Chương 20
Từ sau cuộc ẩu đả trong nhà ăn, đây là lần đầu tiên Hứa Triển gặp lại Bạch Giai Nhu. So với lần trước, cô hoa khôi của trường này có phần sa sút hơn, xem ra bị biến cố tình ái này làm ảnh hưởng không ít.
Hứa Triển bước hai bước lại gần Bạch Giai Nhu, cô nàng Bạch lại cảnh giác lùi hai bước, “Cô muốn làm gì?” Xem ra, cuộc ẩu đả kia đã để lại một chút di chứng cho vị tiểu thư nhà họ Bạch, vừa nhìn thấy Hứa Triển tiến lên, cô ta đã tự giác ra vẻ sẵn sàng chiến đấu.
Hứa Triển buồn cười, thầm nói trong lòng: Chị gái à, là chị chủ động gọi tôi đấy nhé!
“Yên tâm, chỉ cần chị có thể bình tĩnh nói chuyện, tôi cũng không có tinh thần mà đánh nhau với chị ở ngay cổng trường đâu.” Lá cờ hòa bình phấp phới, Bạch Giai Nhu lại khôi phục được vẻ bình tĩnh.
“Cô vừa nói linh tinh gì với anh trai tôi?”
Hứa Triển trừng mắt nhìn, “Câu này là như thế nào đấy? Tôi với anh chị mà có thể nói chuyện linh tinh được sao? Chẳng nhẽ anh ta lại không thay chị vụt vào mồm tôi một cái?”
Nghe thấy lời mỉa mai của Hứa Triển, Bạch Giai Nhu khẽ cắn môi, đưa mắt liếc xéo Hứa Triển một cái, “Tôi biết hết rồi, lần trước anh tôi đến cửa hàng rửa xe của cô, không phải chính cô đã khóc lóc tố cáo tôi đánh cô sao?” Cô nàng Bạch còn chưa kịp mách gì thì ông anh trai đã trở về, còn lạnh mặt đe cô ta không được dây dưa với Uông Nhất Sơn nữa.
Mấy ngày nay, Bạch Giai Nhu đang rơi vào nỗi bế tắc, mỗi ngày đều gửi cho Uông Nhất Sơn không biết bao nhiêu tin nhắn, gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, nhưng cuối cùng vẫn như đá chìm đáy biển, bặt vô âm tín. Lòng tự tôn hoàn toàn bị phá nát, ban đêm, cô ta khóc lóc rầu rĩ, cô ta đâu biết anh trai và Uông Nhất Sơn đang đấu đá gay gắt trên thương trường, trong mắt cô ta chỉ có “darling” yêu dấu, kẻ hãm hại anh vợ không chút nương tay!
Hơn nữa, ba ả chỉ lo thiên hạ không đủ loạn còn thêm mắm dặm muối, Bạch Giai Nhu tin chắc là Hứa Triển đã mách lẻo với anh trai mình.
Nỗi uất ức bị đè nén trong lòng, lại trông thấy anh trai đưa Hứa Triển vào quán cà phê, cơn tức như bùng lên mạnh mẽ. Anh trai cô ta đích thị là một con hùm, ngay cả khi là em gái nhưng cô ta vẫn sợ, nên không dám ra chất vấn, đành đợi anh trai đi mới dám ra sinh sự với Hứa Triển.
Hứa Triển nghe xong lấy làm vui mừng! Cô gái khi yêu, chỉ số thông minh về không hết! Quả nhiên, cho dù cô có nói ra, chẳng nhẽ Bạch Gia Nặc không tin em gái ruột, mà chỉ tin vào một con bé mới gặp có một lần?
Vốn định lách qua cô ta rồi bỏ đi, nhưng sờ bụng cảm thấy rỗng, Hứa Triển chân thành nói với Bạch Giai Nhu: “Hay là chúng ta tìm một chỗ uống cốc cà phê?”
Vẫn là quán cà phê đó, không gian chật hẹp. Lần này, Hứa Triển nói chuyện với Bạch Giai Nhu khoảng ba mươi phút, lúc đi ra, cô ta dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hứa Triển.
Thế nhưng, Hứa Triển lại rất hài lòng, không hề nói gì thêm. Họ Bạch là nhà gia giáo, anh em họ đều chủ động trả tiền, cô không tốn đồng nào mà cũng được đầy một bụng cà phê Nestlé.
Hôm đó, về biệt thự là cô thoải mái ăn chơi. Uông Nhất Sơn nhìn Hứa Triển mấy lần, cuối cùng không nhịn được phải hỏi: “Trúng xổ số hả?”
Nghe anh ta hỏi, Hứa Triển còn đang dựa vào ghế đọc sách mới phát hiện mình phấn khởi ra mặt. Cô thầm rùng mình, lại tỏ ra như không có việc gì mà nói: “Trúng xổ số thì sướng quá rồi! Bài thi online hôm nay đạt thành tích không tồi.”
Uông Nhất Sơn thử tưởng tượng dáng vẻ cô nàng Hứa lúc trúng xổ số, khẽ nhoẻn miệng cười.
Hứa Triển bất cẩn bị nụ cười của anh ta lay động. Tên cầm thú đang ngồi dưới sàn nhà chơi điện tử, chiếc áo trắng đơn giản phối cùng chiếc quần rộng màu đen, đôi mắt ánh lên màu sắc từ màn hình tinh thể lỏng, hai bàn tay có chút căng cứng để điều khiển trò chơi. Người đàn ông có vóc dáng cao to, dù có nằm xoài ra vẫn cho cảm giác thoải mái.
Trong lòng cô thầm nghĩ, tên này nếu không nổi nóng thì cũng khá đẹp trai, đôi môi mỏng mím hờ theo thói quen giúp gương mặt duy trì nét thanh tân như hồ nước xuân.
Có lẽ đã phát hiện ra Hứa Triển đang nhìn mình, Uông Nhất Sơn ấn nút tạm dừng, quay đầu nhìn cô.
Hứa Triển vội vàng cụp mặt xuống, ra vẻ đang chăm chú đọc sách.
“Đợi đến cuối tuần, anh cùng em về nhà một chuyến.” Nghe Uông Nhất Sơn nói thế, Hứa Triển bỗng mở to hai mắt, “Anh về nhà cùng tôi?”
“Đã lâu không gặp mẹ em rồi, nhân tiện có người khách tặng cho anh hộp nhân sâm hảo hạng, mang về biếu mẹ em bồi bổ sức khỏe.”
Đưa bạn trai về nhà ra mắt bố mẹ vốn sẽ khiến các cô gái thấy ngọt ngào, như vậy chứng tỏ tình cảm phát triển tốt, đã tiến thêm một bậc.
Nhưng Hứa Triển nghĩ đến hoàn cảnh đưa bạn trai về nhà mà thấy thẹn. Không phải vì xuất thân nghèo nàn, cũng không phải vì chuyện cả nhà bốn người ở chung một gian phòng, mà là vì không khí gia đình kỳ lạ. Cô tưởng tượng ra cảnh bố dượng uống say, vừa đập bàn vừa chửi mẹ, rồi lại mở cặp mắt hau hau nhìn những món quà bạn trai đem đến. Còn tưởng tượng ra vẻ mặt kinh ngạc của bạn trai, Hứa Triển thầm nghĩ cả đời sẽ không lấy chồng.
Tình cảm sâu đậm đến đâu mới có thể khiến cô đủ dũng cảm xé bỏ bức màn che, dũng cảm đưa người mình yêu về gia đình kỳ quái? Tình cảm sâu đậm đến đâu mới có thể khiến người đàn ông có được trái tim bao la, bao dung tất cả?
Chuyện này cũng giống như hồi học trung học, cô cũng rơi vào tình cảnh đáng buồn. Không phải là không có nam sinh nào lén gửi giấy nhắn cho cô, chỉ là, sau phút rung động thoáng qua, cô lại nghĩ đến cảnh một chàng trai không đỡ nổi cú đấm trời giáng của bố dượng, trong lòng cô chợt sinh ra nỗi tự ti, bởi thế cô phải dập tắt khát vọng tươi đẹp về tình yêu của mình.
Nhưng đối mặt với Uông Nhất Sơn, sự tự ti lại không có dịp phát tác. Uông Nhất Sơn có được tính là bạn trai? Ông chủ lại đi gặp bố mẹ của tình nhân? Định phát huân chương lao động cho tình nhân sao?
Cô không dám nghĩ đến chuyện để Uông Nhất Sơn bước vào nhà mình, không muốn để mẹ và em trai bị rơi vào tầm ngắm của một tên nguy hiểm như thế này.
“Không phải là công ty anh còn nhiều việc sao? Tôi thay anh mang về là được rồi.”
Uông Nhất Sơn ngồi vào chỗ cạnh Hứa Triển, thuận tay nâng cô dậy rồi ôm vào lòng, hôn một cái lên trán cô, “Sao thế? Sợ ông bố kia của em làm khó anh? Yên tâm, anh mà không đối phó được với lão già đấy ư?”
Hứa Triển nghe thấy thì mắt tối sầm. Sợ? Chỉ sợ ông bố đó không đủ tàn nhẫn thôi! Có điều, kẻ thù của mình lại hiểu rất rõ hoàn cảnh gia đình mình, kiểu chơi đùa biết mình biết ta này, thật ra lại là bất lợi ình.
Anh ta biết quê cô ở đâu, biết được hết những khúc mắc của cô. Nhưng về anh ta thì sao? Hứa Triển phát hiện ra, mình biết quá ít.
Chuyện mà Uông Nhất Sơn đã quyết định thì rất ít khi thay đổi. Một tuần sau, Uông Nhất Sơn mang theo rất nhiều hộp thuốc bổ, kéo Hứa Triển còn đeo bộ mặt không cam lòng vào xe.
Vì đường dài nên Uông Nhất Sơn gọi tài xế lái xe, còn mình thì ngồi phía sau ôm Hứa Triển diễn cảnh thiếp chàng mặn nồng.
Hứa Triển không hiểu tại sao Uông Nhất Sơn có thể vô vị như thế, chỉ có ngón tay cô mà có thể chơi đùa gần một tiếng được. Trên mỗi đầu ngón tay trắng trẻo của cô đều in hình dấu răng bán nguyệt.
May mắn là lần này họ ngồi trên chiếc Mercedes Benz Suv, không có vách ngăn giữa chỗ ngồi của tài xế và ghế sau, nếu không, hàm răng kia sẽ cắn hết toàn thân cô mất.
Về đến huyện thì đã là xế chiều. Cái chốn to bằng bàn tay, chỉ điểm hai nhà một cách ngẫu nhiên cũng là họ hàng của nhau. Cho nên, khi chiếc xe xa hoa đỗ trước căn nhà cũ, rất nhiều bà con cô bác ngó ra xem.
Mẹ Hứa Triển đã nhận được điện thoại của con gái từ trước đó nên đứng chờ sẵn. Nhưng vừa nhìn thấy con gái bước xuống từ chiếc xe xa hoa, bà không khỏi ngạc nhiên.
Sau khi xuống xe, không chờ Hứa Triển giới thiệu, Uông Nhất Sơn đã chào hỏi mẹ cô: “Cháu chào cô, cô còn nhận ra cháu không ạ? Cháu là Uông Nhất Sơn.”
Một giây đó, Hứa Triển chợt thấy vẻ sợ hãi hiện lên trên gương mặt mẹ mình…
Dục Vọng Chiếm Hữu Dục Vọng Chiếm Hữu - Cuồng Thượng Gia Cuồng