Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Khi Ta Mơ Quá Lâu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 19
B
ầu trời trong dần. Mấy cụm mây xám bạc vẫn còn chần chừ dọa dẫm vài ngày nữa. Trời oi nồng đến ngột ngạt, người ta đổ mồ hôi thường xuyên, và đêm ngủ có không mặc gì vẫn rất khó ngon giấc. Thế rồi mây tan hẳn. Trời xanh trong vắt. Những đợt mưa biến đi trong tâm trí. Một vài ngày sau khi trời dứt mưa, côn trùng bay vù vù khắp nơi. Vào một buổi chiều, những đàn kiến cánh kéo vào thành đàn, ném mình vào những ngọn đèn. Nhà anh đặt những chậu nước dưới bóng đèn để bắt côn trùng rơi xuống. Nhiều quá không đập bằng tay được, chưa kể sau đó tay người còn dinh dính một mùi ngòn ngọt khó chịu. Khi rơi xuống chậu, đôi cánh lớn khiến chúng bị dán bềnh bồng trên mặt nước, ta có thể quan sát chúng giãy giụa không ngừng, đôi chân nhỏ bé liên hồi đạp lên đạp xuống vô ích.
Dạo này, khi Kwang Meng cùng cha rời nhà vào buổi sáng bắt chuyến xe sớm, họ không còn nhìn ngóng lên trời đoán chừng mưa nắng nữa, hoàn toàn tự tin vào những ngày đẹp trời dài lâu đang đợi mình. Ở văn phòng, anh vẫn làm việc như xưa, không phàn nàn gì, dù không có được sự an ủi mà Boon Teik nhắc đến. Những ngày này, anh hay ở lâu trong toa lét hơn, đánh cắp thời gian làm việc, đọc những cuốn sách Boon Teik cho mượn để có cớ ngồi lâu. Mấy buổi sáng đầu tiên, người ta nghe được tiếng cười sằng sặc của anh trong toa lét, và đám bạn công sở, không phải đồng nghiệp, chắc là nghĩ anh điên rồi. Nhưng chỉ đơn giản là anh đang đọc Narayan. Và Narayan quả là buồn cười thật. Dần dần, Kwang Meng cũng chìm đắm vào Hemingway.
Buổi sáng thứ Bảy tiếp theo, khi giờ làm đã hết, anh đến trường cao đẳng gặp Anne. Anh đến hơi sớm, nên đành đứng chờ bên cánh cổng lớn. Họ hẳn vẫn đang trong giờ học, anh thầm nghĩ khi rút thuốc ra, chầm chậm châm thuốc rồi thả khói chờ đợi.
Cuối cùng, những giáo viên tương lai cũng ùa ra, có kẻ đi một mình, hoặc hai ba người một, hoặc thành nhóm lớn hơn. Phần đông họ đi bộ, nhưng cũng có vài người lái ô tô hoặc đi xe máy. Anh nhìn thấy Anne bước đến gần.
Nhìn thấy anh, nàng có vẻ rất vui. Họ đi bộ cùng nhau đến một tiệm cà phê để ăn trưa, gọi một đĩa kway teow xào, bảo người làm bỏ thật nhiều cay. Sau đó, họ đón buýt ở Đường Orchard, rẽ qua Dhoby Ghaut và rạp chiếu phim Cathay, đi vào Đường Bras Basah và leo lên Xa lộ Nicoll và Đường East Coast. Ở Bedok, xe họ băng qua những bãi đất mới trong chiến dịch bồi đất lấn biển. Chính quyền đã cho đổ đất lấn biển khoảng một ngàn mẫu Anh từ bờ biển cũ. Có thể thấy những cần cẩu và băng chuyền khổng lồ trên bãi đất vàng trơ thịt còn bỏ hoang. Đằng sau, phía bên trái, những máy xúc khổng lồ đang ăn dần, san phẳng những ngọn đồi Siglap. Ấn tượng thật. Nhưng Kwang Meng thấy tội nghiệp cho những người có nhà đất từng ở gần biển. Nhà cửa của họ được xây như kiểu nhà nghỉ bãi biển. Bây giờ, những căn nhà ấy đứng đó, phi lý và thảm hại nhìn ra một bãi đất vàng mới thay thế biển cả.
Những cánh tay khổng lồ của xe cần cẩu sơn vàng dựng cao chót vót trên đầu họ, thành một vệt vàng cam chói lọi nổi bật trên nền trời xanh. Mảnh đất mới khô trụi vàng vọt như đang gào thét đòi màu xanh. Chẳng mấy chốc người ta sẽ trồng cây cỏ trên đó. Trồng cả người.
Mùa mưa chỉ vừa kết thúc, nên bãi biển không có dấu vết rác rưởi do con người để lại hay đồ thừa của những chuyến picnic, nhưng lại đầy rong biển chết, gỗ trôi dạt và những mảnh san hô nhỏ sóng đánh vào. Biển cả gửi từ trong lòng nó vào bờ từng mẩu, từng mẩu phế thải biển khơi, những thứ kỳ lạ không dính dáng gì tới đất liền, có lẽ trừ đám gỗ trôi dạt, nhưng ngay cả chúng cũng bị sóng biển vùi dập đến không còn lưu lại chút hình thù xưa cũ trên mặt đất. Kwang Meng và Anne bước dọc bãi biển. Thi thoảng, anh đưa chân nghịch mấy mẩu san hô hay gỗ dạt, lật đi lật lại. Có những mẩu đã trắng toát. Bãi biển cát mịn cũng trắng ngần, như đã được sóng biển và những ngày mưa cô đơn không người lai vãng gột sạch. Biển trinh nguyên như trên những hoang đảo, những đảo mộng nơi biển san hô, những hàng dừa lay động dưới nụ hôn của mặt trời, đại khái như thế. Nước trong vắt. Trong đến nỗi Kwang Meng nhìn thấy ngón chân mình khi nước ngập tới eo lưng, và khụng khiệng phóng một tia nước ấm áp vào biển cả đang đón nhận.
Anh biểu diễn kỹ thuật bơi cho Anne, vì ngoài ra chả còn mấy thứ để biểu diễn, rồi bày vẽ cho nàng cách quạt tay của mình. Đó là một ngày yên ả đầy tiếng cười.
Buổi sáng hôm sau, họ gặp nhau ở nhà Boon Teik và Mei-I. Vì cớ nào đó, Kwang Meng không thể gọi đó là căn hộ của Boon Teik, hay căn hộ của Mei-I. Đơn giản vì căn nhà đó không chỉ thuộc về Boon Teik hay Mei-I mà thuộc về cả hai người. Họ là Boon Teik và Mei-I, một cặp đôi bên nhau. Kwang Meng trả hết chỗ sách.
“Cậu có học được gì từ chúng không?” Boon Teik hỏi.
“Có,” anh suy nghĩ rồi trả lời. “Em có học được vài thứ, nhưng em không thể nói được là thứ gì. Em cũng chẳng rõ nữa.”
“Em cũng hay cảm thấy như vậy đấy!” Anne kêu lên. “Phải từ từ chứ,” Boon Teik nói. “Phải từ từ mới hiểu mình đã học gì từ việc đọc sách. Không chỉ tốn thời gian, mà còn cần nỗ lực để suy nghĩ về việc đó nữa chứ.”
“Em đôi lúc cứ nghĩ là, em không muốn làm rõ, không muốn phân tích. Em thích để nó tối mờ bên trong em như thế hơn,” Kwang Meng nói.
“Như thế là lười nhác đấy,” Boon Teik mắng, rồi lặp lại. “Lười nhác là tính xấu lắm.”
“Có lẽ thế,” Kwang Meng trả lời, “có lẽ thế.”
Họ cùng nhau đến nhà cha mẹ của bạn Boon Teik để chơi cầu lông, còn Anne ở lại giúp Mei-I chuẩn bị bữa trưa.
Kwang Meng chơi cầu lông vui vẻ cả buổi sáng, mặc dù anh chơi không tốt lắm. Từ hồi tốt nghiệp đến giờ anh chưa cầm lấy vợt lần nào, và suốt cả nửa tiếng đầu tiên, anh cứ lóng ngóng đủ thứ, đoán sai hướng cầu, nhưng dần dần đã trôi chảy trở lại, và anh cũng chơi không tệ. Tuy vậy, đến cuối buổi sáng, cả người anh cũng mệt nhoài, cứng đờ lại vì vận động trái thói quen mọi ngày. Dù cảm thấy rất sảng khoái, anh nhận ra cả người hẳn sẽ đau nhức suốt ngày hôm sau, chắc đau nhất là sườn dưới, đặc biệt khi bước đi, nhưng khi cười còn tệ hơn. Anh quyết tâm, ngày mai mình sẽ không cười vậy.
Anh trở về nhà tắm rửa thay đồ, và nói với mẹ anh sẽ ăn trưa ở ngoài. Cả người sảng khoái, anh quay lại với bạn bè.
Bữa trưa hôm đó có cơm cà ri. Sau đó, Kwang Meng ngồi cùng họ trên ban công thưởng thức bia và hút thuốc. Mình cảm thấy hài lòng quá, anh thầm nghĩ, hài lòng hơn bất cứ khi nào. Phải, chỉ đơn giản như thế thôi. Toàn là những chuyện nghĩ ra thì tầm thường lắm. Như thế này là hạnh phúc ư? Chỉ đơn giản thế thôi ư? Boon Teik và Mei-I đã tóm bắt được nhiều hạnh phúc hơn bất cứ ai mình biết. Bên nhau, họ tỏa sáng lạ lùng, cùng tìm thấy niềm thỏa mãn từ những điều bé nhỏ: một căn hộ bé nhỏ, bàn ghế đơn sơ, những vật trang trí theo ý thích, sách, đĩa nhạc, bạn bè, và người này có người kia. Phải. Người này có người kia. Hơn mọi điều khác, người này có người kia. Nếu họ có nhau, những thứ còn lại chẳng còn quan trọng nữa. Hơn nữa, có thứ gì là đắt đỏ đâu. Cả căn hộ chẳng có lấy một món đồ đắt đỏ. Đều nằm trong tầm với, và họ đâu có nhiều tiền. Chỉ là vấn đề về gu, về phong cách và sở thích thầm lặng. Và ừ, thì còn có nhau.
Khi nắng buổi chiều đã trở nên quá chói chang trên ban công, họ lui vào trong căn hộ và nghe nhạc. Mei-I kéo rèm lại, khiến căn phòng tối mờ, và bật quạt trần lên, từng làn gió nhẹ thổi mơn man qua căn phòng. Anne ngồi bên anh trên ghế xô pha. Gần như chạm vào nhau. Lần đầu tiên, Kwang Meng thấy nàng gần sát bên mình. Gần sát bên anh. Anh không cảm thấy chút gì lạ lẫm.
Sau buổi nghe nhạc, mặt trời đã dịu bớt, Boon Teik rủ họ đi bộ đến hồ chứa MacRitchie. Một ban nhạc cảnh sát sắp biểu diễn ở đó. Mọi người đều tán đồng.
Khi họ đến nơi, vẫn còn rất sớm, ban nhạc vẫn chưa bắt đầu. Vì thế họ đi dạo cùng nhau. Họ tản bộ bên bờ hồ chứa, Boon Teik và Mei-I đi trước, tay trong tay. Kwang Meng thầm nghĩ, thật tốt đẹp khi thấy một cặp vợ chồng cầm tay nhau nơi công cộng. Chuyện đó vốn thật hiếm hoi. Anne bước cạnh anh, cầm lấy tay anh. Anh không biết nàng đã làm thế từ khi nào. Tự nhiên quá, đến không nhận ra, cho tới khi Mei-I quay lại nhìn họ, nở nụ cười bí ẩn với Anne. Trong một giây ngắn ngủi, anh thấy xấu hổ, nhưng Anne vẫn cầm chặt tay anh, thậm chí còn chặt hơn trước. Anh thư giãn dần dần và phóng mắt nhìn quang cảnh xung quanh. Mọi thứ đã an bài rồi, anh thầm nghĩ, nhưng cũng không rõ thứ gì đã được an bài. Có lẽ đúng như Boon Teik nói, anh là kẻ lười nhác. Nhưng những lời bình luận ấy vốn chẳng ảnh hưởng nhiều đến anh.
Cảnh vật bao quanh họ, như có vài người nhận xét, rất giống nước Anh. Hay đúng hơn là nước Anh họ đọc thấy trong sách giáo khoa.
Phía xa bên kia bể chứa rộng như hồ nước nhỏ là cánh rừng xanh thẳm. Ở bờ bên này lác đác những cụm cói thanh mảnh như những mũi tên phóng vụt lên bầu trời. Thanh bình quá. Cõi xanh biếc thanh bình này không còn giống như Singapore nữa, gần như thuộc về nơi nào đó xa xôi nước ngoài.
Sau đó, họ nghe thấy tiếng nhạc dặt dìu từ xa, và đi về phía ấy. Họ tìm thấy một chiếc bàn với bốn ghế dựng sẵn ở quầy bán nước mới xây, và gọi đồ uống. Ban nhạc chơi vài điệu van của Strauss, một vài bài Broadway kinh điển, và vài bài khác. Một đám đông ngày Chủ nhật đã quây quần tụ họp, vài người đứng bên bờ nước rậm cỏ, sân khấu cho ban nhạc được xây chìa ra bờ nước, một vài người lại tụ họp trên sườn dốc thoai thoải dẫn lên quầy bán nước. Họ đang diện những bộ đồ Chủ nhật, và gương mặt cũng là gương mặt Chủ nhật, một kiểu mặt đặc biệt theo như cách nghĩ của Kwang Meng. Nói chung thì, đàn ông làm mặt đăm chiêu như đang nghĩ về tuần sắp đến, buổi sáng sắp đến, đàn bà nghĩ về những buổi cơm chiều sắp đến họ phải chuẩn bị, và lũ trẻ chỉ nghĩ về hiện tại, lúc gia đình đang vui vẻ đi chơi. Một số người đàn ông trông như thể họ chỉ đang hoàn thành nghĩa vụ chăm sóc gia đình vào ngày Chủ nhật. Một số người khác lại trông thực lòng vui vẻ khi có thời gian bên con cái. Cũng có cả những đám con trai choai choai làm bộ hiên ngang, và những cặp tình nhân đang thời kỳ tìm hiểu, tay trong tay dưới tán che của đám cây cao, vốn thật ra chẳng che được gì.
Khi buổi chiều tàn dần, ánh sáng tím nhạt đã lan dần trên đường chân trời, viền quanh bờ hồ bên kia, những rặng cây đen sẫm dần, phản chiếu trên mặt hồ thành những bóng đen ngắn tủn, Kwang Meng và bạn bè rời đi.
Kwang Meng rủ họ cùng đến ăn satay ở “Satay Club” gần đường Beach, bên cạnh rạp chiếu Alhambra cũ, vì anh thực lòng biết ơn sự tử tế của họ, cũng như sự hiếu khách anh đã được hưởng hai lần ở nhà họ. Anh không thể mời họ về nhà mình được. Không, không phải là không thể. Mà không muốn làm thế.
Mei-I nói gì đó về chuyện Kwang Meng và Anne muốn ở riêng với nhau. Anne trách, chị ngớ ngẩn quá, nên cuối cùng, tất cả mọi người đều đi cùng nhau.
Khi họ đến nơi, trời vẫn chưa tối hẳn, quán chưa đông người. Họ đến một quầy hàng được Boon Teik giới thiệu. Mùi thơm cay ngào ngạt lấp đầy không gian khi người bán satay quay xâu thịt ướp trên lò nướng, thi thoảng phết thêm dầu mỡ, thỉnh thoảng lật qua lại, quạt thêm lửa. Xiên satay đến nơi vẫn còn nóng xèo xèo.
Ăn xong, Boon Teik và Mei-I khăng khăng có chuyện phải về. Rõ ràng họ chỉ muốn để Anne có thời gian ở một mình bên Kwang Meng. Tranh cãi chẳng có ích gì, nên Kwang Meng và Anne từ biệt họ ở bến xe.
Chỉ còn lại hai người, họ không biết nên đi đâu. Cũng không quan trọng gì. Họ đứng bên vệ đường, mãi vẫn không quyết. Cuối cùng Anne đề nghị họ cùng đi bộ đến Esplanade cách đó không xa.
Kwang Meng nhớ lại lần đầu anh cùng Anne đến đó, cùng cả những người khác nữa. Anh nhớ lại anh đã cảm thấy họ xâm phạm vào thế giới riêng tư của mình, những con tàu đêm của mình như thế nào. Lần này chỉ còn một mình với Anne, cảm giác ấy không còn nữa. Anh phóng mắt nhìn ra những con tàu xa đang nhấp nháy những ngọn đèn nhỏ xíu trong bóng tối, bóng hình chúng nhảy múa âm thầm trên mặt nước, và thấy thế giới của anh vẫn vẹn nguyên, không bị ai xâm phạm.
“Lạ thật. Những con tàu lúc nào cũng khiến người ta nghĩ đến chuyện đi xa, những nơi xa lạ,” Anne nói.
“Sao? Em từng nghĩ đến chuyện đi xa ư?” anh ngạc nhiên hỏi.
Nàng quay lại, đối mặt với sự ngạc nhiên của anh, và mỉm cười.
“Đương nhiên rồi, anh Meng à.”
Anh chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Giờ đây trước mắt anh, nàng đột nhiên trở nên bí ẩn, và anh chợt nhận ra, mình vốn chẳng biết gì nhiều về nàng cả. Vốn quá tự tin với ước đoán của mình, anh thấy nét mới khám phá này khiến nàng thêm phần quyến rũ.
Anne vẫn mỉm cười, như thấy sự kinh ngạc của anh rất thú vị. Nàng có thể thấy anh dường như đang suy nghĩ rất nhiều về điều đó. Và nàng cũng biết, đã đến phiên mình phải mở lời.
“Không phải chúng ta đều thế sao, Meng?” cuối cùng nàng cất lời hỏi.
Một lúc sau anh mới trả lời được.
“Đúng, chắc thế đấy.”
“Chúng ta đều mong muốn được trốn thoát đến đâu đó, nơi nào đó xa xôi,” nàng nói.
Anh chưa từng nghĩ rằng nàng cũng là loại người mong mỏi trốn thoát. Phải, anh chẳng biết gì về nàng cả.
“Em muốn đi đâu?” anh tò mò hỏi.
“Em ư? Nam Mỹ.”
“Tại sao lại là Nam Mỹ?” anh hỏi, chợt thấy mình ngu ngốc.
“Vì nơi đó rất khác, rất xa xôi. Nếu chạy trốn, mà chạy đến một nơi gần mình, một nơi cũng giống y nơi mình vừa thoát khỏi thì có ích gì?”
“Đúng,” anh nói. “Ý anh là, không có ích gì cả.” Ý anh là, anh đồng ý với nàng.
Nàng nhìn gương mặt nhăn lại của anh, vẻ lúng túng của anh, rồi bật cười. Nàng cầm tay anh, và nói: “Đi nào.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Khi Ta Mơ Quá Lâu
Goh Poh Seng
Khi Ta Mơ Quá Lâu - Goh Poh Seng
https://isach.info/story.php?story=khi_ta_mo_qua_lau__goh_poh_seng