Chương 19
ham vọng càng lớn thì sự thất bại càng ê chề hơn. Vâng, Bảo Huy đang ở trong tình trạng đó.
Sự chểnh mảng và tai tiếng ở công ty càng làm cho Bảo Huy điêu đứng hơn. Anh đã từng hứa với ông Lâm Hải Phi là cố gắng khắc phục, nhưng hầu như anh không làm được điều gì cả. Còn số tiền thâm thụt ở công ty, anh biết đào đâu ra để lấp vào. Bảo Huy biết chỉ có 2 người giúp được anh, đó là Hải Du và Trọng Khôi. Nhưng mặt mũi nào anh dám hỏi mượn Hải Du. Còn Trọng Khôi thì...
Là bạn thân bao năm, Bảo Huy thừa biết Trọng Khôi là người bạn tốt nhất mà anh từng biết. Nhưng anh đã từng bán đứng bạn mình và có lẽ anh đã không còn đường quay lại. một chút ân hận hiện lên gương mặt của Bảo Huy. Nhưng gương mặt ấy chợt đanh lại có một chút tàn ác. Bảo Huy chợt nhớ sau cú sốc lần ấy, cứ ngỡ Trọng Khôi sẽ gục ngã, nhưng không ngờ anh rất bình thân và tiếng tăm càng vang dội hơn. Những công trình thuộc đẳng cấp thế kỷ đều do bàn tay của Trọng Khôi thiết kế ra. Bây giờ trong giới kiến trúc, không ai không biết đến tiếng tăm của Trọng Khôi.
Bảo Huy dằn mạnh ly bia trong tay nghiến răng thầm nguyền rủa. Tại sao ông trời lại quá bất công đến như thế. Tại sao ông mang đến cho Trọng Khôi quá nhiều vinh quang, còn anh, chỉ toàn thất bại và thất bại.
Bảo Huy chán chường đưa ly bia lên nốc cạn rồi định vẫy tay gọi người phục vụ nhà hàng mang thêm bia thì mắt anh chựng lại. Bảo Huy vừa phát hiện ra Trọng Khôi cùng một người đàn bà đã lớn tuổi, cả 2 vừa đi vừa cười nói chuyện gì đó rất tâm đắc và vui vẻ. Họ đang bước vào nhà hàng. Tò mò, Bảo Huy cố nép và một chút để không cho họ thấy. Cũng may Trọng Khôi và người đàn bà đi về hướng bên kia. Cả 2 chọn một cái bàn ở một góc khuất khá yên tĩnh. Người phục vụ nhà hàng nói gì đó với họ, sau đó anh ta trở lại với chai rượu ngoại mà Bảo Huy biết loại rượu đó rất đắt tiền.
Người đàn bà rất tự nhiên rót rượu cho Trọng Khôi và cho mình. Cả 2 cụng ly uống ngon lành. Trong đầu Bảo Huy lúc này với biết bao câu hỏi: "Người đàn bà đó là ai, sao Trọng Khôi có vẻ thân thiện với bà đến thế?".
Bảo Huy suy đoán tuổi của người đàn bà này cũng trạc tuổi mẹ của Trọng Khôi, nhưng bà ta không phải mẹ của Trọng Khôi. Là bạn lâu năm với Trọng Khôi, Bảo Huy biết rất nhiều họ hàng của Trọng Khôi, nhưng với người đàn bà này thì anh chưa hề có ấn tượng. Thế bà là ai mà trông đẹp, quý phái và sang trọng quá? Còn Trọng Khôi thì thân thiện với bà ta quá. Chẳng lẽ Trọng Khôi đang...
Bỗng chốc trong đầu Bảo Huy vừa nghĩ đến một khía cạnh xấu khác về bạn mình. Rồi thầm nghĩ phải chăng đây là cơ hội tốt để Bảo Huy có được Hải Du. Hơn ai hết, Bảo Huy thừa hiểu rằng sở dĩ Hải Du không yêu anh vì nàng còn rất yêu Trọng Khôi. Những lời nói xấu và thúc giục của Bảo Huy chỉ đủ làm cho Hải Du hận Trọng Khôi chứ không đủ làm cho trái tim của nàng quên đi hình bóng của Trọng Khôi. Mà bây giờ Bảo Huy chỉ còn lối thoát duy nhất là làm chủ trái tim của Hải Du. Vâng, anh phải là con rể của ông Lâm Hải Phi thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Nghĩ đến điều này, Bảo Huy nghe lâng lâng niềm sung sướng. Phải chăng đã đến lúc ông trời ưu đãi cho mình. Đây là hình ảnh thuyết phục nhất để đánh gục trái tim của Hải Du. Bảo Huy nhất định phải cho nàng tâm phục khẩu phục. Bảo Huy nhếch mép cười. Từ đây, hình bóng của Trọng Khôi sẽ mãi mãi xóa hẳn trong tim nàng. Thế là Bảo Huy hớn hở lấy điện thoại ra và gọi cho Hải Du.
Chỉ khoảng một5 phút sau thì Hải Du đã đến.
Không biết ý đồ của Bảo Huy, Hải Du hỏi đùa:
- Sao, hôm nay có gì vui mà gọi em đến thế? Muốn khao em phải không?
Bảo Huy kéo ghế:
- Em ngồi xuống đi!
Bảo Huy nhanh chóng gọi cho nàng ly cam vắt. Sau đó tỏ ra đắn đo khó nói. Thấy thế, Hải Du thắc mắc hỏi:
- Anh sao thế? Có chuyệng ì muốn nói với em sao?
Bảo Huy lại giả vờ tỏ ra lúng túng:
- À... Lúc nãy tại anh hơi hấp tấp quá... Thôi, em uống nước đi.
Thấy thái độ lạ của Bảo Huy, Hải Du ngỡ chuyện có liên quan đến công ty mà nàng đã từng nghe cha mình nói lại. Nghĩ Bảo Huy dù sao cũng đã từng giúp đỡ mình, nên nói:
- Bảo Huy à! Dù sao chúng ta cũng là bạn, nếu có điều gì đó anh cứ nói ra, em sẵn sàng giúp anh cơ mà.
- Nhưng chuyện này...
Vừa nói Bảo Huy vừa liếc nhìn về phía Trọng Khôi và người đàn bà, như cố ý lôi cuốn sự chú ý của Hải Du. Đúng như mong muốn của anh, Hải Du nhìn theo và nàng kêu lên:
- Trọng Khôi...
Bảo Huy cúi đầu vẻ bất lực:
- Cuối cùng cũng không thể giấu được em rồi.
- Em không hiểu anh muốn nói điều gì cả.
- Thì thực tế em đã thấy rồi đó.
Hải Du tỏ ra ngơ ngác:
- Thực tế gì hả Bảo Huy?
Bảo Huy cố làm ra vẻ buồn bã:
- Chuyện này anh đã nghe tụi bạn nói từ lâu rồi. Dù biết bạn mình có tính trăng hoa, nhưng anh không thể nào tin được.
- Người anh muốn nói đó là...
- Trọng Khôi từ khi bị em bỏ rơi, chẳng những chẳng không sửa một chút lỗi lầm nào mà lại thản nhiên cặp với người đàn bà lớn tuổi đó.
Hải Du sững sờ:
- Anh muốn nói đến người đàn bà đang ngồi cùng bàn với Trọng Khôi, phải không?
- Em xem họ trông tình tứ không. Nghe nói người đàn bà này rất giàu có nhưng thiếu tình, còn Trọng Khôi thì cần tiền. Cuộc sống bám váy đàn bà là lý tưởng của nó mà. Nghe nói họ sống rất phè phỡn và trác táng. Tối tối họ kè nhau ở những quán rượu, và sau đó điểm dừng chân là những phòng khách sạn hạng sang nhất.
Hải Du ôm lấy đầu choáng váng:
- Đừng Bảo Huy! Em van anh đấy, anh đừng nói nữa.
Bảo Huy đưa tay vuốt nhẹ tóc nàng.
- Xin lỗi Hải Du. Lẽ ra anh không nên cho em nghe và thấy những hình ảnh như thế này. Lúc nãy khi vừa trông thấy họ, anh chỉ muốn chạy tới cho kẻ bỉ ổi ấy và nấm đấm, nhưng rồi không hiểu tại sao anh lại bấm điện thoại cho em. Hải Du! một lần nữa xin lỗi em, anh đã sai rồi.
Hải Du lắc đầu:
- Anh đã làm đúng đấy, Bảo Huy ạ. Cuối cùng em cũng đã chứng kiến bộ mặt thật của hắn. Bỉ ổi quá!
Thừa lúc Bảo Huy hỏi tới:
- Hải Du! Có phải từ lâu em vẫn còn yêu Trọng Khôi phải không?
Nàng im lặng khá lâu như cố nuốt niềm đau đớn trong lòng, rồi lắc đầu tuyệt vọng.
- Bây giờ thì đã không còn nữa rồi.
Nghe thế Bảo Huy mừng lắm nhưng không dám biểu lộ. Anh tỏ ra quan tâm.
- Em không sao chứ?
Nàng thẫn thờ đứng lên:
- Em rất cám ơn cuộc điện thoại của anh, bây giờ em về đây.
- Sao lại về? Ở lại thêm một lát nữa chứ.
Nàng liếc nhìn về phía Trọng Khôi, vẫn bắt gặp Trọng Khôi và người đàn bà cười nói rất vui vẻ. Nàng dứt khoát:
- Không. Em phải về thôi Bảo Huy ạ. Em thấy mệt lắm.
- Thế thì để anh đưa em về nhé.
Nàng khoát tay:
- Không cần. Em tự về được.
Nhìn theo bóng Hải Du xiêu vẹo bước ra khỏi nhà hàng mà lòng Bảo Huy cảm thấy sung sướng vô hạn. Dù bao lâu nay với đủ mọi cách để chia rẽ họ nhưng Bảo Huy biết ngoài hận ra, nhưng Hải Du vẫn còn yêu Trọng Khôi tha thiết. Nhưng bây giờ thì hết rồi. Chắc chắn như thế. Hải Du đã hoàn toàn sụp đổ. Thế là Bảo Huy có cơ hội rồi. Nhất định mình sẽ thay thế Trọng Khôi trong trái tim cô ấy. Mình sẽ có nàng và có nhiều thứ nữa.
Bảo Huy thấy hưng phấn tột cùng. Anh đưa ly lên định uống nhưng chợt nhớ đã hết rượu từ lâu rồi. Nhìn về phía Trọng Khôi và người đàn bà lạ với chai rượu ngoại đã sắp cạn, Bảo Huy tự hỏi tại sao mình lại không thể chứ? Tương lai mình còn hơn gấp họ bao nhiêu lần nữa kìa. Nghĩ thế, Bảo Huy gọi người phục vụ đến và lên tiếng:
- Hãy mang cho tôi một chai rượu ngoại giống như của 2 người kia đang uống. OK?
- Vâng. Sẽ có ngay ạ.
Bảo Huy mỉm cười sung sướng vì vừa tự thưởng cho mình một phần thưởng xứng đáng, dù trong túi chỉ còn vài đồng lẻ.
Dù đã quyết định dứt khoát từ lâu nhưng trong lòng Hải Du vẫn còn mang nặng nỗi luyến tiếc, hy vọng, nhưng hình ảnh hôm trước đã làm nàng suy sụp, từ tinh thần cho đến thể xác. Nàng không màng đến công việc. Dù không phải là một cô gái hư đốn, nhưng Hải Du chỉ có thể quên đi tất cả trongmen rượu. Chỉ có rượu mới mang đến cho nàng sự bình yên và giấc ngủ dài.
Chiều này cũng thế, lang thang mãi dù không muốn nhưng những bước chân vô hồn cũng đưa nàng đến nhà hàng. Nàng gọi rượu và gặm nhấm những suy nghĩ. Nàng biết rằng không thể tha thứ và quay lại với Trọng Khôi. Nhưng vì quá yêu anh, nàng muốn giữ lại trong tim mình một chút ấn tượng đẹp về anh, dù biết rằng anh là một kẻ đa tình bỉ ổi. Anh có thể cặp kè với bất kỳ cô gái nào, có thể lấy ai và bỏ ai. Nhưng không thể là người đàn bà đó. Bà ta đáng tuổi mẹ anh cơ mà. Anh là người đẹp trai tài ba, tại sao lại phải sống dưới váy đàn bà, tại sao lại đánh mất bản thân như thế. Với khả năng của mình, anh sẽ làm được tất cả mà.
Nàng đưa ly rượu lên môi, chất đắng của rượu càng làm nàng tái tê thêm. Nàng bật khóc. Nhưng những giọt nước mắt rơi xuống nàng cũng không xác định được nó dành cho ai. Cho nàng đã không may vướng phải tên sở khanh bỉ ổi, hay cho kẻ đã đánh mất mình dưới sắc hương của đàn bà? Nàng không xác định được, chỉ biết rằng bây giờ nàng rất đau khổ, một nỗi khổ không biết tâm sự cùng ai.
Nhưng nàng có biết đâu từ lúc nàng bước chân ra khỏi nhà đã có một đôi mắt luôn theo dõi từng bước chân của nàng. Đó chính là bà Bảo Thu. Vâng, bà đã đi theo nàng và chứng kiến từng hành động của nàng. Đến khi nàng bật khóc, bà mới bước đến giọng thật nhẹ nhàng và ấm áp:
- Cô có tâm sự à?
Nàng thờ ơ liếc qua bà với màn lệ đầy. Giọng không mấy thiện cảm:
- Không liên quan đến bà.
Chợt đôi mắt nhạt nhẽo của nàng chựng lại. Nàng nhíu mày tiếp:
- Là bà ư?
Bà Bảo Thu thoáng sửng sốt. Hình như bà mất cả bình tình. Bà ngồi xuống bên cạnh giọng khẽ khàng:
- Cô biết tôi sao?
Nàng quệt nước mắt, nhếch mép cười mỉa mai:
- Vâng, rất hân hạnh đã từng biết qua bà.
Nét mặt bà Bảo Thu hình như đã thay đổi, có điều gì bất ổn trong lòng bà. Bà hỏi lại:
- Tại sao cô lại biết tôi?
Nàng lại nhếch mép cười và thầm nghĩ. Thì ra bà ấy chính là tình địch của mình. một tình địch hơn mình cả mấy chục tuổi, thú vị thật, đã thế còn đi tìm cả mình nữa. Được, để xem bà ta muốn gì. Nàng nghiêng đầu hỏi:
- Bà vui chứ?
Bà Bảo Thu càng xốn xang hơn:
- Tôi không hiểu lắm về câu hỏi của cô. Thực tế một chút có được không.
Nàng lại cười chua chát:
- Bà không hiểu thật sao? Nhưng nghĩ lại, bà cũng giỏi thật.
Nàng lại đưa ly rượu lên uống cạn. Thấy thế bà ngăn lại:
- Cô đừng uống rượu nữa, rượu sẽ phá hại sức khỏe của cô đấy.
- Bà khuyên tôi à? Còn bà thì sao? Bà uống rượu mỗi đêm, sao bà không nghĩ đến sức khỏe của bà.
Lại một lần nữa, bà Bảo Thu bàng hoàng:
- Cô biết đến chuyện đó sao?
Rồi giọng bà bỗng trầm xuống:
- Có những chuyện biết làm thế là không tốt cho mình, nhưng con người ta vẫn phải làm thế. Có lẽ đó là một hoàn cảnh.
- Lại đổ cho hoàn cảnh. Nhưng tôi có một thắc mắc, tại sao bà lại quan tâm đến tôi? Bà cũng từng biết tôi à?
- Không sai! Tôi đã từng biết cô và còn rất ngưỡng mộ cô nữa.
Giọng nàng đã nồng nặc hơi men rượu.
- Thế bà biết gì về tôi nào? Có phải hắn đã nói cho bà biết không?
- Hắn à? Tôi không biết cô muốn ám chỉ người nào. Nhưng thôi, ở thành phố này không những tôi mà còn rất nhiều người khác nữa đã từng biết về cô, vì cô có một nhân thân khá nổi tiếng. Là một cô gái xinh đẹp lại thông minh, giỏi giang, có cha là một tổng giám đốc nổi tiếng, tôi rất ngưỡng mộ cô.
- Thế à! Nhưng hình như tôi không nổi tiếng bằng bà. Nghĩ lại, tôi thấy bà cũng giỏi thật.
Không hiểu nghĩ gì mà bà Bảo Thu lại cười rồi nói:
- Cô có thể mời tôi một ly rượu không?
- Bà cứ tự nhiên!
Nàng ngồi nhìn bà uống rượu một cách thuần thục rồi bỗng lên tiếng.
- Chắc là hắn đã làm cho bà vui lắm phải không?
- Lại là hắn?
Hình như bây giờ Hải Du đã bắt đầu say. Nàng nói:
- Đúng. Hắn cũng giỏi thật. Nhưng tôi cũng muốn nói cho bà biết, bà phải cẩn thận.
Tự nhiên Hải Du thấy mình cũng vô lý thật, ai lại đi khuyên "tình địch" mình như thế chứ. Nhưng nghĩ lại, nàng thấy bà cũng rất đàng hoàng. Cho dù chỉ nói chuyện với bà lần đầu tie6n mà nàng đã có thiện cảm, dù biết rằng bà là "tình địch" của mình.
Chợt bà Bảo Thu lên tiếng:
- Khoan đã! Nãy giờ cô cứ liên tục bảo "hắn". Nhưng tôi không hiểu người cô muốn nói đó là ai.
Nàng lại cười mỉa mai:
- Bà mà không biết thì ai biết chứ. Hằng đêm, tôi thấy bà luôn cặp kè với hắn, 2 người trông tình tứ và hạnh phúc lắm mà.
- Hằng đêm à? Người cô muốn nói đó là...
Giọng nàng đã lè nhè:
- Là tên bỉ ổi Trọng Khôi chứ còn ai nữa.
- Trọng Khôi?
Bà Bảo Thu kêu lên thảng thốt. Rồi bỗng nhiên bà im bặt, và gương mặt bà giãn ra, hình như bà đang được giải tỏa một việc quan trọng. Bà thở ra nhè nhẹ. Nhưng rồi đôi mắt bà sửng lên trợn tròn lay Hải Du:
- Hải Du! Ý cô muốn nói gì? Tôi và Trọng Khôi...
- Thì chẳng phải 2 người đang cặp kè đấy sao? Trông cũng đẹp đôi lắm.
- Trời ơi...
Đến bây giờ bà Bảo Thu mới hiểu thì ra là Hải Du đã hiểu lầm. Cô bé ngỡ rằng bà là tình nhân của Trọng Khôi. Bà thở dài rồi thầm nghĩ thật tội cho cô bé. Và như để chứng minh một việc gì đó, bà hỏi:
- Thế cô biết tôi là ai không?
- Bà hỏi để làm gì?
- Tôi muốn biết cô còn biết gì về tôi nữa?
Nàng lại đưa cả chai rượu lên uống ừng ực. Nước mắt lăn dài:
- Thực ra, tôi không biết bà là ai, nhưng có điều tôi biết chắc chắn bà chính là nhân tình của Trọng Khôi, một kẻ bỉ ổi, vô liêm sỉ.
- Hải Du!
Bây giờ Hải Du đã say thật sự rồi. Hình như nàng không kiểm soát được bản thân mình, nên những điều gì không nên nói nàng cũng đã nói ra cả. Bà Bảo Thu chỉ có thể ngồi nghe và xót xa thương cảm. Bà lên tiếng:
- Hải Du! Có phải cô đau khổ lắm không?
- Đau khổ à? Tại sao phải đau khổ chứ? Bà không thấy sao. Tôi có một gia đình rất hạnh phúc. Ba tôi rất yêu thương tôi thì làm sao mà đau khổ chứ.
Nàng lại uống rượu. Bà Bảo Thu phải can ngăn:
- Đừng uống nữa Hải Du! Cô đã say quá rồi.
- Không liên quan đến bà, mặc kệ tôi, bà đi đi. Hắn đang đợi bà đấy.
- Hải Du!
Nàng đã không màng đến chuyện khác. Những giọt rượu màu cánh gián đắng chát vẫn đang tràn qua từng tế bào trong cơ thể nàng...
Hải Du tỉnh giấc với cơ thể rã rời mệt mỏi, cổ họng khô rát. Nhìn khắp căn phòng ấm áp của mình, nàng không thể tưởng tượng và nhớ nổi mình về bao giờ và về bằng cách nào. Trong đầu óc mơ mơ nàng chỉ còn nhớ đến người đàn bà đó. Ngoài chuyện biết bà đang là tình nhân của Trọng Khôi ra, nàng không biết bà là ai cả. Ngay cả bà tên gì, nàng cũng không biết. Nhưng bà tiếp cận nàng làm gì? Chẳng lẽ bà cũng đã biết chuyện của nàng và Trọng Khôi nên gần gũi để chọc tức và quấy phá nàng?
Nhưng nghĩ lại cũng không phải. Những câu bà nói với nàng toàn là quan tâm, khuyên nhủ. Hay là mục đích của bà là chuyện khác? Bỗng nàng hơi thất thần. Chẳng lẽ mục tiêu của bà chính là ba nàng sao? Nhưng rồi nàng tạm yên tâm, vì người nổi tiếng như ba nàng thì bao nhiêu năm nay có biết bao người đeo đuổi, nhưng ông rất vững lòng. Nghĩ lại cũng không phải, vì theo lời Bảo Huy thì bà ta rất giàu có. Mục tiêu của bà là các chàng trai trẻ, khỏe mạnh. Bà không cần tiền, chỉ cần tình thôi. Nhưng nàng lại nghĩ bà không giống hạng người như thế. Trông bà rất chững chạc và đứng đắn.
Bỗng nàng ôm lấy đầu rên rỉ. Tại sao nàng lại quan tâm đến bà ta và còn đưa ra những lý lẽ bênh vực cho bà ta nữa? Những câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu làm nàng thấy càng mệt mỏi chán chường hơn. Có tiếng gõ cửa và vú Sáu bước vào. Bà kêu lên:
- Hải Du! Con đã thức rồi sao. Con thấy thế nào?
Nàng mỉm cười trước sự quan tâm của vú.
- Cám ơn vú, con không sao cả.
- Thế thì dậy đi. Tắm rửa cho khỏe rồi ăn cháo. Vú đã nấu cháo thịt cho rất nhiều hành vào. Ăn vào, chắc chắn con sẽ khỏe ngay.
Nàng chưa dậy vội, mà rụt rè lên tiếng:
- Vú này! Có phải tối hôm qua con say lắm phải không?
Nhắc đến chuyện đó, bà vú tỏ ra hờn dỗi và trách.
- Con còn nói nữa. Là con gái mà chẳng nên thân tí nào cả. Về nhà với thân hình lếch thếch, nồng nặc mùi rượu. Lúc ấy vú giận đến muốn cho con vài roi vào mông. Cũng may là ba con không có ở nhà để chứng kiến cảnh ấy.
Nàng lí nhí:
- Con xin lỗi vú. Mà vú ơi, con về nhà bằng cách nào vậy.
Bà vú lại liếc nàng:
- Con hỏi làm vú càng xấu hổ thêm. Ăn nhậu cái kiểu gì mà quên cả đường về.
- Thế thì sao hả vú?
- Thì có một cô gái xưng là bạn cỦa con đã gọi tắc xi và đưa con về đây chứ còn ai nữa.
- Bạn con?
- Gì hả? Sao lại tỏ ra sửng sốt thế? Ngay cả bạn của mình là ai, con cũng không biết sao?
Nàng không biết thật. Vì hôm qua ngoài bà ấy ra, nàng không còn gặp ai nữa, thế là cô gái ấy là ai. Và cô ta xuất hiện từ khi nào nàng không hề có ấn tượng. Nàng lại lí nhí hỏi:
- Thế... vú có biết cô gái ấy là ai không?
Vừa lau dọn phòng, bà vú lên tiếng:
- Không biết. Hình như vú chưa gặp cô ta lần nào cả.
Lại một sự kiện lạ nữa. Hầu như trong số bạn bè của nàng, không ai mà vú Sáu không biết. Bà sống trong gia đình này đã lâu, với danh nghĩa là người giúp việc nhưng bà quản thúc nàng rất kỹ và luôn kiểm soát những sinh hoạt của mình. Điều đó không làm cho nàng khó chịu mà càng yêu mấn bà hơn. Không biết từ bao lâu rồi, nàng luôn xem bà là một người thân thích nhất trong gia đình mình. Thế thì cô gái ấy người đã đưa nàng về đây là ai mà vú không biết chứ.
- Ô, đứa con gái rượu của ba dậy rồi sao?
Tiếng ông Hải Phi sang sảng ngoài cửa phòng làm nàng bật dậy.
- Ba! Ba đi công tác về từ bao giờ mà con không biết vậy?
- Ba về lúc khuya. Nhưng vú Sáu bảo con đã ngủ say rồi nên ba không phá giấc ngủ của con.
Đứng bên cạnh, vú Sáu chen vào:
- Phải rồi. Vú thấy tối qua con đi sinh nhật bạn về mệt nên không gọi. Con không trách vú chứ?
Cùng lúc đó nàng cũng nhận được cái nháy mắt của bà, nên cười nói:
- Làm sao con trách vú được chứ? Con cám ơn vú nhiều lắm.
Ông Hải Phi lên tiếng giục:
- Thôi mau dậy làm vệ sinh đi. Ba sẽ đợi con ở phòng ăn đấy.
- Vâng, con sẽ có mặt ngay.
Đợi cho ông Hải Phi vừa đi xuống lầu, vú Sáu đã nghiêm mặt:
- Này! Con vẫn chưa nói cho vú biết lý do tại sao tối qua con lại say khướt như thế?
Đôi mắt nàng lém lỉnh:
- Thì chẳng phải vú đã biết rồi sao. Tối qua con đi dự sinh nhật bạn mà.
Nói xong, nàng tung dậy chạy bay xuống lầu, bỏ lại vú Sáu một mình chưng hửng thẫn thờ. Bà buông tiếng thở dài.
Chỉ mất chừng vài phút, Hải Du cũng đã có mặt ở bàn ăn. Ngồi đối diện với cha, nàng nói:
- Chuyến công tác thế nào ba, tốt đẹp chứ?
Ông hả hê:
- Hơn cả sự mong đợi con à. Thôi, con ăn mau đi kẻo cháo nguội hết. Hôm nay vú Sáu nấu ngon quá.
Có lẽ vì đói nàng vừa thổi vừa húp ngon lành. Ông Hải Phi nhìn con rồi lên tiếng:
- Con có khỏe không, sao ba thấy con có vẻ tiều tụy quá?
Nàng cười thật tươi để cố khỏa lấp:
- Con có sao đâu. Tại vì mấy hôm nay ba đi công tác, con nhớ ba quá nên không ngủ được đấy chứ.
Ông lại bật cười rồi mỉa mai:
- Ôi, tội nghiệp con gái tôi chưa! Tối ngủ không được mà tôi nghe tiếng ngáy muốn sập cả căn biệt thự này luôn vậy.
Biết ba chọc mình, nàng nói:
- Ba nói quá hà. Phải rồi, ba có quà cho con không?
- Làm sao dám không có chứ. Con có nhiều quà lắm, để ba nói vú Sáu soạn cho con.
Rồi bỗng nàng bắt gặp ánh mắt ông trầm tư. Nàng lo lắng hỏi:
- Lại có chuyện gì nữa sao ba?
Ông gật đầu:
- Là chuyện của Bảo Huy.
Thời gian này nàng cũng nghe những người ở công ty bình luận khá nhiều về Bảo Huy, nên nói:
- Vâng, con cũng có nghe nói.
- Ba đã cho cậu ấy nhiều cơ hội rồi. Nhưng chuyện là lợi ích chung của công ty... Bảo Huy không làm được gì cả con ạ, mà ngày càng tồi tệ hơn. Rất nhiều người ở công ty đang bất bình về cậu ấy.
- Vâng. Con cũng có nghe những lời bàn tán ấy.
- Cho nên ba dự định sau chuyến công tác này sẽ nói chuyện thẳng thắn với cậu ấy. Ba sẽ cho cậu ấy một cơ hội cuối cùng. Nếu cậu ấy không làm được, chỉ còn cách duy nhất là ba sa thải thôi.
- Con đã từng nói với ba rồi. Công ra công, tư ra tư. Cho dù Bảo Huy là bạn của con, nhưng không vì chuyện này mà con làm ảnh hưởng đến công ty. Những ân tình của anh ấy, con nhất định sẽ báo đáp bằng cách khác.
- Con chắc chắn không khó xử chứ?
Nàng cười:
- Ba biết tính con rồi mà. Nếu là ở cương vị của ba, con cũng sẽ làm thế thôi.
Ông hài lòng:
- Thế thì tốt rồi. Thôi ba có việc phải đi đây. Chiều ba sẽ về ăn cơm với con.
- Vâng. Chúc ba một ngày tốt lành!
Còn lại một mình, nàng lại nghĩ đến Bảo Huy. Tại sao năng lực của anh ta yếu kém đến thế? Nếu bị sa thải, anh sẽ làm sao đây? Trở lại công ty cũ ư? Chắc không thể. Vì nàng biết Bảo Huy và Trọng Khôi đã trở mặt. Bây giờ nàng chỉ còn hy vọng là trong thời gian này, Bảo Huy sẽ phấn đấu lên. Nàng sẽ giúp đỡ anh với khả năng của mình.
Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn - Dạ Miên Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn