Chương 19
hông khí mát mẻ trên vịnh Elliott mang lại cảm giác thật trong lành, và Tracy hít thật sâu. Cô vẫn thấy mặt mình đỏ bừng khi cô và Kins băng qua đường Jefferson để đến chỗ ô tô đậu.
Kins mở cửa ghế lái nhưng không bước vào. “Chuyện ở trong đó là sao vậy?”
“Tôi đã sai lầm khi rời đi, đúng không Kins?”
“Đừng có đổ lỗi cho bản thân.”
“Đáng lẽ tôi nên ở lại. Nếu tôi ở lại, có lẽ bây giờ chúng ta đã bắt được gã này rồi.”
“Đây không phải lỗi của cô. Đừng biến nó thành chuyện cá nhân. Nolasco mới là người quyết định chuyển vụ Hansen thành án tồn. Ông ta đã nẫng tay trên của chúng ta để biến cô thành kẻ tệ hại. Cô đã buộc phải đến Cedar Grove, và không một cảnh sát nào trong toàn bộ lực lượng này sẽ không làm chính xác những gì cô đã làm. Cô hoàn toàn có quyền tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với em gái mình.”
Cô gật đầu, nhưng sự an ủi của Kins không làm vơi đi nỗi đau mà cô cảm thấy khi dõi theo khoảnh khắc cuối cùng của Shirley Berkman với con gái, hay sự thật phũ phàng là kể cả khi việc bắt giữ Cao Bồi có thể mang lại công lý cho gia đình các nạn nhân thì nó cũng sẽ không bao giờ mang lại sự khuây khỏa cho họ.
Tracy đã biết thế ngay từ đầu.
Phòng Nghiên cứu tội phạm Sở Cảnh sát bang Washington nằm trong tòa nhà bê tông mọc lên giữa khu SoDo của Seattle, khu công nghiệp nằm ở phía nam thành phố. Khi Tracy và Kins đi xuyên qua sảnh và gần tới văn phòng của Michael Melton, họ nghe thấy giai điệu tiếng ghi ta êm ái và tiếng hát khe khẽ của Melton.
“Ca khúc Những con đường quê,” Kins nói.
Melton để ngỏ cửa văn phòng nhưng không chớp mắt hay bỏ lỡ một nhịp nào khi Tracy và Kins bước qua ngưỡng cửa. Ông ta kết thúc bài hát với đoạn riff đầy ấn tượng. “Điều tra viên mà tôi yêu quý có khỏe không?” Melton lên tiếng.
“Tôi biết không phải ông nói với tôi đâu.” Kins nói.
Tracy nở nụ cười. “Chuẩn bị cho buổi biểu diễn tiếp theo à?”
Melton hát trong một ban nhạc đồng quê miền tây tên Fourensics với ba nhà khoa học khác trong Phòng nghiên cứu tội phạm. Họ chơi trong các quán bar địa phương, các buổi biểu diễn nhỏ và tại một buổi gây quỹ thường niên cho các nạn nhân của tội ác. Melton nói với Tracy rằng chơi ghi ta và ca hát giúp ông bình tâm giữa một thế giới điên rồ. Trông ông rất giống một anh thợ rừng với mái tóc xám buộc túm đuôi ngựa, bộ râu rậm rạp và chiếc áo sơ-mi vải flannel xắn lên để lộ cánh tay khiến ông trông như đã lớn lên từ việc đốn củi.
“Không có lịch biểu diễn.” Ông ta nói. “Nhưng cô biết tôi mà. Ở đâu có bia, ở đó có tôi.”
Melton treo đàn ghi ta lên một cái móc nhô ra trên tường giữa một bộ sưu tập kỳ lạ các vật lưu niệm từ những nhiệm vụ khác nhau mà ông từng thực hiện: gậy bóng chày, búa đầu tròn, dao, súng, thậm chí có cả súng cao su.
“Dù vậy chắc cũng chỉ được một lúc thôi; chúng tôi bị kẹt cứng ở đây đến nỗi mắt tôi biến thành màu nâu rồi.”
Melton đưa họ báo cáo của ông về sợi dây thừng được tìm thấy ở trường bắn và sợi dây được sử dụng để siết cổ Veronica Watson. “Hai người muốn xem cái nào trước?”
“Cái ở trường bắn đi.” Kins nói.
“Dây chập ba. Chất liệu polypropylene xoắn phải.”
“Vậy là cùng một loại dây dùng để siết cổ Hansen và Schreiber.” Kins nói.
“Cùng loại.”
“Theo ông thì nó có thể được cắt ra từ cùng một cuộn dây không?”
“Không chắc được. Đầu dây quá sờn.”
“Nếu ông phải đoán thì sao?”
“Tôi sẽ nói là không.”
“Còn về nguồn gốc xuất xứ?”
“Quá phổ biến. Có thể mua gần như ở bất cứ đâu.”
“Còn nút thắt?” Tracy hỏi.
“Khác đấy. Chắc chắn là khác với của Hansen và Schreiber. Không phức tạp bằng.” Melton đưa họ những bức ảnh.
“Ông nghĩ sao về nó?” Tracy hỏi.
“Ơn trời, đó không phải việc của tôi.”
“Còn về người buộc nó thì sao, thuận tay phải hay tay trái?”
Melton lắc đầu. “Quá sơ sài để rút ra bất cứ kết luận nào.”
“Vậy là nó không đòi hỏi nhiều kĩ năng?” Tracy nói.
“Không đòi hỏi nhiêu kĩ năng.” Melton đồng ý.
Tracy nói với Kins: “Có lẽ là có mục đích, để đánh lạc hướng chúng ta sao?”
“Có thể. Còn về Veronica Watson?” Kins hỏi Melton.
“Cũng là dây polypropylene chập ba xoắn phải. Nếu phải đưa ra ý kiến, tôi sẽ nói nó được cắt ra từ cùng một cuộn dây với sợi dây trong vụ Schreiber, nhưng đó chỉ là phỏng đoán. Tuy nhiên, nút thắt giống hệt nút thắt trong vụ Nicole Hansen và Angela Schreiber.”
“Không có nghi vấn gì sao?” Tracy hỏi.
“Không.”
“Vậy là thuận tay trái.” Kins nói.
“Chắc chắn là vậy.” Melton đáp.
“Mất bao lâu nữa chúng ta mới có kết quả phân tích ADN?” Tracy hỏi.
“Ít nhất là hai mươi tư tiếng nữa, đó là tôi còn được ưu tiên đấy.”
Tracy thở dài. “Vậy hãy nói cho tôi biết, chúng ta sẽ tóm gã này thế nào đây Mike?”
“Một lần nữa, ơn trời điều này không có trong mô tả công việc của tôi. Hy vọng hắn sẽ phạm sai lầm. Bọn chúng đều vậy cả. Vấn đề chỉ là khi nào mà thôi.”
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng