Chương 19
arcia mang nốt hai chiếc va ly cuối cùng ra xe ô tô, còn Katie quay về phía Gabriella, người đang lảng vảng một cách chán nản trong phòng khách. “Tôi rất xin lỗi,” Gabriella thì thào khi Katie ôm cô chào tạm biệt. “Vô cùng xin lỗi.”
Eduardo bước lên phía trước và chìa tay ra một cách khó khăn. “Chúc chuyến bay tốt đẹp.” anh ta lên tiếng, thái độ xa cách băng giá hơn bao giờ hết.
Garcia mở cửa chiếc xe Rolls, và Katie bước vào. Cô nhìn một lượt nội thất bọc da màu trắng lộng lẫy đã từng làm cô thích thú. Đây là xe của Ramon, tất nhiên rồi, Katie nghĩ về điều đó mà trong lòng trào lên một nỗi buồn đau nhức nhối. Rõ ràng nhìn anh trông u ám đến thế khi cô tỏ ra say mê chiếc xe này - anh đang mất nó. Anh đang mất đi tất cả mọi thứ của mình – kể cả cô nữa.
Nhận ra rằng Garcia vẫn chưa đóng cửa xe, cô ngước lên nhìn ông. Ông thò tay vào túi áo đồng phục và lôi ra một tờ séc ngân hàng. Katie nhìn chằm chằm vào tờ giấy ấy với vẻ đau đớn khổ sở. Đó là ba ngàn năm trăm đô la – nhiều hơn năm trăm đô số tiền mà cô đã tiêu đi. Dường như Ramon thậm chí còn không tin ngay khi cô đã nói thật với anh.
Katie cảm giác như mình đang phát ốm. Những việc mà cô đang bị đổ lỗi đau hoàn toàn là do cô. Giá như Ramon đừng che đậy sự thật và cố giả vờ chỉ là một người nông dân bình thường, cô đã không nghi ngờ và sợ hãi phải kết hôn với anh đến vậy. Cô đã không cảm thấy mình phải trả một nửa tiền cho tất cả mọi thứ mà cô đã mua. Đáng ra mọi chuyện đã không như thế. Nhưng nó đã xảy ra rồi. Cô đã làm nhục và làm bẽ mặt anh, còn anh thì đang trả cô về đúng nơi mà cô đã ra đi.
Trả cô về, cô nghĩ ngợi khi chiếc xe rời khỏi nhà Gabriella. Đó là cái cớ đối với cô, việc để yên cho Ramon đuổi cô đi như thế này. Đây không phải là lúc vâng lời nữa rồi. Cũng Không phải là lúc bị sợ hãi và bị dọa dẫm, nhưng cô đã để điều đó xảy ra. Một cơn rùng mình khiếp sợ khi Katie nhớ lại cơn thịnh nộ dâng tràn trên nét mặt của Ramon ngày hôm qua, nỗi tức giận tột bực chết người trong từng lời nói phát ra chậm rãi từng chữ một mà anh quăng vào cô. Nhưng cô lại nhớ như in lời đe dọa của anh. “Nói dối anh thêm một lần nữa, anh sẽ khiến cho gã chồng trước của em biến thành một ông thánh đấy!” Trong giây phút đó, nhìn anh như hóa điên đến mức có thể thực hiện đúng như lời anh nói.
Katie cắn môi, định liều lĩnh cố lấy hết can đảm xin Garcia đưa cô đến chỗ Ramon để cho cô giải thích với anh. Cô phải đến với anh. Một cách điên cuồng, cô tự nhủ rằng Ramon sẽ không làm những việc mà David của cô đã làm. Ramon không hề biết những điều mà anh mang ra dọa cô khi anh nói những lời ấy. Dù gì, cô cũng sẽ không nói dối anh, vậy là anh sẽ không có bất cứ lý do nào để…
Chẳng ích gì hết, Katie nhận ra. Cô muốn đến với anh để giải thích, nhưng cô không thể nào đương đầu với cơn thịnh nộ ấy một mình. Dù Phi lý hay không, cô vẫn sợ những hành động đánh đập về thể xác.
Cô mong có một ai đó đi cùng cô để đối mặt với anh. Đôi tay Katie bắt đầu run rẩy vì sợ hãi và quyết tâm. Không một ai ở đây muốn giúp cô, và thật ra cũng quá muộn rồi. Ramon căm ghét cô vì những việc mà cô đã làm. Không, anh yêu cô. Và nếu vậy thì anh không thể nào ngừng yêu cô dễ dàng đến như thế được.
Anh phải lắng nghe cô, Katie điên cuồng nghĩ khi chiếc Rolls màu nâu sậm lướt êm ru trên đường làng và dừng lại tránh một tốp khách du lịch đang băng qua đường. Chúa ơi, phải có ai đó bắt anh ấy lắng nghe cô một chút! Và rồi, Katie bắt gặp Linh mục Gregorio đang đi bộ trên quảng trường từ ngôi nhà nhỏ của ông đến nhà thờ, chiếc áo choàng tối tăm của ông tung lên nhè nhẹ theo cơn gió. Ông nhìn theo chiếc xe, nhận thấy khuôn mặt cô sau tấm kính, rồi chầm chậm quay đi. Linh mục Gregorio không đời nào giúp cô… Hay là ông sẽ?
Chiếc Rolls đã tăng tốc nhanh hơn. Katie không thể tìm ra cái công tắc mở tấm vách mờ chắn ngang. Cô đập thình thình vào tấm vách và gào lên “Dừng lại đi….; Parese!” nhưng chỉ có ánh mắt thoáng qua của Gracia hiện trên chiếc gương chiếu hậu cho cô biết rằng ông đã nghe thấy cô. Chắc hẳn Ramon đã chỉ định cho Garcia tống cô lên máy bay, và anh hoàn toàn có ý định làm điều đó. Cô cố vặn tay cầm phía cửa xe nhưng nó đã bị tự động khóa lại.
Trong một phút giây liều lĩnh đến tuyệt vọng, cô bụm tay vào miệng và khóc òa lên. “Làm ơn dừng lại, tôi sắp ói ra rồi.”
Thật có hiệu quả! Ngay lập tức Garcia nhào ra khỏi xe, mở cửa và giúp cô thoát ra ngoài.
Katie giật tay cô ra khỏi ông lão đang há hốc miệng sửng sốt, người tưởng rằng mình đang giúp cho cô. “Giờ tôi khỏe hơn rồi.” cô lên tiếng, chạy băng qua khoảng sân về phía nhà thờ, đến với người đã từng ngỏ ý muốn giúp cô giải thích cho Ramon. Cô quăng một cái liếc nhanh ra đằng sau, nhưng Garcia chỉ đứng đợi bên cạnh chiếc xe, hình như vẫn còn choáng váng vì lòng nhiệt thành mộ đạo mãnh liệt quá đột ngột của cô.
Tới những bậc cầu thang bằng đá cuối cùng, Katie bỗng nhiên ngập ngừng, dạ dày cô vặn xoắn lại vì sợ hãi. Linh mục Greogorio không có gì ngoài lòng khinh miệt đối với cô lúc này; ông sẽ chẳng bao giờ giúp cô. Ông đã thẳng thừng nói vào mặt cô rằng hãy quay trở lại nước Mỹ đi. Cô đành bắt mình đẩy cánh cửa gỗ sồi kêu kèn kẹt và bước vào khoảng tối mờ mờ ẩn hiện chỉ một ngọn nến leo lét.
Cô nhìn lướt qua bệ thờ và những hốc tường trang trí nho nhỏ nơi những ngọn nến sáng bập bùng đặt trên những tay đỡ bằng thủy tinh màu đỏ, nhưng vị linh mục không có ở đó. Và rồi cô nhận ra ông, không phải đang cử hành một nghi lễ nào đó như cô tưởng, mà là đang ngồi đơn độc trên chiếc ghế dài thứ hai trong hàng. Mái tóc bạc trắng của ông gục xuống, ngay cả đôi vai của ông cũng vậy, trong một tư thế tuyệt vọng đau đớn, hay là của một người đang cầu nguyện thành kính, Katie hoàn toàn không chắc.
Những bước chân của cô ngập ngừng, và chút can đảm còn lại trong cô biến đi đâu mất. Ông ấy sẽ chẳng bao giờ giúp cho cô. Trong con mắt ông, Linh mục Greogorio không ưa gì cô nhiều như Eduardo đối với cô vậy, và vì những lý do nhiều hơn thế nữa. Katie bắt đầu bước lùi về phía lối đi.
“Senorita!” Giọng nói sắc lạnh, bắt buộc của Linh mục Greogorio vang lên giống như một tiếng roi da quật vào không khí, khiến cho cả thân hình cô cứng lại.
Chầm chậm, Katie quay người đối mặt với ông. Ông đang đứng giữa lối đi, trông còn nghiêm khắc hơn lúc nào hết.
Katie nuốt cục nghẹn tức đang dâng lên trong cổ họng của mình, và cố hít lấy chút không khí qua lồng ngực đang siết chặt. “Linh mục Gregorio,” cô nói bằng giọng nài xin rời rạc. “Con biết những điều cha hẳn nghĩ về con, và con không đổ lỗi cho cha về việc đó, nhưng con chưa bao giờ hiểu được cho đến tận tối qua lý do tại sao Ramon lại bị bẽ mặt đến thế khi con trả tiền cho những món đồ, đặc biệt là trong ngôi làng này. Ngày hôm qua, Ramon đã phát hiện ra việc con đang làm, và anh ấy cực kì tức giận. Con… con chưa từng thấy ai giận dữ như thế.” Giọng nói của cô vỡ ra thành một lời thì thầm nghèn nghẹt. “Anh ấy đang gửi con về nhà.”
Cô dõi theo nét mặt khổ hạnh của ông, trông đợi một dấu hiệu cảm thông hay lòng trắc ẩn nào đó, nhưng ông chỉ đang nhìn chăm chú vào cô bằng đôi mắt sắc lạnh nheo lại. “Con.. con không muốn đi,” cô nghẹn thở. Cô đưa tay lên thành một cử chỉ vô vọng, khẩn cầu, và trước nỗi khiếp sợ hoàn toàn của Katie, nước mắt chảy ràn rụa trên hai má cô. Thậm chí nhìn vào ông cũng quá là tủi nhục, Katie cố gắng một cách không thành công lau đi hàng nước mắt trên mặt cô. “Con muốn ở lại đây bên cạnh anh ấy.” cô dữ dội thốt lên.
Lời thì thầm của vị linh mục trở nên thật dịu dàng. “Tại sao vậy, Katherine?”
Katie ngẩng phắt lên sửng sốt. Ông chưa bao giờ gọi cô bằng cái tên “Katherine” cả, và cô gần như choáng váng vì sự dịu dàng khó thể nào tin nổi trong giọng nói của ông. Qua hai hàng nước mắt cô nhìn ông. Ông đang bước về phía cô, một nụ cười chầm chậm hiện lên trên nét mặt làm cả khuôn mặt ông bừng sáng.
Ông dừng lại trước cô và nhẹ nhàng hối thúc. “Nói cho ta biết tại sao, Katherine.”
Sự đồng thuận và lòng nhiệt thành tỏa ra từ nụ cười ấy bắt đầu làm tan đi nỗi đau đớn lạnh lẽo trong trái tim Katie. “Con ở lại vì muốn kết hôn với Ramon – con không muốn né tránh cuộc hôn nhân này nữa.” Katie thú nhận với bản tính ngay thẳng như trẻ nhỏ. Giọng cô chứa đựng sức mạnh khi cô tiếp tục. “Con hứa với cha sẽ làm anh ấy hạnh phúc. Con biết mình có thể. Còn anh ấy… anh ấy đã khiến con rất hạnh phúc rồi.”
Linh mục Greogorio cười lạc quan, và trước sự vui mừng và thanh thản của Katie, ông bắt đầu hỏi cô những câu hỏi quen thuộc mà ông đã hối thúc cô hôm thứ Hai vừa rồi. “Con có đặt những lợi ích của Ramon trước những lợi ích của mình không?”
“Thưa có,” Katie thì thầm.
“Con có cam kết sẽ hết lòng vì cuộc hôn nhân này, gìn giữ nó trên tất cả những điều khác trong cuộc đời con không?”
Katie quả quyết gật đầu.
“Con có tôn trọng Ramon và những mong ước của cậu ấy không?”
Katie hùng hồn gật mạnh đầu và thêm vào. “Con sẽ trở thành một người vợ tốt nhất mà cha từng gặp.”
Đôi môi vị linh mục Greogorio mím lại. “Con có hứa sẽ vâng lời cậu ấy không, Katherine?”
Katie nhìn ông vẻ buộc tội. “Cha đã nói cha sẽ không bắt con phải hứa điều đó mà.”
“Còn nếu ta hỏi con thì sao?”
Trong một giây phút Katie cân nhắc những đức tin trong cuộc đời so với tương lai trước mặt của cô. Cô nhìn thẳng vào mắt Linh mục Gregorio và nói. “Con sẽ hứa.”
Mắt ông sáng lấp lánh những ánh cười. “Thực ra thì ta chỉ đang tìm hiểu điều đó thôi.”
Katie thở ra nhẹ nhõm. ‘Tốt thôi, vì con chẳng bao giờ giữ lời hứa.”
Cô tiếp tục khẩn nài. “Cha sẽ làm lễ cho chúng con chứ?”
“Không,”
Ông nói tử tế đến mức trong một thoáng Katie tưởng cô nghe nhầm. “Không ư?” cô hỏi lại. “Sao… sao lại không?”
“Vì con chưa nói cho ta một điều mà ta cần nghe từ phía con.”
Ngực Katie đập dồn lên thình thịch, và mặt cô trở nên tái nhợt. Cô nhắm mắt lại, cố xóa bỏ ký ức của những câu nói đang gào thét trong cô, mong muốn mình lại nói được ra những lời nói ấy, ngay lúc này đây. “Con…” tiếng cô vỡ vụn. “Con không thể, con không nói được. Con rất muốn, nhưng…”
“Katherine!” Linh mục Gregorio tỏ vẻ hoang mang. “Lại đây, hãy ngồi xuống.” ông nói nhanh, nhẹ nhàng đẩy cô vào chiếc ghế gần nhất. Ông ngồi bên cạnh cô, khuôn mặt ân cần đầy lo lắng và quan tâm. “Con không nhất thiết phải nói yêu cậu ấy, Katherine,” ông đảm bảo với cô. “Ta có thể thấy con đã làm rất tốt. Nhưng ít nhất thì cũng kể cho ta nghe lý do tại sao con lại cảm thấy khó thừa nhận đến vậy, không thể nói được sao?”
Mặt trắng bệch, Katie quay đầu nhìn ông với vẻ khiếp đảm vô vọng và rùng mình. Cô cất tiếng thì thầm thô ráp. “Con vẫn nhớ lần cuối cùng con nói ra điều đó.”
“Con gái, cho dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, con cũng không thể giữ mãi trong lòng như thế này được. Con đã kể cho ai nghe chưa?”
“Không,” cô hoảng hốt “Không ai cả. Bố con muốn giết chết David- là chồng con. Lúc bố mẹ trở về từ Châu Âu những vết bầm đã lành lại, còn Anne, bà giúp việc của họ đã hứa không bao giờ kể về dáng vẻ của con trong cái đêm con quay trở về nhà họ.”
“Hãy cố gắng nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra.” Ông nhẹ nhàng hỏi.
Katie nhìn xuống đôi bàn tay đang đặt ngay ngắn trong lòng. Nếu nói ra mà tống khứ được David ra khỏi tâm trí cô, ra khỏi cuộc đời cô được thì cô sẵn lòng thử. Lúc đầu cô kể ngâp ngừng, rồi sau đó lòng căm thù sâu sắc tuôn ra trong từng nới nói đau đớn như một dòng nước lũ.
Cuối cùng khi cô kết thúc, Katie dựa người ra sau ghế, tâm trí kiệt quệ, mòn mỏi- thậm chí cô còn cảm nhận được một sự ngạc nhiên choáng váng -nỗi đau. Lắng nghe bản thân cô kể về David đã khiến cô nhận ra rằng chẳng có gì giống nhau giữa Ramon và Davis; không hề. David là một con quái vật ích kỷ, tự mãn, tàn bạo còn Ramon thì lại muốn yêu thương, bao bọc và bảo vệ cho cô. Thậm chí khi cô đã làm bẽ mặt anh, tỏ ra coi thường và làm anh giận điên lên, anh đã không hề xâm phạm đến thể xác cô. Chuyện đó chỉ xảy ra ở quá khứ, chỉ thuộc về ngày xưa thôi.
Katie liếc sang Linh mục Gregorio và thấy ông dường như đang đưa vai cho cô dựa lấy. Nhìn ông hoàn toàn choáng váng. “Con cảm thấy khá hơn rồi,” cô dịu dàng lên tiếng, hy vọng sẽ làm ông tươi tỉnh lên.
Linh mục Gregorio nói câu đầu tiên suốt từ lúc cô bắt đầu câu chuyện. “Ramon có biết chuyện xảy ra với con tối hôm đó không?”
“Không, con không nói được. Và dù sao đi nữa, con đã không thực sự nghĩ chuyện ấy đang gây ảnh hưởng đến con. Con hầu như không nghĩ đến David nữa.”
“Chuyện đó đang ảnh hưởng đến con,” Linh mục Greogorio phủ nhận. “Và còn còn mãi nghĩ đến anh ta, ngay cả khi con có nhận ra hay không. Mặt khác, con đáng ra chỉ đơn giản là đối chất với Ramon về nỗi nghi ngờ rằng cậu ấy không phải là người như cậu ấy nói với con. Con đã không hỏi vì trong lòng con vẫn còn sợ hãi những việc con đã trải qua. Vì những kinh nghiệm khủng khiếp đó, con tự mặc nhận rằng bất cứ bí mật nào của Ramon cũng đáng sợ như những bí mật mà con phát hiện ra ở người đàn ông kia.”
Ông ngồi yên lặng một lát, rồi dường như ông chìm sâu trong suy tưởng trầm ngâm. “Ta nghĩ tốt hơn hết là con nên kể cho Ramon nghe trước ngày cưới. LÚc nào cũng có khả năng rằng, chỉ vì những ký ức của mình con sẽ trải qua một nỗi sợ có thể thông cảm được khi con lại đối mặt với sự thân mật riêng tư giữa vợ và chồng. Ramon nên phải sẵn sàng với chuyện đó,”
Katie mỉm cười lắc đầu quả quyết. “Con sẽ không cảm thấy bất kỳ nỗi sợ nào bên cạnh Ramon, không cần thiết phải lo đâu.”
“Chắc là con đúng,” Đột nhiên, nét mặt Linh mục Gregorio tối đi vì một cái quắc mắt suy tư. “Ngay cả khi con phản ứng sợ hãi với sự thân mật về thể xác, ta chắc rằng Ramon đủ kinh nghiệm để xử lý những vấn đề kiểu như thế này. “
“Con hoàn toàn chắc chắn,” Katie mở miệng cam đoan, cô cười toe toét trước vẻ mặt chỉ trích gắt gỏng của linh mục Gregorio. Cái nhìn nheo nheo của vị linh mục già chuyển sang khuôn mặt rạng rỡ của Katie. “Không phải chắc về chuyện đó đâu.” Cô vội vàng chữa lại.
Ông gật đầu đồng tình. “Con bắt cậu ta chờ đợi mới phải.”
Katie mất hết thể diện, cô cảm giác hai má mình nóng bừng lên. Linh mục Gregorio cũng nhận thấy điều đó. Đôi lông mày rậm bạc trắng của ông nhướng lên và ông nhìn săm soi vào cô qua gọng kính vàng. “Hoặc là Ramon bắt con phải đợi,” ông ranh mãnh sửa lại.
Cả hai người đều quay lại khi một đám khách du lịch bước vào nhà thờ. “Đi nào, tốt hon là chúng ta kết thúc cuộc trò chuyện này ở ngoài kia,”ông lên tiếng. Họ bước xuống thềm và đứng trên khoảng sân lớn bao quanh nhà thờ. “Giờ chúng ta sẽ làm gì?” Ông hỏi.
Đôi mắt Linh mục Gregorio cười rạng rỡ với cô.”Sau bốn mươi năm mặc bộ áo choàng linh mục này người ta thường có được vài tính cách thiếu hấp dẫn. Ta thú nhận là từ khi con nói về ta như thế, ta đã tự vấn bản thân mình để xem liệu con có nói đúng hay không.”
“Đó có phải là việc mà cha đang làm khi con làm phiền đến cha trong nhà thờ vừa nãy không?”
Ông sầm mặt lại. “Đó là giây phút đau đớn nhất, Katherine. Ta đã nhìn thấy con đi ngang qua nhà thờ trong xe của Ramon, và biết con đang rời khỏi đây. Ta đã hy vọng và cầu nguyện rằng trước khi điểu đó xảy ra con sẽ nhận thấy những điều trong trái tim con. Cho dù con có nói và làm gì đi nữa, ta vẫn biết con yêu cậu ấy. Nào, để ta xem liệu có thuyết phục được Garcia trung thành rằng bất tuân mệnh lệnh của Ramon sẽ là lợi ích quan trọng nhất của Ramon không nhé.”
Khi chiếc Rolls tiến vào sân nhà Gabriella, Katie suy tính về việc nhờ Garcial đưa cô đến ngôi nhà nhỏ trước. Vấn đề là Ramon có thể sẽ không quay lại đó nữa, còn Katie thì không biết làm thế nào tìm được anh. Gabriella sẽ giúp cô, miễn là Eduardo đừng phát hiện ra.
Cô đưa tay lên gõ cửa, nhưng nó đã mở. Thay vì là Gabriella, Eduardo đứng sừng sững ở đó, khuôn mặt anh ta kín như bưng và không nhân nhượng. “Cô chưa đi sao?”
“Không, tôi…” Katie định nài xin, nhưng phần còn lại của câu nói bị cắt ngang bởi cái ôm thật chặt muốn gẫy lưng của Eduardo.
“Gabriella nói tôi đã nghĩ sai về cô.” Anh ta thì thào. Một tay quàng lên vai Katie, anh dẫn cô vào phòng khách gặp Gabriella đang cười rạng rỡ. “Cô ấy nói cô rất can đảm.” Anh ta đột ngột trở nên nghiêm nghị. “Cô sẽ cần rất nhiều can đảm để đương đầu với Ramon đấy. Cậu ấy sẽ tức giận còn hơn cả bị coi thường nữa.”
“Anh biết anh ấy sẽ đi đâu tối nay không?” Katie lấy hết can đảm hỏi.
***
Ramon đứng dựa vào một góc bàn, cả cơ thể anh dồn xuống một bên chân. Nét mặt anh lạnh băng khi nghe Miguel và bốn nhân viên kiểm toán khác đang yên vị trên chiếc ghế sofa đắt tiền ở phía cuối phòng thảo luận về những hồ sơ thủ tục phá sản mà họ đang chuẩn bị.
Cái nhìn của Ramon chuyển sang những ô cửa sổ từ văn phòng nằm trên tòa nhà cao tầng ở San Juan khi anh dõi theo một chiếc máy bay phản lực lượn một vòng cung lớn trên bầu trời chiều. Anh đoán đó là chiếc máy bay của Katie. Đôi mắt anh dõi theo sát nó khi nó nhỏ dần thành một chấm bạc trên bầu trời.
“Trong chừng mực mà anh có liên quan, Ramon” Miguel cắt ngang.”Không cần phải đệ trình thủ tục phá sản. Anh có đủ tiền duy trì những món nợ đang cần giải quyết. Các ngân hàng cho anh vay số tiền mà anh đổ toàn bộ vào công ty này sẽ tịch thu thế nợ hòn đảo, nhà cửa, máy bay, con thuyền, bộ sưu tập tranh, vân vân… và thu lại số tiền của họ bằng cách bán toàn bộ cho người khác. Những món nợ cá nhân duy nhất mà anh có là cho hai tòa văn phòng anh đang xây ở Chicago và St.Louis.”
Miguel vòng qua chiếc bàn rộng ra trước mặt anh và nhặt một tờ giấy từ trong chồng giấy. “Các ngân hàng cho anh vay một phần số tiền xây dựng đang chuẩn bị bán các tòa văn phòng cho chủ đầu tư khác. Thực tế thì những nhà đầu tư này sẽ có lợi nhuận khi các tòa nhà xây xong và tiếp tục rao bán. Không may là họ cũng có thể giữ lại gần hết số tiền riêng hai mươi triệu đô la mà cậu đã đổ vào mỗi một tòa nhà.” Anh ta liếc sang Ramon vẻ hối tiếc. “Anh đã biết chuyện này rồi à?”
Ramon bình thản gật đầu.
Phía sau anh, máy liên lạc nội bộ đặt trên bàn anh phát ra tín hiệu và giọng nói kích động của Elise vang lên. “Ngài Sidney Green lại gọi từ St.Louis. Ông ấy cứ khăng khăng đòi nói chuyện với ông, Senor Galverra. Ông ra đang chửi thề với tôi.”Cô cộc lốc thêm vào. “Còn gào thét nữa.”
“Nói với hắn rằng tôi đã bảo gọi cho tôi lần khác khi hắn cảm thấy bình tĩnh hơn, và ngắt cuộc gọi đi,” Ramon đáp ngắn gọn.
Miguel cười. “Rõ ràng là hắn phần nào đã cuống lên vì những lời đồn đại mà những đối thủ cạnh tranh của hắn đang tung ra rằng sơn của hắn có vấn đề. Chuyện này được đăng trên tờ Wall Street Journal và các hãng tin khác bên phía Mỹ.”
Một nhân viên kiểm toán liếc sang Miguel với sự thích thú giễu cợt vì câu phát ngôn ngây thơ của anh. “Tôi đoán là anh ta còn đau buồn hơn nữa về giá cổ phiếu nữa cơ. Green Paint và Chemical đang bán ra 25 đô la một cổ phiếu cách đây hai tuần, sáng nay nó tụt xuống còn có 13 đô. Bán tống bán tháo.”
Miguel dựa người ra sau ghế sofa và vòng hai tay trước ngực. “Tôi tự hỏi có gì sai nhỉ?” Anh ngay lập tức ngồi thẳng lên trước vẻ mặt cau có của Ramon.
‘Ông đang nói đến Sidney Green ở St. Louis phải không?” Một vị kiểm toán viên đeo kính, cao lòng khòng ngồi phía cuối bên phải ghế sofa ngước lên lần đầu tiên khỏi xấp giấy tờ kế toán của ông. “Đó là tên người đứng đầu cái công ty đang định tiếp quản tòa văn phòng mà ông đang xây ở St. Louis, Ramon ạ. Họ đã dàn xếp xong với phía ngân hàng để đưa ra đề nghị mua lại và xây nốt.”
“Con kền kền trục lợi đó!” Miguel rít lên và phun ra một chuỗi những lời chửi rủa điên tiết.
Ramon không nghe thấy anh ta Tất cả những đau đớn và giận dữ vì mất Katie đang khuấy động trong anh và nổ tung thành một làn sóng thịnh nộ khủng khiếp giờ đã có một mục tiêu để anh trút vào: Sidney Green. “Hắn ta cũng nằm trong hội đồng quản trị của cái ngân hàng đã từ chối gia hạn cho khoản vay của tôi và khiến tôi không thể nào kết thúc được việc xây dựng tòa văn phòng đó.” Giọng anh thấp xuống đầy đe dọa.
Đằng sau anh tín hiệu điện đàm nháy lên. Ramon tự động trả lời trong khi các kiểm toán viên thu dọn lại các tập hồ sơ của họ và chuẩn bị rời đi. “Senor Galverra,” Tiếng Elise vang lên. “Ngài Green đang chờ máy. Ông ấy nói giờ đã bình tĩnh lại rồi.”
“Nối máy cho tôi,” Ramon nói nhẹ nhàng.
Tiếng Green gào lên vang vọng từ hệ thống loa. “Thằng khốn kia!” Hắn rống. Ramon ra hiệu bằng một cái gật đầu cộc lốc giải tán đội ngũ kiểm toán viên, và quay lại nhìn Miguel. “Thằng khốn kia, mày có ở đó không?” Green lại thét lên.
Ramon lên tiếng một cách bình thản, kiềm chế và vô cùng nguy hiểm. “Vì giờ chúng ta đã cạn kiệt chủ đề về tính hợp pháp của tôi, liệu có ngồi được xuống bình tĩnh thảo luận không?”
“Tao chả có việc gì với mày hết, đồ…”
“Sid,” Ramon dịu lại. “Anh đang làm phiền tôi, khi bị làm phiền tôi sẽ trở nên khó chịu đấy. Anh còn nợ tôi 12 triệu đô la.”
“Tao nợ mày có 3 triệu thôi,” hắn phun ra phì phì.
“Cộng cả lãi thì giờ thành hơn 12 triệu rồi. Anh đã vay tôi số tiền đó suốt 9 năm, tôi muốn đòi lại.”
“Cút xuống địa ngục ấy,” hắn ra rít lên the thé.
“Tôi đang ở dưới đó rồi,” Ramon đáp lại lạnh băng. “Và tôi muốn anh đi cùng. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ tính một triệu đô cho mỗi ngày khoản tiền đó chưa hoàn trả lại.”
“Mày không thể làm thế, mày không còn nhiều quyền hạn nữa rồi, thằng con kiêu ngạo của một…”
“Chống mắt lên mà coi,” Ramon đập lại, rồi anh cúp máy.
Miguel rướn người lên hăm hở. “Anh vẫn còn quyền hạn phải không, Ramon?”
“Không.”
“Nhưng nếu hắn ta tin rằng anh vẫn…”
“Nếu tin nổi thì hắn là đồ ngốc. Nếu là đồ ngốc thì hắn sẽ không muốn liều lĩnh “đánh mất” thêm một triệu đô nữa ngày hôm nay, và hắn sẽ gọi lại chỉ sau 3 tiếng đồng hồ để gửi trả tiền vào tài khoản của tôi ở St. Louis trước khi ngân hàng đóng cửa tối nay.”
Ba tiếng năm mươi phút sau đó, Miguel ngồi chết dí ủ ê trên ghế, cà vạt nới tung, áo khoác thì mở. Ramon nhìn vào đống giấy tờ mà anh đang ký và lên tiếng. “Tôi biết anh đã không ăn trưa. Giờ đến bữa tối rồi. Hãy gọi xuống dưới kia và đặt một ít đồ ăn ở nhà hàng mang lên đây. Nếu phải làm việc muộn, anh cần phải ăn chút gì đó.”
Miguel ngập ngừng đặt tay lên điện thoại. “Anh không ăn gì à, Ramon?”
Câu hỏi gợi lên hình ảnh Katie trong tâm trí, Ramon nhắm mắt chống đỡ nỗi đau đang dâng lên trong lòng. “Không.”
Miguel gọi xuống nhà hàng đặt một ít sandwich. Khi anh dập máy, tiếng chuông điện thoại ngay lập tức vang lên.
“Elise về rồi.” Ramon tự nhấc máy lên.Trong một thoáng anh đứng yên lặng, rồi với tay nhấn nút nghe để nối máy.
Giọng Sidney Green phát ra nghèn nghẹt khắp căn phòng. “… cần biết ngân hàng nào.”
“Không có ngân hàng,” Ramon cộc lốc. “Gửi số tiền đó đến chỗ các luật sư của tôi ở St. Louis.” Anh đưa tên và địa chỉ công ty, rồi nói thêm. “Bảo họ gọi cho tôi vào số này khi tiền đã chuyển.”
Ba mươi phút sau, luật sư của Ramon gọi đến. Khi Ramon cầm máy anh nhìn vào Miguel mắt đang sáng lên vì mừng rỡ. “Sao anh còn ngồi ở đó như thế, Ramon? Chúng ta vừa lấy lại được 12 triệu đô đấy.”
Nụ cười Ramon đầy mỉa mai. “Thật ra thì tôi vừa mới có 40 triệu đô. Tôi sẽ dùng 12 triệu để mua cổ phiếu của Green Paint and Chemical. Trong vòng hai tuần tới tôi sẽ bán thành 20 triệu. Tôi sẽ dùng 20 triệu đó để xây nối khu cao ốc ở St. Louis. Sáu tháng sau tôi sẽ bán đi và lấy lại 20 triệu đô vồn đầu tư gốc cộng thêm khoản lãi 20 triệu nữa.
Miguel phấn khởi kéo áo khoác lên. “Đi ra ngoài ăn mừng nào,” anh chỉnh lại cà vạt cho ngay ngắn.
“Chúng ta sẽ kết hợp tiệc mừng thắng lợi và tiệc độc thân luôn.”
Đôi mắt Ramon trở nên khó hiểu. “Không cần bữa tiệc độc thân nữa. Tôi quên nói đám cưới sẽ không tiến hành vào Chủ nhật nữa. Katie… đã thay đổi quyết định rồi.” Ramon mở ngăn kéo bên tay phải, cẩn thận tránh né nét mặt tiếc nuối đầy ngạc nhiên của anh bạn. “Đi ăn mừng “chiến thắng’” của tôi vì cả hai chúng ta. Tôi muốn xem qua tài liệu về khu cao ốc đó.”
Một lúc sau, Ramon ngước lên thấy một cậu bé đang đứng ngay trước bàn của anh, tay cầm hai cái gói giấy màu trắng. “Có người gọi xuống lầu đặt sandwich, thưa ông.” Cậu bé kính cẩn nhìn quanh khu văn phòng tráng lệ.
“Cứ để đó đi,” Ramon hất hàm về phía chiếc bàn uống nước đặt ở giữa phòng và lơ đãng thò tay vào túi áo khoác của mình. Anh lấy ví ra và tìm vài đồng 1 đô để đưa cho cậu bé.
Tờ tiền nhỏ nhất mà anh có là tờ 5 đô – tờ 5 đô của Katie. Anh chưa bao giờ có ý định tiêu nó đi, và đã gấp nó thật nhỏ để phân biệt nó với những tờ tiền khác mà anh mang theo, một kỷ vật từ cô thiên thần tóc đỏ với đôi mắt xanh rạng rỡ mà anh đã giữ gìn như một báu vật.
Ramon cảm thấy như thể anh đang bị xé tan ra thành từng mảnh nhỏ khi anh chầm chậm kéo tờ tiền của Katie ra khỏi ví. Những ngón tay anh siết chặt lấy nó, và rồi anh buộc bản thân mình phải cho nó đi. Chỉ như là anh buộc bản thân mình phải quên Katie. Anh xòe tay và đưa cho cậu bé háo hức tờ tiền gấp nhỏ.
Lúc cậu bé rời đi, Ramon nhìn xuống ví. Tờ tiền của Katie đã mất. Katie cũng đã đi. Anh lại là một người giàu có. Cơn thịnh nộ cay đắng trào dân trong lòng anh, bàn tay siết chặt thành một nắm đấm với ham muốn tột cùng được đập tan đi bất cứ thứ gì.
Tender Triumph (Tiếng Việt) Tender Triumph (Tiếng Việt) - Judith Mcnaught Tender Triumph (Tiếng Việt)