Chương 20: Rắc Rối Xảy Ra
HƯƠNG 20 RẮC RỐI XẢY RA
- Đệ đến thăm Bảo Nhi,nghe nói nàng bị thương nên đến xem ra sao - Vũ Phong giải thích
- Đệ quen nàng?
Vũ Phong gật đầu:
- Hơn nữa đệ và nàng đã thích nhau từ lâu (Ruby: Hình như là anh cố tình nói ra >.- Thật sao? - Anh liếc mắt sang cô,đột nhiên không hiểu sao lại cảm thấy không vui
Cô không trả lời,mặt đỏ bừng quay đi chỗ khác.Vũ Phong đang nói cái khỉ gió gì vậy? Tất cả đã là quá khứ rồi mà.
- Bảo Nhi - Vũ Phong đi đến trước mặt cô,cầm lấy tay cô - Ngươi mau trả lời đi,ta sẽ xin hoàng huynh ban hôn cho chúng ta
- Ngươi đi quá xa rồi,đó chỉ là quá khứ,ngươi nhắc lại làm gì? - Cô rụt tay lại từ chối
- Bảo Nhi...........- Vũ Phong đang định nói thì anh nói chen vào:
- Nàng không muốn,đệ ép nàng làm gì?
- Đệ không ép nàng,đệ chỉ nói sự thực.Trước đây nàng đã nói nàng thích đệ,Bảo Nhi,cùng ta đến một nơi - Vũ Phong cầm tay cô kéo đi thì một tay của cô bị ai kia lôi lại.........
Hai người cứ thế nhìn nhau,ánh mắt như muốn giết người,trừng mắt nhìn nhau khoảng một canh giờ,cô đứng giữa chán nản định rụt hai tay nhưng không tài nào rụt lại được,hai người vẫn cứ nhìn nhau không chớp mắt.Không khí trở nên ngột ngạt.
Và thế là một canh giờ nữa nối tiếp nhau trôi đi...................
- Hoàng huynh,chỉ là một nha hoàn,huynh không cần ki bo như thế chứ? Không phải huynh có rất nhiều phi tử sao? - Vũ Phong lên tiếng
- Nàng không phải nha hoàn tầm thường - Anh lạnh giọng
- Đến lượt cô ngước mắt lên nhìn anh chăm chăm.
- Hoàng huynh............
- Nàng chỉ là nha hoàn của mình ta
- Huynh thích nàng sao?
- Cái đó hình như không liên quan đến đệ
- Rồi một ngày nào đó Bảo Nhi cũng sẽ thích đệ,huynh cứ chờ xem đi - Vũ Phong nhìn Bảo Nhi,nở nụ cười,nháy mắt với cô.
Buổi tối,trong cung Thừa Càn.Sau khi cô cùng đám nha hoàn dọn cơm ra bàn,đáng ra cô định ngồi luôn xuống bàn ăn nhưng vì cái mông chưa khỏi nên cô đành phải cho hai chân lên ghế rồi ngồi xổm,anh còn chưa vào,cô đã cầm đũa lên đánh chén mặc cho lũ nha hoàn liên tục ngăn cản.
Khi anh bước vào thì không khỏi ngạc nhiên với cái kiểu ngồi vô ý tứ của cô,không những thế,cô còn dám cầm đũa của anh ăn lấy ăn để.Đến lúc anh đi đến bàn thì cô đã ăn hết sạch không còn một cái gì!!!!!! Cô vỗ vỗ bụng,nhảy xuống đất,cười tít mắt.
- Âu Dương Bảo Nhi,xem ra..........trẫm không phạt ngươi thì ngươi không biết sợ? - Giọng anh giảm xuống năm độ
- Ta làm sao? - Cô ngây ngô
- Ngươi coi lại đi,trẫm chưa có đặt đũa mà ngươi đã ăn hết sạch rồi.Nha đầu,trẫm nên gọi ngươi là heo đó
- Có gì đâu,kêu nha hoàn dọn lại món khác là xong - Cô thản nhiên như không,xoay người định đi về phòng ngủ một giấc thì anh kéo tay cô lại khiến cô không kịp thời thích ứng,trượt chân ngã vào vòng tay anh,bốn mắt nhìn nhau..................
Khi cô hoàn hồn thì vội đứng dậy đẩy anh ra,xấu hổ và vô cùng lúng túng không biết làm gì,xoay người bỏ chạy khỏi đó.Không hiểu sao trong lúc ấy cô cảm thấy như có dòng điện chạy qua.Có lẽ cô thích anh? Không,không thể nào,cô vừa chạy vừa lắc đầu ngoầy ngoậy.
Anh nhìn theo bóng dáng cô bật cười: " Không ngờ những lúc cô xấu hổ lại dễ thương đến vậy"
Ngàn Năm Gặp Lại Ngàn Năm Gặp Lại - Âu Dương Âm Dương