Em Là Của Anh epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 20
asili không thể đuổi kịp Alexandra. Anh không lần theo dấu vết giống như cô mà cứ để mắt vào bóng cô và rượt theo hướng đó. Nhưng có mấy lần vì tuyết rơi quá dày, anh không thể nhìn thấy cô và anh hoảng sợ réo gọi tên cô, mặc dù là anh biết rất rõ là cô không thể nào nghe được tiếng gọi của anh.
Mặc dù là đường núi cũng rất khó nhìn thấy được cũng giống như những thứ khác, Vasili chắc chắn là bọn họ đã đi đúng hướng và những tên cướp đã đi vòng chung quanh lều để quay về. Suy cho cùng, thì đó cũng là con đường an toàn nhất để đi, đặc biệt là nếu bọn họ nghĩ là không có ai đuổi theo chúng, và với màn đêm đang buông xuống.
Khi màn đêm cuối cùng cũng buông xuống, Vasili thấy mình lo sợ một cách vô lý. Điểm lợi thế duy nhất mà anh có được là một màn tuyết trắng xóa nổi bật trong màn đêm, để cho anh vẫn còn nhìn thấy được ở phía trước... khi những con gió mạnh không làm mờ mắt anh.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, anh không biết là bao lâu. Nhưng anh biết là anh sẽ chết. Anh đang từ từ bị lạnh gần chết, cả thân hình anh tê cóng. Anh vẫn ngồi được trên yên ngựa chỉ là vì quyết tâm của anh, cố giữ vững một ý nghĩ trong đầu: anh sẽ giết chết người đàn bà ngu xuẩn đó... không, anh sẽ làm tình với cô trước rồi mới giết cô.
Và gió đột nhiên ngừng hẳn, và trong chốc lát, tuyết cũng hết rơi. Nhiệt độ có lẽ cũng sẽ không hạ thấp nữa, nhưng Vasili không đóan biết được gì nữa. Chuyện trước mắt là những cây gỗ sồi và cây linh sam ở hai bên đường mỗi lúc một dày đặc. Anh biết là anh đã đến gần được những ngọn đồi thấp dưới chân núi. Chắc có người sinh sống ở đó, có những ngôi làng,với những đám lửa và những ngôi nhà ấm cúng, thức ăn và thức uống nóng hổi. Nếu anh cứ tiếp tục đi khoảng một dặm nữa thì có lẽ là anh không bị chết.
Trước khi anh nghĩ xong chuyện đó trong đầu, anh nhìn thấy Alexandra đổi hướng đi về phiá nam và anh rên thầm. Lúc nãy nếu không để ý, có lẽ là anh đã lạc mất cô khi đi vượt qua những dấu vết mất hút trên đường.
Bây giờ gió không còn thổi mạnh nữa, anh cố thử kêu gọi cô một lần nữa, nhưng cô đã biến mất trong tầm mắt. Khi anh đến được nơi vừa thấy bóng cô lúc nãy thì anh lại nhìn thấy được cô, nhưng cô đã ở cách anh quá xa. Và không còn phóng ngựa xuống núi nữa. Dấu vết thật ra là bắt đầu đi trở lên theo một con đường chật hẹp.
Một lần nữa anh réo gọi tên cô. Lần này thì cô nghe được tiếng gọi của anh. Cô ngoái đầu lại. Cô nhìn về hướng anh nhưng đã không dừng lại. Thay vào đó cô húc chân vào hông con ngựa.
Thế là cùng! Anh thật sự sẽ giết chết cô một khi anh có thể bắt kịp được cô... nếu như bọn họ còn chưa bị đông cứng. Cũng may là con ngựa mà cô đang cưỡi là mượn tạm của ai đó, nó không muốn phóng nhanh cũng giống như con ngựa của anh cho nên cô đã không bỏ rơi được anh. Nhưng cô tiếp tục giữ cùng khoảng cách giống lúc nãy để anh không thể đuổi kịp cô.
Anh nghĩ không biết nếu một tiếng nổ của khẩu súng anh đang đeo bên hông có làm cho cô dừng lại không hay là cô sẽ thúc ngựa chạy nhanh hơn. Nếu anh có mang theo thêm súng thì anh sẽ thử cho biết. Nhưng có lẽ cô cũng có mang súng bên mình và sẽ bắn trả lại anh vì nghĩ là anh muốn giết cô. Cô có lý do chính đáng để nghĩ vậy. Bên cạnh đó, anh đã không tin cô không bắn anh để trả thù. Suy cho cùng thì chuyện này dính dáng đến đàn ngựa của cô và không còn nghi ngờ gì nữa là chúng nó đối với cô còn quan trọng hơn cả anh. Những con ngựa chết tiệt. Anh sẽ không bị tê cóng ở đây nếu như...
Những ngọn đuốc đột nhiên sáng rực ở phía trước. Một là bọn họ đã tìm được bọn cướp hay là một ngôi làng, hay có lẽ là cả hai. Nhưng Alexandra vẫn không chậm lại để cho anh đuổi kịp cô. Cô phóng thẳng về phía có ánh sáng, và chỉ một lát sau anh có thể hiểu là tại sao. Đàn ngựa của cô. Cô đã nhìn thấy chúng, và cô có lẽ là quá giận dữ để nghĩ đến những nguy hiểm đang bủa vây ở phía trước, và cô chắc chắn là giận quá nên muốn hoá điên.
Và bởi vì anh không thể ngăn cản được cô, anh chỉ có thể nhìn thấy cô cỡi ngựa xông thẳng vào hơn nửa chục đám đàn ông và bắt đầu vung roi ngựa mà cô đã luôn đeo bên hông kể từ sau trận đánh đó. Cô làm bọn đàn ông tản ra. Những con ngựa hí ầm ĩ. Một người đàn ông bị hất rơi xuống ngựa và bị trượt lông lốc hết gần 20 feet. Một người khác thì đưa súng lên và bị một roi quất trúng đánh văng khẩu súng ra. Những người khác thì đều leo xuống ngựa. Con đường quá chật hẹp để cho bọn họ cùng phóng ngựa nhảy vào, và bọn họ có lẽ là có ý định lôi Alexandra xuống ngựa trước khi cô làm cho bọn họ thiệt hại nặng hơn.
Vasili rút súng ra và nổ một phát súng, nhưng nó chỉ có thể bắn được một phát thôi vì thế một khi nổ phát súng đó xong thì anh quẳng nó qua một bên và rút kiếm ra. Anh cũng vẫn bị trễ để có thể giữ cho Alexandra không bị lôi xuống ngựa và với những ngọn đuốc bị quẳng xuống đất và tuyết trắng xóa cũng khó có thể nhìn thấy được mọi chuyện một cách rõ ràng, anh không thể nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra với cô.
Một phát súng nữa vang lên, lần này là nhắm vào Vasili. Nhưng anh vẫn còn đang lạnh cóng cho nên anh không biết là mình có cảm giác được nếu như đã bị bắn trúng hay không. Anh tin là anh đã không bị bắn trúng, và khi cuối cùng anh cũng đến gần được bọn chúng anh bắt đầu vung kiếm ra để chứng minh điều đó.
Đám thổ phỉ bị tản ra, sợ đường kiếm của anh hơn là đường roi của cô, tuy thế bọn họ cũng không tản ra quá xa. Chúng bắt đầu mang hết vũ khí ra anh quan sát thấy có... một con dao, hai cây kiếm, một cây gậy và anh không thấy có một khẩu súng nào nữa cả. Và anh cũng nhìn thấy Alexandra.
Cô đang ở dưới đất đánh với một gã đàn ông, hắn đang ráng sức giữ cô lại và đã trói được cô. Chuyện hắn ta đặt tay lên mình của cô làm cho Vasili nổi điên lên, và quên bẵng chuyện ngồi trên lưng ngựa sẽ cho anh nhiều lợi thế hơn, anh nhảy bổ vào gã đàn ông đó, hất anh ta ngã xuống và cả hai lăn tròn mấy vòng cho đến khi anh giữ lại được thăng bằng và dùng cán kiếm đánh vào đầu hắn.
Anh nhanh nhẹn đứng lên và hơi bị trượt chân trên tuyết và đối diện với ba gã nữa. Gã thứ tư thì đang bắt giữ Alexandra trước khi cô có thể đứng lên được, hắn đang quì gối lên sau lưng cô và đè cô úp mặt ở dưới tuyết, đang trói cô lại. Hắn sẽ gia nhập với đồng bọn trong chốc lát.
Vasili đã kềm chế được sự nóng nảy mà lúc nãy anh đã làm vì quá giận dữ. Anh không quan tâm đến cơ hội có thể chiếm phần thắng của mình là bao nhiêu, anh chỉ xem bọn chúng như là món đồ để cho anh thử khả năng sử dụng kiếm của mình mà thôi. Nhưng vì mặt đất đang khá trơn và không cho anh được lợi thế gì,anh không thể không nhớ lại chuyện đã từng cùng với Stefan luyện kiếm trên tuyết, và làm thế nào mà cả hai không bị ngã lăn ra đất, một kinh nghiệm mà anh không thể dùng đến vì anh đang đối diện với hơn một đối thủ.
Anh vẫn chuẩn bị sẵn sàng cho sự đột kích thứ nhất, và nó đến rất nhanh. Vasili giữ vững chân trên tuyết, qiuyết định đây là cách chống đỡ tốt nhất trong tình trạng này, và nó rất có hiệu lực trong một thời gian ngắn. Anh đánh văng vũ khí của một tên, đả thương một tên khác, và nhìn thấy kẽ hở của tên thứ ba khi anh buộc phải dừng lại và đứng yên. Một mũi dao đâm vào lưng anh... kiếm hay dao, anh không thể biết... đã xuyên qua chiếc áo choàng, áo khoát, áo sơ mi, báo cho anh biết là cuối cùng thì anh đã không bị tê cóng đến nỗi không cảm giác được vết thương.
Em Là Của Anh Em Là Của Anh - Johanna Lindsey Em Là Của Anh