Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thiên Tài Cuồng Phi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 19: Hoàng Thú? Bắt Được Đem Làm Toạ Kỵ.
C
on ngươi nhìn xuống, vuốt ve đầu Thanh Long, khoé môi nở nụ cười, nhàn nhạt hỏi: “Thanh Long, ngươi rất cường?”
Thân thể co lại, Thanh Long cẩn thận nhìn Dạ Nhược Ly sau đó quăng mắt nhìn về phía hai vị khách không mời mà tới kia, chớp đôi mắt trong veo như nước, nói với vẻ chắc chắn: “Không, ta rất yếu, thật sự rất yếu, cho dù là người bình thường cũng có thể giết chết được ta, ta sao có thể là Huyền thú có thực lực cường đại được?”
Cho dù cường đại, nó cũng không thừa nhận, thoạt nhìn hai người này không giống như người tốt. Huống chi trong thủ hạ của chủ nhân, nó đúng là yếu nhất nếu không cũng không sớm tỉnh lại nhất, nhưng chỉ cần nó có thể khôi phục lại thực lực kiếp trước hai ngươi kia cũng không phải là đối thủ của nó, đáng tiếc thời gian tỉnh lại vô cùng ngắn nên không thể phục hồi lại được.
“Tiểu nha đầu, ngươi tưởng rằng hai người bọn ta là đồ ngu sao?” Người áo đen mỉa mai nói, ánh mắt thâm thuý khoá chặt vào Thanh Long: “Bất luận hôm nay xảy ra chuyện gì ta nhất định phải đem con rắn nhỏ này mang về rừng rậm Huyền thú, con người là đám chùng tộc ti tiện không xứng có được nó.”
Huyền thú cấp thấp bọn hắn có thể không quan tâm nhưng nếu phát hiện ra thực lực cường đại thì bọn họ nhất định phải mang về. Vì bọn hắn không cho phép Huyền thú giúp đỡ con người, Huyền thú chỉ có thể trở về với rừng rậm Huyền thú mà thôi.”
“Tứ ca, đừng nói nhiều với nàng ta, trực tiếp đoạt lấy là xong,” Nam nhân kia xoa tay tiến tới, khuôn mặt đầy khinh thường hiển nhiên không đem thiếu nữ trước mặt để vào mắt: “Này tiểu nha đầu, đây là ngươi tự chuốc khổ vào thân, đừng trách thúc thúc hạ thủ không lưu tình.”
“Chờ một chút!” Trước khi nam nhân kia ra tay, Dạ Nhược Ly lên tiếng.
“Ha ha, tiểu nha đầu sợ rồi sao?” Nam nhân dừng động tác lại, dương dương tự đắc nhìn Dạ Nhược Ly.
“Ta biết rõ ra không phải là đối thử của các ngươi, chiến đấu đối với chúng ta mà nói không có ý nghĩa gì.” Dạ Nhược Ly liếc nhìn nam nhân, con mắt rơi vào người áo đen, lộ vẻ tinh quang: “Chắc tình trạng cơ thể ngươi, ngươi biết rõ phải không?”
Người áo đen cả kinh, khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Dạ Nhược Ly, người thiếu nữ này sao có thể biết chuyện đó?
“Đúng vậy, ta đúng là bị tổn thương nặng,” Nắm chặt nắm đấm, người áo đen tràn đầy căm hận: “Đều là do con người đê tiện, nếu không phải ta bị ám toán ta sẽ không bị trì trệ tu vi không thể tiến thêm được như thế, nhưng cái này với ngươi có quan hệ gì?”
Khoé môi hơi nhếch lên, Dạ Nhược Ly vuốt cằm, bộ dạng lộ ý thâm trường: “Nếu ta nói ta có thể giúp ngươi thì sao?”
“Cái gì?” Người áo đen sững sờ rồi ngay lập tức hoàn hồn, cười lạnh một tiếng mang vẻ trào phúng: “Ngươi cho là ngươi nói như thế ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Tuy ta rất kinh ngạc ngươi có thể nhìn ra tình trạng thân thể ta nhưng không có nghĩa ngươi có bản lĩnh giúp ta.”
Dạ Nhược Ly không nói nhiều, duỗi ngón tay một luồng ánh sáng màu hồng bắn ra, trực tiếp bay vào miệng người áo đen.
“Ọt ọt!”
Người áo đen không ngờ tới sự việc xảy ra như vậy, chờ hằn kịp phản ứng lại thì đã không còn kịp nữa, viên đan dược kia đã sớm hoá thành chất lỏng theo yết hầu chậm rãi chảy xuôi vào cơ thể.
“Tứ ca, huynh làm sao vậy?” Nam nhân đỡ thân thể người áo đen, trong mắt không che đậy sự lo lắng, hắn quay đầu hung ác nhìn Dạ Nhược Ly: “Xú nha đầu, nếu Tứ ca lão tử có mệnh hệ gì, lão tử sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn!”
Dạ Nhược Ly nhíu mày, từ chối cho ý kiến, đứng yên lẳng lặng nhìn người áo đen.
“Ngũ đệ,” người áo đen vươn cánh tay ngăn cản nam nhân bên cạnh, nhìn về phía Dạ Nhược Ly, nói: “Chỉ cần ngươi có thể giúp ta, ta sẽ tha cho ngươi không truy cứu nữa.”
Vừa rồi trong nháy mắt đó, hắn rõ ràng cản nhận kinh mạch bị bế tắc bỗng nhúc nhích, một tia huyền khí ấm áp hoà vào trong kinh mạch của hắn, trong một lần hô hấp huyền khí kia đã biến mất. Mặc dù huyền khí không hoá thành huyền khí của hắn nhưng bao lâu rồi hắn mới có thể cảm nhận được khí tức huyền khí?”
Cho nên hắn nguyện tin tưởng Dạ Nhược Ly.
“Ngươi cho rằng ta sẽ chấp nhận điều kiện thiệt thòi như vậy sao?” Dạ Nhược Ly cười lạnh, hai tay ôm ngực, lạnh nhạt nhìn người áo đen.
“Ngươi muốn như thế nào?” Người áo đen khẽ biến đổi sắc mặc, ánh mắt mang vẻ bất thiện.
Dạ Nhược Ly vuốt ve đầu Thanh Long, nói với giọng đương nhiên phải thế: “Rất đơn giản, ta muốn hai ngươi làm hộ vệ cho ta trong vòng ba năm, ba năm sau ta sẽ chữa nội thương cuả ngươi, hơn nữa thả tự do cho các ngươi. Thế nào? Điều kiên này cũng không phải rất khó.”
“Không có khả năng!” Người áo đen không chút suy nghĩ mà cự tuyệt, hắn chính là Huyền thú chân chính sao có thể thuần phục một con người? Điều này không thể xảy ra, tuy kì hạn chỉ có ba năm nhưng đó vĩnh viễn là nỗi sỉ nhục của hắn: “Yêu cầu của ngươi ta không thể đáp ứng, huống chi để hoàng thú biết được, chúng ta cũng không tránh khỏi một kiếp.”
Dạ Nhược Ly nhún vai, con ngươi đen như mực xoẹt qua hai người, môi son thốt ra những lời ngông cuồng, không để ai vào mắt: “Hoàng thú kia sớm muộn cũng có ngày ta sẽ bắt hắn là toạ kỵ (vật cưỡi).”
Hai người cùng mở to hai mắt ra nhìn, không thể tin được thiếu nữ tuyệt sắc kia. Quá mức càn quấy, quá kiêu ngạo rồi, nàng lại muốn hoàng thú tôn quý đem làm toạ kỵ… Nghĩ tới nam nhân cường đại kia, hai người đồng loạt rùng mình không biết nếu hắn trở thành toạ kỵ sẽ có dáng vẻ như thế nào?
“Ngươi, ngươi dám vũ nhục hoàng thú của chúng ta, thật to gan!” Người hoàn hồn lại đầu tiên là nam nhân hắc y, hắn nắm chặt nắm đấm, hai con mắt phẫn nộ gắt gao nhìn Dạ Nhược Ly, nhưng câu nói tiếp theo của Dạ Nhược Ly lại làm hành động của hắn ngưng lại.
“Ta bận rất nhiều việc, không có thời gian chơi cùng các ngươi, nếu như không để ta giúp thì ta sẽ rời đi, nhưng ta có thể nói chính xác cho các ngươi biết nếu như không có đan dược của ta, đơi f này hắn đừng mơ đến việc tăng thực lực hơn nữa thương thế của hắn sẽ chuyển biến xấu đi, cuối cùng sẽ mất sạch tất cả tu vị đến tận cùng của sinh mệnh cho nên tử vong…”
“Cái gì? Điều này sao có thể?” Nam nhân nhổ nước miếng, sững sờ trong nháy mắt, ánh mắt nhìn về phía người áo đen, câu hỏi mang theo tia mong chờ: “Tứ ca, nàng ta nói không đúng, phải không? Huynh sao có thể bị thương nặng như thế?”
Dừng lại ở con mắt mong chờ của nam nhân, cuối cùng người áo đen gật đầu: “Ngũ đệ, nàng nói không sai, trong khoảng thời gian này tu vi của ta đang mất dần, mặc dù không rút xuống một cấp nhưng ta cảm nhận được huyền khí đang dần dần tiêu tán…”
“Tứ ca, sao huynh lại không nói cho bọn ta biết…” Trong mắt nam nhân lộ vẻ sầu lo, khoảng thời gian ngắn này người áo đen cũng không biết nói gì cho tốt.
“Suy nghĩ xong chưa?” Dạ Nhược Ly cầm Thanh Long lên nhàm chán xoa thân thể của nó cũng không để ý đến ánh mắt kháng nghị của Thanh Long, cũng khôn ngẩng đầu lên nói: “Trên đời nay chỉ có ta mới có thể cứu ngươi, dùng ba năm tự do đổi lấy tính mạng của ngươi, đây là một vụ trao đổi có lợi.”
Người áo đen do dự, hắn không có cách nào đưa ra quyết định, nam nhân chịu không nổi vỗ một chưởng lên vai hắn: “Tứ ca, ngươi còn suy nghĩ gì nữa? Bất qua ba năm chỉ trôi qua trong nháy mắt,vì huynh đệ, đệ nguyện vào núi đao xuống vạc dầu, nếu lão đại và hoàng thú phát hiện đệ sẽ chịu phạt cùng huynh.”
Trầm mặc nửa ngày người áo đen mới lên tiếng: “Được, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi, nếu nhu ba năm sau ngươi không thể chữa khỏi cho ta, ta nhất định sẽ giết chết ngươi.”
“Ngươi có thể yên tâm, Dạ Nhược Ly ta nói được làm được, chỉ là trước đó có thể nói cho ta biết tên của các ngươi?” Dạ Nhược Ly cười nhạt một tiếng, nàng đã sớm luyện xong đan dược chữa thương chỉ có điều trong vòng ba năm nàng sẽ không đưa cho bọn họ, ai biết được khi có đan dược rồi bọn họ có chạy trốn hay không? Đối với người xa lạ nàng không dễ dàng tin tưởng.
“Ta là Báo Vương, huyền báo, đây là đệ đệ ta Ưng Vương, tên Huyền Ưng.”
Ưng Vương? Dạ Nhược Ly nháy mắt con mắt đen nhìn Huyền Ưng: “Ngươi xác nhận ngươi không phải là Hùng Vương hay Hổ Vương?”
Huyền Ưng lập tức xịu mặt, hắn chỉ hơn cường tráng một chút nhưng hắn là Ưng Vương hàng thật giá thật 100%.
“Khục khục.’ Huyền Báo ho hai tiếng, trong mắt mỉm cười vỗ vỗ bả vai Huyền Ưng: “Ngũ đệ, đệ nên giảm béo rồi, từ nay về sau mỗi ngày chỉ được phép ăn một bữa cơm.”
“Cái gì?” Nghe vậy, Huyền Ưng trực tiếp nhảy dựng lên, hai mắt rưng rưng đáng thương bắt lấy cánh tay của Huyền Báo: “Tứ ca, huynh không thể đối xử với đệ như thế, huynh chính là đang mưu sát đệ, mỗi ngày ăn có một bữa cơm huynh không muốn ta sống nữa phải không?”
“Thật sao? Không muốn? Vậy đệ có thể trở về rừng râm Huyền thú.”
“Đừng, đừng, là huynh đệ ruột, đệ nghe lời huynh là được chứ gì.”
Dạ Nhược Ly bất giác mỉm cười, đối với Huyền thú Huyền Ưng này nàng không hề thấy ác cảm, tuy rằng lúc đầu nhìn không hợp mắt nhưng tính cách làm nàng có chút thưởng thức. Lúc này Dạ Nhược Ly cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn đằng sau mình, tuy không có ác ý nhưng nàng vẫn nên phòng vệ thì hơn.
Người đằng sau nheo cặp mắt phượng dài hẹp, đôi môi đỏ mọng nở ra dáng vẻ tươi cười điên đảo chúng sinh, ánh mắt nhìn thật sâu vào thiếu nữ, thì thào lẩm bẩm: “Vậy mà cũng bị phát hiện? Ha ha, bổn vương thật muốn biết ngươi có bao nhiêu bí mật.”
Dứt lời, một trận gió thổi qua, nam nhân đứng trên cây biến mất nhưng chưa từng xuất hiện….
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thiên Tài Cuồng Phi
Băng Y Khả Khả
Thiên Tài Cuồng Phi - Băng Y Khả Khả
https://isach.info/story.php?story=thien_tai_cuong_phi__bang_y_kha_kha