Hoa Tàn Hoa Nở epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 20
hái Bảo và Chấn Nguyên đang ngồi ở một quán cà phê. Sau một câu chào buổi sáng khi mới gặp nhau, cả hai đều ngồi lặng yên bên tách cà phê của mình. Cả hai chàng đều phân vân, không biết có nên nói ra suy nghĩ của mình không? Chưa bao giờ họ cảm thấy khó xử như thế. Một bên là bạn gái của bạn, một bên là cô em gái nuôi, cho nên họ sợ khi nói ra sẽ làm buồn cho nhau, nên họ vẫn ngồi đấy lặng yên. Thế rồi Thái Bảo cũng lên tiếng để phá tan sự ngột ngạt của hai người:
- Chấn Nguyên! Lúc này mọi việc trong bệnh viện của mày vẫn bình thường chứ?
- Vâng, bình thường. Nhưng có điều đảm nhận nhiệm vụ mới, chăm sóc cho các bệnh nhân nên tao cảm thấy lo quá. Còn mày sắp giàu to rồi phải không? Công ty làm ăn ngày càng phát đạt, chi nhánh mở ra ngày một nhiều. Chà, chà! Con người ta chuẩn bị làm tỉ phú đó nha. Muốn gặp được mày giờ đây quả thật là một điều khó khăn đấy.
- Mày thông cảm cho tao, mọi việc ở công ty muốn ngập cả đầu, không có một thời gian rảnh rỗi, bỏ ra thì sợ sơ xuất với khách hàng. Đôi lúc tao cũng muốn đi uống cà phê với mày lắm, nhưng khi tao được rảnh thì mày bận chăm sóc các bệnh nhân. Mày có thua gì tao đâu, suốt ngày cứ chăm sóc cho bệnh nhân. Mai mốt đến lượt mày, tao không biết ai chăm sóc lại cho mày đây nữa.
Cứ thế, họ châm chọc nhau, rồi cả hai cùng bật lên cười, tiếng cười đã xua tan đi phần nào sự căng thẳng đang diễn ra trong đầu hai chàng trai. Dù không nói ra, nhưng cả hai đều có chung một nỗi lo lắng, thế mà họ đều làm ra vẻ không có gì cả. Thái Bảo hỏi với giọng vô tư:
- Sao, lúc này mày và cô em gái nuôi của tao sao rồi? Định bao giờ báo tin mừng cho bọn này biết đây?
Chấn Nguyên đang do dự. Anh muốn nói ra một điều gì đó nhưng rồi lại thôi và trả lời một cách nhát gừng:
- Có lẽ chúng tao cần có thêm thời gian nữa để tìm hiểu. Vả lại, công việc trong bệnh biện nhiều quá nên tao sợ khi cưới nhau rồi không có thời gian để mà chăm sóc cho Hân mà thôi.
Thái Bảo vui mừng:
- Thế mà tao lại tưởng hai người lại giận nhau chứ.
- Sao mày lại hỏi thế? Có phải là Thúy Hân nói gì không?
- À! Không. Gần đây tao chỉ thấy Thúy Hân hay buồn buồn và ít cười đùa hơn lúc trước nên tao lo thế thôi. Cứ ngỡ là bọn mày giận nhau nên tao lo thế thôi. Bọn mày vui vẻ như thế là tốt rồi.
Chấn Nguyên vẫn ngồi yên lặng, anh không nói thêm câu gì nữa. Thấy lạ, Thái Bảo vỗ vào vai bạn và nói:
- Chấn Nguyên! Mày có chuyện gì, sao lại thừ người ra thế?
- À! Đâu có chuyện gì. Chắc tại mấy hôm nay thức canh bệnh nhân nên mới thế thôi. Thái Bảo này! Công ty nhiều việc như thế, chắc là Thúy Hân bận rộn lắm phải không?
Nghe bạn hỏi, Thái Bảo bật cười. Đến bây giờ anh mới hiểu vì sao mà thằng bạn của mình từ lúc mới gặp mặt đến giờ luôn tỏ ra trầm ngâm. Thì ra cậu ta chỉ lo sợ cho cô bạn gái của mình phải cực nhọc. Nghĩ thế, anh càng cười to hơn nữa.
Chấn Nguyên thấy thái độ lạ lùng của bạn nên hỏi:
- mày có chuyện gì mà vui vẻ thế?
- Thì vui vì chuyện của mày đó. Anh bạn của tôi đang lo lắng cho cô người yêu Thúy Hân, sợ "ém" làm việc nhiều mệt. Thế mà tôi cứ ngỡ là xảy ra chuyện, ai ngờ họ lại lo lắng cho nhau. Ông bạn làm cho tôi hết hồn. Sao không hỏi ngay đi, cứ lưỡng lự hoài làm cho tôi đây cũng khó chịu lắm. Sợ tôi bóc lột sức lao động của người yêu anh, phải không? Không giám đâu, anh bạn của tôi à. Tôi còn lo cho em gái của tôi hơn anh nữa đấy. Vì sợ Thúy Hân cực nhọc, nên tôi đã cho người phụ giúp một tay cho em gái tôi rồi đó ạ. Xin anh bạn của tôi yên tâm đi.
Tuy không muốn nói ra, nhưng trước chân tình của bạn, Chấn Nguyên lại muốn nói ra tất cả. Anh phân vân suy nghĩ mãi, không biết khi nói ra rồi, mọi việc sẽ diễn biến ra sao nữa.
Thái Bảo vẫn vui vẻ với những câu nói đùa củà mình. Thế nhưng, trước thái độ rất lạ của bạn hôm nay, anh có cảm giác bất ổn, ngồi lặng yên nhìn chăm chăm Chấn Nguyên.
Chấn Nguyên như đã quyết định, anh cũng nhìn về phía đối diện nơi có ánh mắt chờ đợi của bạn và nói với giọng trầm buồn:
- Thái Bảo! Mày có biết tại sao mà tao lại hỏi về Thúy Hân như thế khôn g? Chẳng biết sao, kể từ sau ngày hôn lễ của mày và Cát Vi đến nay, tao thấy Thúy Hân rất lạ. Mỗi lần đi chơi với nàng là tao thấy cô ấy có vẻ buồn buồn, nhất là đôi mắt của nàng toát lên nét suy tư lo nghĩ. Tao có hỏi nhưng nàng nói là không có gì. Trong thời gian gần đây nàng hay vắng nhà, làm việc về rất trễ. Hôm trước, tình cờ gặp nàng trên con đường về, tao liền chạy theo nhưng có một điều rất khác thường. Nàng không chạy về nhà, mà đến trước một công viên, nơi đó đã có một thanh niên đứng chờ trước. Nhưng vì cách họ quá xa, tao không biết cả hai đã trao đổi về vấn đề gì. Tao thấy nàng đưa cho hắn một xấp tiền, hai người ngồi xuống nói thêm một vài câu nữa rồi mới chia tay. Gã thanh niên còn nắm tay của nàng, tỏ ra rất thân mật nữa.
Nói đến đây, anh im lặng hẳn không nói thêm câu nào nữa.
Còn Thái Bảo, khi nghe bạn mình kể xong, anh cũng thấy có sự trung hợp lắm. Trong thời gian gần đây, mọi công việc ở công ty nàng thường làm sai lệch hẳn. Không biết hôm trước Thúy Hân làm sổ sách thế nào mà công ty mất hàng chục triệu đồng. Anh cứ ngỡ vì gánh cho cô bạn mới của mình nên Thúy Hân đã nhận hết lỗi về mình, cho nên Thái Bảo đã giấu luôn chuyện đó, ngay cả cô vợ của mình anh cũng chẳng nói ra. Chỉ sợ nói ra sẽ làm cho tất cả khó xử. Với Cát Vi thì mới mang thai lần đầu nên gặp nhiều khó khăn, sợ vợ lo lắng nên đã im hơi lặng tiếng. Hai hôm trước đây, Hân còn đưa đơn xin vay mười triệu đồng của công ty để giải quyết chuyện gia đình. Anh cũng thấy làm lạ nhưng do công việc chất chồng ở công ty và lo lắng cho vợ, nên anh không có thời gian bàn việc với Hân. Một điều lạ là nếu cần tiền, sao Hân không đến gặp anh hoặc Vi để hỏi mượn mà lại làm thế. Với điều kiện như mẹ và anh trai nàng như thế thì cần bao nhiêu mà không có, chỉ cần lời nói của Hân thôi là họ sẽ giúp ngay. Nhưng sao nàng lại phải mượn công ty mà không cần sự giúp đỡ của họ. Thái Bảo cũng không biết giải thích lý do vì sao nữa. Thế nhưng để bạn yên tâm giải quyết cho rõ ràng hơn nên anh đã động viên bạn mình:
- Ta nghĩ gã đó chỉ là bạn bè gì của Thúy Hân thôi, Không có chuyện gì đâu, mày đừng suy nghĩ lung tung. Tao biết tính em gái tao mà. Nó không phải là người như thế đâu, đem tiền cho trai như mày thấy. Đó chỉ qua là sự hiểu lầm và suy đoán của chúng ta mà thôi. Chứ mày chẳng phải đã biết được tính nết của em tao rồi đó sao?
Chấn Nguyên vẫn đang do dự:
- Vâng. Tao cũng biết Thúy Hân là một cô gái nết na thùy mị, nhưng trong chuyện này tao không hiểu được vì sao? Đã bao lần tao muốn gợi mở đầu đuôi chuyện để được tường tận tất cả mọi việc. Thế nhưng, chẳng biết do sự vô tình hay cố ý, mà cứ mỗi lần như thế nàng lại tránh sang chuyện khác. Vì sợ Hân giận nên tao không muốn nói thêm.
Thái Bảo vỗ vào vai bạn, cười rồi nói:
- Thế thì tốt. Mày cư xử như thế rất đúng. Đừng vì sự hiểu lầm mà để xảy ra điều đáng tiếc. Nhất là trong lúc này, hi mày với Hân đã trao nhau lời đính ước thì đừng nghi ngờ cho nhau. Có lẽ em gái tao đang gặp chuyện gì đó mà không tiện nói ra, sợ làm phiền đến chúng ta. Cho nên giờ đây bổn phận của chúng mình là hãy tìm cách giúp đỡ, đừng làm cho câu chuyện rối thêm.
- Ý tao cũng giống như mày. Đã hơn tuần nay, tao suy nghĩ rất nhiều điều không biết giải quyết thế nào? Đến hôm nay tao mới nói cho mày biết, để có ý kiến cùng với tao, chứ đôi khi người trong cuộc thường mất đi sáng suốt mà xử lý không đúng lắm.
- Vậy thì giờ đây mày có thể yên tâm là không có vấn đề gì rồi đó. Vì qua nhận xét của tao thì cả hai đứa mày đều không có chuyện gì cả. Hãy vui mừng lên đi ông bạn của tôi ạ, chớ nghĩ chuyện không đâu. Một vài hôm nữa thì mọi chuyện trắng đen sẽ rõ thôi mà.
Chấn Nguyên ngồi lặng yên, anh không bàn thêm lời nào nữa.
Còn Thái Bảo, tuy động viên cho bạn được an tâm, chứ thật ra bản thân anh cũng lấy làm ngạc nhiên lắm, trước sự việc này và mong sớm được gặp Hân để hỏi rõ mọi chuyện. Anh cũng cầu mong mọi chuyện đừng diễn ra theo suy nghĩ của minh, mà do sự hiểu lầm thôi, có như thế mọi việc sẽ tốt hơn nhiều.
Những lời của Thái Bảo vừa nói ra tuy không làm cho Chấn Nguyên tin tưởng, nhưng ít ra giờ đây trong đầu anh cũng lóe lên một cách giải quyết tốt đẹp hơn. Nghĩ thế, anh cũng thấy nhẹ đi nỗi lo tronglòng và lảng sang chuyện khác:
- Bảo này! Bác gái và Cát Vi vẫn khỏe chứ?Lâu rồi không đến chơi, không biết hai người có giận tao không?À Cát Vi lúc này tốt hơn rồi chứ, mày nhớ luôn để ý đến cô ấy nhé.
- Vâng tôi xin nghe lời bác sĩ ạ. Mẹ và vợ tôi lúc này vẫn khỏe. Còn cái thai của Cát Vi đã đỡ hành hơn nhiều. Thế mà mẹ tôi suốt ngày cứ chăm sóc lo lắng cho cô con dâu hoài và cưng cô ấy còn hơn tôi nữa, hỏi sao mà tôi dám bỏ bê vợ con đây.
- Tao thấy mày có phúc đấy, Bảo à! Vừa có người mẹ nhân từ, lại có người vợ biết kính nể mẹ chồng, nên trong nhà luôn đầm ấm vui vẻ. Quả thật, tao rất ngưỡng mộ mày đấy.
- Rồi mày cũng sẽ như gia đình tao thôi. Thúy Hân còn chiều đức lang quân của mày hơn cô vợ "tinh nghịch" của tao nữa đấy.
Sau khi đã giải bày phần nào những tâm sự của mình, cả hai chàng trai cùng chào nhau ra về. Tuy không nói ra, nhưng cả hai đều có chung suy nghĩ và một hướng giải quyết của mình. Và họ cũng mong rằng với những sự việc vừa xảy ra đó chỉ là do tính đa nghi của mình mà thôi, đừng xảy ra một điều gì nữa cả, vì nó có thể làm rạn nứt sợi dây tình cảm của mọi người, mà từ lâu tất cả đều cố giữ gìn và nâng niu.
Thúy Hân đang ngồi làm việc. Nàng cố gắng tập trung làm cho hoàn tất tập hồ sơ. Thế nhưng giờ đây nàng không tài nào làm nổi và cảm thấy sức khoẻ đã cạn kiệt hẳn. Với cô gái chân yếu tay mềm như nàng mà phải gánh vác cả một gia đình. Ngoài giờ làm việc ở côngty ra, nàng còn đăng ký làm thêm việc ở một xí nghiệp tư nhân, đến khuya mới về đến nhà. Một phần do làm việc qúa sức, lại thêm nỗi lo buồn vì gia đình phá sản, mẹ nàng sắp phải ra hầu toà do nợ nần chồng chất nên Hân đã thật. sự tuyệt vọng và muốn buông xuôi tất cả. Thế nhưng khi nhìn thấy ba với tuổi già mà còn phải lo lắng cho gia đình, nàng đã không đành bỏ, mà cố gắng tìm thêm việc làm để kiếm tiền mà trả nợ cho me.
Rót một ly nước mát thật đầy, Hân uống can để lấy lại sức tiếp tục công việc. Ly nước vẫn còn nằm trên tay Hân thì bên ngoài có tiếng gõ cửa và tiếp theo là sự có mặt của một người đàn ông. Nàng nhận ra đó chính là người anh nuôi đang tìm mình nên gọi:
- Anh Bảo đó à! Anh tìm em có việc gì không?
Chàng trai vẫn với nụ cười tươi:
- À! Không có chi. Anh chỉ hỏi tối nay, sau giờ làm việc, em có làm gì nữa không? Lâu rồi, anh em mình không tâm sự cùng nhau, anh thấy buồn lắm. Chiều nay, anh em mình đi uống nước nhé. Sau đó, anh chở em về nhà chơi với mẹ và Cát Vi. Cả hai đều nhắc đến em hoài, họ còn trách anh sao không bảo em đến nhà chơi nữa chứ. Vậy em hứa là chiều nay mình đi nhé.
Thúy Hân không tìm được lời từ chôi nào, vì thật sự đã từ lâu rồi nàng đâu có đến thăm mẹ nuôi. Còn Cát Vi, từ ngày nó mang thai đến giờ, nàng cũng chưa đến nói lời nào cả. Ngoại trừ trường hợp cô ta nhớ và đến thăm nàng mà thôi. Cho nên Thúy Hân đã thật sự khó từ chối trước ý tốt của anh mình:
- Em... em...
- Sao? Chiều nay em đã bận việc gì à? Để hôm khác giải quyết không được sao em?
Sợ sự chối từ của mình càn glàm cho mọi người nghi ngờ, nên Hân đã vội phân bua:
- Không. Em không bận gì cả. Chiều nay em sẽ ở nhà đợi anh đến. Mấy hôm nay, em cũng thấy nhớ mẹ và Cát Vi lắm.
Gương mặt đầy căng thẳng của Thái Bảo giãn ra, thay vào đó là một nụ cười rất vui vẻ:
- Có thế chứ. Vậy mà anh cứ ngỡ là em không đến. Em làm anh hết hồn rồi đó nhé.
- Không đến được hôm nay thì hôm khác em sẽ đến. Anh làm gì mà quan trọng thế?
Thúy Hân đã nhận ra thái độ khac lạ trên khuôn mặt của Thái Bảo. Nhưng với phản ứng nhanh nhẹn của mình, Thái Bảo thay đổi nhanh thái độ:
- À! Không có gì. Nhưdng nếu hôm nay mà em không đến chơi, chắc là anh sẽ bị cô bạn qúy của em hỏi tội cho mà xem.
Nghe Thái Bảo giải thích. Thúy Hân thấy nhẹ cả người. Thế mà nàng cứ ngỡ họ đã biết chuyện gì về mình nên cứ băn khoăn mãi.
- Thúy Hân! Xem như em đã đồng ý rồi đấy nhé!
Nói xong, Thái Bảo chào nàng và bước vào phòng làm việc, bỏ lại mình Hân với những suy nghĩ vu vơ.
tq bước vào với nụ cười trên miệng:
- Thúy Hân làm gì mà thẫn thờ ra thế? Có phải là đang nhớ đến ảnh không?
Hân vuốt nhanh lại mái tóc và tỏ ra tươi tỉnh lên:
- À! Không có gì ðâu tq à. Chẳng qua là mình cảm thấy mệt, nên ngồi nghỉ chút thôi, chứ có nhớ đến ai đâu.
Nghe bạn nói không được khỏe, tq lo lắng hỏi:
- Mình thấy lúc này Hânn gầy đi nhiều đấy. Có đi khám bác sĩ chưa, đừng quá mê việc mà không lo đến sức khoẻ của mình. Đến khi ngã bệnh thì có muốn làm việc ít cũng không được đấy. Bây giờ Hân thấy có mệt lắm không, mình đi lấy thuốc cho bạn nhé.
Sự lo lắng của bạn làm cho Hân cảm thấy vui vẻ, vì giờ đây họ đã thực sự trở thành bạn thân của nhau rồi. Nàng nở một nụ cười với bạn và nói:
- Cảm ơn Quyên nhiều lắm, nhưng mình không sao rồi. Cậu cứ đi làm việc đi, đừng lo cho mình nữa. Làm như thế, mình cảm thấy ngại lắm.
- Nhưng Hân không được khoẻ mà làm sao mình không lo được. Nếu cậu có chuyện gì thì mình không biết phải sao đây?
- Thế thì cô bạn tôii hãy yên tâm đi, vì giờ đây tôi không có mệt mỏi gì nữa cả. Tôi đã khỏe lắm rồi đấy.
- Hân nói có thật khôngg? Nếu vậy thì mình rất mừng và sẽ đi ra ngoài làm việc ngay.
- Vâng. Đúng rồi đó cô bạn tôi ơi. Tôi đã thật sự khỏe rồi.
tq bước ra ngoài, không quên để lại cái vỗ vai đầy thân thiết lên người Hân. Giờ đây Hân thật sự tin rằng tq là người bạn tốt, luôn tỏ ra chăm lo và giúp đỡ nàng khi gặp khó khăn.
Còn tq, khi bước ra khỏi nơi làm việc của Hân, cô nở một nụ cười đầy đắc ý với thành công bước đầu trong âm mưu ly gián của mình. Trước hết, cô đã lấy lòng được tất cả những người trong công ty và ngay cả Thúy Hân cũng hết sức đặt niềm tìn vào nàng. Cô quên rằng chính nhờ có cô bạn gái đó mà cô mới có được ngày hôm nay. Gia đình cô nhờ thế mà không mất đi đứa con gái sau lần trượt chân ngã dài đó.
Hoa Tàn Hoa Nở Hoa Tàn Hoa Nở - Dạ Miên Hoa Tàn Hoa Nở