
Thật ra nếu suy nghĩ kỹ một chút, đây chính là chuyện không thể nào.
Trong mắt anh không hề lộ ra tâm tình gì, cho dù là ai cũng không nhìn ra anh có thất vọng hay không, khổ sở như thế nào.
Anh đưa lại điện thoại cho Lỗ Phi, mắt hơi nhắm lại, giọng nói khàn khàn nhỏ nhẹ: “Tôi không đói.”
Mà trong giờ phút này, Diệp Ninh lại đi tới quầy tiếp tân, tiếp tục tiến hành quá trình quầy rầy. Một cô gái tiếp tân mới nhìn cũng nhận ra được chính là người Hoa, nhịn không được thở dài, nói cho cô biết: “Thưa cô, vị Tiêu Nhạc mà cô muốn tìm đã không còn ở đây nữa rồi.”
Diệp Ninh vừa nghe được, vội vàng hỏi tới. Kết quả đối phương cũng nói cho cô nghe tên của viện điều dưỡng kia: “Tôi cũng chỉ nghe nói thôi, có khả năng đã đi tới đó, những người khác cũng không biết.”
Diệp Ninh vô cùng cảm kích nói cám ơn người này, sau đó vội vàng bỏ đi.
Địa chỉ của viện điều dưỡng mới cách chỗ cô du học trước đây không xa. Diệp Ninh trả lại phòng thuê, sau đó lái xe chạy thẳng về viện điều dưỡng đó.
Đoạn đường qua nhanh như chớp, quốc lộ có xe gắn máy lượn qua, có xe kéo theo tàu thủy, còn có xe hở mui phóng qua điên cuồng. Diệp Ninh lặng lẽ lái xe, suy nghĩ đây là một quốc gia tự do phóng khoáng, dường như trên đường này chỉ có mình tâm sự buồn phiền, lưng đeo cái vỏ trách nhiệm nặng nề, đi tìm một người đàn ông đang hiện hữu trong cuộc sống của mình đột nhiên lại biến mất.
Cô lái xe tới viện điều dưỡng đó, quy định trong này không nghiêm khắc giống như bệnh viện. Đối phương thân thiện giúp cô tra xét những người mới vừa nhập viện gần đây. Cuối cùng người ta cũng chỉ lễ phép lắc đầu, cười nói, nơi này của chúng tôi không có người nào tên là Tiêu Nhạc cả.
Người Mỹ không hiểu cách phát âm Tiêu Nhạc như thế nào, nói cứng ngắc một cách kỳ quái. Diệp Ninh nghe được câu trả lời xong thì nở một nụ cười tê liệt, cám ơn người ta rồi xoay người bỏ đi.
Một lần nữa, cô gọi lại số điện thoại của Tiêu Nhạc. Lần này, ngay cả tiếng chuông khô khan cũng không có, chỉ toàn một loạt tiếng tút tút vang lên.
Cho dù cô gọi bao nhiêu lần cũng không hề có biển chuyển nào.
Cho tới bây giờ, quả thật cô có chút thất vọng. Có lẽ từ lúc bắt đầu, địa chỉ cô nhận được kia đã là sai lầm. Nhưng nếu như vậy thì tại sao y tá người Hoa kia lại nói ở viện điều dưỡng này? Hay là cô ta đã cố ý lừa mình? Hay cũng có thể cô ta đã nói sai tên viện điện dưỡng.
Một mình Diệp Ninh đứng bên ngoài viện điều dưỡng, lưỡng lự hơn mười phút sau mới quyết định lái xe đi, đi về hướng chỗ ở của một người bạn.
Trần San San, đây là một trong những người bạn thân nhất của cô lúc còn du học ở Mỹ, cũng là người đã chứng kiến mối tình của cô và Hoắc Thần. Sau khi tốt nghiệp, Diệp Ninh về nước, mà Trần San San lại lấy được trình độ học chuyên môn, ở lại làm giảng sư.
Mấy năm nay vẫn giữ liên lạc, Trần San San chưa kết hôn, nhận Nam Nam làm con nuôi. Có đôi khi Nam Nam và Trần San Sang gọi trực tuyến, mở miệng gọi một tiếng mẹ nuôi. San San cũng thường xuyên gởi cho Diệp Ninh mấy bộ quần áo và đồ dùng trẻ con.
Trần San San sống trong một khu nhà trọ không lớn lắm bao quanh bởi rừng phong. Cô ấy còn độc thân, không thích nhà lớn.
Trần San San nhìn thấy Diệp Ninh, dĩ nhiên là vui mừng kích động, rồi lại oán giận cô một phen: “Cậu tới Mỹ mà sao không báo trước một tiếng, đây là chỗ muốn tới là tới hả!”
Nói xong thì cô liền phát hiện, Diệp Ninh có gì đó không đúng, cả người ủ rũ.
Trần San San sợ hết hồn: “Cậu sao thế? Ai bị sao, con nuôi của mình đâu? Một mình cậu tới thôi à?”
Diệp Ninh lắc đầu: “Mình tới Mỹ có chút chuyện, cụ thể không nói trước được. Con nuôi của cậu ở trong nước, mình nhờ người ta chăm sóc dùm.”
Trần San San nhìn thấy bộ dạng này của cô cũng không dám hỏi thêm, vội vàng muốn nấu cơm cho cô ăn.
Nghe tới cô nấu cơm, Diệp Ninh bất đắc dĩ: “Cậu cũng biết nấu cơm?”
Trần San San không biết việc nội trợ, đừng nói là nấu cơm, bất cứ đồ gì trong nhà cô cũng không biết cách xử lý, cả ngày loạn cào cào cả lên. Đúng lúc này, Diệp Ninh nhìn sang bên cạnh, trên hộc tủ chất một đống văn kiện gì đó.
Trần San San vén tay áo lên, cầm một cái thìa dẹp, có chút không phục: “Bây giờ mình đã biết nấu cơm. Cậu chờ xem, mình xào thịt cho cậu ăn!”
Trước kia đều là cô nấu cơm cho Trần San San, làm gì có chuyện cô nàng có thể nấu cho cô ăn? Mỏi mắt chờ mong đi!
Ai ngờ cô mới vừa ngồi xuống nghỉ ngơi được một chút, một luồng khói dầu truyền tới. Đây là phòng bếp kiểu mở, lại không có lò ga giống như trong nước, toàn là lò điện tử. Một khi không nắm giữ độ lửa cho thật tốt, khói dầu sẽ rất nhiều, máy hút khói lại không đủ sức.
Trần San San kêu to: “Mau lên mau lên!”
Cô nàng không cần nói nhiều, Diệp Ninh lập tức hiểu ý, tiện tay cầm trang giấy bên cạnh, kéo ghế tới gần máy báo cháy, quạt liên tục về phía đó.
Chuyện này trước kia thường hay xảy ra, nấu một món ăn, bốc hơi khói, máy báo cháy liền vang lên, chủ nhà cho thuê sẽ nổi giận. Cho nên lúc này đây phải quạt đi hơi khói ra khỏi máy báo cháy.
Quạt hơn nửa ngày, cuối cùng cũng dừng lại. Diệp Ninh vỗ vỗ trán, mấy ngay nay cô nghỉ ngơi không đủ, phát hiện bận rộn một chút thôi mà bây giờ đã cảm thấy choáng váng.
Cô cầm tờ giấy đó, ngồi xuống ghế than thở: “Cậu đừng tự hành hạ nữa, tụi mình nướng đại pizza ăn cho rồi!”
Nói tới đây, ánh mắt của cô vô tình rơi vào trang giấy.
Đó là một tấm hình.
Trong hình, là ảnh chụp chung của Trần San San và một đám người đội mũ tốt nghiệp tiến sĩ.
Một trong những người đó có gương mặt rất quen thuộc.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Người Ẩn Hình
Nữ Vương Không Ở Nhà
Người Ẩn Hình - Nữ Vương Không Ở Nhà
https://isach.info/story.php?story=nguoi_an_hinh__nu_vuong_khong_o_nha