Chương 19
au nửa canh giờ, tôi hăng hái lên một chiếc xe ngựa ra khỏi cung.
Ra đến trước cửa cung, tôi gặp một chút chuyện ngoài ý muốn. Lúc tiểu thái giám phụng lệnh hoàng đế đưa tôi đi thăm hoa viên, bỗng từ một đám hoa ngũ sắc ló ra một chú bé con. Trông mới có sáu bảy tuổi, cổ tròn má tròn, ngẩng đầu trừng mắt chặn đường tôi.
Tôi cũng đưa mắt nhìn nghi hoặc rồi lại nhìn vị tiểu thái giám kia. Tiểu thái giám nói với tôi: "Đây là hoàng tử mười bảy" (thập thất hoàng tử)
Ôi, thì ra đây chính là vị con kia của hoàng đế bị ngựa đá bay xuống hồ nước thối đây mà.
Tôi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ trong sáng của bé mà lòng cảm thấy thực áy náy không thôi, vì thế mới mở miệng cười hối hận tự trách, đang định hành lễ để hỏi thăm bé thì chú bé lại hừ mũi hai cái, nói: "Đi theo ta"
Lại nhìn về phía tiểu thái giám liếc mắt một cái giọng uy nghiêm: "Người lui trước đi"
Nói xong xuay người, vung hai tay nhỏ bé hùng hổ đi lên phía trước. Gái già tôi đây lóc cóc theo sau.
Chú bé dẫn tôi đến gần một hồ nước rộng mêng mông, sau đó dừng chân xuay người, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn tôi nói: "Tuy phụ hoàng và mẫu hậu của ta đã tha thứ cho ngươi, nhưng không có nghĩa là hoàng tử ta đây tha thứ cho ngươi, ngươi liên lụy làm cho hoàng tử ta đây trước mặt nhiều người như vậy rất là mất mặt bị ngựa đá rơi xuống hồ nước, hơn nữa lại ngã chổng vó nữa chứ, tư thế nhìn trông thật là khó coi, đã phá hủy toàn bộ hình tượng của hoàng tử ta đây, bổn hoàng tử rất tức giận, hậu quả sẽ không hay đâu"
Nói xong hếch mặt trắng trẻo chỉ tay xuống hồ nước: "Xem chỗ đó đi"
Tôi tiến lêm xem. Trên mặt nước có hai chú vịt giời đang bơi. Tôi xem mà chẳng hiểu gì cả. Đang lúc mơ hồ, eo bỗng bị đẩy mạnh một cái, hai chân bị trượt ngã bùm một cái xuống ao nước bắn tung tóe giống như một đóa hoa nở tóe loe ra vậy. Chắc chú bé kia đã đẩy tôi xuống nước rồi nhưng do dùng quá sức, chân không bám được cũng ngã bùm theo xuống nước.
Tôi cứ tưởng chú sẽ hét lên chói tai, hoặc không hét chói tai thì cũng khóc thét lên ấy chứ, mà cho dù không khóc thì theo suy đoán bình thường cũng có thể mặt mày tái mét, nhưng nhìn phản ứng đầu tiên của đứa bé này kìa, chính là nhìn tôi ra lệnh: "Cấm được gọi ai!"
Nói xong thì lấy tay mập ngắn đập đập nước vài cái, rồi rầm một cái lại uống luôn vài ngụm nước.
Đúng là chịu luôn đứa bé này.
Gái già tôi đây mất mấy năm bú sữa đỡ bé lên bờ, sau đó ngồi xuống một tảng đá, lau nước trên mặt đi, thở hổn hển bảo bé: "Nhanh chân chạy về đổi quần áo đi"
Nếu mà đem tiểu tổ tông này làm ra chuyện gì không hay thì gái già tôi đây cho dù có 10 cái đầu cũng không đủ mà chém.
Đứa bé kia cũng đang trừng mắt nhìn tôi, giống như một viên bánh trôi vừa vớt ở trong nồi ra trắng nõn vậy. Bé gân cổ ra nhìn tôi một lát rồi sau đó đi đến bên cạnh tôi. Tôi dịch ra chút cho bé ngồi ké cùng.
Bé vừa đặt mông xuống liền vê vê chiếc miệng nhỏ bé: "Bổn hoàng tử nhìn trông rất lôi thôi, làm sao mà gặp ai đây? Nếu ai mà nhìn thấy hình tượng này sẽ bị phá hủy hoàn toàn"
Mẹ ôi, không biết là ai đẻ ra đứa bé này nha, mà vẫn là một đứa bé còn rất bé nữa. Đầu gái già này bỗng thấy đau đau.
Tôi hít một hơi dài, nhìn bé cười hiền lành: "Vậy phải làm sao bây giờ hả?"
Bé cắn răng, chắp hai tay vào nhau, nhăn mặt lại, trầm ngâm tự hỏi. Tôi cũng trầm ngâm suy tính.
Cuối cùng một khắc sau trầm ngâm, rồi cùng nhau bàn bạc, chúng tôi đi đến nhất trí sẽ cùng ngồi ở chỗ này phơi nắng cho khô. Trong lúc phơi nắng, để giết thời gian, tôi và bé cùng trao đổi tin tức, bé thì kể cho tôi nghe những chuyện linh tinh trong cung, còn tôi thì kể cho bé nghe rất nhiều chuyện xảy ra ở ngoài cung, ở trên đường, trên phố mọi tin tức.
Tôi nói: "Thành tây có một người bán thịt tên là Trương mặt rỗ, nhà hắn có một con mèo thích một con mèo cái của hàng xóm, hai mèo yêu thương thắm thiết, một tháng sau vào lúc nửa đêm ăn trộm một miếng thịt rồi cùng nhau bỏ trốn."
Đứa bé kia thích nghe quá mắt sáng ngời như sao, nức nở khen.
Tôi lại kể: "Thành nam có một tên nhóc bán khoai lang, hôm kia gà trống nhà hắn cùng một con gà mái hàng xóm yêu đương vụng trộm, cuối cùng làm cho 8 con gà mái trong nhà hẹn nhau đập đầu vào tường xin cùng chết.
Chú bé kia lại cười nức nở rung rinh hai má.
Lúc chú cười nắc nẻ lần thứ bảy bảy bốn mươi chín lần kia, mặt bắt đầu trầm tư, bỗng hai mắt ngời sáng nhìn tôi nói: "Người có thật là khắc chết 6 vị hôn phu không đấy?"
Tôi nghiêm túc gật đầu.
"Thế thật sự là không còn ai dám lấy người nữa sao?"
Tôi sợ run lên, có chút hoảng hốt, không còn ai nữa sao? Không, không, ủa mà sao không có ai vậy, đúng là còn có hai người kia của tôi nữa mà, tý nữa thì tôi quên mất, giống như có một người đã từng quên tôi vậy.
Tôi hồi phục tinh thần, cố cười cười bảo: "Đại để là cũng có người đấy"
Chú bé kia đang ngồi bỗng nhảy dựng lên, hai tay trắn nộn chống eo, quyết liệt nói với tôi: "Ta nhìn vào trong mắt của người thấy một tầng đau lòng"
Tôi hoảng tý nữa thì ngã lăn xuống đất. Chú bé ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tiến từng bước đi đến gần tôi ra lệnh nói: "Người đưa đầu tiến sát lại đây"
Tôi đem đầu tiến sát bé. Bé ôm đầu tôi vào trong ngực nhỏ vỗ nhè nhẹ nói: "Hôm nay ngươi cứu bổn hoảng tử một mạng, một giọt ơn tình, quyết không phụ bạc, bổn hoàng tử quyết định, chờ ta trưởng thành nếu mà ngươi vẫn chưa gả được cho ai mà nói, bổn hoàng tử sẽ lấy thân đền ơn báo đáp"
Tôi bình tĩnh lăn một vòng từ trên tảng đá rơi xuống, sau đó bình tĩnh lấy lại tinh thần hăng hái lao xuống hồ nước lạnh một lần nữa.
Gái già tôi đây đáng bị thiên lôi đánh cho một phát nha.
Quả nhiên tôi vừa rơi bịch vào trong nước một cái, lau nước trên mặt thì bỗng nghe oanh một tiếng, lòng run rẩy không ngừng, thấy một ánh sét đánh bùm xuống hồ dọa cho đôi vịt hoang hoảng loạn một phen.
Gái già tôi đây làm bậy, làm bậy bạ rồi.
Lúc lên bờ, ngồi phịch xuống tảng đá, run rẩy ướt đẫm từ đầu đến chân, nhìn trời thở dài, xem ra thì phải phơi nắng lần nữa rồi. Đợi cho đến lúc phơi nắng gần khô thì có tiểu thái giám hấp tấp chạy đến, vâng lệnh đưa tôi hồi phủ.
Vì để tỏ ra thân thiết đồng tình và an ủi tôi, cũng là để nếu phải gả cho người nào mà cần có xe ngựa nữa, cho nên hoàng đế hiền lành hòa ái cân nhắc một hồi rồi ban cho tôi một cỗ xe ngựa màu đỏ mới tinh.
Đi lên phía trước, chú bé kia lạch bạch chạy đến trước mặt tôi, đặt tay lên vai tôi, kiễng chân lên hạ thấp giọng thì thầm vào tai tôi: "Ngươi yên tâm, bổn hoàng tử nói lời giữ lời, đã nói là lấy thân báo đáp thì tuyệt đối không đổi ý, chờ đến khi nào ta ra cung sẽ đi tìm người"
Mẹ của tôi ơi. Haiz, gái già tôi đây lại đau lòng rồi, thật là đau nha, đến cả chiếc mũi cũng thấy nặng, chân đi lảo đảo, bước được một bước thì hắt xì hơi ba cái, lại bước thêm bước nữa thì cũng hắt xì thêm ba cái nữa.
Mới hôm qua phát sốt chưa khỏi, lại đến buổi trưa nay bị trận mưa dội, rồi lại hai lần rơi xuống nước nữa, chắc là bệnh thêm nặng rồi đây.
Chân bước vội lên xe ngựa cùng phụ thân ra khỏi cung, vừa ngước mắt thì lại nhìn thấy Vân Phi Bạch đứng ở ngoài chờ, lúc nhìn thấy tôi, dưới chân lảo đảo đôi chút rồi nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi nhìn hắn, hắn nhìn tôi, cả hai cùng nhìn, tôi lúc đó bỗng không biết nói cái gì.
Phụ thân của tôi đứng bên ho khụ một tiếng.
Vân Phi Bạch mặt nổi lên hồng hồng, tiến đến gần trước mặt tôi. Tôi xấu hổ nói: "Huynh, sao huynh lại đến đây?"
Hắn nhẹ giọng cười bảo: "Ta không yên lòng liền đi theo đến đây." Rồi cầm lấy tay tôi, "Không có chuyện gì lớn đó chứ? Ta vừa rồi còn nghĩ, nếu đợi lát nữa mà muội không ra thì ta sẽ đi gặp Hoàng Thượng ngay"
Nói xong, bỗng lại sờ sờ tay áo nhíu mày nói: "Sao lại ẩm ướt thế?"
Tôi ngượng cười, đang định đáp lại thì mặt tối sầm, đầu ngả luôn trên người hắn
Gái Già Gả Bảy Lần Gái Già Gả Bảy Lần - Hoa Minh Gái Già Gả Bảy Lần