Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dành Hết Cho Em
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 20
Đ
êm vẫn tối đen như Dawson nhớ. Bầu trời không có trăng, chỉ có màu đen vô tận, điểm xuyết bởi ánh sáng nhấp nháy mờ nhạt của các ngôi sao.
Giờ đã gần tới Oriental, nhưng anh không thể thoát khỏi cái cảm giác rằng dường như anh đang phạm sai lầm khi trở lại. Anh sẽ phải lái xe xuyên qua thị trấn để tới nhà của Tuck, và anh biết những gã anh họ có thể đang đợi mình ở bất kỳ nơi nào.
Phía trước, qua cái khúc quanh đã khiến cuộc đời anh thay đổi mãi mãi, anh thấy ánh sáng từ những ngọn đèn của Oriental soi rõ những hàng cây. Nếu anh định đổi ý, thì anh phải làm điều đó ngay lúc này.
Một cách vô thức, anh nới lỏng chân ga, và lúc đó, khi chiếc xe chậm lại, Dawson đột nhiên cảm thấy mình đang bị theo dõi.
Abee siết chặt tay lái khi chiếc xe tải gầm rú đi xuyên qua thị trấn, lốp xe nghiến rin rít. Hắn ngoặt gấp vào bãi đỗ xe của quán Tidewater, chiếc xe trượt đi khi hắn đạp phanh để đỗ vào chỗ dành cho người tàn tật. Lần dầu tiên kể từ khi đập nát chiếc Stingray, thậm chí ngay cả Ted trông đã bắt đầu trở nên có sức sống, nỗi phấn khích trước bạo lực tràn ngập trong chiếc xe tải.
Chiếc xe vừa kịp dừng thì Abee đã nhảy ra khỏi xe, Ted theo sát ngay phía sau. Abee vẫn không thể nuốt trôi được cái thực tế là Candy đã nói dối hắn. Cô ta rõ ràng là đã lên kế hoạch tẩu thoát từ lâu và tin rằng hắn sẽ không phát hiện ra. Đã đến lúc dạy cho cô ta biết ở đây ai mới là Luật. Bởi vì cô hiểu không, Candy, chắc chắn người đó không phải là cô.
Khi sầm sầm lao tới phía cửa ra vào, Abee nhận thấy rằng chiếc Mustang mui trần của Candy không có ở bãi đỗ xe, thế nghĩa là có lẽ cô ta đã đỗ nó ở một nơi khác. Tại nhà của một gã nào đó cũng nên, hai người bọn chúng có lẽ là đang cười nhạo sau lưng Abee. Hắn có thể tưởng tượng ra Candy đang cười chế giễu rằng hắn là một thằng ngốc, và ý nghĩ đó khiến hắn muốn xông qua cửa, chĩa súng về phía quầy bar và cứ thế bóp cò.
Nhưng hắn sẽ không làm điều đó. Ồ, không. Bởi vì trước hết, cô ta sẽ phải hiểu chính xác chuyện gì đang diễn ra.
Cô ta phải hiểu rằng hắn mới là luật.
Bên cạnh hắn, Ted bước đi vững một cách đáng ngạc nhiên, gần như là bị kích thích. Những bản nhạc không rõ giai điệu của máy hát tự động phát ra từ bên trong quán, dây đèn neon được uốn thành tên quán bar tỏa ánh sáng đo đỏ lên mặt Ted và Abee.
Abee gật đầu với Ted trước khi giơ chân đá tung cửa.
• • •
Dawson lái xe chầm chậm, mọi dây thần kinh của anh đều ở trong tình trạng báo động. Từ xa, anh chỉ có thể mờ mờ nhận ra ánh đèn của thị trấn Oriental. Đột nhiên anh bị choáng ngợp bởi một cảm giác ngờ ngợ, như thể anh đã biết chuyện gì sẽ tới, nhưng bất lực, không thể ngăn chặn nó ngay cả khi anh muốn.
Dawson nhoài người trên vô lăng. Nếu nheo mắt lại, anh có thể nhận ra cửa hàng tiện lợi, nơi mà anh đã chạy bộ ngang qua. Ngọn tháp của Hội thánh Tin Lành được chiếu sáng bởi đèn pha dường như lơ lửng phía trên khu thương mại. Đèn đường halogen tỏa một thứ ánh sáng kỳ quái lên mặt đường đá dăm, làm nổi bật con đường dẫn đến nhà Tuck, như trêu ngươi anh rằng có khả năng anh sẽ không bao giờ đến được đó. Những ngôi sao anh thấy lúc trước đã biến mất khiến bầu trời phía trên thị trấn tối đen một cách đáng sợ. Phía trước về bên phải là một tòa nhà thấp thay thế cho bụi cây cỏ ở đó lúc trước, gần như là ở chính giữa khúc ngoặt đường cao tốc ở rìa thị trấn.
Dawson quan sát kỹ khung cảnh xung quanh, chờ đợi... một cái gì đó. Gần như ngay tức thì, anh thấy có cái gì đó chuyển động bên ngoài cửa sổ ghế lái.
Anh ta ở đó, đang đứng ngay bên ngoài rìa luồng đèn pha, trong đồng cỏ giáp đường cao tốc. Người đàn ông tóc đen.
Bóng ma.
Chuyện xảy ra quá nhanh, Alan thậm chí không kịp hiểu chuyện gì.
Cậu ở đó, đang tán chuyện với Candy - hay chính xác hơn là đang cố nói chuyện - lúc cô chuẩn bị mở thêm một chai bia, thì đột nhiên cửa trước của quán bar bị đẩy vào với một lực khiến phần cửa phía trên bật ra khỏi bản lề.
Alan còn chưa có thời gian để do dự, Candy đã bắt đầu phản ứng. Khuôn mặt cô thoáng hiện vẻ như thể cô đã biết tỏng hết những chuyện sắp diễn ra, chai bia đang được đưa ra bỗng dừng lại nửa chừng. Candy mấp máy từ Ôi, chết tiệt rồi đột ngột thả chai bia xuống.
Đến lúc chai bia vỡ tan tành trên sàn bê tông, Candy đã quay người và vụt chạy xa khỏi cậu, miệng chực thét lên.
Đằng sau cậu, có tiếng gầm vang vọng giữa các bức tường.
“MÀY NGHĨ MÀY LÀ ĐỨA CHẾT TIỆT NÀO HẢ?”
Alan co rúm người lại khi Candy chạy thục mạng về phía cuối quầy bar, hướng về phía văn phòng của người quản lý. Alan đã lui tới quán Tidewater đủ lâu để biết rằng văn phòng của người quản lý có một cánh cửa thép được gia cố cùng với nhiều chốt cửa vì đó là nơi chứa két sắt.
Co rúm người, Alan nhìn Abee nhắm vào Candy khi hắn vượt qua cậu để đuổi theo mái tóc vàng buộc đuôi ngựa của Candy đến cuối quầy bar. Abee cũng biết cô định chạy đi đâu.
“Ồ KHÔNG, ĐỪNG HÒNG, CON KHỐN!”
Candy sợ hãi liếc nhìn ra sau, đoạn nắm lấy nắm cửa văn phòng. Cô thét lên, lao người vào trong.
Cô đóng sầm cửa lại ngay khi Abee chống một tay lên quầy bar và đu người qua. Chai và ly rỗng văng tứ tung. Máy tính tiền thì đổ rầm xuống sàn quán, nhưng Abee đã duỗi được chân ra phía trước.
Gần như thế.
Hắn đáp xuống sàn, loạng choạng, huých đổ các chai rượu khỏi chiếc giá bên dưới gương treo tường như thể chúng là các con ki trong trò bowling vậy.
Chúng chỉ làm hắn chậm lại một chút. Trong nháy mắt, hắn lấy lại thăng bằng và tới được cửa văn phòng quản lý. Alan chứng kiến tất cả, từng hành động diễn ra với độ chính xác kinh khủng đến phi thực. Nhưng khi kịp hiểu chuyện gì đang thực sự diễn ra, sự hoảng loạn tràn ngập mọi tế bào trong cơ thể cậu.
Đây không phải là một bộ phim.
Abee bắt đầu đập thình thình, huých người vào cửa, hắn gầm lên, “MỞ CÁNH CỬA CHẾT TIỆT NÀY RA!”
Mà lạ thật.
Cậu có thể nghe thấy tiếng Candy la hét đầy hoảng loạn từ trong văn phòng bị khóa.
Ôi Chúa ơi...
Ở phía sau quầy bar, những người đang chơi bi a đột nhiên lao như tên bắn ra hướng cửa thoát hiểm, quăng cả gậy chơi bi a khi bỏ chạy. Tiếng va đập của những chiếc gậy khi chúng rơi xuống sàn bê tông khiến tim Alan nảy lên trong lòng ngực, kích thích bản năng sinh tồn nguyên thủy của cậu.
Cậu phải ra khỏi đây.
Cậu phải ra khỏi đây ngay lập tức!
Alan lao xuống khỏi ghế như thể vừa bị dùi đục đá đâm vào, khiến chiếc ghế đổ ngược ra sau và cậu phải vồ lấy cạnh quầy bar để khỏi bị ngã. Quay người về phía cửa ra vào xiêu vẹo, cậu có thể thấy bãi đỗ xe đằng xa. Con đường cái phía trước như vẫy gọi, cậu liền lao nhanh về phía nó.
Cậu chỉ mơ hồ biết rằng Abee đang đập thình thình lên cửa và hét lên rằng hắn sẽ giết Candy nếu cô không chịu mở cửa. Cậu hầu như không chú ý đến những chiếc bàn và ghế bị đổ nhào. Điều quan trọng duy nhất là tới được lối ra và biến khỏi Tidewater nhanh thất có thể.
Cậu nghe thấy tiếng đôi giày thể thao của mình dộng xuống sàn bê tông, nhưng cánh cửa xiêu vẹo dường như không gần hơn chút nào. Nó giống như một cánh cửa tại nhà cười ở lễ hội...
Từ xa, cậu nghe thấy tiếng Candy hét lên, “Để tôi yên!”
Cậu không hề nhìn thấy Ted, cũng như không hề nhìn thấy chiếc ghế mà Ted vung về phía cậu cho đến khi nó va vào chân cậu, khiến cậu ngã sóng soài. Theo bản năng Alan chới với lấy thăng bằng, nhưng không thể ngăn được đà của cú ngã. Trán cậu đập mạnh xuống sàn, sự va chạm làm cậu choáng váng. Cậu thấy ánh sáng trắng bừng lên trước khi mọi thứ tối sầm lại.
Dần dần mọi thứ mới rõ trở lại.
Cậu có thể nếm thấy vị máu trong miệng khi vật lộn để gỡ chân ra khỏi ghế và lật người lại. Cậu cảm thấy một chiếc giày bốt nện mạnh xuống một bên mặt, gót giày nghiến mạnh vào quai hàm và đầu cậu thì bị ép xuống sàn.
Phía trên, Ted Cole Điên đang đứng chĩa súng thẳng vào cậu, mặt thoáng vẻ thích thú.
“Mày nghĩ mày đang đi đâu thế?”
• • •
Dawson lái xe tấp vào bên đường. Phần nào trong anh thầm mong hình dáng kia sẽ biến mất trong bóng tối khi anh bước ra khỏi xe, nhưng người đàn ông tóc đen vẫn đứng yên tại chỗ, xung quanh anh ta là cỏ cao đến đầu gối. Anh ta ở cách xa khoảng hơn bốn mươi mét, nhưng vẫn đủ gần để Dawson nhận thấy chiếc áo gió khẽ lay động trong làn gió buổi tối. Nếu chạy hết tốc lực, dù vẫn mặc nguyên quần áo bình thường và phải băng qua đám cỏ cao, Dawson vẫn có thể tới được chỗ người đàn ông trong vòng chưa đến mười giây.
Dawson biết anh không tưởng tượng ra người lạ mặt kia. Anh có thể cảm nhận anh ta, có thể cảm nhận được sự hiện diện của anh ta rõ ràng như cảm nhận nhịp đập của trái tim mình. Không rời mắt khỏi người đàn ông, Dawson với tay vào xe và tắt máy, tắt cả đèn pha. Ngay cả trong bóng tối, Dawson vẫn có thể thấy được mảng màu áo sơ mi trắng của anh ta lộ ra trong chiếc áo gió. Tuy nhiên, như thường lệ, khuôn mặt anh ta quá mơ hồ để có thể nhận rõ.
Dawson bước khỏi con đường, ra dải đường rải sỏi hẹp bên cạnh.
Người đàn ông lạ mặt vẫn không nhúc nhích.
Dawson đánh bạo đi xa hơn vào đồng cỏ, và hình dáng kia vẫn đứng yên, không di chuyển.
Dawson dần dần thu hẹp khoảng cách giữa họ, vẫn không rời mắt khỏi anh ta. Năm bước. Mười. Mười lăm. Nếu là ban ngày, Dawson biết đáng lẽ mình đã nhìn rõ mặt người đàn ông kia rồi. Anh sẽ có thể nhận rõ từng đường nét đặc trưng trên khuôn mặt anh ta; nhưng trong bóng tối, những đặc điểm đó thật không rõ ràng.
Đến gần hơn, Dawson di chuyển thận trọng, anh cảm thấy một làn sóng hoài nghi dâng lên. Anh tới gần hình dáng như bóng ma kia gần hơn bao giờ hết, đủ gần để chỉ cần vọt lên là có thể tới được chỗ người đàn ông nọ.
Anh tiếp tục quan sát, cân nhắc xem khi nào thì nên bắt đầu chạy. Nhưng người lạ dường thư đọc được suy nghĩ của Dawson. Anh ta lùi lại một bước.
Dawson dừng lại. Hình dáng đó cũng dừng lại theo.
Dawson dấn thêm một bước; anh quan sát thấy người lạ lại lùi thêm một bước. Anh bước nhanh hai bước về phía trước, người đàn ông tóc đen cũng mô phỏng chính xác chuyển động của anh.
Đánh liều, Dawson bắt đầu chạy. Người đàn ông tóc đen bèn quay người và cũng bắt đầu chạy. Dawson tăng tốc, nhưng khoảng cách giữa họ vẫn giữ nguyên một cách quái lạ, chiếc áo gió của người đàn ông kia bay phần phật như thể trêu ngươi Dawson.
Dawson tăng tốc và người đàn ông xoay người đổi hướng. Không còn chạy xa khỏi con đường, anh ta bắt đầu chạy song song với nó, Dawson bèn chạy theo. Họ đang chạy về hướng Oriental, về phía tòa nhà thấp ở đầu khúc ngoặt.
Khúc ngoặt...
Dawson không đuổi sát, nhưng người đàn ông tóc đen cũng không chạy xa hơn. Anh ta không đổi hướng nữa, và lần đầu tiên Dawson có cảm giác rằng người đàn ông kia có mục đích nhất định khi dẫn anh chạy về phía trước. Có gì đó thật rối rắm trong chuyện này, nhưng đang đắm chìm vào màn truy đuổi nên Dawson không có thời gian để xem xét kỹ.
• • •
Chiếc ủng của Ted giậm mạnh vào một bên mặt của Alan. Alan cảm thấy cả hai tai mình bị đè bẹp và cái đế giày nghiến vào quai hàm mình một cách đau đớn. Họng súng gí vào đầu cậu khá to, che khuất tầm nhìn của cậu, và bụng cậu đột nhiên quặn lên. Mình sắp chết, cậu đột nhiên nghĩ.
“Tao biết mày đã thấy cái này.” Ted nói trong khi vung vẩy khẩu súng nhưng vẫn nhắm vào cậu. “Nếu tao để mày đứng dậy, mày sẽ không cố bỏ chạy, đúng không?”
Alan cố gắng nuốt nước bọt, nhưng cổ họng của cậu dường như tê dại. “đúng,” cậu run rẩy thốt ra.
Ted dồn thêm trọng lượng vào bên giày đang giẫm lên Alan. Cơn đau trở nên dữ dội và Alan thét lên. Cả hai tai cậu dường như bốc cháy và cậu có cảm giác như thể chúng đã bị cán mỏng như tờ giấy. Ngước mắt lên nhìn Ted và lắp bắp van xin, cậu nhận thấy tay kia của Ted hình như đang bó bột và khuôn mặt gã bầm tím. Alan lờ mờ tự hỏi không biết chuyện gì đã xảy ra với gã.
Ted bước lùi lại. “Đứng dậy,” gã nói.
Alan vật lộn để gỡ chân ra khỏi ghế và từ từ đứng dậy, gần như oằn mình xuống khi cảm thấy đầu gối đau nhói. Cánh cửa mở chỉ cách đó một vài bước chân.
“Đừng có nghĩ đến chuyện chạy,” Ted gầm gừ. Gã ra hiệu về phía quầy bar. “Thằng rác rưởi.”
Alan khập khiễng đi trở lại phía quầy bar. Abee vẫn còn ở cửa văn phòng, đang chửi rủa và tiếp tục lao mình vào cửa. Cuối cùng, Abee quay về phía họ.
Abee nghiêng đầu sang một bên, nhìn chằm chằm, trông hắn như một kẻ mất trí. Ruột gan Alan lại quặn lên một lần nữa.
“Tao đang giữ thằng bồ của mày ở ngoài này!” hắn hét lên.
“Anh ta không phải bạn trai của tôi!” Candy hét lên đáp lại, nhưng tiếng cô như bí bóp nghẹt. “Tôi đang gọi cảnh sát rồi!”
Đến lúc đó, Abee đã đi về phía Alan, vòng qua quầy bar. Ted vẫn chĩa súng vào cậu.
“Mày nghĩ là hai đứa chúng mày có thể chạy trốn được à?” Abee gặng hỏi.
Alan mở miệng để trả lời, nhưng nỗi khiếp sợ khiến cậu không thể thốt nên lời.
Abee cúi xuống, cầm lấy một trong những chiếc gậy chơi bi a bị rơi. Alan quan sát Abee chỉnh chiếc gậy, giống như một vận động viên bóng chày đang chuẩn bị bước tới gôn nhà, điên loạn và mất kiểm soát.
Ôi, Chúa ơi, làm ơn, đừng...
“Chúng mày nghĩ rằng tao sẽ không phát hiện ra à? Rằng tao không biết chúng mày đang lên kế hoạch những gì? Tao đã thấy hai đứa chúng mày tối hôm thứ Sáu!”
Chỉ cách hắn một vài bước, Alan đứng chết trân ở đó, không thể nhúc nhích trong khi hắn vung gậy về sau. Ted lùi lại nửa bước.
Ôi, Chúa ơi,
Alan nghẹn ngào đáp lời, “Tôi không biết anh đang nói về chuyện gì.”
“Nó đã để xe ở nhà mày à?” Abee gặng hỏi. “Có phải là ở đó không?”
“Cái gì... Tôi...”
Abee bước lại, không để cậu kịp nói hết câu, hắn vung gậy lên. Chiếc gậy đập vào hộp sọ của Alan, khiến cậu xây xẩm mặt mày, sau đó mọi thứ lại tối đen.
Alan ngã xuống sàn trong khi Abee lại vung gậy liên tiếp Alan cố gắng che chắn một cách yếu ớt, và nghe thấy cái tiếng rắc kinh khủng khi tay cậu gãy. Đến lúc cây gậy bị gãy làm đôi, Abee vung mạnh mũi giày bọc thép của hắn vào mặt Alan. Ted bắt đầu đá vào vị trí thận của cậu, gây ra những cơn đau bỏng rát.
Khi Alan bắt đầu hét lên, màn đánh đập càng trở nên dữ dội.
• • •
Chạy xuyên qua đồng cỏ, lúc này họ đã tiến gần tới tòa nhà thấp xấu xí.
Dawson có thể thấy một vài chiếc xe hơi và xe tải đỗ ở đằng trước, và lần đầu tiên, anh chú ý thấy một quầng sáng đỏ lờ mờ phía trên rơi vào. Chầm chậm, họ bắt đầu hướng về phía đó.
Khi người đàn ông tóc đen chạy lướt đi một cách nhẹ nhàng đằng trước, Dawson cảm thấy ngờ ngợ. Cái cách đôi vai thả lỏng, nhịp điệu đều đều của cánh tay, sải chân nhịp nhàng đó... Dawson đã thấy dáng vẻ này trước kia, và không chỉ là ở trong cánh rừng phía sau nhà Tuck. Anh vẫn chưa thể xác định rõ, nhưng đã tiến gần đến kết luận lắm rồi, giống như những bong bóng đã bắt đầu nổi lên mặt nước. Người đàn ông liếc nhìn ra sau, như thể đang dõi theo mọi suy nghĩ của Dawson, và lần đầu tiên anh thoáng nhìn rõ khuôn mặt của người lạ, anh biết mình đã nhìn thấy người đàn ông này trước kia.
Trước khi vụ nổ xảy ra.
Dawson loạng choạng, nhưng đến lúc lấy lại được thăng bằng, đột nhiên anh cảm thấy rùng mình ớn lạnh.
Điều đó là không thể.
Đã hai mươi tư năm. Trong thời gian đó, anh đã đi tù và rồi được thả; anh đã làm việc trên các giàn khoan dầu trên vịnh Mexico. Anh đã yêu và mất đi tình yêu, rồi lại yêu và mất đi tình yêu lần nữa, và người từng thu nhận anh đã qua đời vì tuổi già. Nhưng người lạ - vì ông ta là người xa lạ và luôn luôn là thế, một người xa lạ - lại không hề già đi. Trông ông ta vẫn giống như cái đêm ra ngoài chạy bộ sau khi tiếp bệnh nhân ở phòng khám, vào cái ngày trời mưa. Chính là ông ta, và giờ Dawson đã có thể thấy rõ: cái khuôn mặt sửng sốt mà Dawson đã thấy khi bánh xe anh trượt khỏi con đường. Anh đang lái xe chở số lốp mà Tuck cần trở lại Oriental...
Chính là ở đây, Dawson nhớ lại. Chính đây là nơi bác sĩ Bonner, người chồng và người bố, đã bị đâm chết.
Dawson hít một hơi sâu, và lại loạng choạng, nhưng người đàn ông dường như đã đọc được suy nghĩ của anh. Ông ta gật đầu một cái mà không mỉm cười, đoạn chạy tới lối và rải sỏi của bãi đổ xe. Lại nhìn thẳng về phía trước, ông ta tăng tốc, lúc này đã chạy song song với mặt trước của tòa nhà. Dawson toát mồ hôi khi loạng choạng chạy vào bãi đỗ xe sau ông ta. Đằng trước, người lạ - bác sĩ Bonner - đã ngừng chạy và đang đứng gần lối vào của tòa nhà, người ông ta chìm trong ánh sáng đỏ kỳ quái của biển hiệu bằng đèn neon.
Dawson chạy đến gần, tập trung nhìn vào bác sĩ Bonner, ngay khi đó bóng ma quay người và bước vào tòa nhà.
Dawson tăng tốc, lao qua ngưỡng cửa của một quán bar được chiếu sáng mờ mờ vài giây sau đó, nhưng đến lúc ấy, bác sĩ Bonner đã biến mất.
Chỉ mất một khoảnh khắc để Dawson ghi nhận quang cảnh: bàn ghế bị lật nhào, tiếng la hét bị bóp nghẹt của một phụ nữ trên nền tiếng ti vi tiếp tục phát ra. Những gã anh họ của anh là Ted và Abee đang cúi xuống một người nào đó trên sàn, đánh đập cậu ta một cách dã man, trông gần như một dạng nghi lễ, cho đến khi hai người bọn chúng đột nhiên dừng lại để ngước nhìn anh. Dawson thoáng thấy hình hài đẫm máu trên sàn, và ngay lập tức nhận ra cậu ta.
Alan...
Dawson đã quan sát khuôn mặt của chàng trai trẻ đó trong vô số bức ảnh được gửi cho anh trong suốt những năm qua, nhưng giờ anh mới chú ý tới những nét giống nhau đến kỳ lạ của hai bố con cậu ta - người đàn ông Dawson đã thấy suốt những tháng vừa rồi, người đàn ông đã dẫn anh tới đây.
Trong khi anh ghi nhận tình hình, tất cả bỗng đứng yên. Ted và Abee như bị đóng băng, dường như không ai trong số chúng có thể tin được rằng có người nào đó - bất cứ người nào - lại đột nhiên xuất hiện. Hơi thở của chúng trở nên khó nhọc khi chúng nhìn chằm chằm vào Dawson như lũ sói bị phá đám trong lúc đang điên cuồng cắn xé con mồi.
Bác sĩ Bonner đã cứu anh là có nguyên do.
Ý nghĩ đó ào đến với anh chính lúc ánh mắt Ted lóe lên như đã hiểu ra tình hình. Ted bắt đầu giương súng, nhưng đến lúc gã bóp cò, thì Dawson đã nhảy tránh ra xa và nấp đằng sau một chiếc bàn. Anh đột nhiên hiểu ra tại sao mình lại được dẫn đến đây - và có lẽ cũng hiểu luôn được rằng sứ mệnh của mình là gì.
• • •
Với mỗi hơi thở khó nhọc, Alan cảm thấy như thể mình bị đâm vậy.
Cậu không thể đứng dậy khỏi sàn quán, nhưng cậu có thể lờ mờ nhận biết những gì đang xảy ra.
Kể từ khi người đàn ông lạ xông và quán bar, đầu liên tục ngó nghiêng như thể đang đuổi theo ai đó, Ted và Abee đã ngừng đánh đập cậu vì một lý do nào đó, và hướng toàn bộ sự chú ý và người mới đến. Alan không hiểu vì sao, nhưng khi nghe tiếng súng nổ, cậu co tròn người lại và bắt đầu cầu nguyện. Người lạ mặt đã lao đến núp sau mấy cái bàn và Alan không thể nhìn thấy anh ta, nhưng tiếp theo đó, những chai rượu bay vun vút phía trên đầu cậu nhắm vào Ted và Abee trong khi tiếng súng nổ liên tục vang lên quanh quầy bar. Cậu nghe thấy tiếng Abee kêu lên và tiếng gỗ gãy ra khi những mảnh vụn của một chiếc ghế bắn tung xung quanh cậu. Ted đã lồm cồm bò ra khỏi tầm mắt cậu, nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy gã nã súng điên cuồng.
Về phần mình, Alan chắc chắn rằng mình sắp chết.
Hai chiếc răng của cậu đã rơi ra sàn và miệng cậu đầy máu. Cậu cảm thấy xương sườn gãy rạn khi Abee đá mình. Phía trước quần của cậu âm ẩm - có thể cậu đã sợ đến tiểu ra quần hoặc có thể là cậu đang bắt đầu chảy máu vì phải hứng những cú đá vào thận.
Cậu mơ hồ nhận ra tiếng còi xe cảnh sát, nhưng tin rằng mình sắp chết, cậu không có sức để quan tâm nữa. Cậu nghe thấy tiếng ghế va đập và tiếng chai lọ loảng xoảng. Từ một nơi nào đó cách xa, cậu nghe thấy tiếng Abee rên lên khi một chai rượu va vào thứ gì đó rắn chắc.
Bàn chân của người lạ chạy ngang qua cậu về phía quầy bar. Ngay sau đó, có tiếng la hét rồi có tiếng súng nổ, và tiếng gương vỡ sau quầy bar. Alan cảm thấy những mảnh thuỷ tinh rơi xuống như mưa, cắt vào da thịt cậu. Lại một tiếng hét và tiếng ẩu đả diễn ra. Abee bắt đầu kêu lên the thé, tiếng kêu thét đột ngột kết thúc cùng với tiếng gì đó đập xuống sàn.
Đầu ai đó chăng?
Lại có tiếng ẩu đả. Từ vị trí lý tưởng của mình trên sàn quán, Alan thấy Ted loạng choạng ngã về sau, suýt nữa thì giẫm lên chân của Alan. Ted vừa la hét gì đó vừa cố lấy lại thăng bằng, nhưng Alan nghĩ mình đã nghe thấy thoáng kinh hãi trong giọng gã khi một tiếng súng khác vang lên qua quầy bar nhỏ.
Alan nhắm mắt, rồi mở mắt ra khi một chiếc ghế khác bay vụt qua. Ted lại nã bừa một phát súng lên trần, và người lạ lao vào gã, húc gã vào tường. Một tiếng súng dội qua sàn khi Ted bị hất sang một bên.
Người đàn ông nhắm vào Ted khi gã đang cố trườn ra xa, xa khỏi tầm mắt của cậu, nhưng Alan không thể di chuyển. Phía sau cậu, có tiếng một ai đó bị đấm, lặp đi lặp lại cậu nghe thấy tiếng Ted la hét, tiếng nắm đấm nện vào cằm gã, tiếng la hét lên xuống theo từng cú đấm. Rồi Alan chỉ nghe thấy tiếng nắm đấm, và Ted im bặt. Cậu nghe tiếng những cú đấm lặp đi lặp lại, rồi chậm dần.
Sau đó không còn tiếng gì nữa ngoài tiếng thở nặng nề của một người đàn ông.
Tiếng rú của còi xe cảnh sát giờ đã gần hơn, nhưng Alan, vẫn nằm trên sàn, biết rằng những người cứu mình đã đến quá muộn.
Chúng giết chết mình rồi, cậu nghĩ trong đầu khi tầm nhìn của cậu chuyển dần sang màu đen. Đột nhiên cậu cảm thấy một cánh tay đỡ quanh thắt lưng cậu và bắt đầu nâng cậu lên.
Cơn đau thật kinh hoàng. Cậu hét lên khi thấy mình được kéo dậy, một cánh tay vòng quanh người cậu. Một cách kỳ diệu, cậu cảm thấy chân mình tự di chuyển khi người đàn ông nửa lôi, nửa bế cậu đi về phía cửa ra. Cậu có thể nhìn thấy bầu trời đêm ngoài khung cửa, có thể nhận thấy cánh cửa xiêu vẹo mà họ đang tiến đến gần.
Và dù không có lý do gì để nói ra, cậu khó nhọc cất lời, “Tôi là Alan.” Cậu đổ sụp lên người đàn ông. “Alan Bonner.”
“Tôi biết,” người đàn ông đáp lời. “Trách nhiệm của tôi là đưa cậu ra khỏi đây.”
• • •
Trách nhiệm của tôi là đưa cậu ra khỏi đây.
Gần như bất tỉnh, Ted không thể hiểu hết những từ đó, nhưng theo bản năng, gã biết chuyện gì đang diễn ra. Dawson lại sắp thoát.
Cơn giận của gã sôi sục, mạnh hơn cả cái chết.
Gã cố mở một bên mắt đẫm máu nhìn Dawson loạng choạng đi về phía cửa ra, dìu theo gã bạn trai của Candy. Thấy Dawson quay lưng lại, Ted rà soát xung quanh để tìm súng. Kia rồi. Chỉ cách có vài mét, bên dưới một chiếc bàn gãy.
Khi đó còi xe cảnh sát đã hú vang.
Dồn hết sức lực còn lại, Ted nhào về phía khẩu súng, đắc ý cảm thấy sức nặng của nó trong tay khi gã siết chặt lấy nó. Gã quay súng về phía cửa, về phía Dawson. Gã không biết rằng liệu súng có còn đạn hay không, nhưng gã biết đây là cơ hội cuối cùng.
Gã tập trung, ngắm bắn. Và rồi bóp cò.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Dành Hết Cho Em
Nicholas Sparks
Dành Hết Cho Em - Nicholas Sparks
https://isach.info/story.php?story=danh_het_cho_em__nicholas_sparks