Kỳ 19 - Bế Tắc
im Thúy sợ hãi lắng lai nghe tiếng cào sột soạt ở bên kia vách, cô thì thầm với bé Hận:
- Hổng phải ma đâu! Chắc là người, họ dùng vật gì cứng lắm cào lên vách. Hay là anh Hai?
Hận vừa trả lời vừa run run:
- Hổng phải anh Hai đâu. Giờ này ảnh ở trong rừng, rình bắt ông Gấu đen. Nè, có khi nào là tụi cướp không ta? Mà chắc chắn không phải là bọn cướp, cướp thì nó xông thẳng vô đây bóp cổ chị em mình chứ còn cào vách làm chi... Cái vách hang chỗ này mỏng lắm, nó cào một lát là dám thủng vách à!
Hận ngắn gọn giải thích cho Kim Thúy biết, trong các hầm vàng cạnh nhau có khi hai chủ hầm đều khoét sâu vô vách để lấy đất đãi vàng, tới mức làm cho hai hầm thông nhau luôn. Cái hầm này chắc tại tảng đá bự nằm chình ình ở đây nên họ mới tha không khoét thông, nhưng cũng đã khoét thành một bức vách đất mỏng manh rồi.
Ngay lúc đó, có lẽ kẻ bên kia vách đã cào đất khá nhiều, làm cho những âm thanh lạ lọt sang bên này. Kim Thúy bấu chặt lấy eo ếch Hận, run bần bật. Hận lắng tai nghe tiếng động lạ như tiếng gầm gừ, như tiếng hơi thớ rít qua kẽ răng. Bỗng cô bé ôm riết lấy Kim Thúy thảng thốt kêu lên:
- Cọp! Chết rồi, cọp đó!
Tứ chi của Kim Thúy chợt nhũn ra, bủn rủn như thể đã rời khỏi thân mình cô. Lúc ấy, mùi hôi khét của con cọp đã thoảng theo những khe hở trên vách tuôn sang bên này. Tiếng gầm ghè của con ác thú đã nghe rõ mồn một. Bên kia vách, con cọp già cũng đã đánh hơi được mùi người rõ hơn, điều đó càng kích thích nó hung hãn lên. Nó đưa hai chân trước, giương những cái vuốt sắc và cứng như thép ra cào lia lịa lên cái vách đất sắp đổ sụp. Dường như con cọp đang trút hết cơn giận dữ khi nãy, để mất một con mồi mà nó đã chộp sượt qua vai, nó gầm lên một tiếng kinh hoàng.
o O o
Trong phòng làm việc của mình, Phái viên đang thích thú tựa lưng, ngả ngửa người ra cái ghế xoay, nhẩm tính trong đầu những món lợi kếch sù, đến gã cũng không tưởng tượng nổi, cái phần mềm “Công Chúa Bé” của Hoàng Thân đã đem lại. Điều duy nhất làm gã lo ngại là Gấu đen vẫn chưa tìm bắt Kim Thúy lại được. “Con nhỏ Kim Thúy này mà trốn thoát, báo cho công an về vụ bắt cóc là coi như mình thua trắng tay!”. Xoay cái ghế vài vòng nữa gã lại nghĩ: “Đã phóng lao thì theo lao, cả chục triệu đô chứ có phải đồ bỏ đâu!”. Phái viên nhổm dậy bấm số điện thoại, nói vô ống nghe:
- Nhà nghỉ đó hả? Thằng Gấu đen đâu?
Gã lắng nghe đầu dây bên kia trả lời, nhíu mày tức tối:
- Đi lùng từ chiều tới giờ vẫn chưa có tin gì hả? Có gì mới, nói Gấu đen báo ta biết ngay nghe chưa! Thôi!
Phái viên quăng ống nghe lên bàn, gã hất cằm vế phía tên bảo vệ lực lưỡng đứng khoanh tay im lặng như bức tượng lực sĩ ở góc phòng:
- Nghỉ. Ta về phòng riêng. À, trước khi nghỉ mày nhớ tắt đèn, kiểm tra hệ thống báo cháy nghe chưa?
- Dạ, thưa sếp!
Phái viên đứng lên, với cái dáng đi robot, gã bước ra cửa đi mất. Tên bảo vệ loay hoay đến bấm mấy chiếc nút trong hệ thống báo cháy, gã vừa định thò tay tắt đèn thì...
- Khoan, để đèn đó!
Gã lực sĩ giật mình quay lại thì thấy Phái viên đã ngồi chễm chệ trên ghế! Gã ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, sếp vừa nói đi nghỉ mà?
Phái viên khoát tay:
- Không hỏi han lôi thôi! - Và chỉ vào một người đứng bên cạnh - Biết ai đây không?
Tên bảo vệ thưa:
- Dạ, cậu Hoàng Tử Bé ạ!
- Ừ, biết là Hoàng Tử Bé sao không lấy ghế mời cậu ngồi, hả?
Tên bảo vệ vừa chạy đi lấy ghế vừa thầm nghĩ về cái thằng cha Phái viên có vẻ gần đây lảm việc căng thẳng nên bị chạm mạch mất rồi: Mới nói nghỉ, đi ào ra ngoài, quay lại đã thấy ngồi làm việc với thằng Hoàng Tử Bé!
Phái viên lại ra lệnh:
- Mày tắt hệ thống caméra theo dõi đi!
Tên bảo vệ tròn mắt nhìn sếp:
- Hồi chiều, sếp mới ra lệnh phải để hệ thống theo dõi thường trực để truy bắt con nhỏ nào đó!
Phái viên bực mình:
- Đã bảo tắt là tắt! Mã số mở tủ của ta là số mấy?
Đến bấy giờ, tên bảo vệ mới thực sự kinh ngạc:
- Thưa, mã số mở tủ, mở phòng sếp em đâu biết!
Phái viên vỗ bộp lên trán, than thở:
- Tao làm việc mệt quá, quên mất! Nhưng ta biết mày đã thuộc mã số mở tủ, nói ra ngay, nếu không, bị kỷ luật!
Tên bảo vệ kính cẩn và tỏ ra khôn ngoan:
- Thưa sếp, em không biết mã số. Nhưng... nếu em bắt chước động tác của sếp có khi mở được!
Gã lực sĩ tới xoay qua xoay lại cái núm số điện tử trên ổ khóa ngăn kéo bàn làm việc của Phái viên, lúc sau cái ngăn tủ kêu lên “bíp”, đó là tiếng kêu báo cho biết đã gọi đúng mã số.
Phái viên nhoẻn cười:
- Cám ơn!
Gã thò tay sờ soạng trong ngăn kéo, bất ngờ rút ra khẩu súng lục tí hon, loại súng ám sát dành cho điệp viên, chĩa vào ngực tên lực sĩ bảo vệ:
- Đứng im!
Phái viên hất cằm ra hiệu, cậu Hoàng Tử Bé nhanh nhẹn rút sợi dây trong túi ra trói chặt tên bảo vệ lại. Cậu thò tay bứt “con chuột” của máy tính trên bàn đứt khỏi sợi dây diện đút vào cái mồm rộng đang ngoác ra vì kinh ngạc của tên bảo vệ. Khi mọi việc vừa xong thì từ ngoài hành lang ùa vào thêm ba mạng nữa: Thông bác học, Hải khòm và Minh móm. Hoàng Thân trong lốt Phái viên vội vã nhấc máy điện thoại, quay số, lắng nghe và vứt cái ống nghe, lẩm bẩm chửi:
- Máy chỉ gọi nội bộ thôi, không gọi ra ngoài được!
Thông bác học đề nghị:
- Mở máy vi tính của nó, gọi mạng thành phố, rồi báo động, kêu cứu khẩn cấp!
Hoàng Thân mở máy vi tính ra, trên màn hình đen thui chỉ hiện ra dòng chữ: “Máy đã được khóa, để nghị bạn gõ đúng mật mã để khởi dộng máy!”.
Hải khòm bực dọc ra mặt:
- Mẹ nó! Cái gì nó cũng gài mật mã, thua rồi!
o O o
Kim Thúy lấy hết can đảm đứng lên, kéo tay cô bé Hận:
- Mình chạy đi, chẳng lẽ ngồi đây đợi nó đạp thủng vách qua ăn thịt?
Hận mếu máo:
- Chạy đi đâu?
- Ra khỏi hang, chạy vô rừng, mau lên!
- Nó sẽ đánh hơi chạy ra theo mình...
Tuy nói vậy, trong lúc cùng túng, hai cô con gái yếu đuối vẫn run rẩy đứng lên lấp vấp mò mẫm ra cửa hang. Nhưng cả hai đều thất vọng khi sờ soạng cái cửa hang đã bị lấp đá. Hận rên rỉ:
- Trời! Anh Hai lấp cửa hang rồi!
Hai cô gái lại mò mẫm trở vào sờ soạng khắp nơi may ra tìm được chỗ nấp. Nhưng vô vọng... Ngay lúc ấy, tiếng vách đất đổ ầm ầm và con cọp đã phóng vọt sang phần hầm bên này, nó chễm chệ ngồi ngay trên tảng đá chỗ hai cô gái vừa nằm ngủ, so vai nhìn hai con mồi thơm ngon đang run bần bật. Đôi mắt đỏ ngầu sáng lạnh của con cọp long lên trong bóng tối. Như ước lượng được sức kháng cự của hai con mồi sẽ rất yếu ớt, lão chúa sơn lâm còn chưa vội ra tay. Ở góc hầm kia, hai cô gái kinh hãi ôm nhau từ từ khuỵu xuống. Con cọp thích thú, từ từ trụ bốn chân xuống, cái đuôi ngoe nguẩy đập lộp bộp trên tảng đá cướp tinh thần con mồi. Toàn thân nó hơi đổ về phía sau. Cô bé Hận nhắm nghiền mắt lại, biết rằng động tác đó của con cọp có nghĩa là nó sắp tung mình phóng tới vồ mồi. Cô kêu lên:
- Ba ơi! Con chết mất!
Còn Kim Thúy thì không chịu nổi sự căng thẳng quá sức, đã ngất xỉu mềm nhũn tự lúc nào...
Ngay vào lúc con cọp tung mình lao vào không khí thì...
- Đoàng!
Một tiếng nổ chát chúa đến nhức óc vang lên từ cửa hang. Cô bé Hận mở choàng mắt ra và thấy con ác thú đã nằm ngay trước mặt mình! Một bàn tay lắc vai cô:
- Có sao không, Ba?
Hận ngước đôi mắt còn chưa hoàn hồn nhìn anh Hai nó, miệng há ra nhưng không nói được một tiếng!
o O o
Thông bác học bóp trán suy nghĩ. Hải khòm thì cắn móng tay. Minh móm mông lung nhìn đâu đâu, chìa cái cằm nhọn hoắt về phía trước, ngay trước cái cằm ấy là “Hoàng Tử Bé” Tú Anh đang tiếc rẻ vuốt mái tóc cụt ngủn. Hoàng Thân thì đi qua đi lại... Tất cả đều tập trung vào một ý nghĩ duy nhất: làm sao nhanh chóng liên lạc với bên ngoài hoặc phải thoát thân ngay lập tức, trước khi chuyện giả trang bị phát hiện.
Bọn chúng đã tìm hết cách, điện thoại thì không gọi được ra ngoài, máy tính thì không biết mật mã. La hét cũng vô ích vì toàn bộ tòa nhà bị bao kín mít bởi kiếng màu trang trí. Thoát ra theo ngõ sân thượng thế nào cũng gặp bọn bảo vệ!
Trong lúc hoàn toàn vô vọng, bỗng cả lũ nghe tiếng ú ớ vang lên từ góc phòng. Quay lại, chúng thấy tên bảo vệ bị trói gô miệng đang ngậm con chuột máy tính, đôi mắt gã khẩn khoản dường như muốn nói điều gì.
Vụ Án Hoàng Tử Bé Vụ Án Hoàng Tử Bé - Hồ Thi Ca Vụ Án Hoàng Tử Bé