Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mười Năm Thương Nhớ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 20: Chương 16 (Tt)
"L
ệch rồi, lệch rồi, sang trái một chút." Tư Hoán lại dịch sang trái.
"Ê! Sao cậu ngố vậy, lệch sang trái quá!" Ngôn Hi liếc xéo, bực bội quát.
A Hoành nhìn hồi lâu, cuối cùng không kìm được bèn nói: "Anh Ngôn Hi chỉ lệch rồi. Ngay từ đầu, anh Tư Hoán đã đán đúng rồi mà."
Đứng lệch nên nhìn nghiêng.
Tư Hoán nhìn Ngôn Hi bằng ánh mắt ai oán.
“Ờ, thôi thì cậu cứ dán đại đi vậy, từ trước đến nay tớ không thích chỉ ra điểm yếu của người khác.” Ngôn Hi bình thản rời khỏi khung cửa, vỗ bụi trên lưng rồi thản nhiên đi vào nhà.
Tư Hoán liền trề môi. “Lần nào hắn ta cũng như vậy...” Mặc dù rõ ràng là lời trách móc nhưng trong câu nói của Tư Hoán lại có cả sự bất lực và bao dung.
Tất cả là do mọi người chiều quá nên sinh hư thôi, A Hoành nghĩ bụng.
Có điều lúc đó A Hoành không thể ngờ được rằng, sau này cô còn chiều Ngôn Hi hơn cả chiều vọng, so với đám Tư Hoán thì gấp cả trăm lần cũng chưa đủ.
Nhưng lúc này, không có mặt Ngôn Hi, câu đối đã được dán rất chỉnh tề.
Tay Tư Hoán dính đầy kim tuyến nên vào nhà vệ sinh rửa tay, còn lại A Hoành thu dọn đổ đạc.
Cô cúi đầu, lại nghe thấy có tiếng bước chân, khi ngẩng lên, một cảm giác ấm áp bao trùm lên cô. Đó lả một người đàn ông trong bộ quân phục hải quân, rất phong trần, tóc mai 9iểm vài sợi bạc. Ánh mắt ông nhìn cô tràn đầy tình yêu thương và dịu dàng.
“Con là... A Hoành hả?” Người đàn ông có nước da đồi mồi, chắc hẳn đã trải qua những năm tháng trường kì làm bạn với gió biển, ánh mắt sâu thẳm và chính trực.
A Hoành liền gật đầu, dường như trong lòng đã xác định được điều gì đó nên cô không giấu nổi vẻ xúc động.
“Ta là Ôn An Quốc.” Người đàn ông cười, trên khóe mắt có nhiều nếp nhăn, mang vẻ hiền lành, thật thà như Tư Hoán và có nét gì đó điềm đạm như cô.
A Hoành mỉm cười, nụ cười rất giống với người đàn ông này.
Ông không sửng sốt trước sự tồn tại của cô, thậm chí còn đưa tay xoa đầu cô và hỏi: “Sao không gọi cha nhỉ?”
A Hoành ngập ngừng một lát, hình như nước mắt đã trào ra. Cô nhìn người đàn ông chăm chú, tiếng gọi dù nhỏ nhưng rất dứt khoát: “Cha...”
Cô cứ gọi liên tục như vậy, vừa nhìn ông vừa khóc, nhưng ánh mtắ không hjề dời đi. Những tiếng gọi này gần như đã khiến cô lấp đầy được khoảng cách giữa trời và đất. Lần đầu tiên, chẳng có lí do nào mà cô vẫn tin rằng trên thế giới này có một loại tình cảm gọi là tình ruột thịt có thể lật đổ mọi logic hợp lí.
Cha cô là người thân đầu tiên đón nhận cô một cách thật sự. Những người khác trong nhà họ Ôn chỉ dành cho cô một kẻ hở, đeo một mặt nạ phù hợp và đứng từ xa nhìn cô. Còn người đàn ông này lại hoàn toàn mở lòng với cô.
"Ăn trưa thôi, A Hoành, vào đi con! " Bà Trương đứng từ xa gọi.
"Về đúng lúc quá may chưa bị câu đối đẩy ra khỏi cửa ". Người đàn ông cười rồi nhìn đôi câu đối với anh nhìn trìu mến, rồi ông đưa tay ra, bạn tay ấm áp, thô kệch, đây những vết chai nắm chặt lấy tay cô. "Vào ăn cơm đoàn viên cùng cha."
A Hoành nắm nhẹ tay cha, tựa như em bé sơ sinh lần đầu tiên nhìn thấy tia sáng và túm chặt lấy tia sáng ấy trên thế giới xa lạ này.
Cha cô nắm tay cô rất tự nhiên, khiến cô có đủ can đảm, không còn nhìn ông nội, mẹ va Tư Hoàn bằng từ thế nghển cổ như trước nữa.
Đối với cô, chỉ có cách đối xử này mới công bằng và tôn trọng.
Sự trở về của Ôn An Quốc hoàn toàn nằm trong sự suy đoán của mọi người. Mỗi năm ông chỉ có một kì nghỉ phép dài vào dịp tết Âm lịch.
Trước khi ăn bữa cơm tất niên, Tư Hoán châm ngòi pháo, Ngôn Hi thì chạy ra rõ xa.
Pháo nổ đì đoàng.
A Hoàng đứng gấp, thẫn thờ nhìn dây phảo đỏ, chưa kịp phản ứng thì pháo đã nổ rồi. A Hoàng giật bắn mình, nhảy dựng lên, không biết trốn chỗ nào, hai anh chàng kia đã chạy mất tích từ lâu. Cô giậm chân rồi chạy vào nhà thì phát hiện Tư Hoán và Ngôn Hi đang nấp sau cánh cửa cười thầm, mặt cô đỏ rần rồi cũng cười theo.
“Con nhỏ này ngố quá.” Tư Hoán chụm hai tay lại vẻ tinh quái.
Anh mới ngố! Cùng cha cùng mẹ, tại sao lại nói tôi ngố!
A Hoàng ấm ức lắm, trợn mắt nhìn Tư Hoán, vẻ ranh mảnh như chú hồ ly con.
Ăn cơm xong, A Hoành thấy Ngôn Hi ăn no bụng căng rốn rồi mà vẫn còn tinh quái quỳ xuống trước mặt cụ Ngôn. “ Ông ơi, mừng tuổi!”
“Sao thiếu được mày? Chỉ có thế là nhanh!” Cụ Ngôn cười, mắng yêu cậu cháu, nhưng động tác của tay lại không chậm chút nào, ông rút ngay ra ba bao lì xì đỏ, mỗi đứa một cái.
“Ông Ôn ơi, cung hỷ phát tài!” Ngôn Hi cười cười rồi lại tiếp tục quỳ xuống trước mặt cụ Ôn.
“Được rồi, được rồi!” Kể từ lúc con trai về, cụ Ôn phấn chấn hẳn lên, lấy một bao lì xì đưa cho Ngôn Hi, dĩ nhiên là A Hoành và Tư Hoán cũng có phần.
Ngôn Hi lại quay sang bà Uẩn Nghi, từ trước tới nay bà Uẩn Nghi rất thương Ngôn Hi nên đương nhiên là bao lì xì cũng không hề nhẹ.
“Chú Ôn ơi, cả năm cháu không được gặp chú, trông chú ngày càng đẹp trai hơn!” Ngôn Hi lại quay sang cha Tư Hoán, miệng dẻo như kẹo kéo.
"Cậu nhóc này không quỳ gối dập đầu trước ta mà còn định kiếm tiền của ta ư, không đơn giản thế đâu nhé." Cha Tư Hoán trêu.
Thế là Ngôn Hi dập đầu lia lịa, cười rất tươi tắn, ngây thơ khiến người lớn đều phải phì cười.
Tiếc là Ngôn Hi vui quá hóa buồn, do quỳ quá lâu nên khi đứng dậy trước mắt tối sầm, đứng không vững nên ngã lăn quay, đúng vào vị trí A Hoàng đang đứng.
A Hoành nắm chặt phong bao lì xì. "Đừng có dập đầu trước em, em không có tiền đâu..."
Mọi người được phen cười vỡ bụng.
Ngôn Hi sầm mặt, vẻ mặt dễ thương lúc nãy trước mọi người đã biến mất tiêu. "Bản thiếu gia không có tiền mà vẫn phải mua mì sườn với bánh sinh nhật cho nhà ngươi! Sao nhà ngươi thất đức thế nhỉ!"
A Hoành ấm ức. " Anh, lại ăn, bánh đường của em mà..."
"Đó là do em mời anh ăn đấy chứ, em không mời thì anh cũng chẳng thèm!"
" Rõ ràng...là anh...muốn ăn..."
"Em nhìn thấy anh muốn ăn bằng con mắt nào?"
"Hai mắt... của em..."
Tư Hoán đứng bên cạnh, vừa cười vừa đấm tay bùm bụp vào xô pha.
"Ngôn Hi mày không nhường em được ư!" Cụ Ngôn gầm lên với Ngôn Hi. Nhưng miệng lại cười rất phấn chấn.
Ngôn Hi trợn đôi mắt đen láy nhìn A Hoành hồi lâu.
Bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng không nhịn được nữa, anh liền phì cười, mái tóc đen cũng rung lên theo.
A Hoành cũng phì cười, ánh mắt sáng ngời, rộn ràng niềm vui.
Năm này ai cãi nhau, chuyện trò với ai, sẽ còn giữ lại tới ngày mai...
Tối nay, ai nhớ ai trong lòng, ngồi đón Giao thừa, ăn tết, sẽ còn đợi tới năm sau...
Chàng trai và cô gái, bao câu chuyện, bao nỗi niềm, mượn ngòi bút ai để lưu giữ khoảnh khắc...
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mười Năm Thương Nhớ
Thư Hải Thương Sinh
Mười Năm Thương Nhớ - Thư Hải Thương Sinh
https://isach.info/story.php?story=muoi_nam_thuong_nho__thu_hai_thuong_sinh