Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Amrita
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 19 Đường Về Của Em Tôi
T
ôi nhận thấy rằng mỗi khi nói chuyện với Mì Sợi, tôi luôn có một tâm trạng rất phức tạp. Chính vì thế, dù có tổng động viên tất cả vốn từ diễn đạt tâm trạng này từ trong kho kiến thức từ trước đến giờ cũng chẳng tìm được từ nào thích hợp. Tôi đã có những cảm xúc đến mức đó. Thậm chí, ngay cả với Ryuchiro, tôi cũng chưa từng có tâm trạng thế này. Đến mức tôi còn nghĩ rằng, không lẽ mình đang yêu lần đầu. Nó mạnh đến nỗi tất cả những chuyện như tính cách cô ấy thế nào, hay khuôn mặt cô ấy có đáng yêu không đều trở nên không còn ý nghĩa gì nữa. Phải nói thêm rằng tôi cũng yêu quý phụ nữ, chẳng hạn như tôi thấy Saseko hay Eiko đều đẹp và rất đáng yêu, nhưng hc]a bao giờ tôi có cảm giác tha thiết trên mức này. Chỉ cần có cô ấy là được, tôi có cảm giác như thế, một cảm giác theo kiểu chỉ cần trong đời này, dưới cùng một bầu trời này có người ấy là tôi yên lòng. Ví như một nhà thờ lớn trong một khu phố cổ, hay một tu viện nguy nga ta đã thấy bao lần qua ảnh và tivi,, dưới bầu trời xanh ngăn ngắt, đến lúc được nhìn tận mắt, có lẽ sẽ giống tâm trạng của tôi bây giờ. Rõ ràng là nó đã tồn tại, từ trước khi tôi biết và cả bây giờ, khi tôi đang ở đây. Tôi thấy kính trọng sự tồn tại ấy. Tôi cảm thấy một nỗi nhớ quê mênh mang dịu ngọt, giống như một bài hát đã nghe thời thơ ấu, chỉ có giai điệu là tuôn chảy không ngừng, mong manh, đẹp, và mờ ảo như nằm giữa một vầng hòa quang. Tôi làm sao thế này? Tại sao lại sinh ra cái cảm giác này kia chứ? Tôi rối trí. Người ta sẽ cảm thấy rối trí khi gặp một thứ mà mình chưa biết bao giờ.
- Xin lỗi đã để người đó làm phiền em nhé, Yoshio! Vừa ngồi xuống Mì Sợi nói ngay.
- Không, đâu phải lỗi của chị! Em cũng vừa mới kể cho chị Saku đây nghe nhưng chị ấy nghĩ em nói vớ vẩn và chưa tin đây này!
- Chuyện anh chàng đáng sợ đó á? Tôi hỏi.
- Đúng vậy. Anh ta vốn là bạn trai cũ của tôi nhưng hơi kỳ quặc một chút và có vẻ rất thích Yoshio! Mì Sợi giải thích.
- Kỳ quặc thế nào?
- Nếu không gặp chắc sẽ không thể hình dung ra được đâu...
Cả hai đồng thanh, và hơn nữa, gần như ngay lập tức trả lời tôi như thế. Hẳn là một người rất đặc biệt đây, tôi nghĩ thầm.
- Anh ta lôi kéo người khác về phía mình, một cách khiên cưỡng! Mì Sợi nói thêm.
- Một người xấu?
- Không hẳn! Cô ấy suy nghĩ giây lát. Cũng không thể nói đơn giản như thế được.
- Cũng phải! Chị từng yêu anh ta kia mà. Rõ là thế rồi! Tôi nói.
- Anh ta có ý định nghiêm túc là sẽ cùng với Yoshio lập ra một tôn giáo mới đấy!
Nghe Mì Sợi nói đến đó, tôi phun bắn cả cà phê ra khỏi miệng.
- Xin lỗi! Khi ngạc nhiên, đúng là người ta phun ra như thế thật. Trước tôi cứ tưởng điều đó chỉ có trong phim thôi!
Tôi xin lỗi rồi nhìn sang em tôi. Thằng bé đang nhíu mày lại.
- Có vẻ anh ta định thế thật đấy. Trước đây anh ta cũng nài nỉ tôi đến phát bực nên chúng tôi mới cãi nhau và chia tay mà! Mì Sợi nói tiếp.
Về cơ bản, tôi vẫn là người ngoài cuộc trong chuyện này nên không thực sự chăm chú lắm vào câu chuyện. Chỉ có điều, mỗi khi Mì Sợi nói một điều gì đó là tôi lại cảm thấy như mình sắp nhớ ra một điều gì đó, một điều gì đó rất quan trọng mà tôi lãng quên bấy nay. Dù đó không phải là điều gì đó liên quan đến tình ái, nhưng tôi vẫn cảm thấy đặc biệt lãng mạn.
- Anh ấy định lôi kéo em, dù không gặp trực tiếp! Em tôi nói.
- Chị không biết nhiều, nhưng cứ như chị đoán thì em thấy sợ là vì chính trong em cũng có một sự cộng hưởng, đúng không? Tôi nói. Cứ như chị đây, chắc chắn là sẽ không thấy sợ người đó đâu. Có lẽ bản thân em cũng không nhận ra rằng, ít nhiều, chính em cũng có tâm lý muốn chứng tỏ cho người khác thấy năng lực đặc biệt của mình. Phải vậy không nào?
- Cũng có thể là như thế...! Thằng bé đáp.
- Đến giờ tôi mới hiểu cảm giác trước đây của mình, rằng anh ta là một người rất mạnh mẽ và quá hiểu tôi. Chính bởi thế mà mãi tôi không chia tay với anh ấy được. Cuối cùng, chính nhờ có Yoshio mà tôi làm được điều đó. Giờ đây, tôi cảm thấy mình lại trở về chính mình. Cảm ơn em nhé, Yoshio! Mì Sợi nói.
- Chị cũng có khả năng đặc biệt gì đó ư? Tôi hỏi.
- Cũng chẳng có gì đáng kể đâu. Chỉ là thỉnh thoảng chữa khỏi cơn đau cho người khác, hoặc nhìn thấy trong hòm kín có gì thôi! Ba cái thứ linh tinh ấy mà! Cô ấy bật cười.
Tôi chẳng làm được việc nào trong "ba cái thứ linh tinh" của cô ấy cả. Hôm nay, Mì Sợi tết tóc thành hai bím và để rủ xuống vai. Dưới chiếc áo len màu đen là một chiếc váy xanh lá cây. Chỉ đơn giản vậy thôi mà vẫn toát lên vẻ nghiêm cẩn, như đang ở một nơi trang trọng nào đó. Tôi có cảm giác không ai có thể lấy đi cái phong thái ấy, như thể cô ấy đã sống, đã trải nghiệm nhiều hơn bất kỳ ai. Để rồi đâu đó phảng phất một nét buồn như một vầng sáng nhạt. Và dù cô ấy không nói điều gì đặc biệt với tôi, cũng không nhìn tôi cười, bỗng dưng tôi có cảm giác cô ấy rất yêu tôi.
- Chị Sakumi này. Tôi có cảm giác rất... Mì Sợi nói.
- Cứ gọi tôi là Sakumi! Tôi nói.
- Tôi có cảm giác rất nhớ Sakumi đấy. Có lạ không?
Tôi không còn biết phải trả lời ra sao. Vậy ra, cô ấy cũng có cảm nhận giống tôi. Nếu cả hai cùng mến nhau đến thế thì phải làm gì tiếp đây? Không lẽ là... ngủ với nhau ư? Nhất định chúng tôi nên kết bạn. Phải rồi, cái đó chính là tình bạn. Tôi cứ nghĩ mãi về điều đơn giản đó. Khi còn bé, chúng ta bị nhốt vào cùng một lớp học với những người chưa hề quen biết, để rồi, đôi khi là miễn cưỡng, tìm kiếm những người bạn hợp với mình từ trong số đó. Đó là định mệnh, nhưng trở thành bạn bè kiểu ấy, nghĩ cho cùng cũng cảm thấy chút gì đó bức bối. Khi thành người lớn, chúng ta được tự do và đáng lý ra, ta có thể tự tìm ra cho mình những người bạn bằng mắt, bằng tai của chính mình nhưng chúng ta vẫn không bỏ được cái thói quen bị nhốt trong một chiếc hộp. Biết đâu, chính những ai đang cố để thoát ra khỏi lối mòn đó như em trai tôi mới là lành mạnh.
- Bọn mình làm bạn nhé! Tôi nói.
- Các chị lạ thật đấy! Em tôi nhận xét.
- Sắp đến giờ em phải về rồi. Mình đi chơi đâu đó đi!
Quả là sắp hết thời gian nó được ra ngoài thật.
- Hay là đến chỗ tớ? Mì Sợi đề xuất.
- Có gì ăn được không? Em tôi hỏi.
- Thôi đi nào! Ngượng chết đi được!
Nghe tôi can thằng bé, Mì Sợi bật cười:
- Có sao đâu! Để tớ gọi pizza nhé!
Khuôn mặt tươi cười, cái mũi nhỏ nhắn chun lại, sinh động đến mức khiến không gian xung quanh rung động, như ẩn chứa đằng sau một bí mật ngọt ngào nào đó.
Hồi bé, mỗi lần chiều xuống, tôi lại thấy buồn kỳ lạ, chỉ muốn được chơi đùa mãi nên đã bao lần rủ bạn trốn nhà đi chơi. Nhưng rồi đêm vẫn đến khiến tôi hoảng sợ, tìm về nhà và lần nào cũng bị bố mẹ mắng. Những lúc như thế, những vòm cây xanh bỗng sâu hun hút, bóng tối như che kín tương lai và xa thẳm, đến nỗi tôi không còn tin vào ánh dương của sớm mai. Thời gian như cô đặc lại, và tôi bỗng thấy yêu mến người bạn đang ở bên mình hơn lúc nào hết. "Tớ muốn được ở bên bạn, được chơi với bạn, mãi mãi," tôi luôn nghĩ như thế. Phải chăng từ hồi ấy, trái tim non nớt của tôi đã hiểu được rằng, suy nghĩ của chúng tôi, con đường mà chúng tôi đi sẽ rẽ sang những ngả khác nhau, và chúng tôi sẽ không thể nào mãi bên nhau tới tận khi thành người lớn. Không, có lẽ không phải vậy, mà đúng hơn là con trẻ, bằng trực giác, bằng da thịt, luôn cảm nhận được rằng, cái "bây giờ" chỉ có một lần. Chúng luôn mẫn cảm và nhận ra rằng, "bây giờ" sẽ vụt bay đi, cũng nhanh chóng như thể tay chân chúng đang kêu lên răng rắc và dài ra từng phút. Và chúng trân trối nhìn thẳng vào nỗi xót xa ấy. Ở bên một người bạn mới, bên em trai tôi như thế này, tự nhiên trong tôi sống lại cảm giác ấy.
Ngồi ăn pizza trong căn phòng độc thân với nội thất toàn màu trắng của Mì Sợi, tôi bỗng nhận ra rằng, dù cảm thấy như đang ở bên một người bạn thân từ lâu lắm rồi, tôi vẫn chưa hề biết tí gì về cô ấy. Và dù chẳng nói với nhau chuyện gì hệ trọng, tôi vẫn cảm thấy có gì đó hụt hẫng khi nhìn lên thấy đồng hồ chỉ sáu rưỡi, dù biết rằng chỉ vừa mới quen nhau, nào đã có chuyện gì mà nói. Em tôi có vẻ còn buồn hơn nữa. Hồi còn bé, có lần Mikiko đến chơi và ở lại nhà chúng tôi trong dịp nghỉ hè, đến khi cô ấy phải về, Mayu khóc váng cả lên, còn tôi cũng buồn đến mức chẳng thèm động tay vào bất cứ thứ gì. Cái cảm giác giống hệt như lần ấy đang bắt đầu xâm chiếm cả ba chúng tôi. Từ đài phát thanh vang lên giai điệu quen thuộc của bài Michel. Và tôi liên tưởng. Đúng rồi! Hẳn là hồi mới lập nhóm, tất cả các thành viên của Beatles cũng vậy, chẳng ai nghĩ họ sẽ dễ dàng rời xa nhau. Cả cho đến cái buổi tối định mệnh, khi mà John và Yoko gặp gỡ và trò chuyện thâu đêm cũng vậy. Hóa ra, thế gian này tự xa xưa vẫn xoay vần như thế.
Chúng tôi chào tạm biệt, ra khỏi phòng, vào thang máy xuống tầng một, lúc ngước nhìn lên cửa sổ căn phòng trên tầng bốn, Mì Sợi vẫn đứng đó, vẫy bàn tay bé nhỏ. Ánh đèn trong phòng làm chúng tôi bị ngược sáng, không nhìn rõ khuôn mặt cô ấy nhưng tôi chắc cô ấy đang mỉm cười và còn đứng đó nhìn theo chúng tôi mãi.
- Dạo này... em hay được tiễn chân nhỉ! Khi rẽ vào góc phố và ánh đèn từ cửa sổ căn phòng ấy lẫn vào bao khung cửa sổ sáng đèn khác trong bóng tối, tôi khẽ nói với em tôi.
Làn gió đêm mát rượi, mọi nỗi buồn tan biến, tôi cảm thấy khoan khoái một cách khó tả.
- Vâng! Thằng bé đáp. Hồi đầu, một nửa lý do em quyết định vào nội trú là vì một ngày hai tư tiếng, lúc nào em cũng cảm thấy sợ anh người yêu cũ của chị Mì Sợi và muốn trốn chạy khỏi anh ấy. Nhưng giờ thì khác rồi. Ở đó em có những người bạn mới.
Đó là những lời nói với chính mình của thằng bé. Chẳng hiểu sao, khi nghe những điều ấy, tự nhiên tôi cảm thấy sững cả người. Em tôi đã không còn là đứa em bé bỏng của tôi, mà là một con người, và cả tôi cũng không còn là chị gái của nó nữa. Trong đêm nay, sánh bước với con người này, tôi thực sự không còn nhận ra bây giờ là lúc nào, và mình đã bao nhiêu tuổi. Tôi cảm nhận thấy điều đó, một cách vô nghĩa. Một cảm giác tươi mới đến mãnh liệt cuộn dâng trong tôi, xao động cả bóng đêm.
Ngày hôm ấy tôi trở về nhà vào buổi tối, sau một ngày làm việc như mọi ngày. Tôi mở cửa bước vào và bỗng cảm thấy một sự yên ắng kỳ lạ. Một sự khác biệt rất nhỏ, đến mức khó nhận ra, nhưng dù sao tôi vẫn nhận thấy đó là một sự yên lặng như mùi vị của cái chết, khác hẳn ngày thường, như thể trong nhà tôi, một cái gì đó đã kết thúc. Cảm giác đó quá rõ rệt, đến mức làm tôi hoảng sợ. Lúc ấy, tôi thật sự hiểu rằng, vì đã trải qua quá nhiều biến cố, trực giác của tôi đã ngày càng trở nên thính nhạy như của một đứa trẻ. Nói cho đúng ra thì tất cả chỉ vì bóng đèn ngoài tiền sảnh không bật sáng như thường lệ, nhưng tôi cảm thấy rõ ràng không chỉ có thế và vì vậy tôi nhẹ nhàng vào bếp, khẽ khàng hơn mọi khi. Thế rồi, tôi trông thấy giữa phòng khách tối om, mẹ tôi đang ngồi trên ghế sô-pha, im lặng uống rượu vang. Trên tivi đang chiếu một bộ phim đen trắng nhưng không hiểu sao không nghe thấy tiếng. Chỉ có ánh sáng màn hình nhập nhằng chiếu lên khuôn mặt mẹ tôi. Căn phòng tối tăm, và gò má trắng muốt của mẹ tôi hắt bóng trên ly rượu vang đỏ tối thẫm. Một cảnh tượng quá đẹp khiến tôi tưởng mình đang trong một giấc mơ. Tất thảy mọi chuyện đang diễn ra hàng ngày đều mang một ý nghĩa nào đó, và đồng thời cũng chẳng là gì cả. Chẳng hiểu sao, tôi không hề muốn phá vỡ cảnh tưởng quá hoàn hảo này, song nóng lòng muốn biết chuyện gì đã xảy ra, tôi đành cất tiếng.
- Có chuyện gì thế mẹ?
Mẹ tôi chỉ đáp cụt lủn:
- Về rồi à?
Đôi mắt với đồng tử mở to chỉnh tiêu cự vào tôi. Trong ánh mắt ấy, tôi thấy cả sự giận dữ, cả nỗi thất vọng, và xen lẫn vào đó là vẻ ấm ức. Một nét biểu cảm thật kỳ lạ.
- Junko bỏ đi rồi! Trốn khỏi đây rồi!
Tôi nín thinh vì kinh ngạc. Cô Junko ư? Chẳng phải sáng nay cô ấy vẫn còn ở nhà như đương nhiên phải thế đó sao? Lúc tôi và Mikiko cùng xì xụp ăn bữa sáng cô nấu, cô ấy còn vui vẻ tán chuyện với chúng tôi về chương trình trò chơi truyền hình tối hôm qua, và khi tôi ra khỏi nhà, cô ấy còn đứng rửa bát ở ngay đó kia mà. "Đi nhé!" cô ấy mỉm cười tiễn tôi ra khỏi nhà với nét mặt không biểu lộ bất kỳ một ý nghĩ hay cảm xúc gì khác lạ. Tôi vẫn nhớ thực đơn của bữa sáng hôm nay, với món trứng ốp-lết, xúp tương miso và rau trộn xì dầu. Món rau trộn xì dầu của cô ấy không lẫn đâu được, rất ngon và mềm đến mức quá là mềm. Có lẽ phần còn lại của bữa sáng vẫn đang nằm trong tủ lạnh. Lẽ nào tôi không bao giờ còn được ăn món đó nữa sao? Nghĩ đến đó, tôi bỗng cảm thấy thật chua xót. Bàn tay trong trẻo, vóc dáng thân quen trong bộ quần áo ngủ chỉ mới ngày hôm qua, tiếng bước chân với đôi dép lê, giọng thì thầm to nhỏ của cô ấy với mẹ tôi hằng đêm.
- Sao... sao lại thế được chứ? Tôi thảng thốt.
Rõ là mẹ tôi đang thất vọng đến mức không muốn mở miệng nhưng vẫn cố trả lời tôi.
- Mẹ cũng không biết nữa! Chắc dăm hôm nữa sẽ có thư hoặc điện thoại thôi! Hành lý của cô ấy hầu như chẳng có gì nhưng cô ấy lấy tiền đi rồi!
- Sao...?
Tôi không thể tin nổi chuyện đó. Dù nghe rõ mồn một, tai tôi cũng chối bỏ và trái tim tôi nhất quyết không tiếp nhận những lời đó.
- Lấy ở đâu? Chuyện đó... liệu có chắc thế không hả mẹ? Tôi hỏi lại.
- Trong tủ kia kìa. Tám trăm ngàn Yên tiền mặt, tiền giắt lưng riêng của mẹ.
- Sao mẹ lại để từng ấy tiền trong nhà? Sao không gửi ngân hàng cơ chứ? Tôi hỏi.
- Thì con tính, gửi ngân hàng thời buổi này có ăn thua gì. Giữ tiền mặt ở nhà như thế, biết là chẳng có lãi gì nhưng lúc cần dùng không phải đợi đến kỳ hạn mới được rút. Ví dụ như có muốn đi du lịch ở đâu cũng đi được ngay! Mẹ tôi trả lời, lái câu chuyện sang hướng khác.
Có lẽ không ai muốn quay lại chuyện đó, cả hai chúng tôi. Chỉ sự thật như thế đã là quá đủ.
- Có bao giờ cô ấy nói với mẹ đang gặp chuyện khúc mắc gì không? Tôi hỏi.
- Con hỏi mẹ mới nhớ ra là hình như cũng có lần như thế, nhưng mẹ không biết cụ thể là chuyện gì. Mẹ tôi đáp. Giá cô ấy hỏi thì mẹ cũng cho vay thôi. Đằng này...
- Rõ là thế rồi! Kể cũng lạ thật đấy!
- Mẹ nghĩ, chắc cô ấy phải có chuyện gì đột xuất. Dù sao, nếu cô ấy cứ nói với mẹ một câu thì vẫn hơn.
- Đúng là chẳng hiểu ra làm sao nữa! Nhưng còn tiền, có gì chứng mình chính cô ấy đã lấy đi không ạ? Tôi hỏi.
Mãi rồi ý thức của tôi cũng phải chấp nhận sự thật này.
- Cô ấy để lại cái đó!
Mẹ tôi chỉ tay lên mặt bàn. Tôi với tay bật đèn. Mãi đến lúc này, không gian trong căn phòng mới chuyển động trở lại và tôi trông thấy bức thư tay trên bàn. "Nhất định tớ sẽ trả lại. Junko." Đúng là nét chữ của cô ấy.
- Con người! Đúng là không thể nào mà biết được người ta nghĩ gì!
- Thế đấy!
Cuối cùng, tôi và mẹ chỉ còn biết kết luận như vậy. Sau đó, chúng tôi im lặng hồi lâu,và ai lại làm việc nấy như không có chuyện gì xảy ra. Mẹ tôi tiếp tục uống rượu vang một mình, còn tôi vào bếp, ăn bánh mì cho bữa tối song không thể nào thấy thoải mái được. Đúng là cả món xúp tương miso, cả món rau trộn xì dầu đều còn trong tủ lạnh. Tôi cảm thấy chúng như báu vật, và càng nghĩ thế càng cảm thấy buồn nên tôi cố không nghĩ ngợi gì thêm nữa. Tôi sẽ nói chuyện đó cho Mikiko, sẽ gọi điện báo cho em trai tôi, và cả chuyện không bình thường này có lẽ rồi cũng sẽ tan biến trong cái gọi là "thường nhật". Mà biết đâu, chính chuyện sống dưới cùng một mái nhà với một người xa lạ chỉ vì coi người đó là bạn mới là chuyện không bình thường. Dù sao thì cuối cùng, chỉ sự thật là còn đó. Con người đó không còn sống ở đây nữa, và có lẽ cả tình cảm trước đây cũng khó mà lấy lại cho nguyên vẹn. Không có cách gì để quay lại nữa rồi. Có lẽ phải khá lâu nữa, chúng tôi mới lại có thể mỉm cười mỗi khi nhớ về cô ấy. Và dù vẫn biết đó là sự thật không thể chối cãi, trong lòng tôi chỉ biết đến một cảm giác hẫng hụt, rằng thật khó để mà chấp nhận sự thật này.
- Ôi... Bức bối không thể chịu được. Không thể nghĩ gì thêm nữa! Mẹ rủ bạn trai đi uống đây!
Mẹ tôi nói vậy và ra khỏi nhà.
- Mẹ cảm thấy thế cũng phải! Mẹ cứ uống cho thỏa đi nhé! Tôi nói và tiễn mẹ ra cửa.
Về đến nhà, nghe tôi kể lại mọi chuyện, Mikiko làm ầm cả lên rồi sau đó bắt đầu đưa ra hàng loạt suy luận theo đúng kiểu sinh viên trường nữ sinh. Nào là giả định về trục trặc tình ái, nào là giả định rằng con gái cô ấy cặp kè với Yakuza (mafia Nhật Bản - ND) và cuối cùng phải bán thân, rồi đến giả định bạn trai cũ của cô ấy đang huy động vốn cho vay nặng lãi nên cô ấy phải tìm cách giúp... Dù sao thì tán chuyện với Mikiko về những giả thuyết này nọ mà cô ấy tưởng tượng ra cũng làm tôi phần nào quên đi cảm giác cay đắng, thậm chí, tôi còn cảm thấy cái sự kiện bất ngờ này phần nào cũng vui vui nữa. Thế rồi chúng tôi thực sự nổi hứng, như những người vừa mới gặp một tai họa gì đó thường tập trung lại suốt đêm với nhau trong một trạng thái tinh thần bị kích thích, hai chị em cùng ngồi xuống bàn trong phòng khách, chẳng thèm bật tivi và cứ thế ngồi, vừa trò chuyện to nhỏ vừa uống bia đến tận khuya. Thế rồi Mikiko lên tầng hai và đi ngủ trước, còn tôi vào bồn tắm, sau đó lại quay ra phòng khách uống cà phê một mình. Tôi tắt bớt đèn, vặn nhỏ tiếng tivi và ngồi xem chương trình đêm khuya. Rồi đồng hồ chỉ quá hai giờ sáng. Kiểu này chắc sớm mai mẹ tôi mới về, tôi nhủ thầm và ra sảnh khóa cửa. Mình cũng phải đi ngủ thôi, đúng lúc tôi vừa ngồi sơn lại móng tay, vừa nghĩ thầm như vậy thì nỗi buồn như một ngọn sóng thần ập đến. "Chúng tôi sẽ không còn gặp lại nhau nữa, sẽ chẳng bao giờ được lại sống bên nhau nữa." Nãy giờ tôi vẫn hiểu tất cả những ngôn từ này, nhưng không sao tài nào cảm nhận được bản chất của một điều đơn giản đến vậy. Tôi tự hỏi mình như thế và nhận ra từ lúc nghe chuyện đó đến giờ, chưa lúc nào tôi ở một mình. Mãi đến lúc này, trong đêm khuya, lần đầu tiên tôi mới được ở một mình và hiểu ra rằng, bầu không khí trong ngôi nhà này đã hoàn toàn khác trước. Nó giống hệt cái đêm bố tôi mất, đêm đầu tiên sau khi mẹ ly hôn hay cái đêm Mayu ra khỏi nhà. Hoang vắng và buốt lạnh. Bất định và hoang mang. Cảm giác cô độc đến tận cùng của sự chia ly. Tôi cảm thấy bải hoải và chợt nhận ra sự im lặng đến mức không bình thường của không gian này. Không khí nhuốm màu ly biệt, ngưng đọng trong sự tĩnh lặng. Người mà mãi đến giờ này ngày hôm qua vẫn còn ngủ chung với chúng tôi dưới cùng một mái nhà nay đã đi xa, có lẽ là vĩnh viễn và sẽ chẳng bao giờ trở lại sống cùng với chúng tôi nữa. Bằng ngôn từ, dù tôi có cố gắng để diễn đạt đến mấy đi chăng nữa cũng không thể nào so sánh nổi với nỗi buồn đang cuồn cuộn ập tới. Khắp căn phòng còn nguyên hình bóng cô Junko. Và có lẽ phải còn rất lâu nữa mới đến lúc những kỷ niệm đầy ắp về cô ấy ra đi khỏi ngôi nhà này, như chủ nhân của nó. Một nỗi buồn lớn xâm chiếm tâm hồn tôi, lan ra khắp căn phòng và nhẹ nhàng vây bọc khắp ngôi nhà chỉ còn mỗi tôi và Mikiko đang say ngủ. Mới đây thôi vẫn có tới năm người sống bên nhau rộn ràng và ồn ã. Vậy mà giờ đây sao trống trải quá. Tôi vốn đã quen với những đổi thay như thế này, vậy mà sao... Không, nói cho đúng ra, chính vì tôi đã quen với những đổi thay như thế này nên cảm giác trống vắng mới đến nhanh như vậy. Tất cả là một nỗi xót xa mà chỉ thời gian mới có thể chữa lành. Tôi cảm thấy không còn muốn động đậy tay chân nữa song vẫn cố lần sờ rửa nốt chỗ bát đĩa, chậm chạp như sên bò. Đúng lúc vừa tắt đèn bếp để đi ngủ, tôi nhìn thấy một bóng người bên ngoài khung cửa sổ phòng khách tối mờ. Giật bắn người, song tôi định thần nhìn kỹ lại. Ngay lúc đó, sau làn kính mờ hơi sương hiện ra một bàn tay gõ nhẹ vào cửa sổ, "Cộc! Cộc!" Có thể mẹ tôi quên mang theo chìa khóa, nhìn thấy ánh đèn từ phòng bếp nên đi vòng ra đây gõ cửa chăng? Hay là... Hay là cô Junko? Tôi nghĩ thầm và nhón chân bước lại gần cửa sổ.
- Ai đó? Tôi hỏi bằng một giọng khe khẽ.
- Em đây!
Giọng của em trai tôi. Trong giây lát, tôi cảm thấy mình đang lạc vào một thế giới siêu thực. Giờ này, chắc chắn em tôi phải ngủ trong ký túc xá của trường nó chứ. Nhưng âm thanh vừa rồi đúng là giọng nói của thằng bé, vang vào lớp kính và xao động màn đêm chứ không phải là ảo ảnh của nó như lần ở Saipan. Tôi vội mở cửa sổ. Em tôi đứng ngay phía ngoài, trông cao vổng lên.
- Em sao thế? Trốn trường à?
Tôi hỏi mà không biết mình đang tỉnh hay đang mơ. Ngay đến giọng nói của tôi nghe như đang vọng về từ một nơi nào đó.
- Không có đâu! Chỉ tại em thấy sốt ruột quá thôi... Em tôi đáp. Này, thế có chuyện gì với cô Junko không?
- Được rồi! Cứ vào nhà cái đã! Ra cửa trước đi! Tôi nói với nó.
Giũa khu vườn khuya, thằng bé hiện lên như một mông lung ảo ảnh, vừa mong manh lại vừa hiện thực hơn bất cứ thứ gì. Tôi mở cửa và em tôi bước vào nhà. Sau đó, tôi pha cho nó một cốc cacao và hỏi:
- Sao em không bấm chuông? Làm chị hết cả hồn!
- Em cứ tưởng mọi người ngủ hết, nhưng nhìn kỹ lại thấy đèn bếp vẫn sáng nên mới đi vòng ra sau xem sao! Nó đáp.
- Làm sao em về được đây? Tôi hỏi.
- Dễ thôi mà! Mọi người ngủ hết cả. Em chỉ việc chọn thời điểm thích hợp là ra được ngay thôi! Thằng bé trả lời.
Lúc này tôi mới nhìn kỹ lại. Đúng là dưới lớp áo choàng của nó vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ.
- Cacao ngon quá! Cho em thêm cốc nữa! Nó nhoẻn miệng cười.
Riêng tôi, tôi vẫn có một cảm giác là lạ và chưa thể dễ dàng chấp nhận được ngay thực tại này. Và tôi biết đó là vì em tôi trốn khỏi trường học với một tâm trạng đầy kích động để trở về đây trong một đêm khuya tĩnh lặng và buồn bã như đêm nay, nhẹ nhàng hệt như một giấc mơ.
- Đúng là có chuyện với cô Junko thật, nhưng sao em biết được kia chứ? Tôi hỏi.
- Suốt cả ngày hôm nay, cô ấy cứ liên tục gửi đến em một tín hiệu gì đó, rất mạnh, và rất buồn. Em tôi đáp gọn lỏn.
- Em đúng là có khả năng thần giao cách cảm thật! Thêm một lần nữa, tôi ngạc nhiên trước năng lực của nó. Cô Junko... bỏ nhà mình đi rồi!
Tôi kể lại đầu đuôi sự việc cho nó, trừ chuyện số tiền của mẹ. Nhưng chính chi tiết đó mới thực sự làm cho toàn bộ câu chuyện này trở nên rối rắm, và nhìn khuôn mặt trầm tư của nó, tôi đồ rằng, dù không kể ra, thằng bé cũng sẽ cảm nhận được chuyện này.
- Nếu em không nhầm thì hình như con gái cô ấy lấy trộm một khoản tiến khá lớn của bố rồi trốn khỏi nhà thì phải! Em tôi nói. Có lẽ là chạy theo một ước mơ nào đó của riêng chị ấy. Có vẻ như cô Junko cho rằng mình có lỗi lớn trong chuyện này.
Điều đó cũng không hơn gì phỏng đoán của Mikiko và chẳng ai biết sự thực có đúng như vậy hay không, nhưng bản thân tôi cũng có cảm giác có lẽ chuyện là như thế.
- Chị biết không, cảm giác đó mạnh đến nỗi em thấy đau đầu tới mức phải đến phòng y tế cơ đấy!
- Cô ấy nhắn gì đến em?
- Em cũng không rõ lắm! Chỉ thấy khuôn mặt cô ấy hiện lên và em có cảm giác cô ấy không thể tiếp tục sống ở nhà mình được nữa, thậm chí là chẳng bao giờ quay lại nữa kia! Nó nói. Em cảm thấy rất buồn và lo không biết nhà mình ra sao nên không tài nào ngủ được. Không biết nếu cô Junko có mệnh hệ gì thì sẽ thế nào. Chắc mẹ sẽ khóc nhiều lắm!
- Không có đâu! Mẹ bỏ đi uống rượu giải sầu rồi! Tôi bật cười.
- Rồi mẹ sẽ khóc cho mà xem!
Chính thằng bé mới là người sắp khóc. Tôi quay sang và thấy nó đang nhìn đăm đăm vào chiếc tạp dề ngày thường cô Junko vẫn hay vo viên vứt vào góc bếp mỗi khi dùng xong.
- Tính sao nhỉ? Có lẽ em nên quay về chăng? Chị nghĩ có nên không?
- Cứ làm gì em thích.! Dù sao thì cũng chỉ có chính cô Junko mới bù đắp lại được những gì cô ấy đã lấy đi thôi! Em có tính sao đi nữa cũng không khá hơn đâu, ít ra là một thời gian nữa!
- Liệu mẹ có... cưới nữa không nhỉ?
Tôi chợt hiểu ra, đó mới là điều nó thực sự quan tâm.
- Có thể lắm! Tôi nói.
Cũng chẳng có gì là lạ nếu người bạn trai kém tuổi của mẹ tôi nhân dịp này chuyển đến sống cùng.
- Nếu vậy, chị tính sao?
- Tất nhiên là ở tuổi chị, chẳng ai muốn sống cùng một ông bố dượng trẻ như vậy. Chắc chị sẽ ra ở riêng thôi!
- Sống cùng anh Ryuchiro chứ?
- Chị cũng chẳng biết nữa! Nhưng chắc sẽ không có chuyện đó đâu!
- Còn em sẽ thế nào?
Ra vậy! Nó lo chuyện đó cũng phải. Ở tuổi này, nó cũng giống như một con chó nhỏ, bất đắc dĩ phải lo lắng không biết ai sẽ nuôi mình.
- Mẹ có còn nông nổi gì nữa đâu! Tất nhiên là sẽ lo cho em rồi. Tuy lần trước có bỏ em đi Bali thật, nhưng kết hôn lại là chuyện hoàn toàn khác. Cứ vững tâm lên. Chỉ cần nghĩ mình muốn gì thôi. Ở tuổi này, dù em có nghĩ ngợi này nọ cũng đâu có ích gì!
- Vâng! Nó gật đầu, xem ra đã có vẻ thoải mái hơn. Một người làm bất cứ điều gì cũng ảnh hưởng đến những người khác nhỉ!
Cái kiểu lẩm bẩm như đang nói với chính mình của nó khiến tôi phì cười.
Tôi nói với thằng bé sáng ra sẽ đưa nó quay trở lại trường và giải thích rõ rằng đêm qua nó đã về nhà ngủ song thằng bé từ chối, bảo rằng nó có thể về trường mà không ai hay biết gì và yêu cầu thêm nếu chẳng may có sự cố gì thì tôi phải hợp lý hóa câu chuyện qua điện thoại. Thay vào đó, nó nài nỉ tôi đưa đi ăn ramen (một trong ba loại mì truyền thống rất được ưa chuộng ở Nhật Bản - ND) và thế là giữa đêm khuya, tôi quyết định tiện đường đưa nó về trường sẽ đãi nó một chầu ramen luôn thể. Trong quán ramen giữa đêm khuya với điện thoại reo liên tục, chúng tôi gọi hai tô thật lớn và mặc dù đầu óc đã đủ mệt mỏi sau một ngày dài, tôi vẫn mường tượng ra nếu có một người nào đó trông thấy chúng tôi chắc sẽ nghĩ tôi là tiếp viên quán rượu nào đó vừa hết ca đang đi ăn đêm với cậu con trai lỡ sinh từ hồi còn khá trẻ.
- Người em sực nức mùi tỏi rồi đấy! Ra khỏi quán, trên đường đến trường, tôi bật cười nói với thằng bé. Làm sao mà một đứa trẻ lẽ ra phải lên giường đi ngủ từ lúc chín giờ tối lại bốc mùi tỏi nồng nặc trong lúc ngủ được kia chứ? Lộ mất thôi!
- Ừ nhỉ... Dở thật đó!
- Nhai kẹo cao su cho bớt mùi đi này!
Tôi nói và cho nó tất cả chỗ kẹo cao su cùng kẹo mùi còn trong túi xách. Tiếng bóc giấy bạc gói kẹo của thằng bé vang lên sột soạt trong đêm tối. Phố đêm vẫn tĩnh lặng như thường lệ, khiến người ta có cảm giác rằng một ngày như mọi ngày đang dần trôi và chìm vào giấc ngủ. Nhưng đúng vào lúc tôi cảm thấy thật thoải mái như vừa giải quyết xong một việc gì đó và đang trên đường trở về nhà, vẩn vơ nghĩ lại xem ngày hôm nay mình đã làm những gì thì khuôn mặt cô Junko lướt qua trong óc tôi. Và ngay lúc đó, tôi cảm thấy vô cùng đau đớn, đau đớn mà chẳng vì lẽ gì. Phút chốc, mắt mũi tôi tối sầm lại.
- Ôi! Em tôi bỗng kêu lên.
Tôi vội vàng ngẩng mặt lên. Theo hướng nhìn của thằng bé, tôi thấy một ngôi sao băng thật dài cắt ngang bầu trời ngay trước mặt chúng tôi. Một vệt sáng mảnh, trắng như ngọc trai và rất dài, có cảm giác nó dài đến mức ta có thể ước hết mọi điều ước. Tuy rằng tôi đã chẳng ước điều gì. Rồi ngay sau đó, trên bầu trời đêm trong vắt nó đã lướt qua, vô số những vì sao lại lấp lánh trong yên lặng.
- Chị Saku! Vừa rồi là sao băng. Em tôi nói. Không phải UFO đâu nhỉ!
Tôi ngạc nhiên thốt lên:
- Sao lại đi hỏi chị câu đó chứ? Chẳng phải em mới là chuyên gia sao?
- Thì chị thấy đó! Nó dài và đẹp đến thế kia mà! Em tôi nói. Mà kể cũng phải...
- "Kể cũng phải" cái gì mới được cơ chứ? Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
- Những lúc ở bên người mình yêu mến, tâm trạng vui vẻ như lúc này thì dù đó là sao băng hay UFO cũng chẳng can hệ gì, ta sẽ chỉ còn cảm thấy đẹp và ngạc nhiên vì điều đó mà thôi! Em tôi nói.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Amrita
Banana Yoshimoto
Amrita - Banana Yoshimoto
https://isach.info/story.php?story=amrita__banana_yoshimoto