Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bán Dực
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 20: Thần Lên Án
B
ạn cho rằng sự trừng phạt sẽ kết thúc sao?
Đừng choáng váng! Thần Jehovah rất cuồng trả thù!
Thần lên án nối tiếp nhau, thủ đoạn càng ngày càng inh hơn.
Tôi bắt đầu ở nhà, không đi bất kỳ nơi nào.
Không dám liên hệ với Con Vịt, không dám liên hệ với Biện Nghê.
Tôi giống như một con đà điểu, cho rằng chỉ cần vùi đầu vào trong cát, người khác sẽ không nhìn thấy tôi. Toàn một lũ ngốc.
Tóc rụng một cách nhanh chóng, mỗi khi chải đầu, luôn làm người khác thấy ghê.
Tôi muốn để sự trao đổi chất trong cơ thể nhanh hơn một chút, để sự thống khổ, tĩnh mịch, dày vò, tôi sẽ quên đi.
Tôi không thể rời bỏ được gia đình này.
Mỗi khi tôi chuyển mình, Cố Mạc Tu sẽ suy yếu đi một phần.
Anh không rời xa tôi.
Anh rời tôi đi, chỉ còn hai bàn tay trắng.
Tôi vẫn nhớ rõ như cũ ngày hôm ấy tôi trở về từ bên ngoài, thấy một cảnh tượng như thế này.
Cố Mạc Tu chân trần ngồi dưới sàn, quần áo hỗn độn.
Phòng ban đầu sạch sẽ, giờ đây tràn ngập hương vị của rượu cùng thuốc lá.
Tôi vừa định mở miệng giải thích, ánh mắt chặt chẽ khóa lên tay trái của anh.
Cố Mạc Tu đang cầm một chiếc thước cuộn bằng thép sắc nhọn, từng chút từng chút xoẹt qua làn da mình.
Làn da trắng nõn bị thước cuộn bằng thép rạch mấy chục vết thật sâu vào, máu tươi chảy ra.
Giác quan trong tôi đã bị kích thích thật lớn, con ngươi ngoài một màu đỏ tươi, rốt cuộc nhìn không tới bất kỳ thứ gì khác.
Cố Mạc Tu cười, một giọt từ khóe mắt chậm rãi chảy ra theo hai gò má, tựa như nước mắt.
Anh mở miệng: “Em đã đi đâu?”
Tôi thở ra một ngụm khí, đầu hoa mắt chóng mặt, nhịn xuống nói: “Anh trai, anh đang làm gì đó?”
“Trả lời vấn đề của anh đã!” Anh rõ ràng đang cười, lại có cảm giác không giống như bình thường.
“Đến nhà Biện Nghê. Bởi vì chơi rất vui, nên quên gọi điện thoại cho anh! Thật xin lỗi!”
Cố Mạc Tu nghe xong, cười lên ha hả.
Tiếng cười truyền đến lưng, anh che ngực, thở phì phò. Máu tươi trên cánh tay uốn lượn chảy xuống dính lên áo sơmi trắng, nở những đóa huyết mai.
Tôi nhăn nhăn mi. Bộ dáng Cố Mạc Tu rất khó hiểu.
Rốt cuộc anh cảm thấy cười đủ rồi, giãy giụa mà đứng lên, đi về phía tôi.
Trên mặt của anh treo một nụ cười trào phúng, đẩy tôi vào góc tường, dùng tay nâng cằm tôi lên: “Đồ ngốc, em đã quên anh trai cực kỳ không thích người khác nói dối sao?”
Tôi bắt được cánh tay anh: “Anh trai, anh bị thương. Mau cùng em đến bệnh viện băng bó một chút!”
Nói xong định kéo anh rời đi.
Thân thể đột nhiên bị kéo lại, sau đó bị hung hăng đẩy xuống sàn nhà.
Tôi cảm thấy xương sống như bị chặt đứt.
Đầu bị đâm làm cho chóng mặt.
Cố Mạc Tu điên rồi.
Sự tươi cười biến mất, thay thế là một loại điên cuồng.
Anh xé rách quần áo tôi, hung ác lại tàn nhẫn, tựa như một con dã thú.
“Vì sao lại rời xa anh? Vì sao lại nói dối? Vì sao… Vì sao…”
“Anh trai ghét nhất người khác nói dối, nhất là em.”
“Vì sao em lại biến mất? Anh tìm em đến mức điên lên rồi. Vì sao muốn rời xa anh?”
“Có phải em cùng cái thằng tên Tả Thừa Tịch ra ngoài ăn chơi lêu lổng?”
“Anh trai thương em là vậy, vì sao em còn muốn biến mất? Có phải em định buông tha cho tất cả?”
Tôi không hề phản kháng, mặc cho anh liều mạng đòi lấy thân thể tôi. Nghênh đón anh một lần rồi một lần va chạm tàn sát bừa bãi.
Tôi không thầm oán anh.
Tôi chỉ cảm thấy đau lòng.
Nguyên nhân là ở tôi, để một con người ban đầu thuần khiết ôn hòa như anh, biến thành một loài dã thú.
Chính tôi đã nhiễm đen cánh của anh.
Thật lâu thật lâu sau, anh rốt cuộc ngừng lại.
Ghé lên người tôi, bắt đầu nức nở: “Em không thể rời xa anh… Tiểu Lạc, nếu em không ở đây, anh sẽ chết.”
Tôi vỗ vỗ lưng anh.
Máu tươi trên cánh tay anh rơi, chảy xuống khóe môi tôi, chảy vào, thật gắn bó.
Đường dính, ngọt đến chết.
Đột nhiên tôi nhớ tới một câu trong một cuốn sách:
Bạn không đổ một giọt máu thì có thể được đến thiên đường sao?
Ngày một ngày một ngày đi qua.
Đêm đó qua đi, tôi bình tĩnh giải thích một chút cho Cố Mạc Tu.
Đương nhiên, tôi vùi lấp chuyện lúc đó của Con Vịt.
Đây là sự tự tôn tôi nợ anh ấy. Ai cũng không thể bù lại được.
Cố Mạc Tu thật ảo não, cảm thấy không có mặt mũi đối mặt với tôi, mỗi ngày đều ngâm mình trong công ty, sử dụng công việc làm tê liệt bản thân.
Tôi cũng không nói gì với anh, mỗi buổi tối đều ngồi trên ghế salon chờ anh trở về. Mệt mỏi liền trực tiếp ngủ trên ghế. Sau đó tỉnh lại, đều đã an ổn nằm trên giường.
Càng ngày tôi càng im lặng.
Mỗi ngày dùng phần lớn thời gian ngẫm nghĩ, rồi lại ngẩn người.
Ngẫu nhiên ngẫm lại, mới trước đây thôi còn cùng bọn Con Vịt, Quang Đầu chơi đùa ầm ĩ. Phảng phất như cách xa cả một thế hệ.
Tôi cảm thấy mình sắp tàn lụi.
Tội nghiệt đến thật yên lặng.
Thủ đoạn của chúng thật inh, thật yên lặng, không cho người ta một chút gì chuẩn bị, vào thời điểm người ta yếu ớt nhất, sẽ cho họ một kích chí mệnh.
Ví như nói, tôi đang mang thai.
Lúc tôi phát hiện sự thay đổi trong cơ thể mình thì đã quá muộn.
Đã qua thời kỳ kinh nguyệt hơn một tuần, thèm ngủ, đôi khi buồn nôn một cách khó hiểu.
Tôi run rẩy trong sự sợ hãi đi đến hiệu thuốc mua que thử thai, là dương tính.
Tôi không tin. Bình thường sinh hoạt cùng Cố Mạc Tu, đều dùng biện pháp tránh thai.
Ngoại trừ… Lần đó.
Tôi lại chạy đến bệnh viện, ôm một tâm lý cầu may, cẩn thận kiểm tra lại một lần.
Trên tờ giấy chuẩn đoán, giấy trắng mực đen, đem tôi đánh vào vực sâu.
“Đã mang thai một tháng, chú ý đến cơ thể và việc ăn uống!”
Tôi ra khỏi bệnh viện, vô lực dựa vào bờ tường cạnh đường cái.
Bên ngoài ánh mặt trời sáng ngời, chiếu vào người làm đầu tôi choáng váng.
Áp lực của xe tải ghì xuống mặt đường, vút qua, một tầng bụi đất cuộn lên.
Tôi vỗ về phần bụng bằng phẳng, đột nhiên cảm thấy có chút hoang đường.
Tôi đang mang thai đứa con của anh trai.
Nếu có thể, tôi muốn đứa trẻ này ở lại.
Tôi nghĩ, tôi muốn đứa trẻ này ở lại…
Nó là đứa trẻ của tôi và Cố Mạc Tu…
“Hoa… sen nhỏ…” Đỉnh đầu truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Máy móc ngẩng đầu.
Quang Đầu đứng ở nơi đó, vẻ mặt bất ngờ.
Uống trà.
Đàn tranh yếu ớt, hương trà man man.
Quang Đầu có chút biến hóa, chân mày khóa lại, không nói lời nào.
Tôi ra vẻ thoải mái cười cười: “Đã lâu không gặp…”
Anh ta gật đầu, tựa như muốn nói cái gì, lại chậm chạp không mở miệng.
Tôi nói: “Ông muốn hỏi cái gì, nhanh hỏi đi!”
Quang Đầu ngập ngừng đôi môi, cuối cùng mở miệng: “Con Vịt… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi sửng sốt.
Anh ta nói: “Đã lâu rồi bọn tôi không thấy cậu ấy. Mỗi lần gọi điện thoại bảo cậu ta ra ngoài, cậu ta đều không có tinh thần mà cự tuyệt. Tôi cùng Copy nói đi đến nhà cậu ta nhìn một chút, cậu ta cũng không muốn nhìn bọn tôi!”
Tôi không biết nên nói cái gì mới tốt.
Quang Đầu còn nói: “Hoa sen nhỏ, tôi cảm giác bà, anh trai bà, cả Con Vịt nữa, trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì!”
Tôi vẫn như cũ không nói lời nào.
“Không thể nói cho tôi biết sao?” Anh ta hỏi. Biểu tình ảm đạm.
“Tôi thật sự xin lỗi Con Vịt!” Sụt sịt cánh mũi. Mỗi lần, chỉ cần nhắc tới tên anh, tôi lại nhịn không được muốn bật khóc.
Quang Đầu thấy mắt tôi đỏ hoe, lập tức hoảng hốt.
“Bà đừng khóc, tôi không ép bà phải nói… Đừng khóc, đừng khóc…”
Tôi không nghe, nhiều ngày qua chịu ủy khuất, chỉ cần một lỗ hổng nhỏ, lập tức sẽ hỏng mất.
Anh ta an ủi tôi thật lâu, nói rất nhiều chuyện cười. Mãi đến khi làm tôi bật cười, anh ta mới giãn mày ra.
Sau đó, chúng tôi lại nói nhiều chuyện linh tinh. Tránh đi cái đề tài kia.
“Nghe Con Vịt nói, bà không động đến âm nhạc nữa?”
Tôi gật đầu.
Quang Đầu thở dài: “Rất đáng tiếc, tôi còn có ý định cùng ba người sống trong âm nhạc đến tận lúc già nữa!”
Tôi nói: “Thật xin lỗi!”
Anh lắc đầu: “Không cần xin lỗi tôi, quyết định là ở bà, chỉ cần bà không cảm thấy thất vọng vì quyết định của mình là được.”
“Quang Đầu…”
“Bà đừng nhìn tôi như vậy! Tôi ăn không tiêu được với mấy giọt nước mắt phụ nữ đâu…” Anh ta cười cười, còn nói: “Bà có biết Con Vịt thích bà không?”
Tôi do dự trong chốc lát, gật gật đầu.
“Biện Nghê thích Con Vịt, bà biết không?”
Lần này tôi giật mình không nhỏ.
Sắc mặt Quang Đầu càng lúc càng tối: “Ngày hôm qua, không biết tại sao Biện Nghê đột nhiên xông vào nhà Con Vịt, lúc bước ra thì mặt mũi trắng bệch. Nói rằng nếu tìm được bà, cũng không thể trách bà. Hỏi cô ấy, cô ấy cũng không nói. Cho nên, tôi chỉ còn cách đi hỏi bà!”
Tôi giật mình, rồi lại khổ sở.
Biện Nghê đúng là cô gái ngốc.
Quang Đầu ra vẻ thoải mái cười cười: “Cảm giác, ngắn ngủi nửa năm, tất cả mọi người đã thay đổi thật nhiều. Copy hiện tại đang là sinh viên tốt. Con Vịt vì chuyện đánh nhau lần trước mà bỏ học, hiện tại cả ngày lại trốn ở nhà, tính tình có vẻ thay đổi rất nhiều. Cả bà nữa, cũng không động đến âm nhạc, thoạt nhìn đã trở thành một cô gái rất đoàng hoàng. Nói chung chỉ có Quang Đầu tôi là tốt nhất!”
Tôi nói: “Ông tự mãn thật!”
Anh ta nhíu mày: “Đừng ép tôi động thủ! Quang Đầu tôi chưa bao giờ biết đánh phụ nữ là gì!”
Tôi ngẩng đầu: “Ông thử xem!”
Anh ta cười mỉa: “Chỗ này sao dám! Động đến bà, tôi trực tiếp mổ bụng mình, nếu rơi vào tay Con Vịt, chết còn thảm hại hơn!”
Tôi cười cười: “Tính ông nhạy bén quá!”
Nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ tối: “Tôi phải trở về!”
Đúng vậy, nếu bị Cố Mạc Tu phát hiện, anh lại làm chính mình bị thương.
Quang Đầu gật đầu: “Cũng đến lúc cần trở về rồi.”
Chúng tôi ra khỏi quán trà.
Đứng trên lề đường, Quang Đầu hỏi: “Bây giờ bà sống ở đâu? Tôi đến nhà bà tìm, cả ba và mẹ bà đều nói bà không ở nhà!”
“Ông gặp mẹ tôi à?”
Anh ta gật đầu.
Tôi nói: “Không có gì. Tôi sợ quấy rầy bọn họ, vợ chồng mới cưới mà, nên cùng anh trai thuê phòng sống bên ngoài!”
Liên Thực trở lại, thảo nào đã lâu rồi không có tin tức của Cố Kỳ Ngôn.
Quang Đầu đứng dưới bóng đèn, ánh mắt thật sáng ngời.
Anh nói: “Hoa sen nhỏ, nếu có chuyện gì, đừng giấu trong lòng, còn có tôi đây!”
Tôi gật đầu: “Không có chuyện gì!”
“Chúng ta là anh em tốt của nhau, bà có gánh nặng gì không chống đỡ được, nói với Quang Đầu tôi một tiếng, không nói hai lời!”
“Tôi biết!”
Quang Đầu cười sáng lạn, lộ ra hàm răng trắng sáng.
Anh vỗ nhẹ vào vai tôi: “Hoa sen nhỏ, còn có câu nói kia của tôi, tôi – Quang Đầu cả đời này, đã làm được một việc tốt nhất, đó là kéo bà vào nhóm ba người chúng tôi!”
Những giọt nước mắt mơ hồ.
Cuống quýt gật đầu: “Đi đi, ông đừng đứng ở đây làm tôi thấy ghê, nhanh đi đi! Có việc khác thì gọi điện thoại cho tôi. Vừa rồi đưa số cho ông, nhớ kỹ chưa?”
“Vô nghĩa, điện thoại những người khác tôi không nhớ cũng được, riêng hoa sen nhỏ là không thể không nhớ được. Tôi có thể đọc được luôn, bà tin hay không?”
Tôi cười: “Tin, tin!”
Anh ta nói: “Tốt lắm, tôi đi trước. Đừng trách tôi không tiễn bà về nhà! Bà, cái người này, tính tình như con chó con!”
“Chỉ có Quang Đầu hiểu tôi nhất!”
“Được, bà cũng có thể làm. Tôi đi đây! Trên đường bà nhớ cẩn thận một chút!” Anh ta xoay người, đi về phía ánh sáng mờ tối.
Tôi đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng lưng anh ta.
Đi đến góc ngoặt, anh đột nhiên xoay người, vừa cười vừa vẫy tay về phía tôi.
Đột nhiên tôi thấy giật mình, cảm giác anh biến mất trong ánh sáng.
Tự giễu cười cười, mới đây thần kinh bị giật mình nhiều lần. Làm chuyện gì đều sinh ra ảo giác.
Xoay người đi về nhà.
Bên trong có một phiền toái lớn. Tôi đã bỏ sót mất.
Nếu tôi biết, đó lần cuối cùng tôi được gặp Quang Đầu, nhất định trước khi đi, tôi sẽ ôm anh một cái, nói một vài câu tri kỉ.
Không, tôi sẽ không để anh đi. Tôi muốn nói chuyện đàm đạo với anh cả đêm, đến tận khi trời sáng.
Chỉ là…
Mới vừa về đến cửa nhà, Con Vịt gọi điện thoại đến.
“Liên Lạc, Quang Đầu đã chết.”
Di động đột ngột rơi xuống mặt đất.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bán Dực
Tối Chung Chương
Bán Dực - Tối Chung Chương
https://isach.info/story.php?story=ban_duc__toi_chung_chuong