Chương 19
ai tay khoanh trước ngực, Ian nhìn trân trân xuống ngôi làng dã chiến dưới ngọn đồi mà họ vừa mới rút lui khỏi đấy vào ngày hôm qua. Binh lính của ông đứng canh gác xung quanh khu lều trại của họ với vũ khí trong tay. Những gia đình mạnh hơn cũng làm như ông, còn những kẻ yếu hơn thì đang sôi sục trong đám hỗn độn bên dưới.
Sâu trong lòng, ông giận dữ vô cùng. Con trai ông biến mất mà không để lại dấu tích gì khiến mọi người có thể tin rằng nó sẽ trở về. Lòng ông cũng đã nôn nao không yên ngay lúc cảm thấy thiếu vắng sự tồn tại của Fin và Liz.
Ông biết Grainna trông thấy tất cả. Hẳn là mụ đang cười khoái trá vì đã gây ra cảnh đau thương và tan tác thế kia.
Với quân số giảm mất một nửa, việc chiến thắng trong cuộc chiến chống lại mụ phù thuỷ này tưởng chừng như bất khả thi.
Những bước chân nhẹ nhàng cắt ngang dòng suy nghĩ của ông. Ông quay lại và trông thấy Amber đang đi tới. Con bé nghiêng nghiêng đầu nhìn ông cười bẽn lẽn. Ian dang rộng hai tay ôm lấy con gái. Thân người nhỏ bé của nó run lên trong vòng tay ông. Những tiếng nức nghẹn cố nén đã nói hộ cảm giác của ông lúc này.
“Thôi nào con gái. Không có lý do gì để khóc lóc cả.” Amber ôm cha chặt hơn. “Con khóc thay cho cha đấy. Vì cha không khóc được.”
Ian nghẹn ngào, chớp chớp hai mắt. “Cha không khóc vì chúng ta không có gì để than khóc cả. Fin rất mạnh mẽ.”
“Con biết”, cô bé thút thít, những giọt nước mắt làm ngực áo của cha cô ướt sũng.
“Còn Elizabeth.” Ông bật cười. “Elizabeth sẽ nhiếc móc Finlay cho đến khi anh con không có lựa chọn nào khác ngoài việc xoay bánh xe thời gian để mang chị ấy về với con trai mình. Cha cược là chính tổ tiên cũng sẽ động lòng trắc ẩn với nó mà dang tay giúp hai người trở về an toàn.”
Nghe thế cô bé khẽ bật cười. Ông ước ao có thể cho con gái nhiều hơn, một điều gì đó chắc chắn hơn để bám víu vào. Hy vọng dường như lụi tàn dần theo từng thời khắc trôi qua.
Ian dịch người ra và đưa ngón tay cái miết nhẹ lên một bên má ửng đỏ của Amber. Ông định nói với con gái rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi, nhưng lại im lặng. Ông không thể đảm bảo được bất kỳ kết quả nào. Với quyền năng của Amber, nếu ông nói dối nó sẽ phát hiện ra ngay. Quyền năng ấy đã tước mất tuổi thơ và sự hồn nhiên vô tư của con bé. Nếu ông được quyền chọn lựa, ông sẽ chờ cho con gái đủ lớn mới trao cho nó quyền năng đó. Khi con bé nói nó khóc vì ông không thể làm điều ấy, ông biết nó cảm nhận được nỗi đau của cha mình.
Vì Amber, Ian gạt đi mối ngờ vực của mình và cố hết sức để tươi tỉnh. Họ cần phải tìm cách chống lại Grainna.
Dù có hoặc không có Fin cùng Lizzy.
* * *
“Anh định chỉ ngồi thế mà không làm gì sao?” Fin ngước mắt lên nhìn cô. “Anh đang nghĩ.”
“Ừ, vậy thì nghĩ nhanh hơn nữa đi. Anh đã trông thấy mẹ mình thêu tấm thảm đó mấy năm trời. Em không thể tưởng tượng nổi mẹ anh đã bỏ ra bao nhiêu giờ đồng hồ và tay đã chảy máu bao nhiêu lần vì nó. Điều tối thiểu có thể anh đã làm chỉ là thể hiện sự thích thú thôi.”
Lizzy đi tới đi lui căn phòng hệt như một con thú bị nhốt trong chuồng. Jake rốt cuộc đã từ bỏ việc canh gác họ không rời và trở về nhà lấy thêm quần áo. Selma lui về phòng Simon để nghỉ ngơi, nếu không thì Fin nghĩ chị ta có thể làm ầm nơi này lên cùng với Liz rồi.
“Anh có thích.”
“Ừ, đúng rồi. Em tin là thế.”
“Anh có thích”, anh nói dối. Anh việc quái gì phải quan tâm đến việc may vá thêu thùa của đàn bà chứ? Tấm thảm thêu miêu tả anh đương đầu với kẻ thù trong những cuộc chiến đẫm máu, chứ không phải là người phụ nữ nói chuyện phiếm bên tách trà. Anh không có thời gian cho những việc vô bổ như thế.
Vì chúa, anh là một chiến binh vùng cao nguyên. Ngay cả Lizzy vốn bướng bỉnh như vậy cũng có thể nhìn thấy điều đó. Chẳng lẽ không sao? Fin nhìn về phía cô. Hai tay chống hông, môi mím chặt, ánh mắt trừng trừng như đang buộc tội xoáy thẳng vào anh.
Khỉ thật. Lẽ ra anh nên chú ý đến việc mà mẹ mình đã bỏ ra hàng năm trời để làm. Biết đâu giờ đây anh có thể hiểu được ý nghĩa đằng sau những bức tranh được thêu trên tấm thảm ấy.
Fin nhìn tờ giấy in tấm thảm thêu trước mặt. Có thể dễ dàng nhận ra đấy là cảnh một trận chiến. Những thanh kiếm, máu, và một góc bị rách tả tơi. Máu của ai? Không thể là của mẹ được, vì chắc chắn mẹ phải sống mới hoàn thành tấm thảm này chứ. Cha cũng vẫn còn sống, một khi hai người đã đọc lời thề hôn ước Druid rồi thì sẽ lìa trần gần như cùng một lúc. Fin thấy khá nhẹ nhõm vì biết cả hai đều sống.
“Nhanh lên đi.”
“Anh đang nghĩ cơ mà.” Fin tránh nhìn vào cặp mắt buộc tội của Liz. Nếu hai người có thể trở về pháo đài, anh nhất định sẽ lui vào phòng đọc sách của cha để kiếm chút bình yên. Chỗ ở nhỏ xíu của Liz bị bao quanh bởi sự ồn ã náo nhiệt của đường phố, khiến đầu óc anh kém minh mẫn. Và không khí nữa chứ, lạnh và khô một cách giả tạo. Selma gọi đấy là máy điều hoà nhiệt độ, mà anh chẳng biết tại sao nhiệt độ lại cần điều hòa. Nhưng anh không buồn hỏi.
Tâm trí Fin vẩn vơ ngược về thời gian anh cùng với Duncan du hành xuyên thời gian đến thế kỷ XXI và gặp Tara. Anh nhớ mình đã ước ao được lái xe hơi như thế nào. Giờ anh đã làm thế quá nhiều lần, anh thèm khát sự đơn giản của việc cưỡi ngựa. Anh có thể điều khiển được, có thể hiểu được.
Thế giới này, thế giới của Lizzy, khiến anh thấy ngột ngạt. Một vài lời trêu đùa khiến anh thích thú, và thực tế là thức ăn rất ngon, nhưng dù vậy anh vẫn cảm thấy thiếu một điều gì đó lớn lao hơn.
“Sao rồi?”
“Shh!”, Fin lái suy nghĩ của mình quay về với công việc. Những cơn mơ màng không giúp được gì anh vào lúc này cả.
Lizzy đi tới đi lui, lầm bà lầm bầm. Cô càng lầm bầm, thì cơn giận càng dâng tới đỉnh điểm.
Có lẽ anh cần tìm việc gì đó cho cô làm, như thế cô sẽ không rảnh tay rảnh chân nữa mà để yên cho anh suy nghĩ.
“Finlay?”
“Khỉ thật, em à, đừng có quấy rầy anh nữa được không.” “Á, Finlay?”
“Cái gì?” Anh quay mặt về phía cô. Và không thấy Liz đứng tại nơi mà anh nghĩ là cô phải ở đó.
Cô kêu váng lên.
Fin ngả đầu ra sau và hướng mắt về phía tiếng kêu của cô. Liz đang lơ lửng trên đầu anh, nằm ngang nơi trần nhà, tóc buông xuống dưới.
“Chúa ơi!”
“Cho em xuống đi.”
Fin đứng bật dậy. Anh vươn hai tay về phía cô, nhưng trần nhà cao hơn anh tưởng.
“Làm sao em lên đó vậy?” “Em biết thế quái nào được?”
Không thể chạm tới bất kỳ thứ gì ngoài tóc của Liz, Fin đành đứng bên dưới để có thể kịp thời đỡ lấy Liz nếu cô bất thần rơi xuống.
“Giờ thì có thể biết được quyền năng của em là gì rồi đấy.”
Liz lắc đầu quầy quậy. “Đưa em xuống đi.”
“Bình tĩnh nào em…”
“Đừng có bảo em bình tĩnh. Anh có bao giờ lơ lửng như thế này đâu mà biết.”
Fin đứng thật vững rồi dang hai tay ra. “Thì tự em bay lên chứ ai. Giờ em thả lỏng người và tập trung nhé.” May mà việc này không xảy ra bên ngoài đấy. Fin cân nhắc việc nói điều mình lo lắng.
“Tập trung vào điều gì? Trở thành Siêu nhân kế tiếp ư?”
“Em vẫn còn là một cô gái mà.” “Đừng có trêu em nữa”, cô cáu.
“Bình… thở chậm và nhắm mắt lại đi.”
Liz nghiến chặt quai hàm hơn. “Như thế thì sẽ được cái quái gì chứ? Em có phải đang ở lớp yoga đâu”, cô hét lên.
Fin không biết lớp yoga là gì, nhưng anh có thể dám chắc một điều là Liz sẽ bị dán chặt trên trần nhà rất lâu nếu cô không chịu bình tĩnh lại. Trong một thoáng, anh đã tính đến việc bước vào phòng cô hay có thể ra khỏi căn hộ luôn để tìm chút yên tĩnh.
Anh thở ra. Nếu chẳng may cô rơi xuống và gãy chân tay gì đó thì sao.
“Có nhớ Simon không thể biến trở lại hình dạng ban đầu vào hôm trước không?”
“Nhớ. Thì sao? Em có phải là sói đâu, em đang bay.”
“Thì cũng giống nhau cả thôi. Nếu đủ tập trung thì em có thể kiểm soát được những gì đang diễn ra.”
“Chuyện gì mà la hét ầm ĩ lên thế?”, Selma vừa ra khỏi phòng vừa nói. Chị gần như không thốt nổi thành lời rồi hét toáng lên.
Fin thấy tim mình đập loạn. Họ thực sự không cần chuyện này xảy ra ngay bây giờ. Selma chạy ào về phía họ và chìa hai cánh tay ra hệt như anh, “Chúa ơi, làm thế nào mà…”.
“Em không biết nữa.”
“Lấy cái ghế mau”, Fin bảo. Selma tất tả đi về phía nhà bếp, rồi quay lại và đặt chiếc ghế chắc chắn trong tầm với của anh. Fin thử sức nặng của mình và rướn lên cao đủ để chạm tay vào người Liz.
“Em cử động hai cánh tay được không?”
Đầu cô quay về phía cánh tay phải, những ngón tay vặn xoắn. “Nặng như chì ấy. Trời ơi, em bay thế nào được khi mà có cảm tưởng mình hệt như một quả bóng thép thế này chứ?”
“Có cảm giác gì giống như lúc em và các chị em khác làm thành vòng tròn không?”
“Không. Đợi đã. Có một chút.”
Anh quờ tay lên mặt cô. Đằng sau cơn giận và cơn kích động của cô, anh cảm thấy cô đang sợ hãi. “Được rồi. Tập trung đi.”
Cô nhìn anh một thoáng rồi nhắm mắt lại. Hít sâu vài lần.
“Nghĩ về cảm giác vô trọng lực mà em có được khi thực hiện vòng tròn cùng với Myra, Tara, và Amber đi. Với sự hiện diện của họ, em luôn luôn tự do. Tự do thể hiện quyền năng của mình.”
Ngực Liz run lên, và cô cố thư giãn.
“Tốt lắm. Em đan tay với những chị em khác, thắp sáng vòng tròn, và tất cả kết nối với nhau thành một vòng tròn hoàn hảo.”
Selma há hốc miệng. Fin liếc mắt xuống dưới và trông thấy một đốm lửa chờn vờn bên trên sàn nhà. Đốm lửa lớn dần lên và vây quanh cả ba người. Selma liên tục đổi chân. Fin ra hiệu cho chị đứng yên. Anh đang lơ lửng trong không khí với Liz, anh không muốn khiến cô mất tập trung.
Liz nắm chặt hai tay, cổ tay bắt đầu chuyển động. “Trong ngày hôm nay”, cô thì thầm.
“Và trong thời khắc này”, Fin tiếp lời cô.
Liz đưa một tay về phía Fin để anh có thể nắm lấy. “Con triệu hồi quyền năng thần thánh.”
Fin rướn đến gần cô hơn. Khuôn mặt cô bớt căng thẳng. Đôi môi hồng mấp máy và mơn trớn từng lời nói khi chúng rời khỏi môi cô. “Xin hãy giúp con có thể thấy được số phận của mình.”
Hông cô rời khỏi trần nhà cho đến khi Fin có thể ôm lấy người cô. Người cô áp sát vào người anh khiến Fin cảm thấy nhẹ nhõm. Cô đã làm được.
“Á, gì thế?” Selma nhìn quanh vòng lửa chấp chới rồi nhìn hai người. Chết tiệt. Fin đang bay lơ lửng cùng Liz. Chỉ có điều, bây giờ cả hai người cùng bay lơ lửng ở thế đứng thẳng. Liz mở bừng mắt.
“Dù sao thế này vẫn tốt hơn.”
Anh không chắc. “Nếu buông nhau ra, em có nghĩ là mình sẽ rơi xuống đất không?”
“Chỉ có một cách để biết được thôi.” Cô ngập ngừng nhìn anh mỉm cười.
Fin ôm hai tay quanh hông cô và tách người ra khỏi cô. Anh thả một tay dọc theo thân người và cảm thấy sức nặng trì xuống khiến mình chao đảo. Anh vẫn ôm chặt lấy hông cô. Cô vươn tay ra và túm lấy anh. Anh lơ lửng cao hơn. Chẳng nghi ngờ gì nữa, anh sẽ rơi xuống sàn nếu cô không giữ lại.
“Em sẵn sàng chưa?”, anh hỏi.
Cô hít sâu và gật đầu. Cô buông tay khỏi cánh tay anh. Fin thả lỏng người.
Anh rơi xuống, hai tay dang ra sẵn sàng để đỡ lấy Liz.
Cô vươn người về phía trước như thể để túm lấy anh và chầm chậm rơi xuống. Khi chân cô chạm tới sàn nhà, vòng lửa tắt ngóm như chưa hề có.
Sau khi loạng choạng rơi xuống, Fin nắm lấy tay cô. “Wow, hồi hộp thật đấy”, Selma reo lên. “Hai người luôn như thế này sao?”
“Không”, Fin nói.
“Vâng”, Liz đáp cùng lúc. “Fin, gia đình anh ngày nào chả có chuyện.”
“Có thể là gần đây thôi.”
“Được rồi, em chỉ dựa trên những gì mình trông thấy thôi, không có gì bình thường. Không có gì dễ dàng.” Liz ngã người xuống sofa kéo theo Fin.
“Em có thể buông anh ra được rồi.”
“Để rồi lại bay tít lên trần nhà nữa à? Em không buông anh ra đâu. Chuyện gì đang xảy ra với em thế này? Chắc phải mặc áo khoác bằng chì mỗi khi ra đường nhỉ.”
Anh không định nói cho Liz biết là cô đã giữ anh lơ lửng trong không trung với cô. Một vật nặng không thể giữ cô ở yên dưới đất được.
“Em cần tập trung vào quyền năng mới của mình đi Liz ạ”, Selma bảo cô. “Giả vờ như nó không hề có hay phủ nhận nó sẽ chỉ khiến chuyện tương tự xảy ra thôi.”
“Lơ lửng không nguyên nhân ư?”
“Hay tệ hơn nữa.”
Lòng bàn tay Liz trở nên ẩm ướt. Fin vỗ vỗ bàn tay rảnh vào tay cô. “Em nên bỏ chút thời gian để cố khống chế quyền năng mới này.”
“Giờ mình không còn thời gian đâu Fin. Phải tìm cách trở về mau.”
Anh cảm thấy nỗi hoảng sợ của cô và nói giọng cương quyết. “Giờ anh cũng đang nghĩ cách đây. Tại sao em và Selma không cùng nhau cố khống chế quyền năng mới của em nhỉ.”
Cô toan mở miệng cãi.
Anh chặn lại. “Anh sẽ nghĩ cách.” Anh cầm tờ giấy lên vẩy vẩy trước mặt cô. “Em cứ làm như anh nói đi. Chứ nếu không, lúc ở đây hoặc ở nhà mà cứ bay lơ lửng bên trên đầu người khác như thế thì khó ăn nói lắm đấy. Tốt hơn hết là em nên học cách khống chế nó.”
Liz lùa bàn tay run rẩy vào tóc. “Anh nói đúng.” Fin mỉm cười. “Em nói lại được không?”
Liz giật tay ra khỏi nắm tay anh, trừng mắt. “Đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”
Anh phì cười khi nhìn theo hai người phụ nữ lúc họ rời khỏi phòng.
Giữ Trọn Lời Thề Giữ Trọn Lời Thề - Catherine Bybee Giữ Trọn Lời Thề