Theo Đuổi epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 19
ó người nói yêu tôi, yêu mãi mãi.
Từ Yêu đến Mãi Mãi là một khoảng cách xa vời vợi. Có nhiều người không có duyên để được yêu mãi mãi. Hay có nhiều người khác, căn bản không hiểu thế nào là mãi mãi?
*
Tôi chỉ có Hurt rảnh rỗi và cô đơn như tôi để dằn vặt đau khổ. Hurt không thể làm gì cho tôi. Cậu ấy hiểu rằng mọi lời khuyên lúc đó đều vô nghĩa. Cậu ấy chỉ có thể trách mắng.
“Chìm vào nỗi buồn và dìm người khác vào nỗi buồn là tốt ư? Cậu không thấy cậu vô lí, tàn nhẫn à?”.
Mặc những chỉ trích của Hurt, tôi chỉ biết im lặng.
Tôi và Phố thường tranh cãi về kí ức, về một thời gian xảy ra đã rất lâu rồi. Bao giờ, cả hai cũng rơi vào bế tắc. Tôi tin có vài người đã tồn tại, Phố thì không.
“Chị không hiểu, rút cuộc là một trong hai chúng ta có vấn đề. Rõ ràng chúng ta đã chơi cùng nhau ba năm trước khi mẹ em mất cơ mà. Chị đã đưa em đi học, chúng ta hay ra bờ sông chơi…”.
Tôi đã nhắc đi nhắc lại cho Phố nhớ điều đó, tôi muốn Phố nhớ lại rằng chúng tôi đã có một thời gian bên nhau, đầy kỉ niệm. Thời gian ấy, tôi không biết vì lí do gì đã biến mất khỏi kí ức của Phố, nhưng tôi tin nó không mất đi, nó chỉ ngủ một giấc sâu ở một góc khuất nào đấy trong tâm hồn Phố, và chỉ cần có người đánh thức, hay một tác động nào đó, nó sẽ bừng tỉnh.
Nhưng Phố không chịu nổi điều đó. Phố không chịu nổi. Làm sao tôi lại cố chứng minh cho Phố thấy những quãng thời gian thực tế không hề tồn tại?
“Thôi được rồi. Cứ cho là chúng ta không hề có thời gian nào chơi cùng nhau đi. Nhưng còn bố em. Em không tự nhiên sinh ra trên đời. Mẹ em không thể tự nhiên mang thai em được. Mẹ em đã mất bên cạnh bố em. Họ đã tự sát”.
“Chị Hàm Yên. Xin chị đấy. Chị đừng bắt em nhớ những chuyện chưa bao giờ xảy ra”.
“Được thôi, chỉ cần hỏi những người chứng kiến, sẽ biết đâu là sự thật”.
Tôi muốn cùng Phố trở về ngôi nhà ở quê, ngôi nhà mà bố mẹ cậu ấy đã cùng nhau cắt mạch máu ở cổ tay và chết, trong một buổi chiều mưa giông dữ dội. Hôm đó có nhiều người chứng kiến, dù bà nội tôi không còn nữa, dù khi còn sống, câu trả lời của bà rất mơ hồ, khiến tôi hoang mang, nhưng vẫn còn có những người khác. Không phải tất cả họ đều đã bốc hơi khỏi thế gian này.
Một ngày, thay vì đi cùng tôi, Phố bỏ đi một mình.
Tôi về đến làng thì Phố đã đi khỏi. Tôi đứng trong sân nhà Phố. Vẫn còn đàn kiến đen năm xưa.
Lòng tràn ngập một nỗi buồn, đến nỗi chính tôi cũng không còn muốn tìm người để hỏi về cha mẹ Phố, chỉ để chứng minh rằng tôi không mơ hồ. Tôi bắt xe trở lại thành phố ngay trong chiều hôm đó.
Phố làm việc cho một khách sạn, lấy cớ là bận rộn, Phố ít nói chuyện với tôi hơn, những lần chúng tôi gặp nhau cứ cách xa dần.
Phố không nói với tôi lời nào về việc cậu ấy có gặp những người làng để hỏi về những ngày đau buồn ấy hay không. Tôi cũng không hỏi nữa. Chúng tôi vẫn có những ngày rất vui bên nhau, nhưng dù đang cười thật tươi với tôi, không hiểu vì ý nghĩ nào len ngang, mà cậu ấy sựng lại, nụ cười tươi thoáng chốc đã trở thành gượng gạo.
Tôi và Phố vẫn chìm lút trong nhau trong những đêm dài bất tận, yêu như thể cả ngàn năm thương nhớ bị chèn ép, gò trói, nay bằng mọi giá phải đáp đền cho hết. Nhưng Phố vẫn gọi tên tôi trong mơ, và lúc đó, khi ở bên cậu ấy, tôi thấy mình bị thừa ra, trở thành người thứ ba, một người xa lạ.
Chúng tôi ít gọi điện cho nhau hơn, ít nhắn tin nói những lời thương nhớ. Có thể tình yêu luôn có những giai đoạn này khác, nhưng rồi, nỗi cô đơn tiền kiếp mà cuộc tình với Phố xua nó đi xa, nay lặng lẽ trở lại, âm thầm xâm lấn lòng tôi.
Một trực cảm xa xôi báo cho tôi biết rằng tôi không thể nắm giữ con người Phố trong vòng tay mình được. Phố ở bên tôi với một nửa tâm hồn, nửa kia mãi hoài đi lạc.
Tôi có ảo tưởng không khi nghĩ rằng mình cần tìm nửa tâm hồn đi lạc kia trở về, để Phố ở bên tôi trọn vẹn. Trong khi chính nó, nửa tâm hồn đi lạc ấy, thậm chí còn không bao giờ muốn được tìm thấy, không bao giờ muốn trở về.
Và mỗi ngày, tôi lại thêm cảm thấy nửa tâm hồn đi lạc kia của Phố đang kéo theo nửa còn lại. Chúng mãi hoài cô đơn nếu thiếu nhau, nhưng nếu ở bên nhau, chúng không chịu nổi sự ấm áp đủ đầy. Chúng nhớ nỗi cô đơn của mình như nhớ người tình vô vọng.
Tôi nhận ra, chính tôi cũng thế, một nửa hồn tôi đã đi lạc, và nó cũng không bao giờ muốn được tìm thấy, không bao giờ muốn trở về.
Tôi nghĩ có lẽ nên thu xếp lại mối tình này. Nhưng bắt đầu từ đâu bây giờ, khi mà nhìn đâu cũng thấy khuôn mặt, nụ cười của Phố, khi mà càng cố tránh xa thì càng va vào kỉ niệm.
“Có thể chị sẽ hối hận vì đã yêu em. Nhưng em sẽ không bao giờ hối hận vì đã yêu chị”.
Phố thì thầm như thế, khi cậu ấy nghĩ tôi đã chìm sâu vào giấc ngủ. Tôi không trả lời Phố, cậu ấy nói khi tin rằng tôi đã ngủ, nghĩa là cậu ấy không muốn nhận một câu trả lời.
“Nếu xảy ra đổ vỡ một lần nữa, cậu sẽ chịu được chứ?”.
Hurt hỏi tôi như thế, và tôi bình thản trả lời: “Tớ đã đi qua nhiều đổ vỡ trong đời, tớ sẽ biết cách thu xếp thôi”.
“Nhưng lần này khác đấy. Lần này, là người mà cậu yêu từ tiền kiếp”.
Tôi thực sự ghét những nhận xét của Hurt. Nó luôn đúng, và luôn khiến tôi đau khổ.
“Cậu có muốn kết hôn với một người, mà bất luận chuyện gì xảy ra, dù lỗi của cậu hay lỗi của cô ấy, thì cô ấy cũng chỉ chọn một cách duy nhất là buông bỏ, chứ không bao giờ níu giữ không?”.
“Không. Tớ nghĩ không chỉ phụ nữ, mà bất kì ai cũng cần học cách níu giữ, và níu giữ”.
“Kể cả không biết mình níu giữ có đúng người, đúng thời điểm hay không?”.
“Ừ. Hàm Yên. Cậu có quá nhiều vấn đề. Vấn đề lớn nhất là quá phụ thuộc vào cảm xúc. Vấn đề thứ hai là gặp bất cứ chuyện gì trong tình yêu cậu cũng buông bỏ”.
Tôi im lặng. Hurt đặt tay lên vai tôi.
“Hàm Yên. Cậu hãy thử níu giữ một lần đi, một lần thôi”.
Nhưng tôi không thể làm như Hurt bảo. Tôi cảm thấy tôi nên thu xếp mối tình này, có thể tôi đã sai.
Thu xếp mối tình này thôi. Nhưng bắt đầu từ đâu bây giờ?
“Cậu có thể mang những bức tranh của cậu đến chỗ tớ được không?”.
Tôi nói với Hurt thế, tôi hi vọng sẽ lại nhìn thấy những bức tranh của cậu ấy trong căn phòng của tôi. Sự hiện diện của chúng có thể cho tôi cảm giác của căn phòng trước khi Phố đến.
Hurt đến, nhưng không mang theo bức tranh nào cả.
Hurt đến, nhìn tôi lặng lẽ bên ô cửa sổ mở.
Mùa hạ bắt đầu, những tán phượng vĩ xanh veo như một mối tình vừa chớm.
“Cậu không thể chạy trốn kỉ niệm bằng cách đó được đâu. Cách duy nhất là cậu tự nhấn chìm mình vào nó, cậu sẽ quen với sự mất mát”.
Rồi Hurt ôm con Hổ vào lòng. Con Hổ hình như đã quá già, hoặc quá trầm cảm. Nó thậm chí còn không buồn kêu một tiếng meo nào nữa.
Cho đến một hôm nó bỏ đi, không bao giờ trở lại.
Tôi đi công tác một tuần, khi về, tôi nhận được bức thư Phố để trên bàn.
“Chị. Em quyết định sẽ đi miền Tây một thời gian. Em được giới thiệu làm phụ xe cho một hãng du lịch. Trước mắt em chưa có kinh nghiệm, nhưng em nhận cơ hội này. Em luôn muốn được đi xa, đến thật nhiều nơi. Em sợ ở yên một chỗ. Nó luôn tạo cho em cảm giác bất ổn.
Khi chị về thì em đã đi rồi. Yêu và nhớ chị nhiều.
Phố”.
Không có một lời chia tay nào ở đó, nhưng cũng không có một lời hứa hẹn trở về.
Tôi biết rằng một lần nữa Phố rời xa tôi. Có thể lần rời xa này sẽ là mãi mãi.
Tôi không sao khóc được. Nỗi nhớ thương Phố khiến mọi thứ xung quanh tôi trở nên vô nghĩa, lòng tôi hoàn toàn trống rỗng.
Tôi bắt đầu thu xếp mối tình đó, cố gắng sắp xếp mọi thứ trở lại như cũ, như trước khi Phố một lần nữa bước vào đời tôi.
Nhưng chẳng có một sự thu xếp nào cả, khi tôi càng thu xếp, mọi thứ càng bung ra, càng đổ vỡ.
Làm sao có thể hạnh phúc bên nhau khi trong lòng người ta luôn có cảm giác bất ổn. Mà lại là bất ổn về một sự yên bình.
Tôi sẽ quên Phố nhanh thôi. Nhanh như tôi đã quên những mối tình trước đó. Tôi sẽ trở lại cuộc sống bình thường nhanh thôi, như tôi đã sống bình thường nhiều năm trước khi Phố va vào đời tôi một lần nữa.
Một năm sau, tôi tự mình lái xe máy đến Thổ Châu. Tôi muốn gặp lại bà cụ bỏ bùa ở xứ sở đó.
Vẫn vào đúng mùa hoa sim. Hoa sim vẫn tím ngát các ngọn đồi. Chúng chưa bị người ta phá đi để trồng cây công nghiệp, dù người ta đã lên kế hoạch cho việc đó.
Dương không có ở nhà, cô đã đi du lịch cùng một nhóm bạn lớp tại chức đại học.
Tôi ngồi dưới gốc mai má đào. Như năm trước, quả sai trĩu trịt. Trên vách nhà sàn, con dao đi rừng vẫn nằm nguyên trong cái bao bằng gỗ.
Gió vẫn thổi ngang những đồi sim tím ngát.
Nhưng bà cụ đã không còn.
Không còn ai để tôi tìm lại. Ngọn đồi nơi tôi và Phố ngồi ngắm hoàng hôn vẫn còn đó. Hoa vẫn nở tím chân trời. Tôi một mình ngồi nơi trước đó tôi và Phố đã ngồi bên nhau. Hạnh phúc ngắn ngủi đã đi qua mất rồi. Người ta đã lên những chuyến tàu mới, khởi hành đến những chân trời mới, sao tôi vẫn ở lại sân ga. Sao tôi vẫn ngoái nhìn phía sau, tiếc thương những giấc mộng không thành?
Tôi và Phố chọn cách im lặng để xa nhau. Tôi trốn chạy những kỉ niệm, dù tôi không bao giờ nuối tiếc vì đã vun vén chúng, mà tôi chỉ không chịu nổi việc tôi không thể nào quên Phố được. Tôi không có một tin tức nào của Phố. Tôi biết rằng cả tôi và Phố đang cố hết sức để quên nhau trong êm dịu. Tôi không biết Phố đã làm như thế nào, nhưng có lẽ sẽ dễ dàng hơn tôi. Tôi chọn cho mình biện pháp tốt nhất để quên nỗi buồn thật nhanh là chìm vào chính nó. Nhưng tôi đã nhầm, càng chìm vào nó, tôi càng bị nó dìm vào sâu thẳm và mênh mông.
Những câu chuyện năm trước đã qua rồi, bùa mê và kẻ bỏ bùa mê. Tôi đã không thể gặp lại bà cụ. Tôi không thể nào gặp lại bà vào lúc này được nữa, dù chỉ để hỏi bà cụ một câu thôi. Một câu rằng tại sao đã có thứ bùa khiến người ta yêu, mà không có thứ bùa khiến người ta quên? Quên một người ta đã yêu?
Tôi về làng của bà nội, ngồi rất lâu bên hiên nhà Phố. Khe tường, một đàn kiến đen đang hối hả ngược xuôi.
Chỉ một lần duy nhất, khi thành phố đã chìm trong giấc ngủ dài, điện thoại của tôi nhận được một tin nhắn. Từ Phố: “Chị. Sao chị lại rời xa em?”.
Tôi không sao ngủ lại được nữa, những nỗi đau buồn cùng ngàn vạn phút giây kỉ niệm lại ào về.
Và tôi trả lời: “Chị chưa bao giờ rời xa em, mà là em đã rời xa chị”.
Tôi lưu câu trả lời ấy trong điện thoại, chưa bao giờ gửi đi.
Theo Đuổi Theo Đuổi - Phạm Thanh Thúy Theo Đuổi