Chương 20
hương 20: Vấp. Ngã. Gượng dậy. Phủi phủi đầu gối và lầm lũi bước đi.
Lúc ngã, cái đau vẫn là thứ đầu tiên vồ chụp lấy ta. Rồi phải dậy ngaysau đó khi ý thức được nếu ta không bước tiếp, sẽ mãi mãi bị bỏ lại.Chẳng bàn tay nào kéo ta dậy hay đợi ta lành vết thương …Cuộc sống, aimà không phải lăn về phía trước?
*
Trong im lặng,trong những ngỡ ngàng ôm choàng lấy mình, Đông Vy gạt nhẹ bàn tay đangchạm vào tóc rối. Nụ cười đậu trên đôi môi xinh xắn, khẽ thì thầm:
- Tìm thấy anh rồi!
Bất ngờ thêm bất ngờ sẽ tạo choáng!
Khi tìm kiếm bóng dáng nhoè mờ giữa mênh mông bóng người, niềm hy vọngcủa cô cạn dần theo thời gian. Cô từng nghĩ, mỗi sự sắp đặt của địnhmệnh đều có riêng nguyên cớ của nó.
Cô không tìm được anh, cónghĩa anh bớt đi một người luôn sẵn lòng vì anh nhưng biết đâu, sẽ lạilà người gieo cho anh rắc rối.
Cô không thích hợp để xuất hiệntrước anh, tầm thường của cô sẽ vấy bẩn ánh hào quang vây quanh anh.Muốn tìm người về ba năm trước đã bên cô vào lúc cô suy sụp nhất, ngườilà tia sáng dọi thẳng vào địa ngục tăm tối mà cô rơi tõm vào.
Nếu gặp, cô sẽ lặng lẽ theo bước anh của hiện tại.
Còn nếu anh mãi là chấm màu tươi sáng mất hút trong bức tranh xám xịttái hiện cuộc sống này, cô sẽ vẫn hướng về anh bằng những ý nghĩ tươiđẹp nhất.
Nhưng cô đâu thể ngờ, tên anh lại bị cô xếp xó vàothùng rác của trí nhớ. Minh Quý là ai, xuất sắc thế nào, tài giỏi ra sao, cô đâu hề quan tâm!
Có hay không, những điều quái gở này là định mệnh dạy dỗ tính thờ ơ của cô.
- Em đang tìm anh hả cô bé?
Minh Quý kìm lại mối nghi hoặc, thu về cánh tay cứng ngắc. Tóc cô mềmthật, rõ là êm ái như khi vuốt tấm lông mượt mà của mèo con. Nhưng, côvừa gạt tay anh, vừa từ chối anh …
- Nhím bù xù, em đừng bị vẻ bề ngoài của hắn qua mắt!
Tuấn Dương thô bạo xen vào câu chuyện mà mình đã bị cho ra ngoài lề.Anh đẩy mạnh người đứng chấn trước mặt thay cho lời doạ dẫm:
- Đông Vy thuộc về tôi! Cô ấy thuộc về tôi!
Minh Quý hay Tuấn Dương đều đâu dành tình cảm cho người mới này nhưng sao dễ dàng tuyên bố được như thế!
Rõ ràng là họ có hiềm khích từ trước nên thái độ của Tuấn Dương mới tồi tệ đến thế, họ đang sử dụng cô để công kích lẫn nhau.
Thất vọng đấy nhưng cô đòi hỏi gì nữa, ít ra, vẫn có giá trị để lợi dụng cơ mà …
- Tôi không thuộc về ai hết. Đừng tự tiện khẳng định quyền sở hữu, tôi đâu phải là món hàng!
Cô gái nhỏ ném mạnh đôi giày,vừa xỏ chân vào vừa cười nhạt.
- Em biết anh là Minh Quý, thế là đủ! Còn Tuấn Dương, anh đừng rẻ rúng tôi, tôi giết anh đấy.
Cô gái nhỏ chạy, người cỏn con lẫn vào làn bụi gió khô khốc. Vấp. Ngã. Gượng dậy. Phủi phủi đầu gối và lầm lũi bước đi.
Liên tiếp những hành động này chỉ diễn ra trong thời gian ngắn ngủi, có lẽ, cô đã quá quen nên chẳng cần nhìn lại xem mình đã vấp bởi thứ gì,cơ thể mình có hề hấn ở đâu không …
Cảnh tượng này đặt haichàng trai trẻ trong giây lát im lặng, có lúc, ánh mắt họ chạm nhaucùng chung tia thương cảm.
Minh Quý búng về phía Tuấn Dương câu hỏi có sẵn đáp án:
- Thích Đông Vy rồi hả?
- Im đi. Cậu nên tránh ra ngay lúc đó, hiểu chứ!
Tuấn Dương gào to để che giấu sự bối rối, anh ghét cách đối thủ hiểu rõ về mình.
Ừ, anh thích Đông Vy đấy!
Một cô nữ sinh khác biệt. Qua bề ngoài xuềnh xoàng của cô, những bộtrang phục đắt tiền đã trở nên phô trương. Giữa vô số món ăn đẹp mắt,ngon miệng, cô lại chọn ăn bánh mì đen. Trong khi học viện nổi loạn vớinhững trò hay ho, cô lại sưởi nắng cùng vài cuốn sách …
Lạ nhất, cô gái nhỏ ấy gan góc đến nỗi, đánh anh trên dưới năm lần!
Hạ An đã dò ra tâm tư của anh, Thanh Ngân cũng đã tìm ra vài sơ hở.Anh muốn cảnh báo với nhím con nhưng cứ thấy anh là nấp, lỉnh trốn thậttài tình.
Chiều nay, anh rình mãi mới tóm được, tưởng đã có cơ hội rồi lại bị phá vào giây phút cuối cùng.
- Lần sau, tôi sẽ đấm nát bản mặt đẹp đẽ của cậu đấy!
- Tôi sợ hay sao?
Nét cười gây say người ngưng đọng trên cánh môi mỏng tạo nên lớp vỏthân thiện, ngụy trang cho bản chất thật vốn không hề đơn giản như MinhQuý vẫn luôn thể hiện.
- Tôi thừa sức ném cậu ra khỏi cái học viện này! Chắc chắn đấy!
***
Lúc ngã, cái đau vẫn là thứ đầu tiên vồ chụp lấy ta. Rồi phải dậy ngaysau đó khi ý thức được nếu ta không bước tiếp, sẽ mãi mãi bị bỏ lại.Chẳng bàn tay nào kéo ta dậy hay đợi ta lành vết thương …Cuộc sống, aimà không phải lăn về phía trước?
Đừng mong nhận thương hại, đừng hòng đợi cảm thông khi ta, chỉ là sinh linh bị vứt bỏ.
Tồn tại đấy thôi, nhưng dường như ta trong suốt trước mọi đôi mắt …
Kệ, ta cần gì! Đời nhìn ta là đủ!
Trơ trọi, lạc lõng và cô độc bám theo ta thì sao! Ta nên vui mới phải, bọn chúng cho ta biết, cảm xúc của ta vẫn chưa liệt hẳn. Ngay cả khi, đổ vào đầu ta là trăm ghét bỏ, ngàn lợi dụng, vạn rẻ rúng và triệu coi thường.
Đông Vy này chấp tất!
Thở dốc tới ho khan, cô gái nhỏ e dè gõ cửa, cũng chẳng biết là đến đúng giờ hay không nữa.
Nếu bị đuổi, cô thề là sẽ dùng tiền thầy trả cho tuần qua để mua súng và 2 viên đạn. Bắn chết Tuấn Dương, bắn chết Minh Quý!
Cô gái nhỏ cười thầm, đùa cợt với chính mình vào lúc này thì hơi điên rồ, nhưng hơn là dìm chết mình trong căng thẳng.
Không đáp lời như mọi khi, thầy giám thị đích thân mở cửa chô cô kèm theo tiếng suỵt dài ngoằng.
- Im lặng, bước vào, việc tôi giao để sẵn trên bàn.
- Vâng, thưa …
- Im lặng!
Đông Vy gật lia lịa, đám tóc bù xù được thể tung hất. Chiếc áo len cao cổ như đang siết lấy khiến gương mặt trắng bệch, môi tím nhợt nhạt. Đôi mắt đỏ hoe bởi gió, bụi hay cũng có thể là thứ chất lỏng mang vị mặn. Cô gái nhỏ hệt em búp bê khốn khổ bị vứt xó trong đống đồ chơi cũ rích.
- Khiếp! Uống trà gừng đi, em giống ma chết trôi.
Thầy giámthị đánh giá, giọng nói tuy rất khẽ nhưng vẫn đủ oai nghiêm để cô gáinhỏ đến thẳng ấm nước điện khi vừa đặt giày lên giá đựng.
Bỗng, cô thấy Đinh Hữu Phong …
Tột đỉnh của bất ngờ là biến mình thành người thần kinh bại liệt!
Cô gái nhỏ đứng chôn chân, tái hiện lại màn ngây ngốc của lần đầu nhìnthấy ngồi trong khoang xe xa xỉ, từng milimét mê hoặc từ vầng trán đếnchiếc cằm gọn xui khiến thần trí cô bay biến.
- Ngắm đủ rồi!
Thầy giám thị khẽ nhắc nhở cô trò còn ngẩn ngơ. Lần ấy, cô cũng thế này nên chẳng biết ai là người điều khiển volant.
- Vâng, thưa thầy.
Đông Vy pha cho mình trà nóng, ngồi yên trong góc phòng nhưng tâm tư đã bị xáo tung, mắt tuy nhìn chăm chăm vào đôi tay đang ủ quanh chiếc cốcsứ nhưng vẫn hiện rõ mồn một dáng nửa ngồi nửa tựa vào sofa của Gió Quỷ.
Những gì thuộc về anh, dù nhỏ nhặt như là vằn sọc trên giàycũng sẽ sắc nét hơn theo từng tích tắc.Là cô sở hữu một trí nhớ lạ kỳhay anh đang điều khiển nó bằng nhữngsức hút điên đảo của riêng anh.
Đông Vy cứ nghĩ mãi cho đến lúc da tay phồng rộp.
Cô gái nhỏ bụm miệng ngăn tiếng kêu la, áp tay nóng bừng vào hai má ửng hồng.
Cái đau vẫn luôn khiến người ta tỉnh táo!
Thổi phù phù, uống liền vài ngụm trà cay cay ngọt ngọt, cô gái nhỏ bắt đầu làm việc.
Học viện có cuộc thi vào tuần sau, nhiệm vụ của cô bây giờ là xem thờikhoá biểu của tất cả các lớp thuộc khối 11, 12. Lược bỏ những tiếttrùng để học viện bố trí vài buổi ôn thi.
Công việc nhanh chóng cuốn đi mối quan tâm của cô gái nhỏ, tạm gác lại những ưu tư nhập nhằng.
Cửa kính khép chặt, ngăn cách khoảng ấm áp với gió vút bên ngoài. Nhưhung thần hắc ám, mỗi cơn gió đều lôi đám lá rơi lả tả từ những tán câyrậm. Gió tạt khóm hoa dạt sang một phía, đem những phân tử không khílạnh lẽo len vào, làm run hàng cây trên bệ cửa sổ.
Nhận xong cuộc điện thoại, thầy giám thị dặn dò cô trò nhỏ vài câu rồi với tay lấy chìa khoá xe, nhắc thêm:
- Em làm xong thì cứ về trước.
- Vâng, thầy!
Đông Vy tạm biệt thầy với cái vẫy tay loạn xạ, uống trà đã nguội lạnh.
Vươn mình xua cơn mệt mỏi, cô gái nhỏ đứng hẳn dậy, làm vài động tác thể dục cơ bản.
Định lát nữa sẽ chuyển những chậu cây cảnh đi nơi khác,tránh cây bị lạnh.
Cô gái nhỏ gập người, mười đầu ngón tay vươn thẳng để chạm chân. Tiếp,nổi hứng diễn võ nghệ. Cứ tưởng tượng trước mặt mình là Tuấn Dương, taysẽ liền co thành nắm đấm tung trọn vài cú vào không trung. Chân phốihợp, đá lên đá xuống, miệng còn phụ họa những thanh âm huỵch huỵch gây “ rét người ”.
Cô vốn đã quên bẵng sự tồn tại của người trên ghế sofa, hoặc, cô tưởng rằng người đó … vẫn còn ngủ.
Những vệt sáng xám tro hằn nhẹ tia cười trong đôi mắt khó hiểu, quan sát cô gái nhỏ đang múa may với cái nhếch miệng hờ.
Rất lâu sau, người ấy mới thông báo sự hiện diện của mình qua giọng lạnh.
- Vẫn thường bắt muỗi thế này à? Ồn đấy!
Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ - Linh Boo