Chương 20
ẹ kính yêu,
Thế là còn không bao lâu nữa hôn lễ giữa mẹ và bác Mặc sẽ được cử hành. Đó là một ngày trọng đại và ngày vui lớn của mẹ. Con thành tâm cầu chúc mẹ được hạnh phúc cho tới hết cuộc đời bên người chồng mới. Bác Mặc sẽ là một người chồng tốt. Bác sẽ thương yêu mẹ và lo lắng cho mẹ. Con tin như thế. Bác sẽ thay con chăm sóc mẹ. Con bây giờ ở cách xa mẹ lắm rồi nên không thể chu toàn chữ hiếu của mình. Con là lính, có trách nhiệm đối với tổ quốc, dân tộc và anh em binh sĩ dưới quyền. Con chỉ xin mẹ hiểu và tha lỗi cho con. Con sẽ cố gắng để có mặt trong ngày hôn lễ của mẹ…
Nước mắt ứa ra từ khóe mắt, Đan Trầm cảm thấy trong hơi văn của con trai chở chất nhiều cay đắng và buồn rầu khởi phát từ sự tuyệt vọng của tình cảm éo le và ngang trái.
- … Từ khi có chút trí khôn, con đã biết mẹ buồn vì cha của con đã bỏ mẹ con mình để chạy theo mộng tưởng của riêng ông ta. Mẹ, bằng tình thương yêu bao la, đã quên đi tuổi thanh xuân, hạnh phúc riêng tư của mình để nuôi nấng và dạy dỗ con trở thành một người công dân tốt của đất nước. Với con, ngoài vai trò của một bậc hiền mẫu mà mẹ đã làm tròn bổn phận; mẹ còn là một '' thần nữ '', và '' người tình tuyệt vời trong mộng tưởng '' mà con dù có đi hết kiếp người cũng không thể tìm được ai thay thế. Mai sau này, dù con có yêu thương ai, dù con có vợ có con, hình ảnh mẹ vẫn chiếm giữ một vị trí lớn nhất trong tâm hồn con. Mẹ là một người đàn bà vĩ đại. Hình ảnh và tình thương yêu của mẹ bất biến, bất khả hủy hoại, bất khả thay thế và con sẽ nâng niu, gìn giữ nó như một niềm tin giúp con vượt qua mọi khó khăn và gian khổ trong đời lính của con.
Con là một đứa trẻ kém may mắn vì không có cha ở bên cạnh từ nhỏ cho đến khi lớn khôn. Con chỉ có mẹ và biết có mẹ. Hai tiếng '' mẹ ơi '' là hai tiếng con đã gọi, đang gọi và gọi nhiều nhất trong đời con...
Đan Trầm bật khóc. Ngồi trên gốc cây sau nhà bên cạnh con rạch nhỏ lừ đừ nước chảy, nàng thấy lại hình ảnh của đứa con trai đang tung tăng bơi lội. Hơi hám thân quen mơ hồ đọng lại thành nước mắt lăn dài, lãng đãng trong không khí sền sệt ẩm mục của buổi chiều sắp mưa. Bây giờ và suốt phần đời còn lại, nàng không, không bao giờ được nghe đứa con trai gọi hai tiếng '' mẹ ơi '' một cách sủng ái, nâng niu và trìu mến.
- Con nghĩ, mẹ đã biết và biết rất rõ, từ khi còn nhỏ xíu con đã thương yêu, ngưỡng mộ, tôn thờ, si mê mẹ như một thần nữ. Thứ tình cảm tự nhiên của tình mẫu tử và giữa một người nam người nữ cộng thêm sự si mê đã cấu thành lòng luyến ái trong tâm hồn con, một đứa trẻ nhiều mơ mộng, lãng mạn và đam mê. Rồi theo thời gian lòng luyến ái trở thành thứ tình yêu nghiệt ngã đòi đoạn mà con, được hấp thụ đạo đức và luân lý của người, đã khổ nhọc phủ nhận và chối bỏ, dù biết tình yêu đó như một thực thể sừng sửng thách đố mọi nổ lực đối kháng của con. Nói một cách không ngoa, tình yêu như một tai nạn tình cảm, hay thứ bệnh trầm kha không có thuốc chữa trị. Mẹ là một người tình diễm tuyệt nhất của con theo một nghĩa vượt lên trên hệ lụy của đời và của người. Con chỉ khám phá ra điều đó sau khi mẹ quen bác Mặc. Phải nói là con ghen với bác ấy. Con xin mẹ tha thứ cho con điều đó.
Con ích kỷ. con ti tiện. con nhỏ nhen. con hèn mọn. Con không muốn có hình bóng một người nào khác, ngoài con, trong tâm tưởng cũng như trong đời sống của mẹ. Con chỉ muốn, hình ảnh con luôn ngự trị trong tâm hồn mẹ, dù con biết mẹ cần một người đàn ông khác đem lại hạnh phúc cho mẹ. Đó là thứ mẹ cần và mẹ xứng đáng được thụ hưởng để bù lại công lao của mẹ đã nuôi dưỡng con. Con yêu mẹ nhiều tới độ trở thành ích kỷ, ti tiện và nhỏ nhen. Ích kỷ nên muốn mẹ mãi mãi là của con, mẹ chỉ thương yêu có mỗi mình con. Con nhỏ nhen, ti tiện nên không muốn mẹ yêu ai, san sẻ tình cảm của mẹ cho bất cứ ai dù người đó được mẹ thương yêu và có thể đem lại hạnh phúc cho mẹ, một thứ mà dù yêu mẹ nhiều cách mấy con cũng không thể đem lại cho mẹ. Mẹ ơi... Con si tình mẹ tới độ con trở thành ti tiện, làm những hành vi, cử chỉ điên rồ như lúc nhập ngũ con đã lén lấy tấm ảnh đẹp nhất của mẹ để rồi mỗi tối khi đi ngủ con ấp ôm hình bóng, tưởng tượng ra nụ cười, ánh mắt của mẹ. Con mê mẹ nhiều tới mức ghen tuông với bác Mặc, hằn học với chính mẹ cũng như hành hạ thân xác con. Tình yêu, ở góc cạnh nào đó trở thành một điều kỳ diệu nghiệt ngã, một hoang tưởng lạ lùng, chi phối con tới độ có thể chết vì mẹ... Tình yêu như thứ hình phạt không có án mẹ ơi...
Ngừng đọc, Đan Trầm xiết chặc quyển nhật ký, di vật của Điềm vào trong ngực như muốn tìm lại hơi ấm thân quen của đứa con trai giờ đã nằm sâu dưới lòng đất lạnh. Bây giờ nàng mới xác quyết được lý do chính khiến cho con đi lính. Nàng quen Mặc và sau đó hai người quyến luyến nhau. Tuyệt vọng với tình yêu của mình, Điềm bỏ học rồi tình nguyện đi lính như là một hành động đoạn tuyệt hoặc không muốn nhìn thấy người mẹ mà mình thương yêu bây giờ đã yêu người khác. Biết được điều đó nàng áy náy, xót xa và hối hận vì cảm thấy ít nhiều gì mình cũng có can dự vào cái chết của con. Nếu biết trước việc sẽ xảy ra thì nàng đã đoạn tình với Mặc, đã cắt đứt mối giao du với Mặc để cho con trai không phải thất vọng, hờn ghen rồi bỏ học đi lính. Nàng có thể hy sinh hạnh phúc của riêng mình để đổi lấy sự sung sướng cho con mà. Hai mươi năm qua nàng đã hy sinh tuổi thanh xuân để nuôi con lớn khôn thì sá gì phần đời còn lại. Nhưng thôi... Tất cả đều đã muộn, quá muộn. Đứa con yêu, người bạn nhỏ tuổi và hoàng tử bé của lòng nàng đã dứt bỏ đời để rong chơi trong miền đất không còn muộn phiền và khổ đau để lại cho nàng thứ hạnh phúc có nước mắt.
Chu Sa Lan
4- 2014
Buông Theo Giọt Buồn Buông Theo Giọt Buồn - Chu Sa Lan Buông Theo Giọt Buồn