Mắc Kẹt epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 20
ó là một đêm thứ Sáu, Devin rủ tôi ra ngoài sau giờ làm việc. Tôi đã sai lầm khi nói với cô ấy rằng Graham đã tới bữa tiệc độc thân ở Las Vegas vào cuối tuần, cũng có nghĩa là tôi không thể lấy anh ta làm cái cớ để về nhà được nữa. Vì Graham đang thất nghiệp nên anh ta ở quanh quẩn trong căn gác xép hầu như cả ngày và đêm. Việc tôi đi làm trở lại có cảm giác như là một sự trì hoãn để không phải dành thời gian bên anh ta. Tôi rời khỏi nhà để đi làm từ sớm và về nhà muộn. Thường thì tôi sẽ mang một quyển tiểu thuyết đang đọc dở và máy tính xách tay đến một quán café có mạng Internet không dây. Nếu tôi ở ngoài đường đủ muộn, tôi có thể trở về nhà khi Graham đã thấm mệt, tránh được những cuộc trò chuyện lấy lệ, và chui thẳng vào giường, để anh ta ngủ trên đi văng. Tôi đang đếm từng ngày cho tới buổi đi dã ngoại trên núi Rainier của chúng tôi. Vì Graham đang ở Las Vegas nên toàn bộ căn gác xép sẽ là của tôi trong mấy ngày cuối tuần. Cái tôi thực sự muốn là về nhà và tiếp tục lên kế hoạch mà không phải giấu giếm sau lưng Graham, nhưng tôi quyết định rằng mình có trách nhiệm phải dành một vài tiếng với Devin. Tôi đã trút rất nhiều chuyện rắc rối vào cô ấy, và cô ấy đã luôn luôn ở đó để lắng nghe. Ngoài ra, cô ấy cũng là người bạn thực sự duy nhất tôi có ở Portland, và sớm thôi tôi cũng sẽ rời đi.
Cô ấy chọn một quán bar theo chủ đề thể thao ở gần văn phòng, ở đó có rất nhiều màn hình ti vi. Nhiều thiết bị thể thao được treo trên tường và treo rũ xuống từ trên trần nhà. Tôi đoán đây là một quán bar nổi tiếng, vì những chiếc bàn nhanh chóng được ngồi kín. Chúng tôi phát hiện ra một cặp đôi rời khỏi bộ bàn ghế chân cao cách ti vi một khoảng an toàn và nhanh chóng chiếm chiếc bàn đó. Phục vụ bàn, mặc một chiếc áo trọng tài đen trắng và chiếc quần bó sát ngắn cũn cỡn màu đen, nhanh nhẹn tới chỗ chúng tôi để phục vụ đồ uống. Cô phục vụ đặt những miếng lót cốc xuống và nói rằng đó là giờ ưu đãi. Đồ khai vị được phục vụ với giá chỉ vài đô la. Devin gọi món hummus cùng bánh mì cắt lát và một đĩa ô liu. Suy nghĩ về đồ ăn khiến cho cái dạ dày ốm yếu của tôi rất khó chịu.
“Cho hai cốc Lemon Drop.” Devin nói với cô phục vụ bàn, lớn giọng để át đi tiếng ồn ào của đám đông.
“Mình ổn mà.” Tôi nói, lắc đầu. “Mình chỉ cần nước lọc thôi.”
“Thôi nào, chúng ta đang ăn mừng mà.” Devin gập quyển menu đồ uống và đưa lại cho người phục vụ bàn. Cô phục vụ rời đi ngay.
“Chính xác thì chúng ta ăn mừng vụ gì vậy?”
“Cậu quay lại làm việc.”
“Mình trở lại vì bọn mình phải thu xếp vụ phá sản.”
“Mình biết, nhưng mình vẫn vui khi có cậu trở lại. Không hề như vậy khi không có cậu ở đây. Mình không biết là mình sẽ chống chọi với sự nhàm chán thế nào nữa.”
“Nghe này.” Tôi nói. “Cảm ơn vì đã ở đó vì mình, vì đã để mình trút hết muộn phiền lên cậu.”
Devin phẩy tay. “Có gì to tát đâu.”
“Có đấy. Nó rất có ý nghĩa với mình. Mình xin lỗi vì đã để mất liên lạc khi mình rời đi. Cậu là người bạn thực sự và duy nhất của mình”
“Không phải vậy đâu.” Cô ấy nói.
“Thật vậy mà. Cậu là người duy nhất mà mình có thể tin tưởng”
“Ừ thì, mình nhớ cậu khi không có cậu ở cạnh.” Cô ấy nói.
Tôi cười vì câu nói ấy. “Ý cậu là cô gái đi về nhà mỗi đêm và chúi mũi vào một quyển sách nào đó.”
Cô ấy cười lớn. “Được rồi, nói mình nghe đi. Cậu đã nghe những người luật sư nói gì về tài khoản tín thác của cậu chưa? Mấy người chủ nợ có thể lấy được nó không?”
Tôi không biết thứ gì ép buộc mình. Có lẽ đó chỉ là nhu cầu chia sẻ bí mật với ai đó bởi việc giữ bí mật đã hủy hoại tôi. “Mình sẽ không đợi luật sư.” Tôi nói.
“Cái gì cơ?”
“Mình không thể liều lĩnh đánh mất tài khoản tín thác của mình được, Devin.”
“Ý cậu là sao?”
“Mình giấu nó đi rồi.”
“Bằng cách nào?”
“Mình đã mở tài khoản ngân hàng với một cái tên khác.”
“Sao cậu làm được?”
“Mình không nói được mình làm thế nào. Mình xin lỗi. Mình không thể”
“Không sao đâu. Ôi! Vậy là cậu nghĩ nó đã an toàn?”
“Nó nên như vậy. Mình vẫn đang trong quá trình hoàn thiện một số thứ.”
“Cậu học làm chuyện đó ở đâu vậy?”
Tôi khẽ cười. “Còn ở đâu nữa? Một quyển sách.”
“Vậy là cậu bịa ra một cái tên à?”
“Không hẳn, không.”
“Vậy là cậu có, như kiểu là, bí danh à?”
“Mình đoán vậy.”
“Cậu có bằng lái xe chứ?” Devin phấn khởi hỏi.
“Mình cần một cái để mở tài khoản.”
Devin ngả về phía trước, mở to mắt. “Cậu có sử dụng tên của người nổi tiếng không?”
“Không, thực ra mình dùng một cái tên khá nhàm chán.”
Hai chàng trai trẻ trong bộ quần áo công sở, cà vạt trễ và hai cúc áo trên cùng không cài, tiến lại bàn chúng tôi và Devin ngả lại về phía sau. Họ khá dễ thương. Một người thì có bộ tóc vàng nâu và nụ cười ngại ngùng. Người còn lại trông khá thể thao với bộ râu hai ngày chưa cạo cùng vẻ ngạo nghễ hệt như Graham khi tôi gặp anh ta lần đầu. Mùa hè sắp tới, rất nhiều công việc tuyển dụng thực tập sinh ở trường đại học. Hai người họ trông không già hơn lứa tuổi đó là mấy.
“Anh bạn tôi đây và tôi hi vọng rằng các cô có thể chốt hạ một ván cá cược.” Người có bộ râu hai ngày chưa cạo nói, khiến Devin ném cho tôi một cái nháy mắt và một cái đảo mắt.
“Ván cá cược gì thế?” Cô ấy nói, hùa theo họ.
“Tôi cược rằng cô xuống phố để xem những ván đấu Nike CrossFit.” Cậu ta chọc ngón tay cái vào người cậu trông giống Brad Pitt kia. “Cậu ấy nói hai người là dân địa phương ra ngoài làm vài chén.”
“Thế nếu cả hai cũng đúng thì sao?” Devin nói.
“Chúng tôi cũng mua đồ uống cho cô.” Cậu ta mỉm cười đáp.
Chàng tóc vàng nhìn tôi với một nụ cười nhút nhát. “Cô có phải thí sinh thi CrossFit không?”
“Tôi ư?” Tôi nói, hi vọng rằng mặt mình không đỏ ửng lên. “Trời ạ, không phải đâu.”
“À thì, trông cô có vẻ như vậy.” Cậu ta đột nhiên nở một nụ cười thật trẻ con và nụ cười đó lập tức gây ấn tượng với tôi.
Người phục vụ bàn quay trở lại với hai cốc Lemon Drop. Devin nói. “Có vẻ như chúng tôi cũng đã có đồ uống rồi, và chúng tôi đã lâu không gặp nhau. Chúng tôi đang hàn huyên tâm sự. Nhưng mà cảm ơn nhé!”
Tôi ngạc nhiên vì Devin đuổi họ đi, không giống với cô ấy thường ngày. Không như tôi, cô ấy thích sự chú ý, và cô ấy chưa cưới. Tôi gần như cảm thấy rằng Devin khó chịu vì tôi bị nhầm là vận động viên CrossFit. Dáng tôi đang đẹp, đẹp nhất từ trước tới giờ. Tôi cần như vậy.
“Chúc hai quý cô một buổi tối tốt lành.” Anh chàng có bộ râu hai ngày chưa cạo nói. Họ quay lưng lại, rời đi. Ngay trước đó, anh chàng tóc vàng còn quay lại nháy mắt và cười với tôi.
Devin cười nhưng nghe thật giả tạo. “Nhìn cậu kìa, thu hút hết cả sự chú ý.”
“Mình nghĩ là họ thích cậu hơn đó.” Tôi nói, cố gắng để trở nên khôn khéo.
“Vớ vẩn.” Devin nói. “Anh ta thích những gì anh ta thấy. Và cậu trông thật tuyệt, Andrea.” Cô ấy nói như thể vứt lời khen ở cuối câu đi. “Ừ thì, làm việc năm ngày trong một tuần và chịu áp lực thường xuyên sẽ khiến cậu có một thân hình đẹp thôi.”
“Thế buổi đi núi Rainier vẫn vậy chứ?”
“Ừ.” Tôi nói, cảm thấy đau đớn vì tội lỗi. Cô ấy nâng cốc. “Vì những chàng trai trẻ để ý chúng ta trong quán bar.” Tôi nâng ly và cụng ly với cô ấy, sau đó giả vờ uống nhưng thực chất chỉ thưởng thức đường ở quanh miệng cốc.
Cô ấy đặt cốc xuống. “Này, cậu với Graham đang ở cùng nhau à?”
“Mình cũng không biết nữa.” Tôi nói.
“Mình nói thẳng được không?”
“Tất nhiên rồi.” Tôi nói. Tôi chưa bao giờ thấy Devin không thẳng thắn.
Cô ấy quay ra và liếc sang hai anh chàng vừa cố gắng tán tỉnh chúng tôi. “Đó là những gì đang diễn ra ở ngoài kia. Những chàng trai trẻ tìm người để qua đêm, hoặc mấy ông già đã li dị tìm người để qua đêm. Mình biết cậu và Graham có những vấn đề riêng, nhưng nếu anh ấy sẵn sàng hàn gắn cuộc hôn nhân này, cậu có thể muốn cân nhắc lại đấy. Ít nhất là cùng đi chuyến dã ngoại đó và xem xét xem mọi chuyện thế nào. Nếu như mọi thứ không suôn sẻ, cậu hẵng quyết định cậu sẽ làm gì.”
Tôi không có cơ hội để cân nhắc lời khuyên của cô ấy. Nữ phục vụ bàn quay lại với món khai vị của chúng tôi và hai cốc Lemon Drop nữa. “Chúng tôi đâu có gọi thêm.” Devin nói.
Phục vụ bàn hất đầu về phía bàn của hai người hâm mộ của chúng tôi. “Họ gửi chúng qua đây.”
Chàng tóc vàng và bạn cậu ta nâng cốc bia của họ và mỉm cười.
Devin nói. “Cậu nghĩ thế nào? Chúng ta có nên mời họ tới đây không?”
“Tất nhiên rồi, tại sao lại không?” Tôi nói, có thể thấy cô ấy muốn tán tỉnh họ.
Hóa ra bọn họ là thực tập sinh ở một công ty đầu tư. Cả hai đều đang học cao học, một ở trường Tulane, người còn lại ở trường Dartmouth. Devin gọi họ là Mọt Sách. Chàng tóc vàng hẳn là đã chọn tôi, và tôi nói chuyện với cậu ta đủ lâu để khiến cho bạn cậu ta có hứng thú với Devin. Có lúc Devin để ý rằng tôi đã không hề uống ly đầu tiên, và cô ấy uống hết. Cô ấy cũng uống luôn cả ly thứ hai của tôi. Bốn ly Lemon Drop.
Khoảng mười một giờ đêm, chàng trai để ý Devin gợi ý rằng họ phải đi và cô ấy đồng ý. Tôi nói với bạn của cậu ấy rằng tôi chuẩn bị về nhà, và cậu ấy không hề thúc giục. Cậu ấy đã nhận thấy chiếc nhẫn cưới. Cậu ấy nói rất vui khi được nói chuyện với tôi và quay trở lại bàn với những người bạn khác của mình.
Devin nói với anh chàng của cô ấy rằng cô sẽ tới tìm cậu ta và cậu ta cũng quay trở lại bàn của mình. Cô ấy nhìn tôi và mỉm cười. “Cậu về nhà một mình có ổn không?” Nghe câu nói lè nhè của cô ấy là tôi đã biết cô ấy say rồi.
“Tất nhiên rồi.” Tôi nói. “Cậu chắc rằng cậu ổn chứ?”
“Mình ổn mà. Say xỉn sẽ khiến việc quan hệ vui hơn.”
“Cẩn thận nhé!”
“Cẩn thận ư? Mình chuẩn bị quan hệ đấy. Nhưng mà, trước tiên mình phải đi vệ sinh đã.” Cô ấy cầm lấy cái túi mà cô ấy treo lên phần lưng tựa của chiếc ghế và đặt lên trên bàn cùng với điện thoại di động của cô ấy.
“Trông đồ cho mình với.”
“Tất nhiên rồi.”
“Mình quay lại ngay.”
Cô ấy tuột khỏi ghế, trượt chân khi chạm đất, nhưng vẫn cố gắng để giữ thẳng người.
“Ôi. Có lẽ mình không nên uống ly Lemon Drop thứ ba.”
Bốn chứ, tôi nghĩ vậy, nhưng không nói ra. “Cậu có chắc là cậu ổn không?” Tôi hỏi lại.
Cô ấy nháy mắt và len lỏi qua dãy bàn và đám đông, để lại tôi một mình. Tôi suýt chút nữa thì rút cuốn tiểu thuyết trong ví ra, nhưng tôi biết trông mình sẽ nhàm chán tới mức nào. Tôi thăm dò đám đông, ánh nhìn của tôi chuyển từ những bàn của các cặp đôi sang hội những anh chàng đứng ở chiếc bàn cao, uống bia và cười lớn. Anh chàng có bộ râu hai ngày chưa cạo theo dõi Devin đi qua quầy bar, trông có vẻ lo lắng hoặc thích thú. Tôi không thể biết được. Mắt tôi dừng lại ở Brad Pitt. Trong trí tưởng tượng của tôi, cậu ta nhìn tôi và tôi không quay đi chỗ khác. Trong trí tưởng tượng của tôi, tôi cho ngón tay vào trong ly của mình, khuấy đồ uống, và đưa ngón tay một cách quyến rũ lên môi và ngậm nhẹ.
Điện thoại của Devin rung lên.
Khi tôi nhìn xuồng, chiếc điện thoại trên bàn không hề sáng lên hay rung. Mất vài giây để tôi nhận ra rằng âm thanh phát ra từ ví của cô ấy, thứ không được khóa lại. Bối rối, tôi nhìn vào bên trong và thấy chiếc điện thoại thứ hai, màn hình sáng lên màu xanh da trời nhạt. Không hiển thị tên người gọi, nhưng tôi không cần một cái tên.
Tôi nhận ra số điện thoại.
Sự lo ngại ập tới thật dữ dội khiến cho chân ghế của tôi rung rinh. Tôi cảm thấy buồn nôn, như thể tôi bị ai đó đấm vào bụng. Tôi nghĩ mình cần phải nôn ra.
Tôi nhìn lại lần nữa.
Graham.
Chuyện quái gì vậy.?
Có lý do hợp lí nào cho việc Graham gọi điện thoại cho Devin không? Theo tôi biết thì họ chẳng hề quen biết. Và tại sao cô ấy lại có một chiếc điện thoại thứ hai? Tôi bắt đầu kiểm soát hơi thở của mình để lấy lại chút bình tĩnh ở bên ngoài và để nghĩ thông suốt những gì mình vừa chứng kiến, tầm quan trọng và tính chân thực của mọi chuyện. Tôi nghĩ tới những khoản chi trong thẻ tín dụng cho những khách sạn và nhà hàng ở Seatle khi Graham nói anh ta đang bận đi công tác. Có thể đó là Devin? Có phải cô ấy là người mà anh ta lăng nhăng ở bên ngoài?
Trên hóa đơn thẻ tín dụng có hiển thị những ngày Graham đi vắng. Hóa đơn tiền điện thoại sẽ hiện thị những cuộc gọi và ngày gọi, nhưng tôi không biết số của chiếc điện thoại trong ví của Devin.
Nhưng mà, cũng không quá khó để biết được điều đó.
Tôi liếc qua vai mình, không thấy dấu hiệu nào của Devin. Tôi với tới ví của Devin và lấy chiếc điện thoại đó. Màn hình hiển thị rằng cô ấy nhận rất nhiều tin nhắn từ cùng một số điện thoại. Từ điện thoại của Graham. Chỉ một phần của những tin nhắn ấy hiện lên trên màn hình.
Này, anh đang cố để…
Anh vừa phải…
Có phải em mới nói chuyện với…
Tôi không thể mở khóa điện thoại của Devin vì không có mật khẩu để đọc toàn bộ số tin nhắn đó. Tôi cũng không thể biết được số điện thoại, nhưng tôi không cần.
Tôi liếc qua vai để nhìn về phía hành lang của bên kia quán bar và thấy Devin xuất hiện, đi qua dãy bàn. Tôi để chiếc điện thoại vào lại chiếc ví, trượt lại về chiếc ghế của mình, và mặc áo khoác vào.
“Cậu chuẩn bị xong chưa?” Devin hỏi, chộp lấy ví và điện thoại của cô ấy.
“Ừ.” Tôi nói. “Mình mệt rồi.”
Cô ấy dừng lại khi chẩn bị đóng ví của mình lại, rõ ràng là vì thấy cuộc gọi cuối cùng hiện thị trên điện thoại. Giữ nguyên khuôn mặt không cảm xúc, cô ấy bình tĩnh nhét chiếc điện thoại bình thường vào trong ví và đóng nó lại. Cô ấy vươn tới và ôm tôi thật chặt. Cả cơ thể tôi trở nên căng cứng. “Xem nào, để mình đoán nhé, cậu sẽ lại về nhà và chúi mũi vào một quyền sách nào đó.”
“Cậu biết mình mà.” Tôi nói.
“Như một cuốn sách vậy.” Devin nói, cười lớn. Sau đó, cô ấy quay lưng lại và tiến về phía chiếc bàn nơi có một anh chàng đang đợi.
“Trừ khi cậu đang đọc nó một cách sai trái.” Tôi trả lời. Tôi đã không về nhà nữa. Tôi quay trở lại phòng làm việc để chúi mũi vào máy tính của Devin Chambers.
Mắc Kẹt Mắc Kẹt - Robert Dugoni Mắc Kẹt