Chương 20: Huyện Thừa Gầm Thét
ượn sức khoái mã vọt tới, thanh đại khảm đao nặng hơn bốn mươi cân xé gió vù vù khuấy cho tuyết trắng bay tán loạn đầy trời. Ngựa đến đao bổ, thanh niên kia đã không còn tránh kịp. Khi hắn còn đang sợ hãi, mới nhấc cán thương lên khỏi yên ngựa thì lưỡi đao đã chém chéo xuống.
Một cột máu tươi bắn lên, chiếc đầu không biết đã lăn về phía nào. Một đao này chém từ cổ bên phải xuống đến tận sườn trái, xẻ mất nửa thân người, nửa bờ vai cũng không thấy đâu. Trong cơn mưa máu, phần còn lại của cái thân thể không đầu lắc lư mấy cái rồi ngã nhào xuống ngựa.
Đại đao lóe lên, quay vòng vòng trong tay Mẫn huyện lệnh nhẹ như không. Bó đuốc trên tay đối phương chính là mục tiêu rõ ràng nhất, lão vung đao, trái đâm, phải quét, liên tục bổ, chém. Dù sao chung quanh cũng đều là kẻ địch, do đó lão chém giết mà không hề e dè.
Những kẻ này đều là anh hùng trên lưng ngựa, vốn sẽ không phản ứng chậm như vậy, có điều khi thấy thanh niên mặc hổ bào ở giữa vừa đối mặt liền bị Mẫn Văn Kiến chém chết thì bọn chúng đã bàng hoàng. Sự bàng hoàng này tuy chỉ diễn ra trong chốc lát, nhưng đại đao của Mẫn huyện lệnh đã chém chết năm tên.
Lúc này những tên khác mới hét lên một tiếng, nháo nhào phóng ngựa tháo chạy, đồng thời ném đuốc về phía Mẫn huyện lệnh. Mẫn huyện lệnh vung đao gạt những bó đuốc ra, hăng say chém giết, còn lớn tiếng cười phóng ngựa đuổi theo không tha.
Giang Bân ở phía sau thấy vậy hốt hoảng la lớn:
- Mẫn đại nhân, hãy mau trở lại!
Mẫn Văn Kiến cũng chả thèm để ý, đuổi theo một bóng đen ở phía trước, quát to một tiếng, vung đao bổ xuống. Chỉ thấy tên đó đột nhiên ghìm cương, con ngựa tung hai vó trước, hí lên một tràng. Một tiếng “keng” vang lên, Mẫn huyện lệnh cảm thấy hai cánh tay tê rần, không khỏi trừng mắt khen:
- Khí lực thật mạnh!
Tên tướng lĩnh Thát Đát đó có nỗi khổ không thể nói ra. Vũ khí mà hắn sử dụng chính là Tam Cổ Thác Thiên Xoa (đinh ba), toàn thân bằng thép, luận về cân nặng không hề kém đại đao của Mẫn Văn Kiến, luận về lực cánh tay lại càng mạnh hơn. Nhưng Mẫn Văn Kiến là vung đao bổ thẳng, còn hắn là đỡ vội, cho nên mặc dù khí lực của hắn mạnh hơn ba phần, lần này hai tay vẫn bị chấn đến tê rần. Đại đao của Mẫn Văn Kiến tuy bị mẻ một miếng, nhưng cây xoa của hắn cũng đã bị chém cong queo.
Tên này quyết đoán kịp thời, lập tức trở tay phóng mạnh cây xoa đã bị chém cong vào người Mẫn Văn Kiến, sau đó giật cương, rạp người thuận theo quan đạo phi như tên bắn về phía trước, đồng thời lấy cung đeo trên lưng xuống.
Mẫn Văn Kiến vung đao gạt văng cây Thác Thiên Xoa, đang định tiếp tục truy đuổi thì ở mặt bên đột nhiên xông ra một thớt ngựa. Tên trên ngựa cầm thương đâm tới, may nhờ những cây đuốc trên mặt đất còn chưa tắt hẳn, vừa nhác thấy tên đó, không kịp ngả người tránh, Mẫn huyện lệnh vội đưa đao lên đỡ, gạt cây thương ra.
Ngay sau đó, phía bên phải vang lên một tiếng hét, một thanh trường đao vụt chém tới. Mẫn Văn Kiến đỡ trái thì lại hở phải, ba người giáp chiến tạo thành một vòng tròn. Lúc này tuyết lớn mịt mù, hoàn toàn phải dựa vào vài cây đuốc còn chưa tắt trên mặt đất để soi sáng, cho nên bọn họ đều rất cẩn thận, không ai dám áp sát vào.
Kỵ binh Thát Tử xa gần đã phát hiện thủ lĩnh bị tập kích, bèn nhao nhao hò hét xông đến. Cũng may trời quá tối, lại có hai tướng lĩnh Thát Đát đang cùng lão loạn chiến, nên bọn người Thát Đát kia không thể phát huy sở trường cưỡi ngựa bắn cung. Bằng không, cho dù có một thân võ nghệ thì Mẫn huyện lệnh cũng khó tránh bị bắn thành con nhím rồi.
Lúc này Giang Bân đã phóng ngựa đến phía trước, cổ tay rung lên, hai thanh mã đao xảo diệu vung ra tạo thành hai đóa hoa đao. Hai chân móc chặt vào bàn đạp, y nhổm người dậy, song đao như gió táp mưa sa giao thủ với tên Thát Đát cầm thương hơn chục hiệp, bức lui hắn, sau đó lập tức quay về phía Mẫn Văn Kiến hét lớn:
- Đại nhân, một khi đuốc tắt chúng ta sẽ bị vây ở ngoài thành đó! Hãy mau về thành!
Mẫn Văn Kiến ngẩn người, vung đại đao lên, chạm với đao của tên nọ làm xẹt lên một loạt tia lửa, đoạn quay đầu ngựa nói:
- Nói đúng lắm, chúng ta về thành!
Hai người quay đầu ngựa, mở đường máu về thành. Chung quanh hơn chục tên Thát Đát cầm đao, thương không ngừng quấn lấy. Mẫn Văn Kiến cũng không biết một đao bất ngờ vừa rồi lại có thể giết chết Húc Liệt Bột Tề, con trai thứ hai của tiểu vương tử Thát Đát Bá Nhan Mãnh Khả, lúc này mắt thấy bốn bề là kỵ binh Thát Đát ùn ùn liều mạng xông tới, nếu hai người bị vây lại thì thật sẽ không thể trở về thành, cho nên lão cũng không ham chiến nữa; vũ khí vừa chạm liền đánh bật công kích đối phương, cùng Giang Bân chém giết cướp đường quay về.
Lúc này, tên tướng lĩnh Thát Đát bị Mẫn huyện lệnh một đao chém cong cây Thác Thiên Xoa phải thảm bại bỏ chạy khi nãy cũng đã quay đầu ngựa đuổi theo. Hắn rất hận vị quan văn triều Minh này, cũng chẳng thèm quan tâm đến quan binh triều Minh đang rút về, chỉ từ xa dán mắt nhìn vào ánh sáng sắc bén loé lên lúc Mẫn huyện lệnh vung đại đao, giương cung lắp tên tìm cơ hội.
Vừa mới chạy được nửa đường, nhác thấy huyện thái gia và bả tổng đánh ngược trở về, bốn mươi tay binh sỹ lập tức quay đầu lao về phía cổng thành, bốn bề kỵ binh Thát Đát không ngừng truy đuổi. Chỉ tội cho mấy tay đao thuẫn binh, lúc này có thể nói là đã mất sạch đội hình, lại không có trường thương binh phối hợp, căn bản không chống nổi thiết kỵ của bọn người Thát Đát quá hai hiệp, trong nháy mắt đã bị kỵ binh Thát Đát đuổi tới đâm chết bảy tám người.
May mà bọn họ cách thành không xa, lúc này đã nằm trong tầm bắn của cung thủ trên đầu thành. Cung thủ trên thành thấy kỵ binh Thát Đát cầm đuốc phi đến, lập tức bắn tên như mưa, bức lui bọn chúng.
Thát Tử thấy vậy, lần lượt dừng ngựa, gác binh khí, rút cung tên sau lưng ra bắn theo. Tuy phía trước là một khoảng tối mù, không nhìn rõ bóng người, hoàn toàn không phát huy được kỹ thuật bắn tên của bọn chúng, song vẫn có gần mười binh sỹ trúng phải loạn tiễn, trong đó mấy người bị thương nhẹ, trên lưng còn cắm tên sắc, lảo đảo, thậm chí bò lết vào trong thành.
Mẫn huyện lệnh vừa phóng ngựa đến cổng thành thì tên quan quân Thát Đát kia thấy cơ hội sắp vuột mất, lập tức buông cung, một mũi tên bay “vút” ra. Áo giáp Mẫn huyện lệnh mặc chính là tỏa tử giáp, không sợ búa bổ đao chém, nhưng những kẽ hở giữa các móc khóa lại không thể ngăn cản tên bắn vào. Lão chỉ cảm thấy lưng chợt rung lên, đau rát; mũi tên nhọn kia đã bắn trúng vị trí dưới xương bả vai.
Một tên này bắn ra rất mạnh mẽ, móc khóa của tỏa tử giáp rất khít, vậy mà sau khi bị móc khóa chặn lại một phần đầu tên hình tam giác vẫn xuyên vào. Nếu không phải đã bị chặn lại một phần, một tên này e rằng đã xuyên thẳng vào tim.
Mẫn huyện lệnh vội cúi rạp người, thúc ngựa phóng nhanh vào trong thành. Đằng sau Giang Bân múa song đao, phóng vào như một cơn gió. Số binh sỹ còn lại ào ạt chạy vào thành, rầm một tiếng, cửa thành đã được đóng lại.
Đám người Dương Lăng lũ lượt từ trên tường thành kéo xuống. Mẫn huyện lệnh nhảy xuống ngựa mà vẫn cười ha hả:
- Quá đã! Quá đã! Mẹ nó, nếu lần này mà có một đội kỵ binh thì lão tử đã chém sạch cái đám Thát Tử này rồi.
Thấy trên lưng lão cắm một mũi tên lông chim mà mặt lại tỉnh như không, Dương Lăng trợn tròn mắt. Y vội vàng kêu lên:
- Đại phu, mau tìm đại phu, đại nhân bị trúng tên rồi!
Mẫn đại nhân phẩy tay cười nói:
- Vết thương vặt này thì nhằm nhò gì.
Nói đoạn lão bước tới trước mấy bước, đột nhiên cảm thấy choáng váng, đầu gối nhũn ra, suýt tý nữa ngã xuống đất, may mà Giang Bân thân thủ linh hoạt kịp thời bước tới đỡ lấy lão.
Mẫn đại nhân lắc lắc đầu, chửi đổng:
- Bọn chó Thát Tử đáng chết! Trên tên... có tẩm độc.
Lão vừa nói xong thì ngất đi. Lúc này mọi người ai nấy đều luống cuống tay chân, vội vàng ba chân bốn cẳng khiêng lão lên lầu gác trên tường thành để nằm sấp xuống giường.
Giang Bân cầm lấy một chiếc đèn dầu lớn ở trên bàn, xé áo của Mẫn huyện lệnh ra. Nhìn thấy đầu tên cắm vào trong kẽ hở của tỏa tử giáp, y cũng không dám rút bừa, lập tức quát lớn:
- Đại phu đâu? Mau đi tìm đại phu!
Vài người ở cạnh đó vội cuống cuồng chạy đi. Mấy vị đồn trưởng bên dưới cũng phái người đem hết mấy binh sỹ bị thương vào trong lầu gác, bố trí nằm trong một tầng. Chỉ một lát sau, lang trung lưng đeo hòm thuốc đã được dẫn vào. Ông ta cưa gãy mũi tên trên người Mẫn huyện lệnh, cởi khôi giáp của lão ra. Chỉ thấy chỗ tên cắm sưng lên một cục to như trứng ngỗng, đen sì bóng nhẵn, đã rỉ ra một chút máu tanh.
Giang Bân khẩn trương hỏi:
- Đại nhân thế nào rồi? Có nguy hiểm đến tính mạng không?
Lang trung kia đầu hai thứ tóc, bôn ba trong quân đội đã nửa đời người, thường hay xử lý các loại vết thương. Tuy trước mặt là Huyện thái gia, lão cũng không quá lúng túng, lập tức lấy từ trong hòm ra một con dao bạc, rạch vào chỗ vết thương sưng tấy đen sì kia, tức thì máu đen ứa ra. Mẫn huyện lệnh vẫn nằm yên, không hề có cảm giác.
Lang trung dùng vải bông thấm máu, đưa lên mũi ngửi ngửi, rồi thở phào nói:
- Thật may, đây là độc của Lang Xỉ thảo (cỏ răng sói), độc tính cũng không mạnh. Đại nhân chém giết trên chiến trường, độc tố lan nhanh nên mới hôn mê. Chờ tiểu nhân lấy hết máu độc ra, kê thêm mấy toa thuốc, nghỉ ngơi dăm ba ngày là có thể bình phục rồi.
Mọi người ở bên cạnh nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm. Ngay lúc này một đám người đột nhiên từ bên ngoài tiến vào. Dương Lăng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hoàng huyện thừa vẻ mặt u ám đang dẫn đầu, Vương chủ bộ, điển sử (sử quan) Lưu đại nhân, Phùng tuần kiểm (quan tuần sát) cùng với Hồng bộ đầu đến muộn dẫn một đám người vội vã theo sau. Y vội bước tới nghênh đón:
- Hoàng lão, ngài đến rồi.
Hoàng huyện thừa nghiêm mặt ừm một tiếng. Lão đang ở dưới thành thì nghe nói Mẫn huyện lệnh bị trúng tên độc, lúc này lạnh lùng lườm mắt hỏi:
- Mẫn đại nhân ra sao rồi?
Dương Lăng vội vàng đem mọi việc kể lại một lượt. Hoàng huyện thừa nghe xong liền đập bàn giận dữ mắng:
- Khốn khiếp! Đồ con lừa! Thật đúng là tên điên!
Dương Lăng nghẹn họng, không biết lão đang chửi mình hay là đang chửi Mẫn huyện lệnh. Mặc dù phẩm tước của Hoàng huyện thừa chỉ thấp hơn Mẫn huyện lệnh một cấp, chức vị năm đó lại cao hơn, nhưng cái kiểu ngang nhiên nhục mạ quan trên như vậy cũng quá vô lễ rồi.
Hoàng huyện thừa trán nổi gân xanh: lão đã thực sự nổi giận. Bình thường đối với những chuyện trong huyện lão không nghe không hỏi đơn thuần là vì tình cảm cá nhân, nhưng hiện giờ giặc ngoài xâm phạm, một khi thành bị phá thì gần vạn tính mạng toàn thành, bao gồm cả cha mẹ già một nhà của lão e rằng sẽ đều khó sống nổi, thử hỏi lão làm sao không giận?
Râu vểnh ngược, chỉ chỏ lung tung, Hoàng huyện thừa lớn tiếng quở mắng:
- Các ngươi cũng không biết khuyên nhủ đại nhân, lại còn hùa theo y làm càn. Hiện giờ trong thành đã loạn ra cái dạng gì rồi? Chiến sự chưa rõ ràng mà đã có hàng loạt bá tánh náo loạn ở cửa bắc, nếu không phải ta và Phùng tuần kiểm kịp thời chạy đến dẹp đuổi bọn họ thì có lẽ bây giờ bá tánh toàn thành đã bỏ chạy hết một nửa rồi.
- Thành cũng không có bố trí phòng thủ gì cả. Nếu không phải Thát Tử kéo đến vội vàng, không có sự chuẩn bị, bọn chúng há chẳng phải đã dễ dàng đánh lên thành rồi sao? Thân là quan phụ mẫu một huyện mà không biết tính cho toàn cục, hữu dũng vô mưu, chỉ biết khoe cái dũng của kẻ thất phu, thật chẳng đâu có cái lý này...
Hiện tại Mẫn huyện lệnh đang hôn mê bất tỉnh, quan chức cao nhất ở đây chính là Giang Bân Giang bả tổng, cũng là quan thất phẩm. Nhưng thời đấy võ quan địa vị rất thấp, phẩm cấp tuy ngang nhau nhưng địa vị lại thấp hơn huyện thái gia đến mấy bậc, quyền lực thì lại càng không thể sánh bằng, cho nên đứng trước mặt vị lão huyện thừa này y cũng không dám nói gì. Trên vọng lâu tuy có mấy chục người chen chúc, nhưng lại im phăng phắc, mặc cho con mèo già lâu nay không ra oai tha hồ lớn tiếng gầm thét...
Ngược Về Thời Minh Ngược Về Thời Minh - Nguyệt Quan