Chương 20
elle không biết mình đang đi đâu lúc rời khỏi phòng, nhưng khi cô đâm phải Mary, hầu gái của cô, trong hành lang, cô biết mình phải làm gì. "Mang áo khoác cho tôi, Mary," cô nói, giọng cô sắc nhọn hơn thường lệ. "Tôi cần phải ra ngoài." Mary liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. "Trời khá âm u, thưa tiểu thư.
Cô có chắc việc muốn làm không thể đợi đến mai được sao?" "Tôi không có việc gì cả. Tôi chỉ muốn ra ngoài." Mary nghe thấy sự nghẹn ngào trong giọng cô và gật đầu. "Tôi sẽ trở lại ngay." Belle nắm chặt chiếc áo choàng quanh cơ thể. Cô thậm chí còn chưa kịp cởi nó ra sau khi cô và John ào về nhà từ quán Hardiman.
Sau một lúc Mary đã vội vã xuống cầu thang. Belle thậm chí không đợi bà tới trước khi mở cửa trước. Cô cần không khí trong lành. Cô cần ra ngoài. Họ sải bước dọc theo đường Upper Brook tới công viên Lane. Mary ngay lập tức quay về hướng nam. "Cô không muốn tới Rotten Row sao?" bà hỏi khi Belle tiếp tục đi theo hướng tây mà không theo bà.
Belle lắc đầu dữ dội. "Tôi chỉ muốn thoát khỏi đám đông thôi." "Tôi sẽ không lo lắng về chuyện đó, thưa tiểu thư." Mary nhìn quanh. Giới thượng lưu London đang gấp gáp rời khỏi công viên. Trời như thể có thể mưa bất cứ lúc nào. "Tôi thật sự nghĩ cô nên xem xét đến việc trở về nhà.
Tôi chắc chắn trời sắp mưa rồi. Và nó đang tối dần đi. Mẹ cô sẽ lấy đầu tôi mất. Hoặc chồng cô." Belle quay lại. "Đừng đề cập đến anh ta." Mary lùi lại sau một bước. "Được rồi, thưa tiểu thư." Belle ngay lập tức thở dài hối hận. "Tôi xin lỗi, Mary. Tôi không định gắt lên với bà." Người hầu của cô đặt một tay an ủi lên tay cô.
Họ đã ở bên nhau nhiều năm rồi, và Mary hiểu rõ cô chủ của bà. "Được rồi, tiểu thư. Ngài ấy yêu cô rất nhiều." "Đó chính là vấn đề," Belle lẩm bẩm. Cô hít một hơi thật sâu và bước sâu vào công viên. Họ đã đi bao xa cô cũng không chắc nữa. Có lẽ đã rất xa, nhưng gió và hơi lạnh khiến cô mệt mỏi.
Cuối cùng, cô cũng quay lại. "Về nhà thôi, Mary." Người hầu hít sâu thở dài nhẹ nhõm. Họ lê bước vài phút cho đến khi đột nhiên Belle với tay ra phía trước chặn Mary lại. "Dừng lại," cô thì thầm lớn tiếng. "Chuyện gì vậy?" Belle liếc mắt nhìn người đàn ông tóc vàng đang cách cô khoảng 30 yards[22] hoặc hơn phía bên kia đường.
Phải Spencer không? Tiếp tục quan sát mà không thể thốt nên lời. Chết tiết, tại sao cô lại ngu ngốc đến vậy chứ? Cô không bao giờ nên vào công viên với chỉ một người hầu hộ tống nếu như cô có thể suy nghĩ rõ ràng. Một giọt nước mưa hạ cánh trên mũi cô, mang cô ra khỏi tư thế đóng băng hiện tại.
"Lùi lại," cô thì thầm với Mary. "Chậm thôi. Tôi không muốn thu hút sự chú ý." Họ nhón chân về phía khu rừng. Belle không nghĩ người đàn ông tóc vàng nhìn thấy họ, nhưng dây thần kinh của cô vẫn trong tình trạng báo động. Có lẽ đó không phải Spencer, cô cố gắng tự nói với mình.
Nếu phải, chắc chắn sẽ quá nhiều cho sự trùng hợp ngẫu nhiên khi nghĩ rằng hắn cũng đi dạo trong công viên Hyde Park trong một ngày lạnh giá và nhiều gió, không lý do gì hơn là hít thở không khí trong lành. Lý do duy nhất là hắn đi theo cô, và người đàn ông tóc vàng phía trước kia không đi theo cô.
Tuy nhiên, cô cần phải cẩn thận. Cô di chuyển sâu hơn vào lùm cây. Sấm sét dội xuống và mưa bắt đầu nặng hạt nhanh và mạnh. Trong vài giây, cả Belle và Mary đều ướt đến tận xương tủy. "Chúng ta phải quay lại," Mary hét lên qua tiếng ầm. "Không cho đến khi người đàn ông tóc vàng -" "Anh ta đi rồi!" Mary kéo mạnh cánh tay cô và bắt đầu kéo cô ra ngoài.
Belle giật tay lại, "Không! Tôi không thể! Không nếu như anh ta -" Cô nhìn về phía trước, không có dấu hiệu nào của anh ta. Không phải cô có thể trông thấy gì nhiều. Trời đang tối đi, và mưa đang rất nặng hạt. Một tiếng ầm bất ngờ dội vào tai cô. Belle hổn hển thở, nhảy lùi lại.
Là tiếng sấm? Hay một viên đạn? Cô bắt đầu chạy. "Tiểu thư, khônggggg!" Mary hét lên phía sau cô. Hoảng sợ, Belle chạy xuyên qua rừng, bộ váy của cô bị châm chích bởi những nhánh cây, mái tóc cô phủ xuống mắt. Cô trượt chân, rơi và ngã. Cô thở nặng nhọc, mất phương hướng.
Cô chắc chắn không trông thấy cành cây thấp trước mặt. Nó đâm sầm vào trán cô. Cô ngã. "Ôi, Chúa tôi!" Mary kêu lên. Bà quỳ xuống và đỡ lấy Belle. "Tỉnh dậy, tiểu thư, tỉnh dậy!" Đầu Belle lật bên này sang bên kia. "Ôi không, ôi không." Mary rên lên. Bà cố gắng kéo Belle dọc theo con đường, nhưng có vẻ nước mưa đã thấm qua bộ váy của cô, khiến cô trở nên quá nặng đối với người hầu.
Với một tiếng kêu thất vọng, Mary dựng Belle lên dựa vào một thân cây. Hoặc bà ở lại với cô hoặc quay về tìm sự giúp đỡ. Bà không thích ý nghĩ bỏ tiểu thư của bà lại một mình, nhưng thay vì... Bà nhìn quanh. Họ được bao quanh bởi cây cối. Không ai trông thấy họ. Quyết là làm, Mary đứng lên, túm lấy váy và bắt đầu chạy.
... John đang ngồi trong thư viện, nốc một ly whisky. Anh đang hoàn toàn trong tình trạng khốn khổ mà ngay cả rượu cũng không thể xóa được, và vậy nên, chiếc ly trong tay anh, chưa hề được đụng đến. Anh ngồi trong sự tĩnh lặng tột cùng, quan sát mặt trời đang dần lặn xuống phía đường chân trời và biến mất, nghe những giọt mưa rơi xuống cửa kính lớn và chảy thành vệt dài.
Anh nên đi theo cô. Anh nên xin lỗi. Anh nên để cô nói với anh rằng cô yêu anh. Anh biết anh không xứng đáng, nhưng nếu nó khiến cô khó chịu khi nghe sự thật... Không có gì nắm giữ trái tim anh chặt như một giọt nước mắt của Belle. Anh thở dài. Có rất nhiều việc anh nên làm. Nhưng anh là một thằng khốn và một tên hèn nhát, và anh sợ rằng nếu anh cố gắng ôm cô trong vòng tay, cô sẽ chỉ đẩy anh ra.
Cuối cùng anh đặt ly xuống. Với một tiếng thở dài mệt mỏi, anh đứng dậy. Anh muốn đi theo cô. Và nếu cô đẩy anh đi... Anh lắc đầu. Thật quá đau đớn để nghĩ về nó. John bước lên phòng ngủ của họ, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy Belle đã ở trong phòng từ lúc họ tranh luận.
Bối rối, anh đi xuống cầu thang, băng qua hành lang khi người quản gia đứng ở đầu cầu thang. "Xin lỗi," John nói. "Nhưng ông có trông thấy phu nhân Blackwood không?" "Không, xin lỗi, thưa ngài." Thornton trả lời. "Tôi nghĩ bà ấy đang ở cùng ngài." "Không," John thì thầm. "Phu nhân Worth thì sao?" Chắc chắn Caroline biết Belle đang ở đâu.
"Đức bà và đức ông Worth đang dùng bữa tối nay với Công tước và Nữ công tước Ashbourne. Họ đã rời đi một giờ trước." John chớp mắt. "Được rồi. Cảm ơn ông. Tôi chắc sẽ tìm thấy vợ tôi ở đâu đó." Anh bước vài bước cuối và định tìm trong căn phòng yêu thích của phu nhân Worth ngay khi cửa bật mở.
Mary thở hổn hển, mái tóc nâu dán vào gương mặt bà, toàn bộ cơ thể bà hổn hển vì gắng sức. Đôi mắt bà mở to khi nhìn thấy anh. "Ôi, thưa ngài!" Sự sợ hãi băng giá bóp nghẹn trái tim John. "Mary?" anh thì thầm, "Belle đâu?" "Cô ấy bị ngã," Mary thở hổn hển. "Ngã. Cô ấy bị đập đầu.
Tôi cố gắng kéo cô ấy. Tôi đã cố. Tôi thề đấy." John với lấy áo khoác. "Cô ấy ở đâu?" "Công viên Hyde Park. Cô ấy - tôi -" Anh nắm lấy vai bà và lắc. "Ở đâu, Mary?" "Trong rừng. Cô ấy -" Mary nắm chặt bụng và ho dữ dội. "Ngài sẽ không thể tìm thấy cô ấy đâu. Tôi sẽ đi với ngài." John gật đầu, nắm lấy tay bà và kéo bà vào bóng đêm.
Vài phút sau, anh đang trên ngựa. Mary và người giữ ngựa theo sau trên Amber, ngựa của Belle. John tăng tốc qua các con phố, gió táp mạnh vào quần áo anh. cơn mưa giờ đang nặng hạt hơn, nhanh và mạnh, và suy nghĩ về việc Belle ở ngoài kia một mình trong cơn bão vần vũ khiến anh tê liệt. Họ sớm tới được rìa công viên Hyde Park.
Anh ra hiệu cho người giữ ngựa mang Amber đến gần. "Đường nào?" anh hét. Anh gần như không thể nghe thấy Mary nói qua cơn gió gào thét. Bà chỉ về phía tây, hướng tới một khu vực cây cối rậm rạp. John ngay lập tức thúc Thor chạy tới. Mặt trăng bị che khuất bởi những đám mây lớn, do đó, anh phải dựa vào chiếc đèn bão của mình, đang cháy bập bùng trong cơn gió.
Anh cho Thor đi chậm lại trong khi tìm kiếm trong rừng, thật khó khăn khi tìm kiếm cô trong một khu rừng tối tăm. "Belle!" anh hét, hy vọng giọng anh có thể xuyên qua được cơn bão. Không tiếng trả lời.... Belle nằm bất tỉnh gần một giờ đồng hồ. Khi cô tỉnh dậy trong bóng tối, cô đang run rẩy mất kiểm soát, bộ váy áo thời trang của cô sũng nước.
Cô bắt đầu ngồi dậy nhưng lại gục xuống vì chóng mặt. "Lạy Chúa," cô rên rỉ, siết chặt trán như thể cô có thể vắt đi cơn đau mù quáng trên đầu. Cô liếc mắt, Mary không thấy đâu, và Belle đang hoàn toàn mất phương hướng. Mayfair ở hướng nào? "Quỷ sứ chết tiệt." cô nguyền rủa, và lần này cô không còn cảm thấy tí ti tội lỗi nào trong ngôn từ của mình.
Vịn chặt vào thân cây gần đó để giúp sức, cô vật lộn trên đôi chân của mình, nhưng cơn chóng mặt nhanh chóng đánh gục cô, và cô ngã trở lại mặt đất. Nước mắt của sự thất vọng dâng đầy trong mắt, tràn xuống má cô trộn lẫn cùng nước mưa đang không ngừng rơi. Nhận thức được rằng cô không còn lựa chọn nào khác.
Belle bắt đầu trườn. Và rồi, âm thầm cầu xin sự tha thứ cho tất cả những lần cô đã trốn đi lễ nhà thờ, cô bắt đầu cầu nguyện. "Ôi làm ơn Chúa ơi, làm ơn Chúa ơi, chỉ cần để con về được nhà. Chỉ cần để con về được nhà trước khi chết cóng. Trước khi con bất tỉnh lần nữa, bởi vì đầu con đang đau quá.
Ôi làm ơn, con hứa con sẽ bắt đầu chú ý đến những bài giảng. Con sẽ không nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ kính màu nữa. Con sẽ không nguyền rủa, và con sẽ quan tâm tới cha mẹ, và con sẽ cố gắng tha thứ cho John, mặc dù con nghĩ Người biết điều đó khó khăn cho con đến thế nào." Lời cầu khẩn đầy nhiệt thành của Belle tiếp tục khi cô nhích dần qua những tán cây, định hướng bằng bản năng, mặt trời đã hoàn toàn khuất bóng.
Mưa mau và lạnh băng, và quần áo của cô đang níu cô lại, quấn cô trong một mớ hỗn độn. Sự run rẩy ngày càng thấy rõ, và răng cô bắt đầu va lập cập. Những lời cầu nguyện của cô tăng lên, và cô ngừng cầu xin Chúa đưa cô về nhà và bắt đầu cầu xin Người cho cô được sống.
Tay cô đang dần co lại và mất cảm giác - giống như lớp bùn ướt trên con đường. Và rồi, cô nghe thấy một tiếng rách ngọt. Bộ váy của cô vướng vào một bụi gai đổ ra lề đường. Cô đấu tranh để giải phóng bản thân, nhưng sức lực cô đang cạn kiệt dần. Nhăn nhó chống lại cơn đau đang đập thình thịch trong đầu, cô dồn toàn bộ sức lực ít ỏi còn lại để xé bộ váy đang vướng vào gai.
Cô chỉ vừa mới tiếp tục trườn chậm rãi khi ánh chớp sáng lên trên bầu trời. Nỗi kinh hoàng tàn phá cô, và cô tự hỏi tia chớp ở gần đến mức nào. Một tia sét nhanh chóng theo sau ánh chớp, và Belle nhảy lên sợ hãi, hạ cánh trên mông. Cô ngồi giữa con đường lầy lội trong vài giây, cố gắng kiểm soát lại cơ thể đang run lên vì lạnh của mình.
Với chuyển động run rẩy, cô đẩy một vài lọn tóc đang dán vào mặt và cố nhét chúng ra sau tai. Tuy nhiên, mưa và gió đang trút xuống, và mái tóc cô sớm bay lại vào mắt. Cô đang mệt khinh khủng. Và lạnh, và yếu. Tia sét rạch ngang bầu trời một lần nữa, nhưng lần này nó chiếu sáng hình ảnh một con ngựa và một người cưỡi ngựa đang hướng tới con đường phía sau cô.
Có thật không? Belle thở hắt ra và quên đi tất cả sự tức giận của cô với người đàn ông đang đi về phía cô. "John!" cô hét, cầu nguyện rằng anh có thể nghe thấy cô trong cơn bão đang gào thét vì nếu anh không nghe thấy, cô sẽ sớm bị giẫm bẹp dưới móng guốc của Thor. Tim John ngừng đập khi anh nghe thấy cô hét và rồi nhịp tim anh tăng tốc gấp đôi.
Anh chỉ vừa đủ dừng cách cô trên con đường khoảng mười mét phía trước. Tóc cô phản chiếu ánh trăng lờ mờ trong bóng tối và tỏa sáng như một vầng hào quang. Anh nhanh chóng vượt qua khoảng cách giữa họ và trượt xuống khỏi ngựa. "John?" Belle run rẩy, hầu như không thể tin được anh đang đứng trước cô.
"Suỵt, em yêu. Anh ở đây rồi." Anh quỳ xuống bùn và ôm lấy gương mặt cô trong tay. "Em đau ở đâu?" "Em lạnh quá." "Anh biết, em yêu. Anh sẽ đưa em về nhà." Sự nhẹ nhõm của John khi tìm thấy cô nhanh chóng chuyển sang lo sợ khi anh nâng cô trong vòng tay và cảm thấy cô run rẩy dữ dội trong vòng tay anh.
Lạy Chúa, cô đã nằm dưới cơn mưa lạnh này trong ít nhất một giờ, và bộ đồ cô mặc giờ đã ngấm nước. "Em đã - em đã cố gắng bò về nhà," Belle cố nói. "Em lạnh quá." "Anh biết, anh biết," anh ngâm nga. Quỷ thật, tại sao cô lại bò về? Nhưng John không có thời gian để suy nghĩ về câu hỏi này.
Môi Belle đang dần tái xanh một cách nguy hiểm, và anh biết anh cần phải để cô ấm lên càng nhanh càng tốt. "Em có thể ngồi trên ngựa không, em yêu?" anh hỏi, giúp cô lên ngựa. "Em không biết, em lạnh quá." Belle bắt đầu trượt khỏi yên ngựa ngay khi John chuẩn bị nhảy lên và anh níu lấy cô.
"Chỉ cần ôm lấy cổ Thor cho đến khi anh lên với em. Anh hứa anh sẽ giữ chặt em trên đường về nhà." Răng va lập cập, Belle gật đầu, nắm chặt lấy con ngựa bằng tất cả sức lực. Không lâu sau, John đã ngồi phía sau, cánh tay mạnh mẽ của anh quấn chặt quanh eo cô. Belle rúc người vào anh và nhắm mắt lại.
"Em kh-không thể ng-ngừng run rẩy được," cô nói yếu ớt, cảm giác như một đứa trẻ đang phải tự biện hộ cho bản thân. "Em lạnh quá." "Anh biết em lạnh, em yêu." Mary và người giữ ngựa tiến tới trong tầm nhìn. "Theo tôi quay lại," John hét. Anh không có thời gian để giải thích chi tiết tình trạng của Belle.
Anh thúc Thor phi nước đại, và họ rời khỏi hàng cây. Nép chặt vào cơ thể John, Belle từ từ thả rơi ý chí mãnh liệt đã thúc đẩy cô lúc trước. Cô cảm thấy tâm trí đang trượt dần khỏi cơ thể, và thật ra mà nói, cô đã quá mệt mỏi và lạnh đến chết tiệt và đau nhức, những điều mà cô sẽ rất vui mừng để nó ra đi.
Cô đang tê liệt, thật kỳ lạ khi sự đau nhức của cô đang giảm dần. "Em không còn quá lạnh nữa," cô lẩm bẩm trong chất giọng kỳ lạ. "Ôi Chúa ơi," John nguyền rủa, hy vọng anh nghe nhầm. Anh lắc mạnh cô. "Dù em làm gì, cũng đừng ngủ. Em có nghe anh nói không, Belle? Đừng ngủ!" Khi cô không trả lời ngay lập tức, anh lắc mạnh cô lần nữa.
Belle thậm chí không mở mắt. "Nhưng em mệt lắm." "Anh không quan tâm," John nói nghiêm khắc. "Em phải tỉnh táo. Em hiểu không?" Phải mất vài giây để Belle hiểu được lời yêu cầu của anh. "Nếu anh nói vậy," cuối cùng cô nói. Với phần còn lại của cuộc hành trình, John luân phiên giữa việc thúc Thor chạy với tốc độ cao và lắc Belle để ngăn cô không rơi vào giấc ngủ.
Anh phải đưa cô về nhà và làm cô ấm lên. Anh sợ rằng nếu cô ngủ cô sẽ không thể thức dậy được nữa. Sau quãng thời gian như đã cả giờ đồng hồ, họ ra khỏi tán cây và chạy ngang qua bãi cỏ của công viên Hyde Park và rồi tiến vào đường phố London. Họ dừng ngay trước dinh thự nhà Blydon.
John nhanh chóng xuống ngựa, ôm Belle theo anh. Người giữ ngựa đi cùng Mary nắm lấy dây cương và dẫn Thor về chuồng ngựa. Sau một tràng yêu cầu nhanh chóng, John sải bước vào sảnh lớn, bồng Belle trong vòng tay. "Thornton!" anh hét. Trong vài giây người quản gia đã đứng ngay trước mặt anh.
"Chuẩn bị một bồn nước ấm ngay lập tức. Trong phòng tôi." "Vâng, thưa ngài, ngay lập tức thưa ngài." Thornton quay sang bà Crane, người ngay lập tức theo anh vào sảnh chính. Trước khi anh có thể nói một lời, bà đã gật đầu và vội vã lên cầu thang. John bước lên cầu thang nhanh nhất có thể, bên chân khỏe của anh bước hai bậc một.
Anh chạy qua hành lang, ôm Belle nhẹ nhàng vào ngực. "Chúng ta gần tới rồi, em yêu," anh thì thầm. "Anh hứa chúng ta sẽ giúp em ấm lên." Đầu Belle di chuyển một chút. John hy vọng cô có nghe thấy anh và gật đầu, nhưng anh ngờ rằng chuyển động của cô chỉ đơn thuần là do sự vội vã bước lên cầu thang của anh.
Khi họ đã đến phòng, hai người giúp việc nhanh chóng đổ đầy một bồn nước. "Chúng tôi đã làm nóng nước nhanh nhất có thể, thưa ngài," một người nói, hấp tấp một lời chào. John gật đầu và đặt Belle xuống chiếc khăn đã được trải trên giường. Tóc cô rơi trên mặt, để lộ một vết bầm tím xấu xí trên má.
John cảm thấy hơi thở rời khỏi cơ thể anh, và một cơn giận dữ khôn xiết đổ qua mình. Điên tiết vì cái gì, anh không chắc lắm - phần lớn là giận dữ bản thân mình. "John?" cô hỏi yếu ớt, mi mắt rung rung. "Anh đây, em yêu. Anh đây." "Em thấy lạ quá, rất lạ. Em lạnh nhưng lại không lạnh.
Em nghĩ em - Em nghĩ em đang -" Belle đang định nói 'chết', nhưng suy nghĩ lý trí cuối cùng của cô trước khi trôi dạt vào cơn bất tỉnh là cô không muốn anh phải lo lắng. John chửi thề dưới hơi thở, nhận thấy ngay lập tức khi cô trượt khỏi anh. Ngón tay mạnh mẽ nhưng đang tê cứng của anh nhanh chóng làm việc với bộ đồ ướt sũng của cô dưới hàng nút.
"Đừng bỏ anh, Belle!" anh hét lên. "Em có nghe anh không? Em không thể bỏ anh bây giờ được!" Bà Crane lăng xăng chạy vào phòng, mang theo hai thùng nước nóng. "Thưa ngài?" bà hỏi. "Ngài có chắc chắn không? Bởi vì, có lẽ một phụ nữ..." Anh quay sang bà và nói bằng giọng cực kỳ kiềm chế, "Cô ấy là vợ tôi.
Tôi sẽ chăm sóc cô ấy." Bà Crane gật đầu cứng nhắc và rời khỏi phòng. John chuyển sự chú ý của anh trở lại với hàng nút của Belle. Khi anh kết thúc, anh kéo vạt áo và nhấc cánh tay cô khỏi thân áo. Thì thầm một lời xin lỗi lặng lẽ, anh xé áo lót của cô xuống. Theo cách nó đang dính sát vào cơ thể cô, sẽ mất nhiều thời gian để cởi nó ra.
Bên cạnh đó, cô vẫn đang nằm. Im lặng, anh đặt một bàn tay xuống dưới xương sườn cô. Da cô nhợt nhạt và lạnh quá. Nỗi sợ hãi của anh chuyển sang hướng mới, John tăng gấp đôi nỗ lực kéo cô ra khỏi bộ váy ướt. Khi cô đã trần trụi trong vòng tay anh, anh mang cô sang bồn nước nóng giờ đã gần đầy.
Anh quỳ xuống và nhúng ngón tay vào nước. Anh cau mày. Nó hơi quá nóng, nhưng anh không chắc anh có thời gian để chờ nước nguội hơn không. Cầu nguyên điều tốt đẹp nhất, anh hạ Belle xuống bồn. "Được rồi, em yêu. Anh hứa anh sẽ giúp em ấm lại." Cô không phản ứng với nhiệt độ nóng.
"Dậy đi, Belle," anh hét lên, lắc vai cô. "Em không được ngủ cho đến khi ấm lên." Belle lẩm bẩm gì đó khó hiểu và đập mạnh anh bằng bàn tay cô. John cho rằng dấu hiệu nóng nảy đó của cô như một tín hiệu tốt, nhưng dù sao anh nghĩ rằng anh cũng nên đánh thức cô. Anh lắc một lần nữa, và rồi khi không hiệu quả, anh làm điều duy nhất anh có thể nghĩ ra.
Anh dìm đầu cô xuống nước. Belle vùng vẫy, và trong khoảnh khắc có cái nhìn tỉnh táo trong ánh mắt cô, "Cái quái gì?" cô hét. "Chỉ để em ấm lên thôi, em yêu," John nói với một nụ cười. "Phải, anh làm việc không hiệu quả lắm đâu. Em đang chết cóng!" "Anh đã làm nhanh nhất có thể." "Nước làm em đau." "Anh không thể giúp gì được chuyện đó, anh e là vậy.
Nó sẽ nhoi nhói một chút trong khi giúp em ấm lên." "Nó quá nóng." "Không, em yêu, em đang quá lạnh." Belle càu nhàu mệt mỏi như một đứa trẻ. Sau đó, cô nhìn xuống, thấy bàn tay to lớn của John đang cọ xát nhẹ nhàng trên làn da trần của cô, và ngất đi. "Chúa toàn năng," John nguyền rủa.
Cô lại lả đi thêm lần nữa, và nếu anh bỏ cô chỉ một khoảnh khắc thôi, cô chắc chắn sẽ chết đuối. "Thorton!" anh hét. Thornton, người đang bồn chồn lo lắng loanh quanh bên ngoài cánh cửa đóng kín, xuất hiện ngay lập tức. Ông bắn một ánh nhìn vào người phụ nữ quý tộc trẻ tuổi đang khỏa thân trong bồn tắm, nuốt xuống lo lắng, và quay lưng lại.
"Vâng, thưa ngài?" "Gọi ai đó tới châm lửa ở đây. Nó lạnh như cái nhà mồ chết tiệt vậy." "Vâng thưa ngài, tôi sẽ tự làm, thưa ngài." Thorton làm việc với lò sưởi, cẩn trọng giữ ánh mắt xa khỏi bồn tắm. Sau hơn vài phút John hài lòng rằng cái lạnh đã rời khỏi da Belle, nhưng anh không nghi ngờ gì sẽ đến lúc cô sẽ cảm thấy lạnh từ bên trong.
Anh nhấc cô khỏi bồn nước, nhẹ nhàng lau khô da cô bằng một chiếc khăn và đặt cô xuống giường. Anh kéo chăn lên cho cô, dém chăn cho cô như cho một đứa trẻ. Tuy nhiên, sau vài phút, cô bắt đầu run lên lần nữa. John đặt tay lên trán cô. Nó ấm, nhưng nếu anh không nhầm, nó sẽ trở nên nóng rực trong một giờ nữa.
Anh thở dài và chìm xuống một chiếc ghế. Sẽ là một đêm dài khủng khiếp.... Cô đang lạnh, rất lạnh. Sao cô không thể ấm lên được? Belle lăn người trên chiếc giường lớn, cơ thể cô theo bản năng cọ sát với tấm chăn để tạo ra hơi ấm. Điều này thật khủng khiếp. Cơn đau trở lại, các cơ bắp và khớp xương trong cơ thể cô đau nhói.
Và tiếng ồn gì lạ quá? Chắc chắn không thể là tiếng răng cô? Và tại sao cô lại lạnh đến chết tiệt thế? Nghiến răng chống lại nó, Belle ép mình phải mở mặt. Một ngọn lửa đang được đốt trong lò sưởi. Một ngọn lửa. Một ngọn lửa sẽ ấm áp. Cô đẩy chăn sang bên và bò xuống giường.
Vẫn còn xa quá. Với sự chậm chạp đau đớn, cô vung chân qua bên giường. Cô nhìn xuống nhìn cơ thể mình bối rối. Tại sao cô không mặc chút quần áo nào? Không quan trọng, Belle quyết định, đẩy những suy nghĩ lộn xộn sang bên. Cô chỉ cần tập trung vào ngọn lửa thôi. Cô đặt chân xuống sàn, và ngay lập tức loạng choạng.
Cô ngã phịch xuống đất, hạ cánh trên thảm với một tiếng huỵch đau đớn. John, đang ngủ gà gật trên ghế đặt cạnh giường ngủ của cô, tỉnh táo ngay lập tức. Anh nhìn chiếc giường trống không và nhảy dựng lên. "Belle?" Anh điên cuồng nhìn quanh phòng. Cô có thể đi đâu trong tình trạng hiện tại chứ? Và khỏa thân.
Anh nghe thấy một tiếng rên đau đớn phía bên kia giường và vội vã bước tới. Belle nằm trên sàn thành một đống hỗn độn. Anh cúi xuống và bế cô lên. "Em đang làm gì ở đó vậy, em yêu?" "Lửa," cô bực bội. John nhìn cô bối rối. "Lửa!" cô lặp lại khẩn khoản, đập anh một cú yếu ớt.
"Lửa làm sao?" "Em lạnh." "Em đang cố làm ấm mình sao?" Belle thở dài và gật đầu. "Anh nghĩ em nên ở lại giường. Anh sẽ lấy thêm chăn cho em." "Không!" Belle hét, và John ngạc nhiên trước sức lực của cô. "Em muốn lửa." "Anh sẽ nói với em điều gì, tại sao anh không mang em lên giường, và anh sẽ mang tới cho em một cây nến." "Ngu ngốc." Chúa giúp anh, anh gần như bật cười.
"Thôi nào, em yêu. Đưa em trở lại giường nào." Anh đặt cô xuống và kéo chăn lên, nuốt xuống lo lắng khi anh dém lại chăn. Cô đã rất hài hước và đáng yêu trong khoảnh khắc, anh đã có thể gần như quên mất tình trạng của cô đang nghiêm trọng đến mức nào. Nhưng anh không thể giữ được sự vui vẻ cho chính mình.
Chỉ điều kỳ diệu mới loại được cơn sốt ra khỏi cơ thể mệt mỏi hiện giờ của cô, và John không phải người tin vào những phép lạ. Cô chắc chắn sẽ trở nên tệ hơn trước khi cô trở nên khá hơn. Belle vẫn bồn chồn. "Nước," cô rên rỉ. John ép một ly nước lên môi cô, sử dụng một chiếc khăn lau những giọt nước tràn xuống cằm.
"Có tốt hơn không?" Belle liếm đôi môi khô nẻ của cô. "Đừng bỏ em." "Anh sẽ không đâu." "Em sợ lắm, John." Anh biết em sợ, nhưng không có gì phải lo lắng cả," anh nói dối. "Em sẽ thấy." "Em không còn thấy quá lạnh nữa." "Thật tốt," anh nói khích lệ. "Da em vẫn hơi lạnh, nhưng bên trong -" Cô ho, và toàn bộ cơ thể cô run rẩy và co thắt.
Khi cuối cùng cô cũng dịu xuống, cô hoàn thành điều cô đã nghĩ. "Bên trong em nóng lắm." John chiến đấu với nỗi tuyệt vọng. Anh phải mạnh mẽ hơn cô. Anh phải chia sẻ cuộc chiến này với cô. Anh không chắc cô có thể làm điều đó một mình. "Suỵt, em yêu," anh nói dịu dàng, nhẹ nhàng chà sát bàn tay lên trán cô.
"Ngủ đi nào. Giờ em cần nghỉ ngơi." Belle lơ mơ. "Em quên nói với anh," cô thì thầm. "Em quên nói với anh chiều nay." Chiều nay? Chúa ơi, John nghĩ, chuyện đó dường như đã lùi xa vô tận. "Em quên nói với anh," Belle cố chấp. "Là gì vậy?" anh hỏi nhẹ nhàng. "Luôn luôn yêu anh. Không quan trọng nếu anh không yêu lại em." Và lần đầu tiên, anh không còn cảm giác nghẹn thở kỳ lạ kia nữa.
Dancing At Midnight (Tiếng Việt) Dancing At Midnight (Tiếng Việt) - Julia Quinn Dancing At Midnight (Tiếng Việt)