Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cấm Tình
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 19
T
hực ra, tôi nên hiểu được, những hành vi kì quái gần đây của Trần Việt Phong chính là dấu hiệu của sự tình bắt đầu biến đổi.
Anh ấy cũng đua xe?
Buổi tối cuối tuần, khi Trần Việt Phong đỗ chiếc xe thể thao trông vô cùng phong cách chờ tôi ngay trước cổng trường, tôi sợ ngây người, ngay cả cử động cũng quên.
Động cơ xe nổ vang thứ âm thanh quái dị, bén nhọn, chói tai!
Đó là một chiếc xe thể thao đã được chỉnh sửa mà tôi rất quen thuộc.
"Tiểu Diệp, lên xe đi!" Các bạn học khác liên tiếp quay đầu nhìn tôi với ánh mắt cực kì hâm mộ, như muốn nhắc nhở tôi đang hạnh phúc đến thế nào, nhưng mà đây không phải là hạnh phúc, không phải!
Việt Phong mở cửa xe cho tôi. Tôi do dự đứng một bên, không đủ can đảm để bước lên.
"Sao vậy, Tiểu Diệp?"
"Sao anh lại..." Tôi nhíu mi, bỗng nhiên nhận thấy Trần Việt Phong đang đứng trước mặt mình thật xa lạ. Hai tháng bên nhau, tôi tưởng rằng mình rất hiểu anh ấy, thực tế lại không phải. Bây giờ Trần Việt Phong chân chính mới thực sự xuất hiện, tôi trở tay không kịp! Chỉ có rối bời!
"Tiểu Diệp, lên xe rồi nói sau!" Trần Việt Phong nhìn những người tò mò đang đứng xung quanh. "Em phải biết rằng, loại xe này sẽ bị người khác chú ý!"
Tôi biết, tôi rất rõ ràng!
Cuối cùng, vì không muốn phiến toái tôi đành bước lên xe của Trần Việt Phong.
Anh thuần thục phát động xe, động tác nhuần nhuyễn làm cho tôi đột ngột nghĩ đến một người, dạ dày... lại bắt đầu những cơn co rút quen thuộc!
Không cần, tôi liều chết túm chặt lấy đệm ghế. Một luồng khí làm cho người ta hít thở không thông dần lan tràn.
"Tiểu Diệp?" Thấy mặt mày tôi xanh mét, Trần Việt Phong quan tâm nhìn tôi, dừng xe lại!
"Chiếc xe này..." Tôi không trả lời mà nhìn quanh bên trong xe một hồi. Đây là một chiếc xe thể thao trị giá đến cả trăm vạn, Việt Phong không có khả năng...
"Là của người khác, một người muốn anh giúp!" Trần Việt Phong nhẹ nhàng bâng qươ nói xong, hừ lạnh một tiếng, ngón tay thon dài bắt đầu nhịp nhịp lên tay lái, lại tựa như đang va chạm vào trái tim tôi. Động tác như vậy khiến đầu của tôi... đau quá!
"Giúp? Giúp cái gì?" Dù trong lòng đã lờ mờ đoán được, nhưng tôi vẫn không thể nào tin nổi.
"Đua xe. Đua xe giúp người ta!"
Quả nhiên là như vậy, thân mình tôi khẽ run lên, mở trừng mắt. Ngay cả ánh mắt của Trần Việt Phong lúc này cũng giống hắn, giống sự cuồng vọng, bất cần của hắn, giống cả... ánh sáng màu hổ phách trong đôi mắt!
"Tiểu Diệp, anh muốn em ngồi bên cạnh anh, nhìn thấy anh chiến thắng!" Vẻ mặt Trần Việt Phong đầy hưng phấn, anh cúi người muốn hôn lên môi tôi.
"Không!" Tôi hoảng sợ đẩy anh ra. Không phải ánh nhìn của Trần Việt Phong, không phải, người này không phải Trần Việt Phong! Không phải anh!
Trần Việt Phong sửng sốt, không nghĩ rằng tôi sẽ phản ứng kịch liệt như vậy, đôi ngươi mị mị, hoang mang nhìn tôi. "Tiểu Diệp?"
"Em... Em bị say xe, em không thể!" Tôi cố gắng bình ổn sự sợ hãi trong lòng. Tôi tự nói với mình, không cần hoảng hốt, Diệp Sương Phi, bình tĩnh mà nói cho rõ ràng, bình tĩnh!
"Vậy sao?" Trong mắt Trần Việt Phong hiện lên sự thất vọng, ngồi lại vị trí lái xe. "Chúng ta đi ăn cái gì trước rồi nói sau!"
Tôi mờ mịt gật đầu.
Xe thể thao lại bắt đầu chuyển bánh trên mặt đường. Những chuyện từ từ xảy đến tôi còn có thể khống chế được. Nhưng những việc đã sớm không thể kiểm soát nổi, tôi còn muốn chặt chẽ nắm trong tay sao?
oOo
Thật là châm chọc, khổng thể tưởng tượng được, hai năm sau, tôi lại đứng ở chỗ này, đứng trong lãnh địa của ác ma!
"Tiểu Diệp, đua xe ở nơi này là tuyệt vời nhất! Em hãy đứng ở đây đợi anh, đợi xem anh giành chiến thắng!" Vẻ mặt Trần Việt Phong đầy hứng khởi, anh nắm lấy tay tôi. Xung quanh có rất nhiều người cũng đang tỏ ra đang phấn khích, túm năm tụm ba thành từng nhóm nhỏ, kêu gào, hoan hô, thảo luận về từng chiếc xe sẽ thi đấu!
Tất cả mọi thứ giống hệt như cảnh tượng trước đây!
Điều khác biệt duy nhất chính là người đang đứng trước mặt tôi, người tôi yêu, Trần Việt Phong!
"Việt Phong!" Tôi cau mày, rất muốn nói với anh rằng tôi không muốn anh đi đua xe, tôi không muốn anh cảm thụ thứ khoái cảm làm cho người ta không thở nổi kia, tôi không muốn!
Nhưng mà, nhưng mà tôi không có can đảm nói ra, tôi không dám đề cập đến, tôi sợ sẽ động vào miệng vết thương đã hằn sâu trong tim.
Vết thương đã khép lại rồi ư? Vậy thì tại sao tôi lại nghe được tiếng nứt vỡ của mạch máu?
"Tiểu Diệp, em yên tâm! Anh sẽ không sao, anh cũng không nỡ để em làm quả phụ đâu!" Thấy tôi lo lắng, Trần Việt Phong vội an ủi, nhẹ nhàng vỗ về hai má của tôi.
Tôi chua xót lắc đầu, lại ôm anh càng chặt. Tôi không muốn, không muốn, Việt Phong, anh đừng đi được không?
"Tiểu Diệp, tặng anh một nụ hôn đi, cầu may cho anh!" Trần Việt Phong nhìn tôi, khoé miệng hơi kéo lên, anh mân mê môi của mình, dáng vẻ giống như một đứa trẻ đang làm nũng.
Lông mày tôi khẽ giãn ra một chút. Tôi nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái, nhưng lại thấy có chút lạnh lẽo!
Trần Việt Phong dường như vẫn chưa thoả mãn, tay anh vươn ra sau gáy tôi, tăng thêm lực ma sát của hai đôi môi, trằn trọc mút vào, đầu lưỡi xoẹt qua khoang miệng tôi, buộc lưỡi của tôi và anh dây dưa.
Thật lâu sau, anh mới buông ra, tôi thở hổn hển, khuôn mặt mắc cỡ đỏ bừng nhìn anh.
"Tiểu Diệp, anh vĩnh viễn cũng không thể buông em ra!" Trong mắt anh là cảm xúc gì đó mà tôi không thể nào nhìn rõ, chỉ loé lên trong nháy mắt, làm cho tôi không hiểu được. Ngay sau đó, anh gắt gao ôm lấy tôi, mạnh bạo, chặt chẽ hơn mọi lần, tựa như muốn đem tôi dung nhập vào cơ thể anh.
"Em... em không thở được... Việt Phong!" Tôi khó nhọc vặn vẹo trong lòng anh.
Trần Việt Phong thở dài, không muốn buông tôi ra. "Ở chỗ này chờ anh!"
Tôi khẽ gật đầu. Lúc Việt Phong rời đi còn phức tạp nhìn tôi một cái. Cái nhìn ấy bao hàm rất nhiều điều mà tôi không rõ, làm cho trái tim của tôi lại càng trở nên rối rắm.
Việt Phong, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?
Tại sao em lại không cảm nhận được trái tim của anh, tại sao anh lại nhìn em như vậy?
Việt Phong ngồi lên xe, tiếp theo lại có hai chiếc xe thể thao khác tiến đến, một chiếc màu bạc, một chiếc màu đỏ sậm.
Tôi khẩn trương đứng một bên nhìn người cầm cờ đứng cạnh đường băng, tiếng gào rú của động cơ xe bắt đầu trở nên cao vút, méo mó.
Tôi giao nắm hai tay thật chặt. Tiếng động cơ nổ sắp vang đến tận mây xanh.
Lá cờ vung lên, cùng với đó là âm thanh bén nhọn khi lốp xe xẹt qua mặt đường. Ba chiếc xe thể thao như mũi tên rời cung, xông thẳng ra ngoài!
Những tiếng gào thét xung quanh tôi còn lớn hơn nữa, tay tôi ngày càng gấp gáp túm chặt lấy rào chắn. Việt Phong!
May mà màn tra tấn này cũng không lâu lắm. Rất nhanh, từ phía dưới núi truyền đến tiếng động cơ xe nổ vang. Mỗi người đều gần như ngừng thở, nhìn ngó xem chiếc xe nào sẽ xuất hiện đầu tiên.
Càng ngày càng gần!
Việt Phong, là xe thể thao màu đen của Trần Việt Phong! Tôi đứng ở chỗ cao nhảy nhót.
Giữa muôn vàn tiếng vỗ tay hoan hô, xe của Trần Việt Phong dẫn đầu phá tan đường băng. Tất cả mọi người đều chạy lên, vây quanh người chiến thắng, tôi căn bản là chẳng thể tiếp cận, đành bất đắc dĩ đứng ở một góc xa, thoáng nhìn thấy một người đàn ông tiến đến chỗ hai chiếc xe thể thao còn lại, hai người kia cũng bước xuống xe đứng cùng nhau.
Trò chơi này, kẻ thất bại không thể tham dự, ba người bọn họ đứng đó, nói gì đó với nhau một lúc, sau đó có người đưa ra một xấp tiền mặt. Tôi nhíu mày, lại là một hồi giao dịch dơ bẩn. Khói thuốc lá còn tràn ngập quanh người bọn họ!
Thua, dù sao cũng thấy buồn phiền, điều này làm cho tôi nhớ lại ngày trước, những kẻ bại dưới tay Đường Diệc Diễm cũng uể oải, ảo não như vậy...
Tôi thở dài ngẩng đầu, đám đông vừa rồi đã bắt đầu tản đi, tôi lại không tìm thấy Trần Việt Phong.
Khẩn trương nhìn xung quanh, tôi muốn tìm Trần Việt Phong, muốn anh ấy dẫn tôi rời khỏi nơi đòi mạng này, nơi tôi cực kì chán ghét!
"Chị dâu... Diệp Sương Phi...?" Tiếng nói sợ hãi không xác định rõ cùng những thanh âm hỗn loạn khác vang lên ngay đằng sau, tiếng nói mơ hồ lại làm cho tôi chết lặng tại đó.
Tôi xoay người, nhịn không được mà hít mạnh một ngụm khí, thân mình bắt đầu loạng choạng. Nhìn gương mặt đang nghi hoặc kia bỗng trở nên kinh hỉ, tôi hoảng sợ ôm ngực. Là Tóc Dài! Là đàn em của Đường Diệc Diễm!
Không!
"Thật là chị sao, chị dâu... À không, Diệp tiểu thư, Lão đại bây giờ..."
"Không!" Tôi xoay người, cuống quýt chạy, căn bản không để ý đến những tiếng la phía sau. Không, sao lại là hắn, sao có thể!
Điều đó không phải nói rằng...
Tôi không dám nghĩ, đầu bắt đầu đau đớn, đau đến mức muốn nổ tung. Tôi ôm đầu chạy, bên tai đều là những tiếng kêu gào khủng bố. Không... không!
Rốt cuộc, tôi ngã nhào xuống. Cơ thể nặng nề đập vào rào chắn. Tôi đau đến nhíu mày. Đau quá! Nước mắt bắt lăn dài!
"Em vẫn cứ không cẩn thận như vậy, đi đường toàn ngã sấp xuống!" Một thân mình vững vàng xuất hiện sau người tôi, tiếng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu. Trong đầu "oành" một tiếng nổ tung, tôi không dám cử động, không dám đứng dậy, lại càng không dám ngẩng đầu!
Một đôi tay từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy tôi, đôi chân đang mềm nhũn của tôi căn bản là không làm gì được, thân mình hoàn toàn dựa vào trong lòng hắn, lưng dán trên lồng ngực kiên cố của hắn. Hắn ôm tôi, xung quanh đều là mùi thuốc lá sang trọng, còn cả hương vị quen thuộc kia nữa!
Tôi nghe được tiếng thở dốc nặng nề của chính mình, để mặc hắn ôm, không dám phản kháng!
Thân mình đã sớm khống chế không được mà phát run, liều mạng tránh né!
Lực đạo ở trên lưng chợt tăng thêm, một đôi môi lạnh lẽo bắt đầu tuần tra tới lui trên cổ tôi, tôi nức nở, ngực không ngừng phập phồng cao thấp, trơ mắt nhìn những sợi tóc màu nâu của hắn hé ra trước mặt.
Hắn thở dài: "Làm sao bây giờ? Anh vẫn không có cách nào buông em ra, Duyệt Duyệt của anh!"
Lời nói của Đường Diệc Diễm tựa như bản án tử hình tuyên phán cho tôi, tôi đông cứng tại đó.Tayhắn bắt đầu luồn vào trong áo tôi, vỗ về chơi đùa, hắn nỉ non: " Mỗi một tấc đều khiến anh nhớ đến phát điên, làm anh đau đớn không thở nồi!"
Hắn xoay người tôi lại, buộc tôi phải nhìn thẳng hai mắt của hắn, đôi mắt màu nâu quen thuộc kia, còn có cả sự điên cuồng trong đó nữa!
"Anh đã tự nói với bản thân mình, không được hỏi thăm tin tức của em! Chỉ cần em không xuất hiện trước mặt anh, anh sẽ buông tha cho em. Nhưng mà bây giờ, em lại đến đây, lại nhớ tới bên người anh!"
"Không..." Tôi cố gắng tìm lại dũng khí của mình, nghẹn ngào lắc đầu, không phải như thế, không phải, tôi không cần, không muốn trở lại như trước! Ánh mắt của Đường Diễm Diễm đã nói cho tôi biết, hắn muốn nhốt tôi, hắn muốn giam cầm tôi!
Không được! Tôi không muốn trở lại địa ngục, không muốn tiếp tục cuộc sống sống không bằng chết đó.
"Đường Diệc Diễm, anh đã nói... nói anh buông tha cho tôi!" Tôi thống khổ kêu lên, cầu xin hắn: "Anh đã nói rồi mà!"
Trong mắt Đường Diệc Diễm hiện lên một tia đau đớn, hắn ôm cổ tôi: "Nhưng mà anh không có cách nào, anh không khống chế được, anh không làm được! Duyệt Duyệt, trở về bên anh, anh muốn em!"
Không! Tôi giãy dụa, liều mạng kháng cự: "Không! Tại sao anh lại nói mà không giữ lời, tôi không muốn!"
Tại sao... hạnh phúc của tôi lại ngắn ngủi như vậy?
"Tôi nghĩ, anh vẫn là nên bỏ đôi tay đang đặt trên người bạn gái tôi xuống đi!" Ngay lúc chúng tôi đang giằng co, một giọng nói trầm thấp chợt vang lên.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cấm Tình
Tử Tử Tú Nhi
Cấm Tình - Tử Tử Tú Nhi
https://isach.info/story.php?story=cam_tinh__tu_tu_tu_nhi