Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Âm Dương Giới
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 20: Điều Kiện Đi Tìm Long Diên Thảo
V
ăn Thiếu Côn thở dài đứng yên nhìn theo bóng con thị tỳ đang bò lết qua ngưỡng cửa. Lòng chàng bị xâm chiếm bởi bao nhiêu tư tưởng vô cùng phức tạp.
Sau cùng chàng lại ngồi xếp bằng, hành công vận khí cho qua thì giờ và lấy lại sự bình tĩnh của tâm hồn. Khi ấy trời đã về đêm, những tia sáng từ các lỗ hổng trên vách tường đã tắt hẳn.
Bốn con thị tỳ vẫn chưa thấy trở lại.
Bỗng nhiên có tiếng bồm bộp từ xa. Một bà cụ già đầu tóc bạc phơ, tay chống gậy sắt, ngất ngưỡng bước qua cửa lớn đi vào phòng.
Văn Thiếu Côn và Lệ Minh Nguyệt cùng sửng sốt và đứng dậy đề phòng cẩn thận. Nhất thời chưa biết lành dữ ra sao.
Bà cụ già dộng chiếc gậy sắt xuống đất đánh "choeng" một tiếng đứng lại.
Nét mặt bà hầm hầm quét mắt nhìn hai người.
Nhưng một chập sau bà lại dịu dàng niềm nở nói:
- Già này vâng lệnh ngài Chí Tôn đến mời Văn công tử.
Văn Thiếu Côn mừng rỡ đứng dậy gọn gàng vồn vã nói:
- Thế ra ngài Chí Tôn cần muốn gặp tại hạ sao? Có phải tại động phủ không?
Bà lão gật đầu đáp:
- Già này xin dẫn đường cho Văn công tử.
Nói xong bà quay mình chực đi.
Lệ Minh Nguyệt cau mày hỏi:
- Ngài Chí Tôn không bao giờ hỏi đến tôi hả?
Bà lão gườm gườm đôi mắt sáng quắc nhìn nàng hỏi:
- Nếu ngài Chí Tôn cần đến cô nương thì già này tự khắc đã mời rồi cần gì phải hỏi nhiều.
Lời nói tuy từ tốn lễ phép nhưng tựu trung có vẻ giận dữ, ít cảm tình.
Văn Thiếu Côn nhìn nàng nói:
- Xin cô nương cứ an lòng, tại hạ ra đi lần này, bất kỳ lành hay dữ cũng cố bảo vệ mạng sống, quay trở lại đây cứu cô nương.
Lệ Minh Nguyệt chớp mắt mấy cái nói:
- Chỉ cần công tử nhớ luôn câu nói đã thốt ra tại Ngũ Hành động là tốt rồi.
Nói xong nàng thẹn đỏ mặt cúi đầu xuống, Văn Thiếu Côn chẳng hiểu ngơ ngác hỏi lại:
- Tôi nói câu gì nơi Ngũ Hành động nhỉ?
Lệ Minh Nguyệt ấp úng nói:
- Càng muốn tôi kể lại lần nữa sao?
Rồi chăm chú nhìn vào mặt chàng, nàng tha thiết nói:
- Công tử đã xác nhận là chúng ta đã cùng nhau ước nguyện suốt đời sống chết có nhau, dẫu cho vật đổi sao dời cũng không hề thay đổi.
Văn Thiếu Côn giật mình nghĩ bụng:
- "Vì lúc ấy chẳng qua ta dùng câu giả dối để cứu nàng khỏi chết, nào ngờ nàng cho là sự thật rồi buộc ta phải nhớ lời".
Chờ đợi đã lâu, bực mình bà lão dộng gậy sắt xuống đất gắt:
- Văn công tử đi mau lên. Già này sẽ đưa đường, ngài Chí Tôn đã chờ lâu rồi đấy.
Chàng ngậm ngùi nhìn Lệ Minh Nguyệt nói:
- Xin cô nương hãy thận trọng, tôi xin tạm biệt đây.
Nói xong chàng theo bà lão rảo bước ra đi.
Quanh co một chập khá lâu, hai người đã đến trước một ngôi nhà đồ sộ nguy nga, trang hoàng thật lộng lẫy. Từ ngoài vào trong lâu đài này trang trí rất hoa lệ, chạm trỗ thật tinh vi, chẳng khác nào một cung điện đế vương trên nhân thế. Bên trong đèn nến thắp sáng choang, một đỉnh đồng vĩ đại đặt ngay điện xông trầm khói tỏa bát ngát mùi thơm. Chỉ lạ một điều là xung quanh tường che kín mít, không chừa một cửa sổ nào. Vào bên trong có cảm giác như sống trong hang.
Chính giữa điện này có để một ghế bành rất lớn. Có một thiếu phụ đầu đội mũ, có tấm lụa đen che nửa mặt, mình mặc áo màu xanh thẩm, nghiêm trang ngồi trên cao, xung quanh có bốn tỳ nữ đứng hầu.
Con thị tỳ tên gọi Xuân Hồng cũng đứng trong số đó. Ả đưa mắt nhìn Văn Thiếu Côn như có ý sợ hãi, rồi quay đầu nhìn nơi khác.
Bà lão tiến lên một bước, chắp tay cúi đầu lễ phép thưa:
- Lão nô đã phụng mệnh mời Văn công tử về đây.
Người thiếu phụ ngồi trên ghế bành se sẽ nói:
- Xin mời ngồi.
Trong giọng nói thanh âm lảnh lót, Văn Thiếu Côn nhận biết ngay rằng người đàn bà chính là vị Chí Tôn ngồi sau bức mành trúc nơi hang Ngũ Hành động. Chàng do dự một lúc rồi kéo ghế nhỏ ngồi xuống đối diện với người đàn bà kia.
Nhìn bề ngoài người đàn bà này thân hình nhỏ nhắn, hai tay lộ màu da trắng mướt, ngóng thon thon rất đẹp. Nếu cái khuôn mặt che sau tấm lụa đen kia là xinh đẹp thì có thể gọi đây là trang tuyệt thế giai nhân.
Nhãn lực của Văn Thiếu Côn tuy đã đến mức tuyệt đỉnh, nhưng vẫn không thể nhìn suốt được gương mặt bí mật sau mảnh lụa đen.
Không khí trầm lặng một hồi lâu, người ấy đưa tay khoát qua bảo:
- Cho các ngươi lui ra.
Bà cụ già cùng bốn con tỳ nữ đồng "dạ" một tiếng rồi từ từ lui ra.
Văn Thiếu Côn từ tốn hỏi:
- Ngài Chí Tôn cho gọi tại hạ đến đây chẳng hay có điều gì chỉ giáo?
Người đàn bà nói:
- Nhà ngươi không thể ở lâu nơi đây được nhiều ngày, ta có ý muốn tha cho ngươi ngay.
Rồi dịu giọng bà nói tiếp:
- Nhưng với một điều kiện trao đổi.
Văn Thiếu Côn chau mày hỏi:
- Điều kiện gì xin cho biết.
Người đàn bà nói:
- Bổn tòa muốn nhờ ngươi đến tận Vân Mộng sơn tìm một cây Long Diên thảo, cây này mọc trong các đầm ao là và có mười ba khía, màu xanh biếc, trên mỗi lá có một đường chỉ vàng. Mỗi cây có bảy trái, lớn bằng tráinho màu đỏ rực rỡ. Ta chỉ cần một cây cũng đủ.
Văn Thiếu Côn cười lạt đáp:
- Tại Vô Nhân cốc, biết bao nhiêu cao thủ, tài nghệ phi thường, bản lãnh xuất chúng, sá gì chút việc ấy mà phải cần đến kẻ hèn này?
Người đàn bà khẽ trách:
- Nguyên nhân ấy ngươi đã thừa biết rồi kia mà.
Văn Thiếu Côn giật mình nghĩ bụng:
- "Có lẽ những điều mình gạn hỏi Xuân Hồng đã đến tai bà ta rồi".
Ngẫm nghĩ một lát, chàng hỏi lại:
- Chẳng hay ngài dùng loại cây này để làm gì?
Người đàn bà cười nói:
- Bổn tòa dùng để chế một thứ linh dược. Muốn làm ra linh dược ấy phải dùng Long Diên thảo, phối hợp chung với bảy mươi hai thứ cây cỏ quý khác.
Tất cả bảy mươi hai thứ kia, trong hang đá có đủ, tuy loại Long Diên thảo này không sao tìm kiếm được. Những U Linh của bản cốc tuy đông và không kém tài, nhưng vì họ không thể rời khỏi hang này được, nên ta mới nhờ đến người giúp sức.
Văn Thiếu Côn mỉm cười nói:
- Chế ra linh dược này để làm gì? Có phải dùng khắc phục Định tâm hoàn chăng?
Vì đã chất chứa nhiều điều bất mãn đối với hành vi ác độc của vị Chí Tôn này, cho nên trong khi nói chuyện, chàng dùng toàn những lời lẽ gay gắt và hạch xách.
Người ấy cất giọng lảnh lót đáp:
- Khi thuốc này chế xong, những U Linh của hang Vô Nhân cốc có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời, trở lại nhân thế làm người được.
Văn Thiếu Côn lặng thinh nhớ lại những lời kêu xin năn nỉ của con tỳ nữ Xuân Hồng nơi Nghinh Xuân động.
Chàng suy nghĩ:
- "Nếu thuốc này chế xong giúp được bao U Linh trong cốc ra được ánh mặt trời không còn bị đau đớn như con tỳ nữ kia thì cũng là một điều hay, ta chẳng nên từ chối".
Tuy nghĩ thế nhưng chàng đáp:
- Việc này thực hiện không khó, nhưng tôi nhận lời với một vài điều kiện nhỏ.
Người đàn bà bịt mặt ngạc nhiên nhìn chàng hỏi gấp:
- Điều kiện gì, hãy nói thử.
Văn Thiếu Côn nói:
- Trước hết ngài nói cho chúng tôi biết giữa tôi và ngài có sự liên hệ gì?
Cha mẹ tôi còn chăng? Hiện ở đâu? Hơn nữa phải cho Lệ cô nương cùng đi với tôi mới được.
Người đàn bà cất giọng cười khanh khách:
- Té ra ngươi đã bắt chẹt ta rồi!
Khẽ thở dài một tiếng, bà nói luôn:
- Thôi được, âu cũng là một điều kiện trao đổi công bằng giữa bổn tòa và nhà ngươi. Chỉ cần ngươi đưa Long Diên thảo về đây thì tự khắc bổn tòa sẽ nói rõ thân thế của ngươi. Còn Lệ cô nương với ngươi, đã cùng nhau thề nguyện trăm năm đầu bạc, sống chết không rời, thì bổn tòa cũng chẳng hẹp hòi gì mà chẳng thả ra. Tuy nhiên chờ sau này mới được. Bây giờ cần giữ lại làm con tin bảo đảm cho việc thực hiện điều kiện cam kết.
Văn Thiếu Côn dõng dạc hỏi:
- Tôi xin hỏi, giữa ngài và tôi có sự liên hệ gì?
Người đàn bà bỗng đứng dậy phất tay nói:
- Giữa ta và ngươi chẳng có điều chi liên hệ hết. Sao lại hỏi kỳ lạ thế.
Văn Thiếu Côn hỏi lại:
- Nếu không có quan hệ dính dáng gì, thì tại sao lúc ở động Ngũ Hành ngài không chịu giết tôi đi? Cứ trông bao nhiêu sự tàn nhẫn mà ngài đã sử dụng, thì đại khái không thể tự nhiên mà biến đổi được lòng ngài ngay từ cái ác sang cái thiện được một cách quá mau như thế ấy.
Người ấy lặng thinh một chập rồi nói:
- Cái đó... dù là việc đó bổn tòa cũng bằng lòng, nhưng chờ khi nào ngươi mang Long Diện Thảo về đây. Nếu không bổn tòa sẽ đưa cả hai ra xử tử ngay tức khắc. Sống hay chết, cứ tùy ý nhà ngươi lựa chọn.
Nói xong, chẳng cần chờ sự phản ứng của chàng ra sao, bà quát lớn:
- Tuyết nương!
Một tiếng dạ khẽ, lão bà chống gậy sắt từ trong bóng tối đi ra, đứng sẵn trước mặt chờ lệnh.
Người đàn bà bịt mặt lạnh lùng nói:
- Nếu Văn công tử muốn ra khỏi hang thì dẫn đường cho y ra ngoài "Âm Dương giới". Nếu không lập tức đưa y vào Ngũ Hành động rồi về đây báo cáo lại cho bản tòa rõ.
Lão bà vội vàng cúi đầu nói:
- Lão nô xin tuân lệnh.
Nói xong, nhanh như chớp, bà quay mình lại xô Văn Thiếu Côn một cái, gạt ra khỏi tòa đại điện ở trong hang động, rồi đưa đi ngay.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Âm Dương Giới
Phương Chấn Duẫn Đồng
Âm Dương Giới - Phương Chấn Duẫn Đồng
https://isach.info/story.php?story=am_duong_gioi__phuong_chan_duan_dong