Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Việt Cổ Di Tình
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 20: Trêu Chọc
Đ
eo cặp mắt gấu mèo ngáp liên tục mấy ngày liền. Vì may cái áo trắng này
cho Thương Khung, cô và Thải Linh thức nguyên một đêm. Mệt chết luôn!
Thương Khung giơ tay lên, nhíu mày nhìn Diệp Thiện Thiện thắc mắc. Cô
nhanh nhẹn lấy lại tinh thần nhìn thử… cái tay áo? Mặt lập tức đỏ bừng ấp
úng không nên lời.
Áo choàng phần lớn là công lao của Thải Linh... cô chỉ chịu trách nhiệm hai
cái tay áo… Có điều vì sao lại bên dài bên ngắn?
“Hay là... cái áo này... không cần mặc là được rồi...?” Nửa ngày mới lên
tiếng, bị Thương Khung trừng mắt vội vàng gục đầu xuống. >_<
Theo động tác cúi đầu, giữa cái cổ xinh đẹp lộ ra một sợi dây đỏ đẹp mắt…
Cuối sợi dây, vạt áo hơi hơi mở rộng ra, để lộ đường cong và làn da mềm
mại bên dưới lớp quần áo.
“Thiện Thiện!”
Diệp Thiện Thiện hoang mang ngẩng đầu, theo thói quen tìm kiếm ánh mắt
sâu thẳm của anh ta… lập tức như chìm vào một vùng biển sâu.
Đầu ngón tay hơi chai sần nắn cái cằm xinh xẻo mượt mà của Diệp Thiện
Thiện, nhìn đôi mắt ngây thơ trong trẻo như chú nai con đang sợ hãi. Rõ
ràng rất sợ nhưng lại không né tránh ánh mắt hắn. Cánh môi đỏ mọng hơi hé
ra kết hợp với hàm răng trắng trong như ngọc, cái lưỡi nho nhỏ hồng hồng
lấp loáng bóng nước… dụ dỗ hắn.
Cô nhìn thấy gì trong đáy mắt anh ta? Ngoài coi thường và lạnh lùng của dĩ
vãng còn có một chút… dịu dàng? Rất muốn dụi mắt xem có phải cô nhìn
lầm không? Chẳng lẽ thức trắng một đêm lại làm giảm thị lực? Có khi nào
đầu óc mơ hồ nên sinh ra ảo giác?
“Thiện Thiện!” Khàn khàn, có chút say mê nhắc lại.
“Hả...” Vô thức đáp lại, hoàn toàn chìm đắm trong ánh mắt anh ta.
Hình như, ngoại trừ lúc vừa vào bị đánh hai mươi gậy ra, anh ta – cái ông
chủ này đối với tỳ nữ cô đây có thể nói là không tệ? (còn phải loại trừ việc
anh ta bắt cô nhìn mình ăn cơm, nhìn sắc mặt anh ta, giặt cả đống quần áo ra
nữa). Cũng không có chuyện vì anh ta gây khó dễ mà ăn đòn! Trời mới biết
trận đòn kia làm cô sợ cỡ nào? Không lẽ hai mươi gậy đó là để báo mối thù
lúc đầu cô đạp anh ta một đạp sao? Nếu vậy thì anh ta ghi hận cũng quá dữ
đi?
Cánh môi truyền đến từng cơn tê dại nhói nhói, hắn dùng ngón tay giày vò
đôi môi mọng đỏ của cô.
“Không thoa son sao? Hả?” Vẻ mặt gian xảo, khóe miệng khẽ nhếch.
“Không!” Ngây ngốc trả lời. Thương Khung hôm nay thực khác thường.
Như vậy rất kỳ quái... Chẳng lẽ...?
Ngón tay thậm chí đút vào trong miệng cô, sờ soạng khoang miệng mềm
mại của cô, đùa nghịch cái lưỡi mềm ẩm ướt… ánh mắt mơ hồ mang theo
vài phần ngả ngớn nhìn cô.
Dị vật trong miệng cuối cùng cũng kéo cô từ trong mơ màng tỉnh táo trở lại.
Mở trừng đôi mắt to! Anh ta … chọc ghẹo cô?... đáng ghét! Xem cô có cắn
đứt ngón tay xấu xa này không?
Nghĩ và làm vĩnh viễn là hai khái niệm. Lúc cái răng nhỏ xinh cắn xuống,
hiệu quả cùng suy nghĩ trong đầu cô cách nhau cả N cây số. Cô dám cắn
ngón tay anh ta sao?
Thương Khung nhìn ngón tay dính đầy nước miếng, trên đó còn lưu lại hai
cái dấu răng mờ mờ. Cảm giác đầu lưỡi nho nhỏ, còn có khoang miệng mềm
mềm hút lấy ngón tay rơi vào trong lòng. Hắn chậm rãi nở nụ cười tà ác.
Biểu tình gì vậy? Diệp Thiện Thiện rùng mình một cái... Dự cảm không tốt...
“Cắn ta?” Giọng điệu kỳ thật là khẳng định.
Cô rụt lại một bước, ánh mắt lưỡng lự... tránh né...
“Được lắm!” Nhìn chằm chằm ánh mắt lay động của cô, vẻ mặt chớp mắt trở
nên âm u, hoàn toàn biến mất… mới vừa rồi…
Không cẩn thận đối diện với ánh mắt âm u của anh ta! Quả nhiên cô nhìn
lầm rồi! Ác ma làm sao biết dịu dàng chứ? Cô còn tưởng... Anh ta có một
chút...với cô… âm thầm nhéo đùi! Nhanh chóng nghiền nát một chút cảm
tình vừa mới nhen nhóm trong lòng.
************************************
Đại điện Vân Ẩn điện, chính là nơi lần đầu tiên cô và Mạc Nhược Thu gặp
Thương Khung.
Thương Khung thoải mái ngồi trên ghế đá, đứng sau lưng là hai vị hộ pháp
tả, hữu. Tả hộ pháp chấp chưởng hình phạt của Vân Ẩn điện, hữu hộ pháp
bình thường không bao giờ buông sổ sách, chắc là quản lý việc làm ăn giao
dịch của Vân Ẩn điện.
Nhiệt độ + bầu không khí trong đại điện tiêu điều khó chịu… hại Diệp Thiện
Thiện sáng sớm đã linh tính có điều không lành, càng lúc càng mãnh liệt.
Vốn định đứng cách xa Thương Khung, kết quả bị anh ta lôi lại bên cạnh.
Nói là sợ cô nhìn không thấy, anh tưởng đi xem phim điện ảnh chắc? Còn
nhìn không thấy? Mếu máo…
Lúc này, đám bạch y nhân lôi hai phạm nhân máu chảy ròng ròng lên, đằng
sau kéo theo bốn vệt máu đỏ tươi nhìn mà kinh khủng, da thịt toàn thân lột
hết ra. Người bị hình phạt đánh trượng! So với lúc cứu Thương Khung thì
còn thảm hơn. Hai chân Diệp Thiện Thiện bắt đầu nhũn ra.
Ném tới trước mặt Diệp Thiện Thiện cùng Thương Khung khoảng ba thước,
hai người rên la, lăn lộn, tựa hồ đau đớn muốn chết.
“Còn không chịu khai?” Thương Khung vờ như vô tình hỏi.
“Bẩm chủ thượng, hai gã này thật sự rất kín miệng. Chịu hình rồi vẫn không
khai ra.” Tả hộ pháp đứng sau mặt trơ khấc đáp.
Có chút không nỡ nhìn hai người đầy máu... Đến tột cùng phạm lỗi lầm gì?
Sao phải chịu tra tấn đày đọa như vậy?
“Thương Khung, ta xin ngươi! Muốn chém muốn giết thì tùy, ngươi cho ta
chết thoải mái đi...” Một giọng chói tai vang lên!
Nghe hơi quen? Hình như nghe qua ở đâu rồi? Diệp Thiện Thiện chăm chú
nhìn mặt người nọ. Không quen.
“Muốn thoải mái, có thể! Khai ra chủ mưu!” Thương Khung hé mắt nhìn gã
chậm rãi đáp.
“... Sát thủ cũng có quy củ của sát thủ, xin Thương điện chủ mở ột con
đường...” Nửa ngày, hắc y nhân chần chừ.
“Được lắm!” Thương Khung tựa hồ tán thưởng gã bất khuất!
Diệp Thiện Thiện đột nhiên nhớ ra! Ở trong hầm ngầm từng nghe được cuộc
trò chuyện? Bọn họ…? Chính là người hại Thương Khung bị thương nặng,
muốn đẩy anh ta vào chỗ chết? Chả trách cô nghe giọng nói này quen vậy.
“Quy củ?” Thương Khung nhúc nhích đốt ngón tay, “Vậy chắc các ngươi
biết, quy củ của ta là có thù phải báo! Hoàn trả gấp trăm lần!”
Hai người nằm trên mặt đất nghe thấy câu này toàn thân run rẩy.
“... Tốt xấu gì cũng là hai mạng người đền cho ngươi! Thương điện chủ kết
liễu đi!”
Một hắc y nhân khác co rúm lại thành một đống, kêu khóc thành tiếng!
Dường như chỉ cầu được chết!
“Ta nói rồi... Khai ra kẻ chủ mưu! Các ngươi mới được lựa chọn!” Thương
Khung nói.
Hai người nặng nề thở dốc.
“Đại ca, việc này vốn dĩ không liên quan gì đến chúng ta! Chúng ta chỉ nhận
tiền làm việc. Nay rơi vào cảnh sống không bằng chết, tiền tài đều không có,
vì sao còn muốn che giấu giúp bọn họ…”
Gã hắc y nhân được kêu là đại ca vẻ mặt có mấy phần suy sút, tóc rối tung
nhìn sao cũng thấy thê lương, nghĩ ngợi một chút…
“... Nhiệm vụ ám sát thất bại cũng không thể lộ tên người mướn…!” Giọng
điệu vẫn còn kiên trì!
“Không nói phải không?” Thương Khung vẫn không nổi nóng, cười nhạt
một tiếng. Ngón giữa nhẹ nhàng búng ra, tay phải hắc y nhân bịt lấy tay trái
kêu lên thảm thiết!
“Đại ca! Đại ca!” Hắc y nhân kêu nhị đệ bên cạnh vội vàng kêu lên. Rành
rành nhìn thấy một bàn tay đại ca gã đứt đến cổ, máu chảy đầm đìa rớt trên
đất, vẫn còn giựt nhè nhẹ.
Diệp Thiện Thiện hoảng sợ lùi ra sau một bước. Ánh mắt Thương Khung
quét qua, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hỏi nhỏ.
“Sợ?”
Đừng mở mắt! Tim co rút từng cơn! Cả người bắt đầu lạnh buốt từ trong ra
ngoài! Anh ta để cô xem một màn tàn nhẫn này? Rốt cuộc là vì cái gì?
“Lá gan nhỏ như vậy sao làm việc cho người ta được đây?” Giữ nụ cười, dời
mắt khỏi gương mặt hoảng sợ của cô.
Tỉnh táo lại, ngước mắt lên, ôm ngực, ra sức an ủi mình. Đây chỉ là một câu
nói rất bình thường, hoàn toàn không có ý nhằm vào mình! Không có tiếng
lóng gì khó hiểu hết! Không cần tự mình dọa mình!
“Có nói không?” Thương Khung hình như đã mất kiên nhẫn, lạnh lùng hỏi.
“... Ta không...!” Thân hình đầy máu rên rỉ.
Thương Khung không chút do dự búng ngón giữa, lại là một tiếng kêu gào
càng thảm thiết hơn... Cổ tay phải rớt ra, rớt ra rồi mà bàn tay phải vẫn còn
nắm chặt đoạn cổ tay trái đã đứt. Diệp Thiện Thiện cố gắng áp chế bao tử
nhộn nhạo khó chịu. Cuối cùng cũng hiểu, cái danh hung tàn, ác độc của
Thương Khung do đâu mà có.
“Còn không chịu nói sao?” Ngón giữa Thương Khung khẽ nhúc nhích, liền
nghe được hắc y nhân kêu to!
“Ta nói! Ta nói!”
Người nằm trong vũng máu đau đớn giãy dụa.
“Là Thanh Vân phái! Bọn họ là kẻ sau màn điều khiển!”
Ngón giữa của Thương Khung chựng lại, nhíu chặt lông mày gõ gõ vào tay
vịn. Chìm vào suy tư.
“Chưởng giáo Thanh Vân phái sao?” Nửa ngày, có vẻ nghĩ ngợi mở miệng.
“Người này cũng không lộ mặt thật cho người ta biết!... Nhưng ta cam
đoan, võ công của hắn xuất phát từ Thanh Vân!”
Thương Khung phất tay, mấy bạch y nhân tiến lên kéo hai người họ đi. Diệp
Thiện Thiện chỉ nghe hai tiếng xương gãy răng rắc, liền thấy hai người
giống như người chết bị tha ra ngoài.
Vậy là xong rồi sao? Ánh mắt kinh hoảng ngóng nhìn Thương Khung.
“Thiện Thiện!” Thương Khung kề bên tai cô, “Muốn biết kết cục phản bội ta
ra sao không?” Kể chuyện bằng giọng điệu cực kỳ buốt giá.
Ngớ ngẩn há miệng, lại phát hiện cổ họng đắng ngắt phát không ra thanh
âm.
Ánh mắt bất lực. Một người bị ném tới trước mặt Thương Khung. Dùng đôi
tay đầy máu, bị lóc hết thịt chỉ còn trơ xương quơ quào lết tới, một bên lết
một bên hối hận cầu xin tha thứ.
“Chủ thượng! Thuộc hạ sai rồi! Thuộc hạ không nên vì tiền tài mỹ nữ dụ dỗ
mà để lộ hành tung của chủ thượng! Chủ thượng! Cầu ngài tha cho thuộc hạ
một mạng! Thuộc hạ nguyện làm trâu làm ngựa cả đời, van cầu ngài tha cho
thuộc hạ một mạng!” Lết tới trước mặt Thương Khung, vậy mà lại dùng cái
tay máu ấy chụp lấy đôi giày trắng của Thương Khung.
“Chỉ để lộ hành tung?” Thương Khung cũng không nổi bão giống như Diệp
Thiện Thiện tưởng tượng, trái lại rất bình tĩnh hỏi lại. Cái kiểu bình tĩnh này
càng làm cô thêm bất an.
“Thuộc hạ sai rồi! Thuộc hạ khai tất cả. Đều là do chưởng giáo Thanh Sơn
phái xúi giục, nói muốn tìm bí đồ của chủ thượng! Thuộc hạ nhất thời hồ
đồ... nhất thời bị mê hoặc. Thuộc hạ một lòng vì chủ thượng làm việc! Đều
là Thanh Sơn phái ở giữa khiêu khích, thuộc hạ nhất thời không phát hiện ra,
đi cùng phe với bọn họ. Cầu chủ thượng tha mạng! Cầu chủ thượng tha
mạng!!”
“Tha mạng?” Không biết vì sao, Thương Khung vừa nói vừa nhìn Diệp
Thiện Thiện! “Lúc trước làm sai có từng nghĩ đến chuyện xin tha?!” Nhìn
khuôn mặt bị dọa sớm không còn chút máu của cô.
“Đầu óc thuộc hạ nhất thời hồ đồ... nhất thời hồ đồ...” Người nọ liên tục lặp
lại, tóc không biết bị ai bứt một mảng lớn, gần như thấy được cả mạch máu
trên da đầu.
“Cái đầu hồ đồ như vậy... còn cần nó làm cái gì?” Thương Khung một cước
đá bay hắn! Giận dữ đứng dậy! Diệp Thiện Thiện hoảng hốt cứng đờ người,
lại thụt lùi một bước.
Mắt hắn nhìn cô, lôi thân thể cứng ngắc của cô lại bên cạnh, môi dán vào
bên tai cô, ngang ngược thì thầm.
“Sợ sao?” Cô nhìn đầu người nọ vỡ toác thành từng mảnh như trái dưa hấu
bể… Nháy mắt, cánh môi nứt nẻ! Trong đầu vang lên tiếng ầm ầm, giống
như tàu hỏa đụng phải gì đó mà nổ… tinh thần có phần hoảng hốt.
Giọng nói không thật, như cách mấy lớp sương mù, “Đi lấy giày, ta ghét
máu của những kẻ có ý đồ riêng…”
Có ý đồ? Kẻ phản bội? Nên sớm nhận ra anh ta muốn cô xem màn kịch này!
Anh ta cố ý! Anh ta… đang ám chỉ cô chính là kẻ kế tiếp mình căm ghét
sao? Tim dường như bị thít chặt đến đau nhức.
Theo thói quen tính đáp lại, xoay người… Loạng choạng đi được vài bước,một ngọn lửa nóng rực xộc vào tay chân, thân thể cô…yếu ớt ngã xuống…chỉ cảm thấy dường như cả người bồng bềnh như một đám mây… từ từ giảmbớt sức nóng trong người… trước khi cô mất đi ý thức.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Việt Cổ Di Tình
Nguyệt Hạ Kim Hồ
Việt Cổ Di Tình - Nguyệt Hạ Kim Hồ
https://isach.info/story.php?story=viet_co_di_tinh__nguyet_ha_kim_ho