Chương 19 - Cứu Viện Đến
ốn tên cướp thu dọn hết số khí giới tìm được trong lều, xếp gọn chúng một chỗ dưới chân vách đá, sau đó mới cho phép lão O’Đônen chăm lo cho thằng con bị thương. Con lão bị bắn xuyên vai trái, nhưng may là vết thương không mấy nguy hiểm. Chẳng mấy chốc gã tỉnh dậy. Ngay sau khi người cha băng bó cho con xong, bốn tên cướp liền lấy dây thừng trói hai tù nhân lại với nhau. Bây giờ chúng mới hăng máu sục đi tìm số vàng được chôn giấu. Hai cha con ông già O’Đônen im lặng và buồn bã theo dõi chúng. Họ tin chắc bọn cướp sẽ không thể tìm được kho vàng mà họ đã cất giấu, nhưng họ cũng hiểu rất rõ tình thế vô vọng của bản thân. Họ đã phải đổ ra biết bao nhiêu công sức để kiếm được chút vàng cám mà họ tình cờ tìm thấy ở đáy suối, bây giờ họ sẽ phải dùng nó để đổi lấy mạng sống của chính mình. Nếu mình cho bọn cướp, chúng sẽ giết họ ngay, không chút thương tiếc. Thậm chí họ cũng không dám chắc rằng sau khi làm thỏa mãn lòng tham của bọn cướp, tính mạng họ liệu có được chu toàn hay không.
– Chúng mày giấu vàng giỏi đấy, – một thằng cướp ngồi bệt xuống cạnh hai cha con ông O’Đônen khen. – Phí thì giờ tìm kiếm mà làm gì. Nếu chúng ta đi đến thỏa thuận, sẽ chẳng xảy ra chuyện gì không lành với chúng mày đâu.
– Mày muốn gì? – lão O’Đônen hỏi.
– Mày đã giết một chiến hữu của chúng tao, ừ thì mặc mẹ nó, chính nó là đứa đầu tiên ngoéo cò! Chúng ta sẽ chia số vàng cám ấy ra làm sáu phần, mỗi người được lĩnh một phần bằng nhau. Được chứ?
– Tômxơn nhẽ ra được nhận một phần ba, số đó chúng tao có thể đưa ngay cho chúng mày, bởi đó là phần tài sản của nó. Nó đã phải làm lụng để kiếm được chỗ đó.
– Đừng căng thế, lão già. Nếu chúng ta đốt đôi chân của mày, chắc mày sẽ phải khai ngay chỗ chôn giấu vàng thôi!
– Chúng mày chẳng dám làm thế đâu!
Tên cướp cười sằng sặc, cúi xuống ông O’Đônen, nó hỏi:
– Lão già không nhận ra tao à? Nhìn kỹ một chút mà xem!
Nét mặt tên cướp, ông O’Đônen thấy rất quen, ông cố căng trí nhớ để nhớ lại. Cái đôi mắt lạnh như băng giá ấy… Ông đã gặp ở đâu rồi nhỉ? Đột nhiên ông nhớ ra tất cả. Tất nhiên, ông đã từng nhìn thấy nét mặt gớm ghiếc ấy, và không chỉ một lần, bởi nó đã được vẽ trên những tờ cáo thị truy nã được dán khắp nơi, tại những trang trại lớn.
– Catơ! – Ông O’Đônen kêu lên.
– À, rốt cuộc mày cũng nhận ra tao! Vậy bây giờ mày có còn tin chắc là tao không dám đốt chân mày nữa không? Bây giờ thì chắc mày biết người ta đã hứa thưởng tiền cho ai nộp được cái đầu tao cho chính quyền rồi chứ?
Ông O’Đônen mất nốt tia hy vọng mỏng manh cuối cùng. Thế là họ đã rơi vào đúng tay thằng Catơ, nỗi khủng khiếp của những nẻo đường thuộc bang Niu Xaothơ Uênxơ. Phải, tên kẻ cướp này sẽ không ngần ngại làm bất cứ việc gì để moi bằng được thông tin về chỗ giấu của những người đào vàng.
– Tao thấy là chúng ta sẽ đi đến thỏa thuận mà, – thằng Catơ lên tiếng, sau khi chăm chú quan sát con mồi của mình. – Cảnh sát cưỡi ngựa đã lần bén gót bọn tao suốt mấy tháng trời nay. Tao buộc phải chia quân của tao thành nhiều toán nhỏ để có thể dễ lọt qua “mắt lưới”. Thằng Tômxơn là người của tao. Suốt hai tháng nay chúng tao đã phải mai phục ở đây chờ đợi chúng mày kết thúc công việc.
– Tóm lại, thằng Tômxơn là gián điệp của chúng mày! – ông O’Đônen lẩm bẩm.
– Nó có trách nhiệm báo tin cho chúng tao biết thời gian chính xác chúng mày gửi vàng từ mỏ vào thành phố. Sau cuộc tấn công gần đây nhất, để xóa dấu vết, nó đã nhập bọn với chúng mày. Và đúng lúc ấy chúng mày tìm thấy vàng. Tômxơn đã chết rồi và cũng chẳng nên khóc than nó làm gì. Tao cho phép chúng mày được giữ lại một phần vàng, bởi dẫu thế nào chăng nữa, thì linh hồn chúng mày cũng chẳng thoát khỏi tay quỷ dữ được đâu, – Catơ trả lời.
– Còn làm thế nào được? Khi đã rơi vào tay mày rồi. Nhưng hôm nay thì không kịp đào vàng lên từ nơi cất giấu, phải chờ đến sáng mai, – lão O’Đônen nói buông xuôi.
– Mày giấu nó ở đâu? – đột nhiên Catơ nhíu trán, hỏi lại.
– Nó được chôn sâu dưới lòng suối. Sáng sớm mai sẽ đào lên và chia nhau.
– Thì ra mày vẫn còn biết quý tính mạng đấy chứ, lão O’Đônen…
– Mọi sự sẽ diễn ra đúng như tao nói. Bây giờ làm gì với thằng bé? Tốt nhất là thả nó.
– Nó là ai thế? – Catơ tò mò nhìn người tù trẻ tuổi.
Tômếch bất giác nhắm nghiền mắt lại trước ánh mắt tàn ác của tên kẻ cướp nổi tiếng, trong khi lão O’Đônen giải thích cho hắn những điều cần thiết. Trong khi đi lang thang cùng Tômxơn, hai cha con đã tìm được vàng dưới lòng suối. Đây không phải là một vỉa vàng nguyên sinh, mà chỉ đơn giản là những vụn vàng cám, trải qua bao tháng năm dài đã bị rửa trôi từ trên núi xuống, đọng lại ở một bậc gờ đá suối. Khi tìm được kho báu ấy, ba người không thông báo cho chính quyền. Suốt sáu tháng trời ròng rã, họ đã làm lụng cực nhọc trong cái khe núi hoang vu cô tịch này. Việc những nhà săn thú xuất hiện trong vùng đã khiến họ quyết định đình chỉ công việc tiếp tục tìm kiếm. Dưới lòng suối chỉ còn rất ít mạt vàng, không nên giáp mặt với mọi người để làm lộ điều bí mật mà họ cố giấu. Chẳng may, Tômếch đã tình cờ nghe lỏm được cuộc trò chuyện của hai cha con ông O’Đônen, vì vậy họ buộc lòng phải giữ nó lại và dỡ trại. Họ muốn chuồn khỏi đây trước khi nó kịp báo tin cho các bạn.
Catơ im lặng lắng nghe những lời giải thích của ông lão, sau đó hắn bước lại gần Tômếch.
– Hừm, vậy ra chính chàng trai này đã khiến cho chúng mày hoảng hồn? Này thằng nhóc, hãy mở to mắt ra nói cho tao biết mày tên là gì?
Tômếch từ từ mở mắt, mồ hôi trán rịn ra. Nó muốn trả lời câu hỏi, nhưng không hiểu sao không thể thốt lên được một lời nào. Catơ quỳ xuống sát bên cạnh nó, rút một lưỡi dao dài mỏng ra khỏi thắt lưng. Mặt Tômếch trắng nhợt ra. Trong khi đó Catơ cắt dây trói tay cho cậu bé và lên giọng chê trách:
– O’Đônen! Một người đàn ông lớn tuổi không thể hành động như thế này với một đứa trẻ. Các người đối xử với thằng bé như một đứa mọi rợ. Nào, chàng trai trẻ, bây giờ hẳn là mày có thể nói cho tao biết tên mày là gì rồi chứ?
Tômếch thở dài ra một hơi nhẹ nhõm, nó thấy ánh mắt của tên cướp dường như dịu đi.
– Cháu là Tômas Vinmôpxki – nó run run đáp.
– Có đúng là mày thuộc đoàn săn thú phải không?
– Vâng, thưa ông, chúng cháu đi săn bắt thú sống để cung cấp cho các vườn thú châu Âu.
– Sáng sớm nay tao mới vừa gặp một đoàn kỵ sĩ có chở theo những chiếc lồng trên lưng ngựa thồ. Chắc đó là các bạn của mày?
– Vâng ạ, họ đang đi săn cănguru đá.
– Sao họ không mang mày theo?
– Bởi vì… bởi vì cháu muốn tự mình đi thám hiểm riêng một chuyến, nên cháu đã xin ở lại trại.
– Tao thích những đứa can đảm, dám tự mình quyết định mọi việc. Tao cũng thế khi ở vào tuổi mày.
– Xin ông hãy để cho cháu về trại, chắc mọi người đều rất lo cho cháu.
– Vậy thì sáng mai họ sẽ càng sung sướng khi thấy mày bình yên trở về chứ sao. Một thằng nhóc láu lỉnh nhưu mày có thể gây ra đủ mọi trò lo lắng phiền toái cho người lớn. Tao phải rời vùng này một thời gian, nên tao cần đến số vàng của ông già O’Đônen và mấy con ngựa. Bố mày chắc sẽ vui lòng đổi ngựa để cứu lấy mày. Bây giờ chắc mày hiểu là mày cần cho chúng tao rồi chứ?
– Ô, vậy nghĩa là ông đòi a cháu phải chuộc?
– Mày diễn đạt chính xác lắm, cậu bé ạ, tiền bao giờ cũng nằm đầy trên đường, có điều cần phải biết cách nhặt chúng lên thôi. Người ta đặt tên cho tao là Catơ Đẫm Máu, bởi tự tay tao đã giết bảy thằng ngu ngốc, chúng lần mò theo gót tao hoặc dám nắm lấy vũ khí khi tao chỉ xin chúng một ít tiền còm. Đối với cha mày, mạng sống của mày chắc là đáng giá hơn vài con nghẽo. Vì vậy, mày cứ yên tâm mà ngủ đi.
Catơ bỏ đến chỗ đám bạn của hắn đang chuẩn bị chỗ ngủ đêm trong khe núi. Chúng nhặt cành khô, và khi màn đêm vừa buông xuống, chúng đốt lên một đống lửa. Chúng dọn chỗ nằm, trải ổ, rồi ngồi ăn tối. Chúng tháo dây trói cho cha con ông O’Đônen để họ cùng ăn, nhưng khi họ vừa ăn xong, chúng lại trói tay họ lại.
Tômếch cố lắm mới nuốt vài miếng thịt khô nướng. Tên Catơ bảo nó nằm sát vào gần đống lửa, nó bèn nằm ngay dưới một tán cây thấp, ngẫm nghĩ rất lung về tình thế nguy hiểm của mình. Nó đang nằm trong tay một bọn cướp nguy hiểm. Chắc chắn chúng đã có sẵn những ý định tồi tệ nhất đối với cha con ông O’Đônen, còn đối với nó, chúng sẽ đòi đổi chác. Trong trại hiện chỉ còn có hai người thủy thủ, sẽ ra sao đây nếu tên Catơ biết được điều đó?
Tômếch rất sợct, kẻ có thể thản nhiên đến thế khi nói về chuyện giết người. Nó run lên khi nghĩ đến tình cảnh đáng thương của bản thân.
Thời gian chậm chạp trôi đi. Bọn cướp đã ngả lưng, chúng chia nhau thức canh và giữ cho lửa cháy. Tên cướp trực phiên đầu tiên có khuôn mặt gầy vêu ngồi lên một tảng đá, đưa cặp mắt cảnh giác ngó nghiêng khắp trại và nhìn ra cái họng tối thẫm của khe núi. Tômếch thận trọng quan sát kỹ tên cướp, cố nằm thật yên, không động đậy chút nào. Tên cướp thứ hai cũng rất cảnh giác. Ngược lại, tên thứ ba chỉ vừa cẩu thả ném mấy cành khô vào đống lửa là đã nằm dài ra đất, ngáp liên hồi, rồi ngước mắt nhìn lên bầu trời đầy sao.
Tim Tômếch đập gấp gáp hơn trong lồng ngực, bởi khi thấy chỉ một lát sau, đầu của tên gác đã ngả sang một bên, nó ngủ ngon lành, thậm chí còn ngáy khe khẽ.
“Nếu mình không kịp trở về trại trước khi trời sáng, chắc chắn sẽ xảy ra một điều gì đó thật kinh khủng – Tômếch thầm nghĩ. – Giá như bây giờ mà mình trốn được…”
Nó quyết sẽ thực hiện ý định ấy, bởi hai tay nó không bị trói. Catơ chỉ trói hai chân nó, chắc hắn nghĩ rằng một thằng bé đang sợ mất mật thế này không thể dám nghĩ đến chuyện chạy trốn trong đêm. Tômếch vẫn có bên mình con dao thợ săn, trong lúc giằng co với gã O’Đônen, áo sơ mi đã tuột ra ngoài thắt lưng, che khuất con dao đeo ở đó. Bàn tay cậu bé nhanh nhẹn sờ đến chuôi dao, từ từ rút dao ra, cắt dây trói chân.
“Nếu mình kịp leo được lên tảng đá, mình sẽ rộng đường để chạy thoát – nó suy tính. – Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu đột nhiên một đứa nào trong bọn cướp chợt tỉnh? Ôi, tốt nhất là đừng nên nghĩ dến chuyện đó! Giá như mình có khẩu súng săn trong tay nhỉ!”
Nó thận trọng nhìn quanh. Khẩu súng săn bóng loáng của nó vẫn đang được đặt tựa vào vách đá ngay bên cạnh khẩu súng trường của Catơ, sát đầu tên cướp đang ngủ. Tômếch khẽ nhổm lên, thận trọng đặt từng bước chân tiến lại gần tên cướp Catơ đang ngủ, không rời mắt khỏi hắn. Người nó chợt lạnh toát đi, nó nín thở, nhưng tim vẫn đập lồng lộn trong ngực. Nó chỉ còn cách Catơ ba bước nữa…
Đột nhiên…
“Suỵt!”
Tômếch sững người lại.
“Suỵt!” – tiếng suỵt lại vang lên lần thứ hai.
Tômếch nhìn về phía có tiếng suỵt lạ lùng đó. Ông già O’Đônen đang hất đầu ra hiệu cho nó. Tômếch ngần ngừ. Chính vì hai cha con ông O’Đônen nó mới bị sa vào tình cảnh kinh khủng này. Nếu bây giờ nó không lại gần ông, chắc cái lão râu ria xồm xoàm ấy có thể sẽ đánh thức cả lũ cướp dậy bằng cái tiếng suỵt soạt kia chứ chẳng chơi. Nó bèn bước hai bước và đến sát bên ông O’Đônen, cúi xuống người ông.
– Cháu có dao đấy không? – ông lão tìm vàng hỏi khẽ.
Tômếch gật đầu.
– Cắt dây trói cho bác, – ông lão thì thào.
Tômếch thảng thốt bước lui. Không một thứ gì trên đời có thể khiến nó giải thoát cho kẻ đã đẩy nó vào tình cảnh kinh khủng như thế này. Hai cha con ông O’Đônen sẽ làm gì? Chắc chắn họ sẽ lao vào Catơ, sẽ xảy ra một trận đấu sống mái, dĩ nhiên cha con ông sẽ phải chịu thua lũ cướp đông người hơn, và khi ấy mọi sấm sét sẽ trút xuống đầu nó. Không, nó không thể và không nên dính và việc thanh toán lẫn nhau của cả hai toán người kinh khủng này.
Ông già O’Đônen nhận thấy vẻ ngần ngại của cậu bé. Ông gật đàu ra hiệu cho nó cúi xuống sát hơn nữa. Tômếch làm theo.
– Lạy Chúa lòng lành, chẳng lẽ cháu không hiểu là bọn chúng sẽ giết chết hai cha con bác ngay sau khi trông thấy vàng? – ông thầm thì.
– Tôi sẽ chạy về trại gọi cứu viện – Tômếch đáp khẽ.
– Không kịp đâu… Bác xin cháu đấy, đừng để bác trong tay không chút vũ khí tự vệ phải đối chọi với bọn… giết người này… Hãy cho bác được chết như một người đàn ông can đảm.
Tômếch ngần ngừ. Liệu nó có quyền từ chối không giúp đỡ người đào vàng khốn khổ này không? Trong ánh lửa bập bùng, nó nhìn thấy ánh mắt khẩn khoản của ông lão, lúc này đây, trên khuôn mặt hằn sâu những nếp nhăn khắc khổ, đôi mắt ấy đang long lanh những giọt lệ. Nó hiểu rằng hình ảnh đôi mắt đáng thương ấy sẽ ám ảnh nó suốt đời.
Tômếch nhanh chóng quyết định. Nó đặt một ngón tay lên môi ra hiệu cho ông O’Đônen phải tuyệt đối im lặng, rồi nó rút dao ra, cắt dây trói tay cho ông, đưa chuôi dao vào tay phải cho ông lão. Ông O’Đônen siết chặt tay cậu bé, nhưng vẫn nằm bất động trên mặt đất. Tômếch hiểu rằng ông muốn để cho nó có đủ thì giờ để trốn đi, nhưng nó làm sao trốn được, nếu… không có vũ khí…
Tômếch thận trọng đi về phía khẩu súng săn. Nó đã đến sát gần. Chỉ cần đưa tay ra là với tới. Nó từ từ vươn tay phải về phía nòng súng bóng loáng, trong khi mắt vẫn dán chặt vào mặt gã Catơ đang nằm ngủ. Nhưng sao thế này? Catơ đang nhìn nó chằm chằm dưới đôi mắt khép hờ. Cánh tay Tômếch chợt sững lại bất động trong không khí. Ảo giác chăng, hay là sự thực? Catơ đang nhìn nó? Nó cảm thấy rất rõ ánh mắt lạnh lùng, không chút tình người của tên cướp…
“Hắn không ngủ!” – Tômếch khẳng định. Nó cảm thấy tóc dựng đứng trên đầu, những ý nghĩ lướt nhanh như ánh chớp qua óc nó. Nó nhất định phải lấy bằng được khẩu súng săn. Khẩu súng đã nạp đạn, nhưng liệu nó có dám bắn vào người hay không? Không, không! Nó sẽ không thể làm được điều ấy!
Đột nhiên tiếng khan khan của Catơ vang lên:
– Đồ chó con, nằm ngay xuống ngủ đi, nếu không tao sẽ vặn đầu màu như vặn cổ gà bây giờ!
Một cơn lạnh kỳ lạ chạy xuyên dọc sống lưng Tômếch. Chính ông O’Đônen đã bảo nó rằng tên giết người kinh khủng này sẽ làm đúng như lời nó nói, chuyện gì sẽ xảy ra với nó một khi cả hai cha con người đào vàng đều đã bị giết? Và chuyện gì sẽ đến với các bạn của nó? Đột nhiên, nó hiểu rằng, tên cướp Catơ chẳng thấm thía gì so với con hổ tuyệt vời mà nó đã phải giết trong những hoàn cảnh bắt buộc. Bàn tay của Tômếch nắm chặt lấy khẩu súng săn.
Catơ nhổm dậy rất nhanh, lanh lẹn như một con mèo.
– Lại đây! Tao phải trói mày lại mới được!… – hắn gầm lên.
Tiếng quát của tên cướp đã đánh thức thằng gác, nó bật dậy, chửi thề thật bậy, rồi liền ném cành khô vào đống lửa, những tên cướp khác cũng bật dậy.
– Lại đây ngay tức khác, đồ… – Catơ vừa nói vừa tiến lại gần Tômếch.
– Catơ! Không được lại gần!… – Tômếch kêu lên. – Không được lại gần!… – Tômếch kêu lên. – Không được tiến lại! Tao sẽ bắn! Tao sẽ bắn thật đấy!
Cậu bé lùi dần từng bước, cho đến khi lưng chạm vào vách đá, Catơ từ từ tiến lên, ánh mắt lạnh lùng chằm chằm dán chặt vào cậu bé. Hắn không thèm dừng bước ngay cả khi tiếng lên cò lách cách vang lên khô khốc.
Ngón tay của Tômếch đã chạm vào cò súng, đúng lúc ấy chợt một cái gì âm ấm chạm vào chân nó, một tiếng gầm gừ trầm đục đầy giận dữ vang lên rồi chuyển thành tiếng tru. Tômếch vừa kịp nhìn thấy con Đingô đang lao vào chắn đường giữa nó với tên cướp, niềm hy vọng liền trào lên trong lòng nó. Việc con cho xuất hiện là tín hiệu báo tin cứu viện đã đến gần. Trong lúc đó con Đingô ngồi xuống trên hai chân sau, lông cổ dựng xù lên, nhe nanh chuẩn bị nhảy xổ vào kẻ thù.
Catơ đứng sững lại. Bàn tay phải của hắn từ từ buông xuống đùi hướng về phía chuôi khẩu súng lục đeo ở thắt luwg, hắn không chú ý rằng nòng khẩu súng săn đang giương cao dần lên nhằm thẳng vào ngực hắn.
Đúng vào lúc ấy, đột nhiên có tiếng vật gì đang xé gió lao tới, một vật màu đen rơi chạm xuống đất ngay sát đống lửa, rồi bật lên, vạch một vòng cung ngắn trong không khí trước khi đập trúng vào thái dương Catơ, tên cướp nặng nề ngã vật xuống đất. Trước khi bọn cướp còn lại kịp định thần cầm lấy vũ khí thì hai người đàn ông đã nhảy phắt từ trên tảng đá vào gần giữa khu trại. Tômếch nhận ngay ra họ: đó là chú Xmuga và Tôny. Tôny lao ngay vào tên cướp làm nhiệm vụ canh gác đang định rút súng lục, cả hai ghì lấy nhau lăn lộn trên mặt đất, còn chú Xmuga không ngần ngại tấn công ngay hai tên cướp còn lại. Nắm đấm tay trái của nhà săn thú nện trúng bụng dưới một thằng cướp, nó bật văng ra, nhưng vẫn hung hăng rút dao ra. Chú Xmuga nện quả đấm thứ hai, tên cướp nặng nề ngã vật xuống, hai tay giang rộng. Một tiếng súng nổ vang lên, chú Xmuga quỳ thụp xuống, viên đạn víu qua ngay sát đầu chú, nhưng chú lại lao vào tiếp tục cuộc chiến đấu. Tên cướp thứ tư không kịp ngoéo cò súng lần nữa, bởi đã bị ông già O’Đônen nhảy bổ lên lưng, đè giúi hắn xuống đất. Chú Xmuga chạy lại bên hai người đang vật lộn nhau, dùng chân hết văng khẩu súng lục ra khỏi tay tên cướp. Cùng với Tôny và ông O’Đônen, chú vô hiệu luôn tên này.
– Thằng cướp đánh nhau với cậu thế nào rồi, Tôny? – chú hỏi to.
– Bị trói rồi.
Họ cùng chạy lại bên Tômếch. Nó đang đứng tựa lưng vào vách đá, khẩu súng săn vẫn tỳ vào vai. Trước mặt nó, đối diện với tên cướp Catơ nằm thẳng cẳng, là con Đingô đang ngồi thủ thế.
– Tômếch, Tômếch thân yêu, mọi chuyện xong rồi! – chú Xmuga nói, rồi quay sang Tôny, chú bảo: – Xem lại thằng Catơ!
– Không cần đâu, – Tôny trả lời ngắn gọn.
Ông O’Đônen cúi xuống nhìn tên chỉ huy bọn cướp, rồi ông thốt lên:
– Quỷ quái thật! Không bao giờ tôi có thể tưởng tượng rằng chỉ một mẩu gỗ cũng có thể đánh chính xác đến như vậy. Catơ chết rồi!
– Catơ định làm hại người anh em của tôi. Nó sẽ không thể vung tay lên với người anh em của tôi lần nữa, – Tôny nói, dữ dằn nhìn bọn cướp.
– Cái đầu của Catơ đáng giá lắm đó, – ông O’Đônen thông báo.
– Tôi cũng không cần. Tômmy, có chuyện gì ở đây? – Tôny hỏi, ném cho ông O’Đônen một cái nhìn sắc bén.
Anh âu yếm choàng tay qua vai cậu bé, đưa nó đến bên đống lửa. Tômếch, bằng những câu đứt quãng, thuật lại mọi chuyện diễn ra ngày hôm qua. Tôny nheo mắt nhìn ông O’Đônen khi nghe Tômếch kể chuyện nó bị hai người tìm vàng bắt trói.
– Chúng tôi rất tiếc đã làm điều đó, thưa cậu, – ông già O’Đônen lên tiếng. – Nhưng chúng tôi không hề có ý định hại cậu. Hai cha con tôi là người nghèo, chúng tôi chỉ sợ bị mất tất cả những gì đã phải lao tâm khổ tứ ngần ấy tháng trời mới kiếm được.
– Cái nghèo đã đưa cha con tôi lên đường lang thang đi tìm việc, chúng tôi phiêu bạt đến tận mảnh đất này, – cậu con trai của ông lên tiếng nói tiếp. – Chúng tôi có tìm được chút ít vàng, muốn trở lại Ailen để bắt đầu một cuộc đời mới. Nhưng cha con tôi cảm thấy gã Tômxơn, người đồng sự của chúng tôi, đang có một âm mưu đen tối nào đó, chứ chúng tôi chẳng bao giờ có ý định lừa hắn ta.
– Và linh cảm đã không đánh lừa chúng tôi, Tômxơn chính là kẻ được Catơ phái đến, hắn muốn có được số vàng để tiếp tục chạy trốn sự truy nã của cảnh sát, – ông già O’Đônen nói tiếp. – Không nghi ngờ gì nữa, các ông đã cứu sống tính mạng của hai cha con tôi. Hà, chúng tôi là những người bộc trực, thẳng thắn, vậy tôi xin nói ngắn gọn thế này: phần vàng thuộc về Tômxơn bây giờ là của các ông…
– Chính ánh vàng đã khiến chúng tôi mờ mắt, – cậu con nói tiếp.
– Nếu nói về tôi, tôi không muốn nghe nói chút nào đến vàng của các người. Tôi sẵn sàng giúp đỡ, một khi các người yêu cầu. Tiếc một điều là các người đã không tin người bạn trẻ tuổi của tôi đây, mặc dù các người đã xử tệ với nó… nó vẫn cắt đứt dây trói cho các người, không nề nguy hiểm cho bản thân, – chú Xmuga nói khô khan.
– “Cái Đầu Nhỏ” có trái tim lớn, vì thế tôi gọi nó là pappa, là người anh em. Kẻ thù của nó cũng là kẻ thù của tôi, – Tôny góp lời. – Bumêrăng của tôi bay nhanh như chim, đánh trúng vào bất cứ kẻ nào dám động đến Tômmy.
– Anh Tôny, có thật anh muốn là bạn thân của em chứ? – Tômếch kêu lên, nắm chặt tay người thổ dân.
– Tôny chỉ có một cái lời. Mày là anh em của tao, – người thổ dân trang nghiêm đáp, siết chặt tay cậu bé. – Mày sẽ không bao giờ nhằm súng vào thổ dân như đã nổ súng vào con chó hoang đingô đâu…
– Ôi, Tôny! Tôi làm sao có thể bắn vào con người! Đã giương súng nhằm vào Catơ rồi mà tôi còn không nỡ bắn, mặc dù tôi sợ hắn hơn sợ cọp.
– Chú rất mừng là cháu đã không cần phải bắn, – chú Xmuga bảo. – Thực tình, chú chỉ muốn bắt Catơ giao nộp cho cảnh sát, chắc hắn cũng chẳng thể thoát khỏi một bản án xứng đáng, cũng như bọn đồng đảng của hắn mà chúng ta sẽ giao nộp cho chính quyền.
Cha con ông O’Đônen im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện, cảm giác an toàn khiến họ vô cùng vui sướng. Muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình, ông già lên tiếng:
– Thưa cậu, xin cậu tha lỗi cho cha con lão! Cậu sẽ còn được sống nhiều năm trên đời, hẳn là có tiền sẽ có ích ít nhiều cho cậu trong cuộc hành trình đi khắp thế giới. Xin cậu hãy vui lòng nhận lấy một phần vàng. Sáng sớm mai chúng ta sẽ đào lên chia nhau.
– Không! Không! Xin bác cứ giữ lấy toàn bộ vàng! Nếu cháu chạm đến số vàng này, chắc đêm nào cháu cũng mơ thấy hai tên Tômxơn và Catơ mất! – Tômếch kêu lên. – Cháu chỉ muốn được mau mau rời khỏi cái khe núi kinh khủng này!
– Tômmy nói trúng. Vàng chỉ mang đến nỗi lo cho người da trắng! – Tôny khen.
– Tiếc là chúng ta sẽ phải ngủ đêm lại đây thôi, Tômếch ạ, – chú Xmuga nói. – Sáng sớm mai chúng ta mới có thể giải bọn cướp về trại và giao cho cảnh sát. Chúng sẽ bị xử tội thích đáng.
– Ở đây tự nhiên cháu thấy lạnh lẽo quá chừng… và cứ kinh kinh thế nào ấy… Chắc cháu chẳng thể ngủ được đâu, – Tômếch nói, nép sát vào người con Đingô.
– Trời sắp sáng rồi, chúng ta hãy ngồi bên đống lửa chờ trời sáng, – chú Xmuga an ủi nó.
– Chú vẫn chưa kể cho cháu nghe, làm sao chú và Tôny tìm được đến đây? – Tômếch hỏi.
– Khi đang trên đường săn cănguru đá, đoàn các chú gặp năm người đàn ông có vẻ rất đáng ngờ, chúng giả bộ là một toán thợ xén lông cừu thuê. Chúng bảo rằng đang đi về phía bắc để tìm việc làm. Đoàn các chú đi tiếp, nhưng đến khi lên tới một chỗ cao, nhìn lại quãng đường đã đi qua rõ như trong lòng bàn tay, chú mới nhận ra rằng: thay vì phải đi về phía bắc như đã nói, bọn người ấy lại đi thẳng về phía nam, đúng vè hướng trại chúng ta. Các chú bèn quan sát chúng bằng ống nhòm, cho đến khi chúng biến mất vào rừng. Cha cháu cảm thấy lo cho cháu và hai người để lại trong trại. Chú bèn đề nghị để chú về trại báo trước cho mọi người về những kẻ đáng ngờ đó. Tôny cũng quyết định đi cùng chú để giúp chú khỏi lạc đường. Thế là các chú bèn đưa con Đingô theo và lên đường. Về đến trại, chú chỉ gặp hai người thủy thủ, họ đang lo lắng không biết cháu biến đi đâu, họ cứ tưởng cháu đi theo đoàn. Tôny nảy ra ý để cho con Đingô lần theo vết cháu và thế là con chó dẫn các chú tới đây. Trèo lên tảng đá, chú trông thấy mấy người bị trói và những kẻ lang thang đang ngủ, trước khi kịp đình thần thì đã thấy cháu nhỏm dậy khỏi chỗ nằm. Chú phải giữ chặt con Đingô lại, bởi nó cứ muốn lao đến với cháu, các chú định chờ đến thời điểm thích hợp mới ra tay hạ thủ bọn cướp. Chú thấy rõ cháu đã cắt dây trói cho cha con ông O’Đônen ra sao, sau đó một tên trong bọn người lang thang kia tỉnh giấc, cháu đã gọi rất to tên của hắn, Tôny liền giải thích cho chú biết hắn chính là một tên cướp nguy hiểm. Chú sợ đạn lạc nên không dám bắn, bởi Catơ đã tiến đến sát gần cháu. Nghe tiếng cháu kêu, con Đingô liền giằng ra khỏi tay Tôny. Bọn chú không còn một giây nào để tính toán nữa, Tôny dùng bumêrăng hạ thủ tên Catơ, phần còn lại của câu chuyện thì cháu biết rồi đấy.
– Liệu cha cháu có lo khi thấy chú và Tôny vắng mặt lâu thế không? – Tômếch lo ngại hỏi.
– Chú đã bảo trước là bọn chú có thể sẽ ngủ lại trại để giữ an toàn cho mọi người.
– Ôi, may là các chú đã đến đúng lúc! Cháu sợ quá… ngay cả bây giờ cháu vẫn còn thấy sợ sợ thế nào ấy!…
– Cháu thấy chưa, vùng rừng núi hoang vu của Ôxtralia đâu phải là nơi an toàn đối với các cậu bé. Vì vậy cháu đừng tự ý đi một mình nữa nghen, nếu không được ba cháu đồng ý. Cháu có hình dung ba cháu sẽ buồn phiền thế nào nếu có chuyện gì không lành xảy ra với cháu? Cháu phải hứa với ba sẽ có ý thức kỷ luật cao hơn nữa, bởi ba cháu rất tin ở cháu.
– Thực ra cháu chẳng muốn làm điều gì không phải, mọi chuyện này cứ tự nó xếp đặt lại với nhau hay sao ấy, – Tômếch thanh minh.
– Chú hoàn toàn tin như thế. Nhưng cháu phải hiểu rằng sự vâng lời không hề hạn chế lòng can đảm. Mọi người tham gia đoàn thám hiểm đều có nghĩa vụ phải tuân theo kỷ luật đối với ba cháu, với tư cách trưởng đoàn. Liệu các chú có dám cho cháu tham gia cuộc săn thú ở châu Phi không, nếu không hoàn toàn tin là cháu sẽ xử sự có lý trí?
Tômếch nhíu trán ngẫm nghĩ những lời dạy bảo của chú Xmuga. Cho đến giờ này, nó không hề nghĩ rằng hành động của mình là sự lạm dụng lòng tin của cha, thực ra chú Xmuga cũng chỉ muốn điều tốt cho nó mà thôi. Không, nó không có quyền làm cho cha cùng những người bạn tốt như chú Xmuga và thủy thủ trưởng Nôvixki mất lòng tin ở nó. Nó nhìn thẳng vào mắt chú Xmuga và nói:
– Cháu xin hứa từ đây trở đi sẽ báo cho cha mọi dự định của cháu.
– Dĩ nhiên là trước khi thực hiện chúng chứ? – chú Xmuga nói thêm.
– Vâng, nhất định cháu sẽ làm đúng như thế. Chú vẫn tin cháu chứ?
– Chú tin ở cháu, Tômếch ạ. Bằng chứng là một lần nữa, chú mời cháu tham gia cuộc hành trình sang châu Phi sắp tới.
– Bao giờ hả chú?
– Chắc là trong năm tới. Chú hy vọng rằng cháu sẽ cố gắng học thật tốt để được ba đồng ý cho đi.
Tômếch thở dài nặng nề với ý nghĩ sẽ phải đến trường, nhưng nó lại vui lên ngay khi nghĩ tới cuộc hành trình sang châu Phi.
– Hà, biết làm thế nào được! Cháu sẵn sàng biến thành một con mọt sách! – nó thốt lên. – Không biết chúng ta sẽ săn những loài thú nào ở châu Phi hả chú?
– Chúng ta sẽ săn những loài thú lớn. Cănguru và chó hoang đingô chỉ là những con vật rất hiền lành so với các cư dân của vùng thảo nguyên và rừng hoang châu Phi. Chúng ta sẽ tìm thấy ở đó voi, sư tử, trâu rừng, hà mã, tê giác, hươu cao cổ, linh dương, hắc tinh tinh và mọi loài thú mà người săn nào cũng thèm muốn. Châu Phi là một mỏ vàng thật sự đối với chúng ta.
– Không biết những thổ dân châu Phi có hiền lành như thổ dân Ôxtralia không chú? – Tômếch hỏi, nghi ngại liếc nhìn về phía những tên kẻ cướp.
– Thổ dân châu Phi không thể so sánh với thổ dân Ôxtralia được. Chỉ cần nêu ví dụ về những mũi tên tẩm thuốc độc mà những người thổ dân Maxai cao to, thiện chiến, cũng như người Pichmê lùn hay dùng trong chiến đấu, ta có thể thấy sự khác nhau rất rõ rệt.
– Thế có nghĩa là hành trình sắp tới sang châu Phi sẽ nguy hiểm hơn chuyến đi săn của chúng ta hiện nay? – Tômếch hỏi.
– Dĩ nhiên là nguy hiểm hơn, và nguy hiểm không phải chỉ vì tính hiếu chiến của một vài bộ lạc thổ dân mà thôi đâu, – chú Xmuga đáp.
– Chú muốn nói đến thú dữ?
– Đúng thế, – chú Xmuga trả lời. – Cần phải biết rõ cách sống của các loài thú khác nhau, không chỉ riêng đối với thú dữ, mới có thể tránh được những tình thế căng thẳng không đáng có.
– Cháu nghĩ rằng chúng ta chỉ gặp nguy hiểm từ phía lũ thú dữ mà thôi, chú ạ.
– Cháu nhầm đấy, bởi ví dụ như loài trâu rừng châu Phi, nom có vẻ rất hiền lành, chậm chạp và nặng nề, vậy mà nhiều khi còn nguy hiểm hơn cả sư tử, – chú Xmuga giải thích. – Nếu như cháu không bắn trúng đích ngay phát đầu tiên, mà chỉ làm con vật bị thương, thì chính nó sẽ trở thành người săn đuổi, và sự tấn công bất ngờ của nó thường kết thúc bằng cái chết của thợ săn.
– Kìa chú, chú kể nữa cho cháu nghe về các loài thú ở châu Phi đi chú!
Tômếch háo hức lắng nghe, chẳng mấy chốc nó quên đi cuộc chiến đấu sinh tử với bọn cướp vừa rồi. Mãi đến lúc trời gần rạng sáng, nó mới thiếp đi, đầu tựa vào lưng con Đingô, tay vẫn còn siết chặt khẩu súng săn, để mơ giấc mơ về những cuộc phiêu lưu khác thường tại Lục địa Đen.
Xmuga mỉm cười ngắm cậu bé đang thiu thiu ngủ. Chú nhớ lại những tháng năm tuổi trẻ, khi cơn khát phiêu lưu đã đưa đẩy chú đến với cuộc đời. Và kể từ đó, không hiểu sao số phận sắp xếp thật lạ lùng, hễ chú có mặt ở nơi nào là nơi ayas những nỗi nguy hiểm lại xuất hiện nhiều như nấm sau mưa. Chú đã quen với chúng và xem chúng như cơm ăn nước uống hàng ngày. Nghề săn bắt thú hoang thật thích hợp với tính cách của chú, chú chinh phục thú dữ bằng cả tính cương nghị lẫn sự dịu dàng. Tuy là một tay súng thiện xạ, chú chỉ bắn chết thú trong những trường hợp thật cần thiết mà thôi. Xmuga đã nhận ra ánh tiếc thương trong mắt Tômếch sau khi nó phải bắn chết con hổ sổng chuồng trên tàu thủy. Và chính điều ấy đã khiến anh tin tưởng và thương mến cậu bé.
Nhà săn thú lão luyện đã cảm nhận rất rõ ở Tômếch lòng say mê, tìm kiếm chuyện phiêu lưu kỳ thú, mà bằng chứng hiển nhiên nhất là những gì cậu bé đã phải trải qua trong những cuộc đi săn thú tại vùng đất Ôxtralia này. Và vì vậy, lòng chú thầm nghi ngại, không hiểu liệu Tômếch có thể thực hiện được những điều mà chú vừa bắt nó hứa hay không. Thực ra chú chỉ lo cho sự an toàn của cậu bé. Những người trong đoàn săn thú coi Tômếch như một thứ bùa hộ mệnh, mang lại may mắn cho họ. Chính cậu bé đã cứu sống Xmuga khi giết chết con hổ, chính cậu bé đã khuyến dụ được thổ dân tham gia vào cuộc săn đuổi cănguru và đà điểu emu, chính Tômếch đã cứu được Xanli lạc trong rừng gai, và bây giờ chính cậu cũng đã cứu những người tìm vàng khỏi cái chết mười mươi. Tômếch đã gặp những chuyện phiêu lưu theo nghĩa lành mạnh nhất của chữ ấy, đúng như Tôny đã diễn tả rất chính xác: Tômếch có trái tim lớn và nhờ đó đã thu hút được bạn bè.
Nhìn cậu bé ngủ say sưa, Xmuga thay đổi ý định. Muốn tránh cho cậu khỏi phải thấy cảnh giao nộp bọn cướp cho cảnh sát, chú quyết định để yên cho Tômếch ngủ lại trong khe núi cùng với người tìm vàng trẻ đang bị thương, còn chú và mọi người sẽ đưa bọn cướp đến thị trấn gần nhất để giao cho chính quyền, trước khi quay lại đón nó. Chú nhẹ nhàng đứng dậy, ánh mắt của chú chợt mất đi vẻ dịu dàng.
– Tôny! Tômếch ngủ rồi! – chú khẽ gọi. – Bây giờ chúng ta sẽ thu xếp với bọn cướp, đưa chúng đến nộp cho chính quyền thị trấn gần nhất.
Không để phí thì giờ, họ cởi trói cho bọn cướp, bắt chúng làm hai cái cáng bằng cành cây để khiêng xác hai tên đồng đảng đã bị chết. Dưới sự giám sát của Xmuga, Tôny và ông già O’Đônen, chúng khiêng cáng lên đường về phía trại của những người săn thú, rồi từ đó sẽ đi tiếp bằng xe ngựa.
Tômếch Ở Xứ Sở Cănguru Tômếch Ở Xứ Sở Cănguru - Alfred Szklarski Tômếch Ở Xứ Sở Cănguru