Chương 20
hương 20.
Đây là một cái cớ quá tốt để thôi không tìm kiếm Gabriel nữa – Christopher chờ đợi mình sẽ phải kháng cự chính mình một lát. Nhưng nó kinh ngạc thấy mình đứng lên. Thậm chí nó không cần nghĩ rằng Nữ thần cũng đã nghe thấy lời thú nhận của Tacroy rằng một phần của anh nằm ở Mười một.
-Tacroy – Christopher biết điều quan trọng là phải gọi anh bằng cái tên tinh thần đó – Tacroy, tới văn phòng đàng kia một lúc. Em cần phải nói chuyện với anh.
Tacroy đứng lên, chậm rãi và lưỡng lự. Cô Rosalie sẵng giọng:
-Mordecai, trông anh rất yếu. Anh có muốn tôi đi cùng không?
-Không! – Tacroy và Christopher nói cùng một lúc.
Tacroy ngồi trên mép chiếc bàn làm việc trong căn phòng vắng vẻ và úp hai tay vào mặt. Christopher thấy thương anh. Nó phải tự nhắc mình rằng nó và Tacroy chính là người đã đem cho Cậu Ralph thứ vũ khí đã bắn rời được các mạng sống của Gabriel ra mới có thể lên nói:
-Em phải hỏi anh.
-Tôi biết – Tacroy nói.
-Vậy có chuyện gì ở Mười một? – Christopher hỏi.
Tacroy ngẩng đầu:
-Hãy ếm quanh chúng ta một bùa im lặng và riêng biệt nào mạnh nhất mà cậu có thể nghĩ được – anh nói.
Christopher làm theo, thậm chí còn dữ dội hơn cái bùa mà nó đã làm cho cô Bell và má. Bùa này mạnh đến nỗi nó tê dại cả người và không thể nào sờ soạng để gọt bớt đi một chỗ ở giữa cái bùa để nó và Tacroy có thể nghe thấy tiếng nhau nói. Sau khi làm xong, nó thấy hoàn toàn yên tâm là thậm chí một người nào đứng ngay trước mặt cũng không thể nghe lỏm được một lời. Nhưng Tacroy nhún vai:
-Dẫu sao bọn họ cũng có thể nghe được – anh nói – Pháp lực của họ không hề kém gì chúng ta. Và cậu biết đấy, họ giữ linh hồn tôi. Họ biết hầu hết những gì tôi đã làm, và những gì họ không biết thì linh hồn tôi sẽ phải tới và báo cáo cho họ nghe. Cậu đã nhìn thấy tôi đến đó một lần - họ triệu hồi tôi đến một chỗ ở gần Covent Garden.
-Linh hồn anh! – Christopher nói.
-Phải – Tacroy chua chát nói – Cái phần khiến cho cậu là con người của cậu. Với cậu, đó là cái phần được chuyển từ mạng sống này sang mạng sống khác. Còn linh hồn của tôi đã được tách khỏi tôi khi tôi mới ra đời, tất cả mọi người ở số Mười một đều thế. Họ giữ nó ở đó bởi vì họ cử tôi đến số Mười hai từ hồi còn là một đứa trẻ đỏ hỏn.
Christopher trố mắt nhìn Tacroy. Nó vẫn biết Tacroy trông không hoàn toàn giống với những người khác, với nước da màu cà phê và mái tóc quăn tí nhưng nó không chú ý lắm đến điều đó bởi vì ở các Thế Giới Nào Đó nó đã gặp biết bao nhiêu người kỳ dị.
-Tại sao họ lại cử anh đến đây?
-Để làm con heo vàng của họ - Tacroy nói – Thỉnh thoảng khi muốn nghiên cứu một thế giới khác thì Dright cử người tới đó. Lần này ông ta muốn nghiên cứu về những kẻ tốt và những kẻ xấu xa, vì thế ông ta ra lệnh cho tôi trước tiên làm việc cho Gabriel và sau đó cho kẻ xấu xa nhất mà ông ta có thể tìm ra – tình cờ kẻ đó là cậu của cậu. Ở Mười một người ta không phân biệt tốt xấu. Họ không tự coi mình là con người, không, tôi đoán họ cho rằng họ là những con người thật sự duy nhất và khi Dright chợt thấy quan tâm thì họ nghiên cứu những người sống ở các dãy khác giống như nghiên cứu một con vật gì đó trong vườn thú.
Qua giọng Tacroy Christopher có thể nói rằng anh rất căm ghét những người ở Mười một. Nó hiểu rõ điều đó. Thậm chí Tacroy còn khốn khổ hơn cả Nữ thần.
-Dright là ai?
-Là Vua, là tu sĩ, là pháp chủ - Tacroy nhún vai – Không, ông ta không hẳn là một ai trong số đó. Người ta gọi ông ta là Thượng Hoàng của Bộ lạc và ông ta đã hàng ngàn tuổi. Ông ta sống lâu như thế bởi vì mỗi khi cảm thấy linh hồn của mình yếu đi thì ông ta lại ăn một linh hồn ai đó – nhưng ông ta có quyền làm như vậy. Theo luật của Mười một thì tất cả mọi người ở đó cùng linh hồn của họ là thuộc về ông ta. Tôi cũng là của ông ta.
-Thế cái luật nào đã khiến ông ta có thể thu về tất cả các mạng sống của Gabriel? – Christopher hỏi – Có phải ông ta đã làm thế không?
-Ngay khi nghe Flavian nói là”Mười một” tôi đã biết chính là ông ta rồi – Tacroy nói – Tôi biết ông ta luôn muốn nghiên cứu một người nào đó có chín mạng. Ở Mười một không kiếm ra người như vậy bởi vì họ chỉ là một thế giới chứ không phải là một dãy. Dright giữ cho nó chỉ là một thế giới để không có đối thủ nào. Và cậu biết vì sao lại cậu lại có chín mạng chứ, đúng không - bởi vì tất cả những phiên bản mà đáng lẽ cậu phải có ở những thế giới khác trong dãy Mười hai vì một lý do nào đó đã không được sinh ra.
-Vâng, nhưng luật ở Mười một quy định thế nào về việc một pháp sư keo kiệt như thế? – Christopher hỏi.
-Tôi cũng không rõ – Tacroy thú nhận – Tôi cũng không chắc họ có luật như chúng ta không. Nếu Dright đã làm được thế thì chắc phải là hợp pháp. Hầu như họ chỉ xem xét dựa trên lòng tự hào và bề ngoài và những gì người ta thường làm thôi.
Christopher thì cho ngay là Dright không thể tự do như vậy nếu nó có thể can thiệp:
-Em nghĩ ông ta chỉ cần ngồi chờ xem có bao nhiêu mạng sống bị mất đi rồi thu thập chúng về là xong – nó nói – Hãy kể cho em nghe tất cả những gì anh biết về số Mười một.
-À – Tacroy nói - Từ hồi sinh ra đến giờ tôi không hề ở đó nữa nhưng tôi biết rằng người ta kiểm soát mọi việc bằng phép thuật. Họ có thể điều khiển thời tiết, vì thế có thể sống giữa rừng và điều khiển cây gì sẽ mọc và mọc ở đâu. Khi cần họ gọi thức ăn tới và họ không cần dùng lửa để nấu. Họ hoàn toàn không dùng lửa. Họ nghĩ dùng lửa là man rợ và họ khinh miệt tất cả các loại pháp thuật được sử dụng ở các thế giới khác. Họ chỉ đánh giá một người là tốt nếu nguời đó tỏ ra tuyệt đối trung thành với vua hay ông chủ hay ai đó. Họ ngưỡng mộ những người như thế, đặt biệt khi anh nói dối hay lừa đảo để trung thành…
Tacroy nói suốt nửa giờ sau đó. Anh nói cứ như đang nhẹ người vì cuối cùng cũng được nói ra, nhưng Christopher nhận thấy anh cũng vô cùng căng thẳng. Giữa chừng, khi những nét nhăn trên mặt Tacroy khiến anh trông hốc hác quá Christopher bảo anh chờ một lát và lách ra khỏi tấm bùa bí mật để đi ra cửa. Đúng như nó nghĩ, cô Rosalie đang đứng ngoài trông căng thẳng hơn bình thường.
-Cách này hay cách khác thì Mordecai cũng làm việc cật lực cho cậu! – cô rít lên - Cậu đang làm cái gì với anh ấy ở đây?
-Không có gì, nhưng anh ấy cần có cái gì đó để tiếp tục chống chọi – Christopher nói – Cô có thể làm ơn…?
-Cậu cần tôi để làm gì? Cô Rosalie quát. Gần như ngay lập tức Erica bưng một cái khay chạy tới. Trà, hai đĩa đầy bánh nướng, một chai brandy nhỏ xíu nép ở góc khay. Khi Christopher bưng khay quay trở vào bên trong tấm bùa, Tacroy nhìn chai brandy và toét miệng cười, rồi rót một phần chai vào tách uống trà. Có vẻ như ly rượu làm Tacroy tỉnh lại chẳng kém gì mấy cái bánh nướng đối với Christopher. Trong khi cùng nhau vét nhẵn cái khay, Tacroy nghĩ là một lô thứ khác để kể.
Một trong những điều anh kể là:
-Nếu bất ngờ nhìn thấy một số người ở số Mười một mà không được báo trước thì có thể bạn sẽ nghĩ đó là một người man dã ưu tú, nếu vậy thì bạn đã lầm to. Họ rất rất có văn hoá. Còn về chuyện ưu tú thì … - Tacroy dừng lại một chút để đưa miếng bánh lên miệng.
-Ăn bữa đệm trước bữa trưa đi – Christopher nói.
Tacroy cười ngoác trước câu đùa:
-Các thế giới của cậu cũng có biết đôi chút về họ - Tacroy nói - Họ là người đã nêu lên tất cả các câu chuyện về yêu tinh. Nếu cậu nghĩ về họ như vậy - lạnh lùng, bí hiểm và chỉ xem xét dựa trên những luật lệ hoàn toàn khác hẳn - điều đó sẽ cho cậu một vài khái niệm. Tôi không hiểu họ lắm, mặc dù tôi sinh ra là một người của bọn họ.
Đến lúc này Christopher hiểu đưa Gabriel về sẽ là điều gay go nhất nó phải làm trong đời. Nếu không muốn nói là không thể.
-Anh có thể đi đến số Mười một cùng với em không? – Christopher hỏi Tacroy - Để ngăn em đừng phạm phải sai lầm.
-Chỉ cần biết là tôi đã nói với cậu thì họ sẽ lôi tôi khỏi đây ngay, đàng nào cũng thế - Tacroy nói. Anh lại trắng bệch ra – Và cậu đang bị nguy hiểm vì biết chuyện đó.
-Trong trường hợp ấy thì chúng ta sẽ nói với mọi người ở Lâu đài và bảo Beryl và Yodale đánh máy ngay một bản báo cáo gửi Chính phù. Dright không thể giết tất cả mọi người được.
Tacroy có vẻ không chắc lắm về chuyện này, nhưng anh cùng Christopher quay lại phòng điều hành để giải thích. Đương nhiên lời giải thích của Tacroy khiến một người ồ lên phản đối.
-Mười một! – Mọi người kêu lên – Không thể!
Tất cả mọi người ở Lâu đài đều đến để bảo Christopher nó đã là một thằng ngốc và hoàn toàn không thể nào đưa Gabriel về được. Tiến sĩ Simonson bỏ cả việc điều chỉnh Chảo Tôm hùm lần cuối để đi lên gác và cấm Christopher không được đi.
Christopher đã đoán trước điều này:
-Vớ vẩn! – nó nói – Bây giờ các vị có thể bắt được hồn ma mà không cần đến tôi.
Điều nó không chờ đợi là Nữ thần chờ cho tiếng ồn ào lắng xuống mới tuyên bố:
-Và em sẽ đi với anh.
-Để làm gì? – Christopher hỏi.
-Vì lòng trung thành - Nữ thần nói – Trong những cuốn Truyện về Millie thì Millie không bao giờ bỏ rơi bạn thân.
Không thể nào giải thích nổi sự ám ảnh của Nữ thần, Christopher nghĩ. Nó nghĩ chắc thật ra cô sợ phải ở lại nơi Cánh tay Asheth có thể tìm được mình, nhưng nó không nói ra. Và nếu cô cùng đi thì có thể sẽ nhân gấp bội số lượng phép thuật hai đứa có.
Sau đó, theo lời khuyên của Tacroy Christopher mặc quần áo chuẩn bị cho chuyến đi.
-Lông thú. Càng mặc nhiều lông thú thì anh càng ở cấp bậc cao –Tacroy nói.
Christopher bèn hoá phép lấy tấm thảm da hổ từ Phòng Khách Giữa và Nữ thần cắt một lỗ để Christopher chui đầu vào. Cô Rosalie tìm cho nó một cái thắt lưng rất quý tộc có những cái đinh đồng to tướng, trong khi người quản gia lấy một tấm lông cáo quấn quanh cổ nó và một chiếc khăn choàng bằng lông chồn vizon cho Nữ thần.
-Và nếu đeo thật nhiều đồ trang trí thì cũng sẽ có ích đấy – Tacroy nói.
-Không được dùng đồ bạc đấy – Christopher gọi trong khi mọi người chạy bổ đi tìm mọi thứ.
Christopher kết thúc bằng ba chiếc vòng cổ bằng vàng và một chuỗi hạt trai. Toàn bộ kho hoa tai của Yodale được ghim rất nghệ thuật trên tấm da hổ với chiếc trâm cài đầu của Beryl cài ở chính giữa. Xung quanh đâầ nó là chiếc thắt lưng bằng vàng của cô Rosalie với chiếc trâm để tang mẹ của Erica ghim ở trước trán. Cứ cử động là các thứ lại kêu leng keng hệt như Nữ thần lúc ở trong Đền thờ. Bản thân Nữ thần thì chỉ đeo một bó lông đà điểu ở đỉnh đầu và những cái xuyến vàng của ai đó đính ở gấu chiếc quần ống túm kiểu Norfolk. Mọi người muốn thể hiện rõ Christopher là người quan trọng nhất. Tacroy vẫn ăn mặc như cũ:
-Họ biết rõ tôi – anh nói – Trong Bộ lạc tôi chẳng là có tước vị gì cả.
Ba người bắt tay mọi người trong phòng điều hành và quay ra Cổng. Theo những gì Tacroy và Flavian biết được, bây giờ Cổng đã được điều chỉnh quay sang số Mười một, nhưng cô Rosalie báo trước cho Christopher biết rằng có thể phải dùng hết sức của tất cả bọn họ mới có thể bẻ được các bùa quanh số Mười một, thậm chí như vậy cũng có thể vẫn chưa đủ. Vậy là Christopher lanh canh dẫn đầu, dùng hết sức đẩy mạnh và Nữ thần bước theo sau với đôi tay ma quái dang rộng bên dưới đôi tay thật. Đàng sau, Tacroy lẩm bẩm niệm thần chú.
Và mọi chuyện diễn ra dễ dàng. Dễ đến đáng ngờ, ngay lập tức cả bọn cảm thấy thế. Có một khoảnh khắc vô hình, giống như một hơi thở ngắn ở Chỗ Trung Gian. Rồi họ ở trong một khu rừng rậm và một người trông giống như Tacroy đang đứng nhìn họ chằm chằm.
Khu rừng mịn màng và rất đẹp, với một nền đất xanh rờn và không hề có một bụi rậm nào. Chỉ có những cái cây cao mảnh dẻ và dường như đều cùng một loài. Giữa những thân cây mảnh dẻ và hơi bóng đó, người kia đứng co một chân lên, hơi có gì đó giống như một con hươu đang giật mình ngoái lại nhìn họ qua bờ vai trần nâu rám. Hắn trông giống Tacroy ở nước da màu cà phê và mái tóc quăn nhạt màu, nhưng những nét giống chỉ dừng ở đó. Hắn ở trần, trừ một thứ giống như một cái váy ngắn bằng lông thú khiến hắn trông giống một pho tượng kiểu Hy lạp, ngoại trừ khuôn mặt. Một cái gì đó trên mặt người đàn ông khiến Christopher nhớ đến con lạc đà. Trông hắn ngạo mạn, khinh khỉnh và miệt thị.
-Gọi hắn đi. Nhớ những điều tôi dặn – Tacroy thì thầm.
Phải tỏ ra thô bạo với người ở số Mười một nếu không sẽ không được họ tôn trọng.
-Ê này, anh bạn! – Christopher gọi bằng giọng bề trên nhất mà nó có thể rặn ra – Anh kia! Đưa ta đến gặp Dright ngay lập tức.
Người đàn ông làm như không hề nghe thấy gì. Sau khi nhìn chằm chằm thêm một giây nữa, hắn bước tiếp và bỏ đi giữa những hàng cây.
-Hắn không nghe thấy à? - Nữ thần nói.
-Có thể - Tacroy nói – Nhưng hắn muốn tỏ rõ rằng hắn quan trọng hơn cậu. Rõ ràng hắn có địa vị thấp trong Bộ lạc. Ngay cả những người thấp kém nhất cũng muốn nghĩ họ tốt đẹp hơn bất cứ ai khác trong các Thế Giới Cùng Họ. Đi tiếp đi, để xem có chuyện gì xảy ra không.
-Đi đường nào? – Christopher hỏi.
-Đường nào cũng được – Tacroy nói và hơi cười nhẹ - Ở đây người ta điều khiển khoảng cách và phương hướng.
Họ bước tới con đường trước mặt. Cây cối rất giống nhau và được trồng đều đặn đến mức đi được khoảng hai mươi bước thì Christopher băn khoăn không hiểu mình có đang đi hay không. Nó nhìn quanh và yên tâm khi thấy cái khung vuông của Cổng ở phía bên phải, giữa những thân cây. Christopher thắc mắc không hiểu có phải khắp số Mười một phủ đầy cây hay không. Nếu đúng thế thì chẳng có gì ngạc nhiên khi biết người ta không dùng lửa. Họ có thể đốt cháy cả khu rừng mất. Nó lại nhìn tới trước và thấy họ đang đi về phía một hàng rào, trong khi quang cảnh chẳng có gì thay đổi.
Hàng rào chạy dài về hai phía tít tắp tới tận rừng cây. Nó được làm bằng những súc gỗ, được đánh va ni và vát nhọn ở đầu, và được đóng xuống đất cách nhau chừng một foot. Mũi nhọn chỉ cao chạm thắt lưng Tacroy. Trông không giống một hàng rào lắm. Nhưng khi họ nghiêng người để lách qua các cọc gỗ thì dường như những cọc gỗ đứng sát sạt cạnh nhau không cho họ đi qua. Khi Tacroy cởi áo khoác để bọc đỉnh nhọn của mấy cái cọc để họ có thể leo qua thì chiếc áo khoác nhất định không chịu để bị vứt sang bất cứ chỗ nào không phải ở phía họ đang đứng. Trong khi Tacroy lần thứ sáu nhặt chiếc áo lên, Nữ thần nhìn sang bên trái còn Christopher nhìn sang bên phải và cùng phát hiện ra lúc này cái hàng rào đã vây quanh họ. Phía sau không còn thấy bóng dáng cái Cổng ở giữa hàng cây đâu nữa – không có gì ngoài một hàng cọc gỗ chắn ngang đường trở lại.
-Hắn có nghe thấy - Nữ thần nói.
-Tôi nghĩ họ đang chờ chúng ta – Tacroy nói.
Tacroy rải chiếc áo khoác xuống cỏ và ngồi lên đó:
-Chúng ta chỉ phải chờ và xem sao – Anh rầu rĩ nói.
-Không, cậu chớ có ngồi – Tacroy nói với Christopher khi thấy nó toan ngồi xuống theo - Những người quan trọng ở đây bao giờ cũng đứng. Tôi nghe nói rằng rất nhiều năm nay Dright chưa từng ngồi xuống bao giờ.
Nữ thần ngồi xuống cạnh Tacroy và dũi dũi mũi chân trần xuống cỏ:
-Vậy thì em sẽ không làm người quan trọng đâu – cô nói - Dẫu sao thì em cũng chán ốm làm người quan trọng rồi. Em nói thế đấy! Trước kia ông ta là gì ở đây?
Một thằng bé xuất hiện bên phía Tacroy. Mặt nó có vẻ lo lắng. Nó quấn quanh hông một tấm da cừu lôi thôi lếch thếch trông giống như cái khăn tắm.
-Tôi vẫn ở đây đấy chứ - Thằng bé bẽn lẽn nói – Có điều hình như các anh không nhìn thấy tôi. Tôi đứng trong hàng rào này suốt cả sáng nay.
Hàng rào quây quanh một bãi cỏ nhỏ không lớn hơn căn phòng tháp mà Christopher giấu Nữ thần là mấy. Christopher không thể hiểu nổi tại sao nó lại không nhìn thấy thằng bé này, nhưng có lẽ vì tất cả có vẻ kỳ dị quá khiến nó như vậy. Thân hình trắng phau và mái tóc thẳng của thằng bé cho thấy nó không phải là dân cư của số Mười một.
-Dright bỏ tù cậu à? - Nữ thần hỏi.
Thằng bé xoa cái mũi khoằm bé tí trông rất ngộ nghĩnh vẻ bối rối:
-Tôi không rõ nữa. Tôi chẳng nhớ mình đã đến đây bằng cách nào. Các anh chị làm gì ở đây?
-Chúng tôi đi tìm một người – Tacroy nói -Cậu có tình cờ nhìn thấy một người, hay có thể là nhiều người tên là Gabriel de Witt không?
-Gabriel de Witt? - thằng bé nói – Nhưng đó là tên tôi.
Mọi người trố mắt nhìn nó. Đó là một thằng bé nhút nhát, lóng ngóng với đôi mắt màu xanh lơ đùng đục. Nó là loại trẻ con đương nhiên sẽ bị Christopher – mà có lẽ cả Nữ thần nữa - chỉ huy chỉ sau vài phút. Mặc dầu có thể sẽ chỉ huy một cách nhân từ, bởi vì rất dễ thấy chẳng khó gì làm cho thằng bé hoảng sợ và lo lắng, giống hệt như thằng Fenning ở trường. Quả thực thằng bé này khiến Christopher nhớ đến một thằng Fenning cao gầy – Christopher nghĩ. Nhưng bây giờ thì Christopher nhận ra nó thấy mặt thằng bé cũng có những nét của Gabriel.
-Cậu có mấy mạng? – Christopher hỏi mà không thể nào tin nổi.
Dường như thằng bé nhìn vào trong người mình:
-Lạ lắm – nó nói – Bình thường thì tôi có chín mạng. Nhưng hình như tôi chỉ tìm thấy có bảy thôi hay sao ấy.
-Vậy chúng ta đã tìm đủ của ông ta - Nữ thần nói.
-Với nhiều biến thái – Tacroy nói - thế tước vị Chrestomanci có ý nghĩa gì đối với cậu không?
-Ông ta có phải là một pháp sư chán ngắt nào đó không? - thằng bé hỏi – Tôi nghĩ tên thật của ông ta là Benjamin Allworthy, đúng không?
Gabriel đã trở lại thành một thằng bé. Benjamin Allworthy chính thị là Chrestomanci cuối cùng.
-Cậu có nhớ Mordecai Roberts hay là tôi không? – Christopher hỏi – Tôi là Christopher Chant.
-Rất vui lòng được quen anh – Gabriel de Witt nói và mỉm cười lịch sự, bẽn lẽn. Christopher trố mắt nhìn cậu ta và tự hỏi làm thế nào Gabriel lớn lên lại trở thành một người kinh khủng như thế.
-Không ăn thua đâu – Tacroy nói - Cả hai chúng ta đều chưa sinh ra hồi ông ấy chừng này tuổi.
-Có thêm người nữa kìa - Nữ thần nói.
Có bốn người nữa, ba đàn ông và một phụ nữ đang đi giữa những hàng cây. Mấy người đàn ông mặc áo chẽn lông thú và chỉ che một bên vai, còn người phụ nữ mặt một thứ dài hơn trông giống như áo dài. Bốn người bọn họ hơi quay đi khỏi cái hàng rào và nói chuyện với nhau. Thỉnh thoảng một người cau có ngoái nhìn hàng rào qua cái vai trần.
Tacroy ngồi thụp xuống. Mặt anh đầy bí hiểm.
-Christopher, đừng để ý, tuyệt đối đừng để ý – anh thì thầm – Tôi thường phải báo cáo với những người này. Tôi nghĩ họ rất quan trọng.
Christopher đứng yên và ngạo mạn nhìn qua đầu từng người. Chân nó bắt đầu đau nhức.
-Họ vẫn hếch mũi như thế đấy – Gabriel nói – Cái bọn quái vật thô lỗ! Tôi hỏi xin bọn họ thứ gì để ăn nhưng họ làm như không nghe thấy.
Năm phút trôi qua. Christopher cảm thấy mỗi phút trôi qua bàn chân mình to hơn và nóng hơn và đau nhức hơn. Nó bắt đầu thấy ghét số Mười một. Dường như ở đây không có chim chóc gì, không có thú vật, không có gió. Chỉ có những hàng cây đẹp đẽ trông giống nhau như hệt. Nhiệt độ không bao giờ thay đổi mà lúc nào cũng ôn hoà. Và người ở đây thì thật khủng khiếp.
-Tôi ghét khu rừng này – Gabriel nói –đơn điệu quá.
-Người phụ nữ kia khiến tôi nhớ đến Mẹ Antsey - Nữ thần nói – Bà ta sắp che miệng cười nhạo chúng ta bất cứ lúc nào đây mà, em biết rồi.
Người phụ nữ đưa tay lên che miệng và bắt đầu cười lanh lảnh miệt thị.
-Em đã nói rồi! - Nữ thần nói – Và biến này!
Cả nhóm người đột nhiên đi khỏi.
Christopher đứng trên một chân, rồi đổi sang chân kia. Chẳng đỡ đau tí nào.
-Tacroy, anh may thật – nó nói - Nếu họ không vứt anh vào thế giới của chúng em thì anh sẽ phải sống ở đây.
Tacroy ngẩng lên nhìn với nụ cười nhăn nhúm buồn bã và nhún vai.
Khoảng một phút sau người đàn ông mà họ nhìn thấy lúc đầu quay lại, sải bước đi giữa những hàng cây hơi tách ra một tí. Tacroy gật đầu với Christopher. Christopher gọi to vẻ giận dữ:
-Này, anh kia! Ta đã bảo anh đưa chúng ta đến gặp Dright kia mà! Ý anh là sao mà lại không chịu tuân lệnh ta thế này?
Người kia không tỏ dấu hiệu gì là có nghe thấy. Hắn tới và đứng tựa lên hàng rào và nhìn họ chằm chằm tựa như họ là một con gì trong sở thú. Để có thể chống tay lên hàng rào vát nhọn, không hiểu sao tự nhiên một cái giá dao bằng gỗ xuất hiện. Christopher không đoán được hắn dùng loại phép thuật đặc biệt gì ở đây. Nhưng hình như Nữ thần bao giờ phản ứng nhanh hơn Christopher một chút. Cô nhăn mặt trước giá dao và có vẻ như định hất nó đi. Phiến gỗ văng vào rừng khiến cánh tay người đàn ông rơi xuống mũi nhọn khá mạnh. Gabriel cười to, một tiếng cười bình thường, khùng khục, thoải mái. Người đàn ông phẫn nộ đứng phắt dậy, xoa cánh tay rồi nhớ ra rằng không nên tỏ ra đau đớn trước mặt bọn thấp kém hơn mình. Hắn ta quay ngoắt lại và bỏ đi.
Christopher rất bực mình, cả vì người kia lẫn vì Nữ thần, cô tỏ ra nhanh hơn nó nhiều. Cả hai điều khiến nó tức giận đến nỗi nó giơ hai tay và cố hất người kia lên giống như vẫn làm mọi vật bay lên trong nhà Tiến sĩ Pawson. Điều đó gần như không thể làm được. Quả thực, người đàn ông bốc lên cao khoảng sáu feet. Nhưng hắn lại nhẹ nhàng và dễ dàngẩtơi xuống ngay, và ngoái lại nhìn có vẻ rất vui vẻ trong khi rơi xuống về phía mặt đất.
Điều này dường như khiến Nữ thần còn tức giận hơn cả Christopher:
-Tất cả cùng làm nào – cô nói – Nào, Gabriel!
Gabriel nhìn cô cười nghịch ngợm và tất cả cùng tung hắn lên. Vậy mà hình như họ chỉ có thể tung hắn lên cao khoảng ba feet nhưng không thể nào giữ hắn trên đó. Hắn làm như không có điều gì xảy ra và tiếp tục bước đi cứ như vẫn đang đi trên mặt đất trông rất ngớ ngẩn.
-Đưa chúng ta đến gặp Dright! – Christopher hét.
-Bây giờ thì xuống! - Nữ thần nói. Và cả bọn nện hắn xuống đất trở lại. Hắn bước đi vẫn làm như không có gì xảy ra khiến Gabriel cười khúc khích.
-Như vậy có ăn thua gì không? – Christopher hỏi Tacroy.
-Làm sao biết được – Tacroy nói – Bao giờ họ cũng thích bắt người ta phải chờ cho đến khi chán ngấy và tức giận không thể nào nghĩ ra điều gì được nữa – Anh lại ngồi xuống với vẻ khốn khổ, hai tay bó gối.
Họ chờ. Christopher đang tự hỏi không hiểu có phải ráng sức nhiều lắm nếu muốn tự mình bay lên để đỡ nặng cho bàn chân không thì nó chợt thấy hai bên trái và phải hàng rào cây cối đang tự trượt đi. Hay có thể là hàng rào đang dịch chuyển về phía trước mà bãi cỏ dưới chân họ không hề thay đổi. Khó mà biết được đó là vì gì. Nhưng nó khiến Christopher thấy nôn nao. Nó nuốt nước bọt và cố ngạo nghễ nhìn hàng cây trước mặt.Nhưng trong chưa đầy một giây những cái cây kia không trượt đi đâu nữa để lộ một tràng đất xanh rờn. Một người hiện ra ở đầu kia trảng đất, một người cao to đồ sộ đang thơ thẩn đi về phía họ.
Tacroy hơi nghẹn:
-Đó là Dright.
Christopher nheo mắt để tập trung nhãn lực phù thuỷ và nhìn những hàng cây trượt đi tách sang hai bên hơn nữa. Cái này khiến Christopher nhớ đến cách nó vẫn chơi trò rẽ cây trên đường Trumpington. Nó thấy lúc này Dright đang làm như vậy. Để có thể làm phép thuật trong thế giới này dường như người ta phải làm hơi chệch đi so với cách làm ở các thế giới khác, mọi thứ hơi gập lại và lăn tăn giống như khi ta nhìn tác phẩm của mình qua một quả cầu thuỷ tinh không nhẵn. Christopher không biết liệu mình có thể làm nổi như thế không.
-Tôi không hiểu rõ cái phép thuật lạ lùng này lắm – Gabriel thở dài.
Trong khi Dright thơ thẩn đi đến gần hơn chỉ Christopher cố cắn môi để nén một nụ cười vui sướng trước ý nghĩ lần này nó đã hiểu ra nhanh hơn Nữ thần. Lúc này, cây cối đã dạt hẳn sang bên để lộ một bãi cỏ hình tròn đầy ánh nắng mặt trời xanh biếc. Dright đã đến gần đủ để cả bọn thấy rõ ông ta ăn mặc rất giống Christopher, ít ra cũng là hai mảnh da sư tử đeo lủng lẳng đầy những đồ trang trí sáng choang kêu lanh canh. Mái tóc quăn tít và hàm râu quai nón xơ xác đều bạc trắng. Trên đầu những ngón chân màu nâu mịn màng có đeo nhẫn.
-Trông hắn ta giống như một trong những vị thần rất độc ác – cái vị thần đã ăn thịt chính con mình ấy – Gabriel nói giọng trong trẻo và lo lắng.
Christopher phải cắn môi nếu không sẽ bật cười mất. Nó bắt đầu thích phiên bản này của Gabriel. Đến khi nén được cơn cười thì trước mặt nó đã là Dright, đứng ngoài hàng rào chỉ cách nó vài mét. Ông ta đang nhìn có vẻ ngờ vực. Nữ thần và Gabriel đang đứng phía sau hàng rào, vẫn bị cầm tù và trông có vẻ hơi đần độn. Tacroy ngồi dưới đất cố không để cho người ta nhìn thấy.
Christopher hất hàm và ngước nhìn vào mặt Dright. Gương mặt nâu nhẵn nhụi không hề biểu lộ bất cứ một điều gì. Nhưng Christopher vẫn nhìn trừng trừng, cố nhìn rõ con người hắn ta qua bề ngoài kín bưng. Cái cảm giác Dright vô cùng khác với mình, và vô cùng cao quý khiến trong khoảnh khắc nó cảm thấy mình giống như một con sâu. Rồi nó nhớ lại tảng băng hà cách đây nhiều năm ở Dãy Bảy mà Tacroy nói là khiến anh ta nhớ đến hai người. Christopher biết một trong hai người đó ắt là Dright. Giống như tảng băng hà, Dright lạnh lẽo và cao và quá cổ lỗ với những kiến thức cổ xưa mà người thường ngày nay không thể nào hiểu được. Mặt khác, người thứ hai khiến Tacroy nhớ đến tảng băng hà đó là Cậu Ralph. Christopher nhìn kỹ xem Dright có dấu hiệu gì giống Cậu Ralph không. Vẻ mặt giả tạo của Cậu Ralph không mấy giống với bộ mặt to lớn của Dright, nhưng Dright cũng có vẻ không thành thật lắm. Christopher có thể nói rằng Dright sẽ lừa đảo và dối trá nếu cần, cũng giống như Cậu Ralph, nhưng nét chính khiến hai người rất giống nhau là cả hai đều ích kỷ kinh khủng. Cậu Ralph sử dụng người ta. Dright cũng thế.
-Mi là con gì? – Dright hỏi. Giọng hắn trầm và khinh khỉnh.
-Ta là Dright – Christopher đáp – Dright của thế giới Mười hai A. Từ Dright ở đó có nghĩa là Chrestomanci, nhưng giá trị cũng giống thế - Chân Christopher bắt đầu run lên vì lời nói dối trắng trợn đó. Nhưng Tacroy đã nói rằng Dright chỉ kính trọng một điều đó là lòng tự hào. Nó cố giữ cho đầu gối cứng đơ và làm vẻ mặt cao ngạo
Không thể biết được Dright có tin lời Christopher hay không. Hắn không trả lời và nét mặt kín bưng. Nhưng Christopher có thể cảm thấy Dright tung những sợi tóc xoắn sang bên, lay động phép thuật của số Mười một, thử thách nó, sờ lên nó để xem pháp lực của nó là gì và điểm yếu của nó là gì. Christopher cảm thấy mình gồm toàn những điểm yếu. Nhưng nó cảm thấy hình như vì phép thuật ở đây quá đặc biệt nên nó không hề biết ở đây pháp lực của mình sẽ thế nào, và như vậy Dright cũng không thể biết được.
Bãi cỏ đàng sau Dright bắt đầu đông người. Lúc đầu không có họ ở đó nhưng bây giờ thì rất đông, một đám đông đầu trắng phếu, da nâu và đeo đủ thứ lông thú, từ những mảnh da nhỏ thắt ngang thắt lưng cho đến những chiếc áo choàng da gấu dài. Hình như Dright đang nói:
-Nếu thích thì mi cứ tự xưng là Dright, nhưng cứ thử nhìn phép thuật ta có mà xem.
Từng người trong đám đông nhìn Christopher trừng trừng đầy thách thức và thù nghịch. Christopher cũng làm bộ mặt thách thức và thù nghịch như thế và trừng trừng nhìn lại. Và nó nhận ra mình đã quá quen khi đeo bộ mặt này. Trong suốt thời gian sống ở Lâu đài nó toàn mang vẻ mặt như vậy. Điều đó khiến nó giật mình và không vui vì hoá ra nó vẫn đáng ghét khủng khiếp hệt như những người ở số Mười một này.
-Mi đến đây làm gì? – Dright hỏi.
Christopher gạt cơn bàng hoàng đi. Nếu thoát khỏi được nơi này mình sẽ cố gắng tử tế hơn, nó nghĩ, rồi thận trọng tập trung nhớ lại những lời Tacroy dặn nó tốt nhất là nên làm gì,
-Ta đến để lấy lại một thứ của mình – nó nói – Nhưng trước hết, ta muốn giới thiệu cho đồng nghiệp của ta đã. Asheth Sống này, đây là Dright của thế giới Mười một.
Túm lông đà điểu trên đầu Nữ thần rung rinh bước tới gần hàng cọc nhọn và cúi đầu duyên dáng. Một thoáng lay động trên nét mặt Dright cho thấy hắn ta rất ấn tượng khi thấy Christopher thật sự có thể đem cả Asheth Sống. Nhưng mặc dù thế Nữ thần vẫn đứng sau hàng rào.
-Và dĩ nhiên ông đã biết người của ta đây, Mordecai Roberts – Christopher nói oai vệ, cố buông câu đó ra như một điều tự hào của mình.
Dright không nói gì. Nhưng lúc này phía sau hắn mọi người đã ngồi cả xuống. Với điều đó dường như Dright muốn nói:
-Tốt lắm, mi ngang hàng với ta nhưng ta muốn nói rằng số thần tử của ta nhiều hơn của mi hàng ngàn lần – và người của ta tuân theo những ý muốn nhỏ nhất của ta.
Christopher rất kinh ngạc thấy mình đã giành được thế ngang hàng này. Nó cố dẹp nỗi kinh ngạc bằng cách quan sát đám người. Một vài người đang nói cười với nhau, mặc dầu nó chẳng nghe thấy gì cả. Một vài người khác đang nấu thức ăn trên những quả cầu lửa ma quái xanh lè nho nhỏ chắc họ dùng thay lửa. Có rất ít trẻ con. Christopher nhìn thấy hai ba đứa đang ngồi bình thản không làm gì. Mình ghét phải sống ở thế giới Mười một này – Christopher nghĩ – Chán gấp trăm lần cuộc sống ở Lâu đài.
-Điều gì đã khiến mi lạc vào thế giới của ta? - cuối cùng Dright nói.
Cuối cùng cũng vào việc đây, mặc dù Dright đang cố làm ra vẻ đó chỉ là vì Christopher sơ suất. Christopher mỉm cười lắc đầu tỏ ý cho câu nói của Dright chỉ là một câu đùa:
-Có hai điều – Christopher nói – Thứ nhất, cám ơn ông đã giúp thu thập tất cả các mạng sống của Gabriel de Witt giùm ta. Điều đó khiến ta đỡ được rất nhiều phiền hà. Nhưng có vẻ như ông đã ghép các mạng đó lại với nhau không đúng cách và đã làm cho Gabriel trở thành một thằng bé.
-Ta sắp xếp thành dạng nào cho dễ giải quyết nhất – Dright nói. Giống như mọi điều hắn nói ra, câu này dường như ngụ ý rất nhiều.
-Nếu như ông nghĩ là rất dễ giải quyết thằng bé này thì ông lầm đấy. Với những thằng bé của thế giới A thì chẳng dễ chơi tí nào đâu – Christopher nói.
-Cả bọn con gái cũng thế - Nữ thần nói to – Và ở đâu cũng vậy.
Dright hỏi:
-Gabriel de Witt là thế nào với mi?
-Giống như cha với con – Christopher đáp. Rất tự hào với cách mình đã thận trọng không nói ra Gabriel là ai, nó liếc nhìn Tacroy. Tacroy vẫn ngồi cuộn tròn thu lu nhưng Christopher nghĩ là hình như đầu anh khẽ gật.
-Mi vừa đòi de Witt – Dright nói - Hắn có thể sẽ là của mi, tuỳ theo sau đây mi nói gì.
Hàng rào vây quanh ba người kia trượt đi và trôi ra xa cho đến khi mất hút, giống như cây cối lúc nãy.
Gabriel có vẻ bối rối. Nữ thần vẫn đứng nguyên tại chỗ, rõ ràng là rất hoài nghi. Christopher bình thản nhìn Dright. Khó mà tin được mọi chuyện lại có thể tốt đẹp như thế.
-Điều thứ hai ta phải nói là về người này của ta, thường được gọi là Mordecai Roberts. Ta biết hắn trước đây là người của ông, vì thế ông vẫn nắm giữ linh hồn của hắn. Nhưng vì giờ đây hắn là người của ta, vậy ông có thể trả linh hồn hắn cho ta không?
Đầu Tacroy hất lên, anh nhìn Christopher vẻ hoảng hốt và khủng khiếp. Christopher không nhìn anh. Nó biết điều này có thể khiến nó khó may mắn hơn, nhưng nó vẫn luôn muốn thử tìm cách lấy lại linh hồn của Tacroy. Nó dậm bàn chân đau nhức và đứng dạng ra, khoanh tay trên đám áo lông thú và đồ trang sức, cố mỉm cười với Dright tựa như đang đề nghị một điều hết sức thông thường trong bất cứ thế giới nào.
Dright không hề tức giận hay ngạc nhiên. Đó không chỉ là kiềm chế hay kiêu hãnh. Christopher biết Dright đã chờ đợi nó đề nghị như vậy và ông ta không bận tâm nếu nó biết là ông ta chờ đợi. Đầu óc nó làm việc ráo riết. Dright đã để cho bọn nó đến thế giới Mười một một cách dễ dàng. Hắn làm ra vẻ chấp nhận Christopher ngang hàng với mình, và nói là nó có thể đem linh hồn Tacroy về. Điều đó có nghĩa là Dright chờ đợi một điều gì khác, một thứ gì mà hắn ta thật sự muốn.
-Nếu một kẻ trong bộ lạc của ta đã nhận là người của mi thì chắc mi phải biết tên linh hồn của nó chứ? – Dright nói.
-Phải –Christopher nói – Tên hắn là Tacroy.
Vẻ mặt của tất cả những người ngồi phía sau Dright khiến Christopher chú ý. Tất cả đều bừng bừng phẫn nộ. Nhưng Dright chỉ nói:
-Tacroy đã làm gì để trở thành người của mi?
-Hắn đã vì ta nói dối suốt cả một ngày trời. Và người ta đã tin hắn – Christopher nói.
Âm thanh thật sự đầu tiên vang lên ở đây, trong số những người đang ngồi kia. Đó là tiếng xì xào lầm rầm trong họng. Hiểu ra? Chấp nhận? Dù là gì đi nữa thì Christopher cũng hiểu là nó đã làm đúng. Như Tacroy đã nói, người ở đây đương nhiên sẽ nói dối vì Dright của họ. Và nói dối suốt cả một ngày trời mà làm cho người ta tin được càng chứng tỏ một lòng trung thành tuyệt đối.
-Vậy thì hắn có thể là của mi, nhưng với hai điều kiện – Dright nói – Ta đưa ra hai điều kiện bởi vì mi xin ta hai thứ. Điều kiện thứ nhất, dĩ nhiên là người đã biết tên linh hồn của người của bộ lạc ta – Hắn làm một cử chỉ bằng bàn tay nâu mịn khoẻ mạnh.
Một chuyển động rất khẽ ở một phía rừng khiến Christopher để ý. Nó nhìn và thấy nhiều thân cây mảnh dẻ đang im lặng đổi tới. Khi chúng dừng lại, một dải cỏ xanh mướt dẫn thẳng đến khung Cổng hình vuông. Cổng nằm cách đó khoảng năm mươi feet. Dright đang muốn nói bọn họ có thể ra về sau khi đã thực hiện ý muốn của hắn.
-Trên đường có một khối phép thuật khổng lồ của bọn chúng – Nữ thần thì thầm.
Gabriel nghển cổ nhìn cái Cổng có vẻ khao khát lắm và nói:
-Phải, giống như treo củ cà rốt trước mũi con lừa thôi mà.
Tacroy chỉ rên lên và gục đầu xuống đầu gối.
Trước mặt Christopher người ta đang xách nhiều thứ tới và xếp thành một hình chữ thập to tướng. Mỗi người – đàn ông hoặc đàn bà – xách hai hoặc ba thứ đến ném phịch vào hàng rồi nhạo báng nhìn nó. Christopher nhìn những thứ đó. Một số màu đen, một số nâu, một số thì trắng hay sáng ngời. Christopher không rõ đó là những pho tượng hay một thứ gì đó được nấu chảy và đúc thành những hình thù đặc biệt. Có những cái trông rất giống người, có những cái lại chẳng có hình thù và không hề có ý nghĩa gì. Nhưng những vật liệu làm nên chúng lại có rất nhiều ý nghĩa. Bụng Christopher quặn lên và nó thấy rất khó khăn mới giữ được vẻ ngạo nghễ trong khi nhận ra tất cả những thứ kia toàn bằng bạc.
Khi trên bãi cỏ đã có khoảng một trăm cái đồ vật, Dright vẫy tay bảo mọi người dừng không đem vào nữa.
-Hãy chọn lấy linh hồn của Tacroy giữa số linh hồn của người của ta.
Christopher khổ sở bước dọc hàng người cong cong, hai tay chắp sau lưng để khỏi run và để những đồ trang trí của Beryl khỏi kêu lanh canh. Nó cảm thấy mình giống như một Đại tướng đang đi duyệt một đội quân yêu tinh bằng kim loại. Nó duyệt hết hàng quân, từ trái sang phải nhưng không thấy cái nào có ý nghĩa gì với mình. Hãy sử dụng nhãn lực phù thuỷ - Christopher tự nhủ - và bắt đầu đi sang cánh phải, lại bắt đầu từ đầu. Cũng có thể có thể sử dụng nhãn lực phù thuỷ đối với những vật bằng bạc, chỉ cần nó đừng chạm vào đó.
Christopher bắt mình phải nhìn vào những vật kia bằng nhãn lực phù thuỷ. Thực sự là cả một cố gắng khi phải nhìn bằng phương pháp ấy dưới tác dụng của làn sóng xô lệch phép thuật của thế giới Mười một. Và đúng như Christopher e ngại, mọi vật giống nhau như hệt, kệch cỡm, chẳng có ý nghĩa gì. Nó biết nhãn lực phù thuỷ của mình vẫn đang hoạt động. Nó có thể nói rằng nhiều người trong số những người ngồi trên bãi cỏ kia thật sự không ngồi ở đó. Họ đang ở phần kia của khu rừng bận rộn những kế hoạch khác của Dright và chỉ một phần có mặt ở đây theo lệnh của Dright mà thôi. Nhưng nhãn lực phù thủy của nó không có tác dụng với những đồ bằng bạc.
Vậy nó có thể nói thế nào đây? Christopher vừa đi dọc hàng người vừa nghĩa. Mọi người nhạo báng nhìn nó và Dright ngạo nghễ quay đầu nhìn theo khi Christopher đi qua. Tất cả bọn họ đều khó chịu, thảo nào linh hồn họ giống như những cục bạc vậy – Christopher nghĩ. Duy nhất chỉ có Tacroy là đáng mến. À, linh hồn Tacroy kia rồi! Nó nằm ở phía bên trái. Trông cũng không hề giống người, nhưng trông nó đáng mến, đáng mến hơn những linh hồn khác tới năm chục lần.
Christopher vẫn tiếp tục đi tới, làm như chưa nhìn thấy. Nó tự hỏi không hiểu điều gì sẽ xảy ra nếu nó nhặt lấy cục bạc và mất hết sạch pháp lực. Chỉ có thể trông cậy vào Nữ thần. Christopher hy vọng cô nhận ra điều đó.
Chắc hẳn vẻ mặt Christopher thay đổi. Dright biết nó đã tìm thấy được đúng linh hồn phải tìm, ngay lập tức hắn bắt đầu giở trò lừa đảo đúng như Christopher biết trước hắn sẽ làm. Dãy linh hồn đột nhiên dài ra đến hàng dặm và linh hồn Tacroy nằm tít tận đàng xa. Và tất cả đều thay đổi hình dạng, tan ra thành một thứ dung dịch rồi biến thành thành một hình thù mới. Rồi, với một xao động nhỏ, tất cả trở lại như cũ. Ơn Chúa! Christopher nghĩ. Nữ thần đây mà! Christopher nhìn chăm chăm vào linh hồn nọ, nó ở rất gần. Christopher chúi tới và nhặt lấy nó. Tay vừa chạm tới Christopher đã cảm thấy yếu ớt, nặng trĩu và mệt. Nó cảm thấy như đang khóc, nhưng vẫn nhặt được linh hồn đó lên. Không còn nghi ngờ gì nữa, Nữ thần đang nhìn chằm chằm vào mặt Dright, hai tay giang thẳng. Christopher rất ngạc nhiên. Ngay cả không có pháp lực nó vẫn nhìn thấy hai cánh tay mờ ảo của Nữ thần đang mọc ra ở bên dưới.
-Các nữ tu dạy tôi rằng lừa đảo là quá hèn hạ - Nữ thần nói – Tôi cứ tưởng ông rất kiêu hãnh nên không thể hạ mình lừa đảo.
Dright hạ mắt nhìn xuống Nữ thần:
-Ta chẳng biết luật lệ nào sất – hắn nói.
Không có pháp lực cũng giống như có một loại nhãn lực phù thuỷ khác, Christopher nghĩ. Lúc này nó thấy Dright nhỏ hơn và gần như không hề oai vệ. Có những nét giả tạo mà nó đã thấy trên mặt cậu Ralph. Vẫn còn sợ cứng người nhưng giờ đây đã nhìn ra như vậy Christopher bắt đầu thấy dễ chịu hơn.
Trong khi Nữ thần và Dright vẫn trừng trừng nhìn nhau, Christopher yếu ớt lê về phía Tacroy.
-Của anh đây – Christopher dúi pho tượng vào tay Tacroy. Tacroy loạng choạng quỳ trên một bên chân, có vẻ như không thể nào tin nổi. Hai tay anh ấp lấy linh hồn mà run lên bần bật. Những móng tay và mạch máu chợt trắng xoá như bạc. Một giây sau, mặt anh cũng sáng bừng như bạc theo. Rồi vẻ bừng bừng nhạt đi, mặt Tacroy trở lại gần như bình thường, có điều có một thứ hào quang nào đó khiến anh lại giống với một Tacroy mà Christopher vẫn gặp ở Chỗ Trung Gian.
-Bây giờ tôi thật sự là người của cậu – Tacroy nói và khẽ cười, cái cười giống như một tiếng thổn thức - Cậu có thể thấy vì sao tôi không thể cầu hôn Rosalie. Nhìn Dright kìa!
Christopher quay phắt lại và thấy Nữ thần đang quỳ, trông cô vô cùng hoảng sợ. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Dright có hàng ngàn năm kinh nghiệm.
-Để cho cô ấy yên! – Christopher nói.
Dright chòng chọc nhìn Christopher một lúc. Christopher cảm thấy rõ thứ phép thuật kỳ dị méo mó đang cố gắng bắt cả nó quỳ xuống. Rồi cảm giác đó chấm dứt. Dright vẫn không lấy được từ Christopher thứ nó muốn.
-Bây giờ ta chuyển sang điều kiện thứ hai – Dright điềm đạm nói – Ta là người biết điều. Mi đến đây xin bảy mạng sống và một linh hồn. Ta cho mi những thứ đó. Đổi lại, ta chỉ yêu cầu một mạng sống mà thôi.
Gabriel nói”
-Tôi còn dư mấy mạng sống đây. Nếu như vậy có nghĩa là ra khỏi được đây…
Đây chính là cái Dright muốn, Christopher nghĩ. Hắn vẫn nhằm để có được mạng sống của một người có chín mạng, được trao cho một cách tự nguyện, có thế thôi. Nếu Christopher không liều đòi hỏi linh hồn của Tacroy thì hắn cũng sẽ đòi một mạng sống để trả lại tự do cho Gabriel. Trong một giây Christopher nghĩ có thể bọn nó sẽ để cho Dright lấy bớt một mạng sống của Gabriel. Dẫu sao thì ông ta cũng có những bảy mạng, và một mạng nữa đang nằm ẻo lả trên sàn nhà ở Lâu đài. Rồi Christopher nhận ra đó là một việc nguy hiểm nhất mà nó có thể làm. Điều đó sẽ cho phép Dright nắm giữ Gabriel cho đến khi nào những mạng sống kia của Gabriel còn tồn tại- giống như nó đối với Tacroy. Dright muốn khống chế Chrestomanci, cũng giống như Cậu Ralph muốn khống chế Christopher. Bọn họ không dám cho Dright một trong những mạng của Gabriel.
-Thôi được – Christopher nói. Lần đầu tiên nó thành thật biết ơn Gabriel đã đảm bảo để mạng thứ chín của nó được an toàn cất giữ trong két sắt của Lâu đài – Như ông thấy đấy, ta vẫn còn hai mạng. Ông có thể lấy một trong hai mạng đó. Bởi vì nếu ông lấy nhiều hơn một mạng thì sẽ giết chết ta và khiến thế giới của ta có quyền trừng phạt mi – Christopher nói các điều kiện thật rõ ràng bởi vì nó biết Dright sẽ lừa đảo ngay nếu có thể - Một khi đã có mạng đó trong tay thì các điều kiện của ông đã được thoả mãn và ông phải để cho cả bốn người chúng ta đi qua Cổng để trở về thế giới A.
-Đồng ý – Dright nói. Hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt cũ nhưng Christopher có thể nói rằng hắn đang thầm cười khúc khích và sướng mê tơi. Hắn nghiêm trang bước tới chỗ Christopher. Christopher gồng mình lên và mong rằng sẽ không bị đau lắm. Thực tế cái đau rất nhẹ khiến Christopher gần như giật mình. Một giây sau Dright lùi lại, một hình người trong suốt ẻo lả đung đưa trong tay hắn. Hình người đó đeo một tấm da hổ mờ mờ và một cái vành bằng vàng sáng mờ mờ trên cái đầu trong suốt.
Christopher dùng toàn bộ sức lực còn lại hoá phép gọi lửa đến hình người đó, mạnh và xéo và lung linh. Lửa là thứ mà Dright không dùng đến. Nó biết đó là thứ có thể xoá sạch hàng ngàn năm kinh nghiệm. Christopher nhẹ người khi thấy Nữ thần cũng tính toán hệt như thế. Christopher thoáng nhìn thấy cô với cả bốn tay dang rộng, dập ngay lửa khi nó vừa gọi lên.
Ngay lập tức mạng sống thứ bảy của Christopher nhảy vào lửa. Dright bíu lấy vai cái mạng trong khi nó cháy bùng lên, cố dập lửa. Nhưng Christopher đã tính toán đúng. Điểm yếu của Dright chính là phép thuật với lửa. Những cố gắng của hắn chiến đấu với bùa lửa chậm và ngần ngừ. Nhưng hắn vẫn cố, và bíu lấy vai cái mạng cho đến khi đành phải buông ra nếu không sẽ bị mất cả hai tay. Đến lúc này vạt trước chiếc áo choàng lông sư tử của hắn cũng bén lửa. Trước khi ngã vật xuống cỏ thành một đống ngùn ngụt khói Christopher thoáng thấy Dright cố đập lia lịa vào áo và ho sặc sụa vì khói. Còn tệ hơn lúc bị con rồng đốt cháy. Christopher đau đớn đến cực độ. Nó không hề biết có thể bị đau chứ đừng nói là đau đớn khủng khiếp đến thế này.
Tacroy xốc Christopher dậy và vắt nó lên vai bằng động tác của một lính cứu hoả và lao đến Cổng. Mỗi bước chân làm Christopher nảy lên và mỗi cú nảy là một sự tra tấn. Nhưng đôi mắt ướt nhoè của Christopher nhìn thấy ít nhất có đến ba bàn tay của Nữ thần nắm cánh tay Gabriel và lôi ông đến Cổng bằng một thứ hỗn hợp vừa pháp thuật vừa bắt buộc. Cả bọn đến được Cổng cùng một lúc và lao qua. Christopher vẫn còn đủ tỉnh táo để huỷ bùa và đóng sập cảnh Cổng phía sau bọn họ.
Đại Pháp Sư Kế Vị Đại Pháp Sư Kế Vị - Dyanna John Đại Pháp Sư Kế Vị