Chương 20
arilyn đầu độc bằng mồ hôi, ít ra cũng là điều cô nói. Cô bắt tay các khách hàng:
- Cái chết gửi lời chào ông.
Một tên thanh niên ốm o ra vẻ lanh lợi, người khách hàng duy nhất trong cửa hiệu và đối diện cô, ngạc nhiên: “Chỉ có thế thôi sao? Cô nghĩ như thế đã đủ à?” trong khi đó con gái họ Tuvache luồn những ngón tay phải của cô vào trong một găng tay bằng len tổng hợp để lòng bàn tay tiết mồ hôi:
- Đủ chứ, đủ chứ, - cô trả lời chắc chắn. - Mồ hôi giết người của tôi sẽ thấm qua những lỗ chân lông của ông và ông sẽ sớm...
Người khách yêu cầu:
- Tôi không thể có một nụ hôn nhẹ từ Thần Chết được sao?
- Thôi, một nụ hôn nhỏ cũng được.
Cô nghiêng người rồi in lên trên má anh ta dấu vết gợi cảm của son môi. Người khách hàng tỏ vẻ thất vọng:
- Nhưng tôi muốn nói là ở đây, hôn trên miệng, bằng lưỡi, với tuyến nước bọt như cô làm trước đây... Như thế sẽ chắc hơn.
- À không, cái đó hết rồi!... - Cô gái tóc vàng đầy đặn đứng dậy trên ngai vàng của mình trong bộ đầm kim tuyến, - vì giờ tôi đã đính hôn với người gác nghĩa địa, cô thú thật, mặt ửng đỏ, và nhấp nháy hàng mi giả cong vút trên đôi mắt được trang điểm rất kỹ của mình.
Người kia tự nhủ cuộc đời mình thật là “không bao giờ gặp may” và đi ra tính tiền:
- Giá bao nhiêu?
- Mười hai euros-yens.
- Mười hai à? Ôi trời, có người kiếm tiền thật dễ dàng... Chỉ có cái bắt tay và thế là kiếm được mười hai euros-yens.
- Đúng thế nhưng sau đó ông sẽ chết, - ông Tuvache giải thích.
- Tôi hi vọng như thế! Với cái giá như vậy...
Và người khách hàng thất vọng với mọi chuyện bước ra về dưới những ống sắt của bộ xương kêu leng keng ở cửa. Ông bố, cảm thấy hơi gượng gạo, lắc đầu. Đúng mười bảy giờ. Trên chiếc đồng hồ cúc cu, nhân vật Thần Chết bằng gỗ đoạn bị cụt đầu và bị hư hỏng, đang bị kẹt giữa hai cánh cửa phía trên mặt đồng hồ, nấc lên một tiếng “Cúc!” và lắc lư lưỡi hái cắm vào quả táo thối.
Mishima ngẩng đầu lên và bình luận:
- Nực cười... Dù sao ở cửa hiệu này không còn cái gì ra cái gì nữa.
Đài phát thanh bật: “Thảm họa! Chính quyền tỉnh thề sẽ tấn công khủng bố bằng lực lượng đặc công tự sá...”, ông tắt đài: “Cái đài này cũng bắt đầu làm mình bực bội.”
- Kìa anh yêu, chính anh đã muốn lên chương trình cái đài như vậy để nó tự động mở vào giờ tin tức và tự tắt khi chuyển sang bài hát và chương trình tạp kĩ kia mà. Anh đã từng nói để cho những...
Lucrèce lo lắng và ngồi ở két tính tiền, cắn lưỡi và bẻ các ngón tay lộ rõ căng thẳng vì bà muốn nghe tiếp tin tức để biết chuyện gì đang xảy ra.
Chồng bà, dù hói một nửa nhưng vẫn đẹp trai như Hoàng đế La Mã, đang theo dõi Marilyn ở cuối cửa hiệu, tay đeo găng len tổng hợp, đang lật cuốn tạp chí phụ nữ một cách hời hợt ở quầy hàng tươi:
- Những gì chúng ta đang làm thật không trung thực. Ông bà tổ tiên anh chắc xấu hổ chỉ còn nước chui lại xuống mồ. Thêm vào đó bây giờ chúng ta bán những mặt nạ hài carnaval nữa... Cửa hiệu này vốn rất đáng sợ giờ ngày càng giống một cửa hiệu bán đồ hài kịch và những thứ tiêu khiển.
- Nhưng không phải thế, chúng giúp cho người ta chết vì sợ...
- Thôi đủ rồi, Lucrèce! Chúng làm ai chết vì sợ? Một bà bệnh tim vừa xuất viện, chúng gây ấn tượng với người gác nghĩa địa chết nhát, còn lại thì... Em cũng biết rõ như anh, họ sẽ mua những mặt nạ đó để chọc cười mọi người trong bữa tiệc sinh nhật.
- Có thể họ sẽ chết vì cười bể bụng khi thổi nến...
- Đúng rồi, em lúc nào cũng có lí mà! Và em cứ nghĩ anh không hề biết chuyện em lựa những viên kẹo qua ánh sáng cửa sổ, ngay khi anh quay lưng đi... Anh dám chắc không còn lấy một viên kẹo độc nào trong hũ này. Khi anh đi xuống hầm, anh nghe em tặng cho lũ trẻ từng đống kẹo và chùi nước mắt chúng bằng khăn mùi soa. Anh nghe em nói với bọn chúng: “Tất cả sẽ ổn thôi. Các cháu về nhà kẻo bố mẹ lo.” Thế đấy, mọi thứ đã đảo lộn và em cũng thế, em cũng hành xử không như trước nữa, Lucrèce đáng thương của anh! Anh biết từ khi nào mọi chuyện lại thay đổi như thế. Nhưng tại sao chúng ta lại muốn thử nghiệm bao cao su bị lủng đó chứ?! Cái gì dán trên két tính tiền trước mặt em vậy?
- Một tấm bưu thiếp của Alan em vừa nhận sáng nay... - Bà mẹ run rẩy trả lời.
- Đưa xem. Nó đã chọn hình ảnh gì đây? Một quả bom nhiều màu sắc, tốt... à mà dĩ nhiên rồi, nó phải vẽ một cái nụ cười trên đó!!!
- Vậy à?
- Em không nhìn thấy sao Lucrèce? Trước đây em đã để ý ngay... - Mishima tiếp tục nói, tay cầm tấm bưu thiếp, đi xuống hầm về phía bao xi măng để đúc những viên gạch dùng để chết đuối hoặc nhảy lầu. - À! Cái thằng nhóc đó, anh hi vọng họ sẽ biết dạy dỗ nó... hoặc nó sẽ trở thành một kẻ tử vì đạo.
Lucrèce cắn móng tay và nhìn xa xăm về phía trước...
Cửa Hiệu Tự Sát Cửa Hiệu Tự Sát - Jean Teulé Cửa Hiệu Tự Sát