Mười Tám
êm nay với ta dường như chỉ là sự ốm yếu của ánh sáng ban ngày.
NGƯỜI LÁI BUÔN THÀNH VENICE
“Ai là người bóp cò?”
Solomon đợi một câu trả lời.
Thực tế anh ta phải đợi mọi câu trả lời, bởi vì tôi đang ở sân trượt băng, và đang trượt, còn anh ta thì không. Mất ba mươi giây tôi mới hoàn thành một vòng trượt và đưa ra một câu trả lời, bởi thế tôi sẽ có rất nhiều dịp để làm cho nó trở nên khó chịu. Chẳng phải là tôi cần nhiều dịp, anh hiểu không. Chỉ cần cho tôi một dịp bé tẹo teo, rồi tôi sẽ làm anh phát điên lên mà chết.
“Ý anh nói là cái cò ẩn dụ ấy hả?” Tôi nói, khi trượt qua. Tôi ngoái lại nhìn thì thấy Solomon đã cười và hất cằm lên một chút, như một người cha khoan dung, và quay lại với trò đánh bi đá trên tuyết mà anh ta trông có vẻ đang xem.
Lại một vòng nữa. Loa phóng thanh ầm ĩ một điệu nhạc oompah Thụy Sĩ vui vẻ.
“Tôi nói cái cò cò, thưa ngài. Cái thực sự...”
“Tôi.” Và tôi lại trượt đi.
Dĩ nhiên tôi thích cái trò trượt này. Tôi bắt đầu bắt chước kiểu tréo chân của một cô bé người Đức ở phía trước tôi, và làm khá tốt. Tôi cũng thích tò tò theo sau cô bé nữa, cảm giác khá thoải mái. Cô nhóc chắc khoảng sáu tuổi.
“Còn súng?” Lại là Solomon, anh ta nói qua hai bàn tay úp trước miệng, như thể đang hà hơi vào tay cho ấm.
Anh ta phải đợi lâu hơn mới có được câu trả lời, bởi vì tôi ngã ở góc xa của sân trượt, và trong vài khoảnh khắc tôi đã cố tự thuyết phục rằng mình đã bị vỡ hông. Nhưng nó không vỡ. Thật là tệ, bởi nếu vỡ thật thì tôi có thể đã được giải thoát khỏi mọi vấn đề kiểu thế này.
Cuối cùng tôi cũng lại trượt tới trước mặt anh ta.
“Ngày mai sẽ tới,” tôi nói.
Thực ra không hẳn vậy. Nhưng trong hoàn cảnh cuộc thẩm vấn này, sự thực sẽ tìm đến sau khoảng một tuần rưỡi.
Không phải ngày mai súng mới tới. Các phần riêng lẻ của nó đã ở đây rồi.
Do tôi thúc giục quá nhiều, Francisco đã đồng ý chọn PM L96A1. Đó không phải một cái tên đẹp, tôi biết, thậm chí còn không phải một cái tên dễ nhớ; nhưng khẩu PM, vốn được quân đội Anh gọi thân mật là “Đồ vật màu xanh” - về cơ bản là một đồ vật màu xanh lá - rất hữu dụng; bắn một viên đạn 7,62 ly với độ chính xác đủ cho một vận động viên bắn súng thể thao tài năng - là tôi đây - có thể đảm bảo bắn trúng mục tiêu ở khoảng cách năm trăm mét.
Sự bảo đảm của các nhà sản xuất phải đúng như họ cam kết, tôi đã nói với Francisco rằng nếu như viên đạn chệch ba phân từ khoảng cách gần hai trăm mét - hoặc nếu bị gió làm chệch - thì tôi sẽ không lấy nó.
Anh ta xoay xở để nhận từng phần lẻ của Đồ vật màu xanh; hoặc, có lẽ như cách gọi của nhà sản xuất, một “hệ thống súng bắn tỉa bí mật”. Nó được gửi đến theo từng mẩu rời, hay nói cách khác, hầu hết các bộ phận của khẩu súng đã được đưa tới làng. Ống ngắm súng đã được chuyển tới theo kiểu ống ngắm 200 ly cho máy ảnh của Bernhard, với đế gắn ẩn bên trong; khóa nòng được gửi tới dùng làm cán bàn dao cạo của Hugo, trong khi Latifa đã cố gắng mang hai viên đạn Remington Magnum trong đế một đôi giày da đắt trời ơi đất hỡi. Thứ chúng tôi còn thiếu là nòng súng, và nó sẽ được đưa đến Wengen trên nóc chiếc Alfa Romeo của Francisco - cùng với rất nhiều đoạn kim loại dài khác mà người ta dùng cho các môn thể thao mùa đông.
Tôi tự mang cò súng, trong túi quần. Có lẽ tôi không phải là loại người sáng tạo cho lắm.
Chúng tôi đã quyết định sẽ tiến hành mà không cần có báng súng và ốp lót tay, vì cả hai bộ phận đó khó ngụy trang và thành thực mà nói, không quan trọng. Giá đỡ súng cũng thế. Một khẩu súng tựu trung chỉ là một cái ống, một viên chì, và một ít thuốc súng. Thêm nhiều sợi các bon vào đó, làm cho đạn đi nhanh hơn, cũng không làm cho người bị bắn dễ chết hơn. Nguyên liệu thêm thắt duy nhất mà anh cần để làm cho vũ khí của mình trở nên giàu tính hủy diệt hơn - và, nhờ trời, thứ đó vẫn khó chinh phục được, thậm chí trong cái thế giới độc ác này - là một người nào đó có can đảm giương súng lên mà bắn.
Người nào đó như tôi.
Solomon đã không nói gì với tôi về Sarah. Không gì cả. Cô ra sao, cô đang ở đâu - tôi thậm chí còn muốn biết cô mặc gì lần gần đây nhất anh ta gặp cô, nhưng anh ta không nói một lời nào.
Có lẽ những người Mỹ đã bảo anh ta đừng nói gì. Tốt hay xấu. “Nghe này, David, và nghe cho rõ. Những phân tích của chúng ta về Lang cho thấy anh ta có phản ứng tiêu cực trước các dữ liệu tình cảm.” Đại loại kiểu như thế. Với một vài cụm từ “đá đít” được chèn vào đó. Nhưng rồi, Solomon quá hiểu tôi nên có thể tự quyết định sẽ nói với tôi những gì và không nói những gì. Và anh ta đã không nói với tôi. Thế thì hoặc anh ta không có tin tức gì về Sarah, hoặc là tin tức anh ta có không tốt. Hoặc có lẽ lý do tốt nhất để không nói với tôi - bởi cái đơn giản nhất đôi khi lại là tốt nhất - là do tôi chưa từng hỏi.
Tôi không biết tại sao.
Tôi nằm trong bồn tắm ở Eiger, lấy chân vặn vòi nước, sau khoảng mười lăm phút lại thêm vào chút nước nóng, và lại nghĩ về điều đó. Có lẽ bởi vì tôi sợ những điều tôi sẽ nghe thấy. Đó là một khả năng. Có lẽ tôi đang nghĩ về sự mạo hiểm của những cuộc gặp gỡ bí mật giữa tôi và Solomon; rằng nếu cứ gặp nhau nhiều, nói chuyện về những người ở nhà, tôi đang mạo hiểm mạng sống của anh ta cũng như của bản thân tôi. Đó cũng là một khả năng, nếu như không kín kẽ.
Hoặc có lẽ - và đây là lời giải thích mà tôi xem xét sau cùng, cẩn thận đi vòng quanh nó, nhìn chằm chằm vào nó, thi thoảng lấy que nhọn chọc vào xem nó có thức dậy mà cắn tôi không - có lẽ tôi đã ngừng quan tâm tới cô. Có lẽ tôi đã chỉ vờ vịt với chính mình rằng Sarah là nguyên do tôi dấn thân vào tất cả những chuyện này, trong khi trên thực tế giờ đây là lúc tốt để thú nhận rằng tôi đã có thêm những người bạn tốt hơn, khám phá được những mục đích sâu xa hơn, có nhiều lý do để ra khỏi giường sớm hơn mỗi sáng, kể từ khi tôi gia nhập Lưỡi gươm Công lý.
Rõ ràng, điều này không khả dĩ chút nào.
Nó thật kỳ quặc.
Tôi leo lên giường, thiếp vào giấc ngủ mệt mỏi.
Trời lạnh. Đó là điều đầu tiên tôi nhận ra khi kéo tấm rèm. Kiểu lạnh khô, xám xịt, kiểu lạnh hãy-nhớ-rằng-anh-đã-từng-ở-trên- dãy-Alps, và điều đó làm tôi lo lắng chút ít. Thực thế, bởi thời tiết kiểu này có thể sẽ khiến một vài người trượt tuyết lưỡng lự nằm lại trên giường, điều đó giúp ích cho tôi; tuy nhiên nó cũng có thể làm ngón tay tôi chậm lại tới tốc độ ba mươi ba vòng một phút và làm cho việc ngắm bắn trở nên cực kỳ khó khăn, nếu không muốn nói là không thể. Tệ hơn nữa, nó làm cho tiếng súng bay xa hơn.
Nói về súng, Đồ vật màu xanh không hẳn là một thứ ồn ào - không như anh M16 vốn làm người ta sợ mà chết trước khi thực sự bị viên đạn găm vào - dẫu vậy, khi là người phải cầm một vật như thế, lại đang bận bịu chỉnh đầu ruồi nhắm vào một nghị sĩ châu Âu nổi tiếng, anh thường ý thức về tất cả những thứ như tiếng động. Những thứ như tất cả mọi thứ, thật thế. Anh muốn mọi người nhìn đi hướng khác một lúc, nếu họ không phiền. Khi anh siết cò súng, mà biết rằng, cách đó nửa dặm, những cái chén ngừng lại nửa đường lên miệng, những cái tai dỏng lên, những hàng lông mày nhướng, và những “cái quái gì thế nhỉ?” nhảy ra từ vài trăm cái miệng bằng vài chục thứ ngôn ngữ, tất tật sẽ làm anh bị cứng người lại một chút. Trong quần vợt, người ta gọi đó là nghẹn khi đập. Tôi không biết trong ám sát học thì người ta gọi đó là cái gì. Có thể là nghẹn khi bắn cũng nên.
Tôi ăn sáng thật no, tích một chút calo trong trường hợp chế độ ăn kiêng của tôi phải thay đổi triệt để trong vòng hai mươi tư giờ tới, và cứ thay đổi cho tới khi râu ria tôi chuyển sang màu xám, rồi tôi xuống phòng trượt ở dưới tầng trệt. Một gia đình người Pháp đang ở đó, đang um sùm cãi nhau ai lấy găng của ai, kem chống nắng đâu rồi, tại sao ủng trượt tuyết cọ đau thế - thế là tôi ngồi xuống chiếc ghế xa nhất tôi có thể tìm thấy và kiên nhẫn đợi để lấy được quyết tâm hành sự.
Cái máy ảnh của Bernhard thật nặng và kỳ cục, nó đang đập lục cục làm đau ngực tôi và tôi cảm thấy nó giả gấp hai lần chính nó. Khóa nòng và một viên đạn được xếp gọn ghẽ vào một túi ni lông đeo quanh hông tôi, nòng súng được giấu bên trong gậy trượt tuyết - chỗ tay cầm có một đốm đỏ, trong trường hợp tôi không thể phân biệt được sự khác nhau giữa cái gậy nặng một trăm bảy mươi gram và cái nặng gần hai cân. Tôi đã ném ba viên đạn khác ra khỏi cửa sổ phòng tắm, vì cho rằng một viên là đủ và như thế tốt hơn bởi vì nếu không thành công tôi sẽ gặp rắc rối lớn hơn - mà tôi không nghĩ mình có thể đối mặt với những rắc rối lớn hơn ngay vào lúc này. Tôi phí một phút cọ móng tay vào đầu cò súng, rồi cẩn thận gói cái mảnh kim loại nhỏ bé đó vào khăn giấy và nhét vào trong túi quần.
Tôi đứng dậy, hít một hơi sâu và đi qua chỗ gia đình người Pháp nọ tới phòng vệ sinh.
Kẻ tội đồ cho ra ngoài cả bữa sáng thịnh soạn của hắn.
Latifa đã hất kính râm ngược lên trên đỉnh đầu, điều đó có nghĩa là cô ta đã sẵn sàng, cũng có nghĩa là chẳng có gì. Không kính râm nghĩa là nhà Van Der Hoews đang ở trong nhà chơi trò tiddlywinks. Đeo kính râm nghĩa là họ đang đi ra dốc.
Kính râm gài trên đầu có nghĩa là họ có lẽ, anh có lẽ, tôi có lẽ, mọi thứ có lẽ.
Tôi đi ngang qua chân sườn dốc tập trượt, hướng về phía nhà ga tàu vượt núi. Hugo đã ở đó rồi, mặc đồ màu cam và lam ngọc, và cũng hất kính lên trên đỉnh đầu.
Điều đầu tiên anh ta làm là nhìn tôi.
Bất chấp tất cả những bài học của chúng tôi, cả quá trình luyện tập của chúng tôi, tất cả những cái gật đầu đồng ý tại các buổi rút kinh nghiệm của Francisco - bất chấp mọi điều đó, Hugo đang nhìn thẳng vào tôi. Tôi biết ngay rằng anh ta sẽ vẫn nhìn như thế cho tới khi nào bốn mắt chúng tôi gặp nhau, bởi thế tôi nhìn lại anh ta cho qua chuyện.
Mắt anh ta sáng lên. Chẳng có từ nào khác để miêu tả cả. Sáng bởi niềm vui và sự phấn khích, sự sẵn sàng, như đứa trẻ trong buổi sáng ngày Giáng sinh vậy.
Anh ta đưa tay đi găng lên tai và chỉnh lại tai nghe Walkman. Một tay trượt tuyết bình thường hẳn sẽ phải tặc lưỡi tiếc rẻ khi nhìn thấy anh ta như thế; đứng ở một trong những nơi đẹp nhất trên thế gian vẫn chưa đủ, anh ta còn phải thêm thắt vào nhạc của Guns N’ Roses nữa. Hẳn tôi cũng sẽ khó chịu với những cái tai nghe đó nếu như tôi không biết rằng chúng được nối với một bộ thu phát sóng ngắn đặt ở hông anh ta, và Bernhard đang phát những dự báo của anh ta tới đầu bên kia.
Chúng tôi đã thống nhất là tôi sẽ không mang theo điện đàm. Lý do là trong trường hợp tôi bị bắt - Latifa đã giơ tay rasiết cánh tay tôi khi Francisco nói điều này - thì không ai có một lý do nào để liên đới cả.
Bởi thế tất cả những gì tôi có là Hugo và cặp mắt đang sáng lên của anh ta.
Trên đỉnh ngọn Schilthorn, ở độ cao hơn ba nghìn mét so với mực nước biển tọa lạc nhà hàng Piz Gloria; một sự pha trộn đáng kinh ngạc giữa kính và sắt thép, nơi mà, với số tiền đủ mua một chiếc xe hơi thể thao khá khẩm, anh có thể ngồi, uống cà phê, ngắm nghía cảnh quan của không dưới sáu quốc gia vào một ngày đẹp trời.
Nếu cũng phần nào giống như tôi, có thể anh sẽ dành cả ngày đẹp trời đó để tìm hiểu xem sáu nước là những nước nào, nhưng nếu anh vẫn còn kha khá thời gian nữa, anh rất có thể sẽ băn khoăn không rõ làm cách nào dân Mürren có thể xây dựng được ở trên đó, và bao nhiêu người trong bọn họ đã bỏ mạng trong quá trình xây dựng. Khi thấy một kiến trúc như thế, và chợt nghĩ những người thợ xây bình thường của nước Anh cần thời gian bao lâu để trù tính chuyện mở rộng cái nhà bếp, ta sẽ thấy khá là ngưỡng mộ người Thụy Sĩ.
Một điều khác làm cho nhà hàng này trở nên nổi tiếng: nó từng là bối cảnh trong một phim James Bond; cái tên xuất hiện trong phim, Piz Gloria, đã trở thành tên của nhà hàng kể từ đó, cùng với việc những người điều hành nhà hàng được phép bán các vật kỷ niệm về bộ phim 007 cho bất cứ người nào chưa bị phá sản sau khi uống cà phê.
Nói ngắn gọn, đó là một địa điểm mà bất cứ du khách nào tới Mürren phải ghé thăm nếu có cơ hội, và nhà Van Der Hoewes đã quyết định, sau bữa tối với boeuf en crôute hôm trước, rằng rõ ràng họ có cơ hội.
Hugo và tôi xuống xe ở trên đỉnh nhà ga xe cáp kéo và tách nhau ra. Tôi đi vào trong, và há hốc mồm kinh ngạc, chỉ trỏ, lắc đầu khi thấy mọi thứ của ngọn núi này gọn ghẽ biết chừng nào, trong khi Hugo loanh quanh bên ngoài, hút thuốc và bỏ thời giờ buộc dây giày. Anh ta đang cố ra vẻ một người trượt tuyết nghiêm túc, người muốn chinh phục những sườn dốc đứng cùng đá phấn và ra vẻ dù gì đi nữa thì cũng đừng bắt chuyện với tôi, bởi giọng nam trầm trong bài này mới tuyệt vời làm sao. Tôi vui sướng được đóng vai một thằng ngốc trơ trẽn.
Tôi viết thêm vài tấm bưu thiếp - tất cả đều được gửi tới một người tên Colin, vì một lý do nào đó - và thi thoảng tôi lại nhìn xuống Áo, hay Ý, hay Pháp, hoặc một nơi nào khác có tuyết phủ, cho tới khi những người bồi bàn trở nên cáu kỉnh. Tôi đang tự hỏi tại sao Lưỡi gươm Công lý lại có đủ quỹ để trả cho cốc thứ hai, thì chuyển động của một màu sắc rực rỡ đập vào mắt tôi. Tôi ngẩng lên thì thấy Hugo đang vẫy tay từ chỗ giàn đèn tín hiệu bên ngoài.
Mọi người trong nhà hàng cũng để ý đến anh ta. Có lẽ hàng ngàn người từ Áo, Ý và Pháp cũng chú ý anh ta. Tóm lại, đó là một hành động nghiệp dư không chữa được, nếu như Francisco mà ở đó thể nào anh ta cũng tát đốp vào Hugo, như đã làm nhiều lần trong quá trình luyện tập. Nhưng Francisco không ở đó, Hugo đang tự làm mình biến thành một tên xuẩn ngốc quần áo sặc sỡ, và khiến tôi trở nên thảm hại, mà chẳng bởi điều gì có lợi cả. Chỉ có một thứ cứu đỡ thể diện cho chúng tôi: không ai trong số hàng bao nhiêu kẻ nhìn ngó tò mò kia nói chính xác được anh ta đang vẫy tay với ai hay với cái gì.
Bởi anh ta đang đeo kính râm.
Tôi trượt đoạn đầu tiên của đường trượt một cách nhẹ nhàng, vì hai lý do: thứ nhất, vì tôi muốn hơi thở của mình đều nhất khi tới lúc bắn; thứ hai, và quan trọng hơn, bởi vì tôi không muốn - thiết tha không muốn - tự làm gãy chân mình và phải cậy người ta cáng ra khỏi núi với rất nhiều phần của khẩu súng giấu trong người.
Bởi thế tôi trượt ngang và trượt bằng cạnh ván, tạo vòng cua rộng và chậm hết sức, nhẹ nhàng vượt qua phần tối nhất của đường chạy cho tới khi vào được trong đồi cây. Độ khó của đường dốc là một điều đáng ngại. Bất kỳ kẻ ngớ ngẩn nào cũng có thể nhận thấy Dirk và Rhona nói thẳng ra là không đủ trình để trượt trên đó mà không bị ngã lộn nhào, có khi còn không thể tự đứng dậy được. Nếu như tôi là Dirk, hoặc một người bạn của Dirk, hoặc thậm chí chỉ là một người trượt tuyết ngang qua có lòng quan tâm, tôi sẽ nói với ông ta rằng thôi bỏ đi. Hãy lên xe cáp quay xuống dưới tìm thứ gì đó nhẹ nhàng hơn.
Nhưng Francisco tự tin về Dirk. Anh ta cảm thấy mình hiểu rõ con người ông ta. Phân tích của Francisco chỉ ra rằng Dirk rất cẩn thận với tiền bạc - đây là phẩm chất mà tôi nghĩ chúng ta cần ở một Bộ trưởng Tài chính - mà nếu Dirk và Rhona quyết định bỏ dở, họ sẽ bị phạt nặng tiền khi ngồi xe cáp quay trở lại.
Francisco đã đánh cược cả mạng sống rằng Dirk sẽ trượt cái dốc đó.
Chỉ để chắc ăn, anh ta gài Latifa vào quán bar của Edelweiss đêm hôm trước, thế là đêm ấy Dirk giội mấy cốc rượu vào họng ông ta và bắt cô thủ thỉ tâm tình và hôn hít người đàn ông dũng cảm sắp chinh phục Schilthorn. Ban đầu Dirk có vẻ lo lắng, song những cái chớp mắt cùng bộ ngực căng đầy của Latiga đã làm ông ta có nhuệ khí, và ông ta hứa đêm hôm sau sẽ mời cô uống rượu, khi ông ta đã trượt xong cả đoạn dốc bằng một lượt duy nhất.
Latifa bắt tréo hai ngón tay sau lưng, và hứa sẽ có mặt ở đó chín giờ đúng.
Hugo đã định được vị trí, giờ thì anh ta đứng đó vừa hút thuốc vừa cười toe toét, nhìn chung là có cả núi thời gian. Tôi trượt qua quá chỗ anh ta rồi dừng lại sâu trong rặng cây gần mười mét, chỉ để tự nhắc mình và nhắc Hugo rằng tôi vẫn còn biết tự quyết định. Tôi quay lại nhìn ngọn núi, kiểm tra lại vị trí, góc bắn, chỗ núp - rồi hất cằm về phía Hugo.
Anh ta vứt điếu thuốc ra xa, nhún vai, và bắt đầu xuống núi, biến một cái mô nhỏ thành một cú nhảy biểu diễn không cần thiết, rồi làm tung một đám bụi tuyết lên không trung khi anh ta dừng lại một cách hoàn hảo ở đầu đằng kia đường trượt, khoảng một trăm mét phía dưới. Anh ta quay lưng lại phía tôi, kéo khóa quần rồi đi tiểu vào một tảng đá.
Tôi cũng muốn đi tiểu. Nhưng lại có cảm giác rằng nếu bắt đầu, tôi sẽ không bao giờ dừng lại được; tôi sẽ cứ thế tè ra, cho tới khi người tôi chẳng còn lại gì trừ một đống quần áo.
Tôi tháo ống ngắm khỏi máy ảnh, bỏ nắp ra, tập ngắm vào ngọn núi, nheo mắt qua đầu ruồi. Hơi nước đọng làm hình ảnh phồng lên, tôi liền mở áo khoác ra bỏ ống kính vào trong, cố lấy cơ thể mình sưởi ấm nó.
Trời vừa lạnh giá vừa tĩnh lặng, tôi có thể thấy những ngón tay mình run run khi bắt đầu lắp khẩu súng.
Giờ tôi đã bắt được ông ta. Có lẽ cách khoảng hơn tám trăm mét. Ông ta vẫn béo như thế, với một hình dáng mà các xạ thủ bắn tỉa hằng mơ ước. Nếu như họ có mơ ước về một thứ gì.
Thậm chí từ khoảng cách như thế, tôi có thể nói rằng Dirk đang giữa lúc rất ư là tệ hại. Ngôn ngữ thân thể ông ta bộc lộ những câu ngắn và đơn giản. Tôi. Đang. Sắp. Chết. Mông ông ta chổng ra phía sau, ngực vồng lên phía trước, đôi chân căng cứng vì sợ hãi và kiệt sức, ông ta đang di chuyển chậm như sông băng.
Rhona đang trượt tốt hơn một chút, nhưng chẳng hơn là mấy. Trông thật kỳ quặc, giật cục, nhưng vẫn là tốt hơn. Bà ta đang cố gắng trượt xuống dốc càng chậm càng tốt, cố gắng không bỏ quá xa ông chồng tội nghiệp của mình.
Tôi đợi.
Ở khoảng cách gần năm trăm mét tôi bắt đầu thở gấp, lấy ôxy vào máu để có thể sẵn sàng khóa vòi, và khóa được nó ở khoảng cách xấp xỉ ba trăm mét. Tôi thở ra ở khóe miệng, thổi khe khẽ ra xa cái ống nhòm.
Ở gần bốn trăm mét, Dirk ngã chừng lần thứ mười lăm, và nom không có vẻ gì là vội đứng dậy. Vừa thấy ông ta hổn hển thở, tôi kéo núm trên khóa nòng, và nghe kim hỏa vang lên một tiếng cạch lớn. Lạy Chúa, phát đạn này sẽ to lắm đây. Tôi đột nhiên thấy mình lo nhỡ đâu lở tuyết thì sao, và phải ngăn mình không bị cuốn vào cái ý nghĩ điên cuồng biết đâu mình sẽ bị vùi dưới hàng ngàn tấn tuyết. Điều gì sẽ xảy ra nếu sau vài năm người ta không tìm thấy xác tôi? Nếu như cái mũ trùm đầu này đã bị lạc mốt tệ hại vào lúc họ lôi được tôi ra? Tôi chớp mắt năm lần, cố ổn định lại hơi thở, tầm nhìn, ghìm sự hoảng loạn. Trời quá lạnh, làm sao mà lở tuyết được. Để lở tuyết thì cần rất nhiều tuyết, và rất nhiều ánh nắng. Chúng ta không có cả hai. Cầm chắc súng. Tôi nheo mắt nhìn qua ống ngắm, và thấy Dirk đã lại đứng lên.
Đứng lên, và đang nhìn tôi.
Hoặc ít nhất ông ta đang nhìn về hướng tôi, nhìn chăm chú vào rặng cây trong khi ông ta cạo tuyết ra khỏi cặp kính râm.
Ông ta không thể nhìn thấy tôi được. Không thể nào. Tôi đã núp kỹ sau một gò đất, đào một rãnh nhỏ đủ để giấu khẩu súng, và hình ảnh ông ta đang muốn nhìn cho rõ kia hẳn là một hình thù bất thường nào đó của bụi cây. Ông ta không tài nào nhìn thấy tôi được.
Vậy ông ta đang nhìn gì?
Tôi nhẹ nhàng hạ thấp đầu xuống dưới mô đất, đoạn quay nhìn xung quanh, kiểm tra xem có tay chạy đường dài đơn độc nào không, hoặc là một con sơn dương đi lang thang, hoặc dàn múa phụ họa của No, No Nanette hoặc bất cứ thứ gì có thể thu hút ánh mắt Dirk ở đó hay không. Tôi nín thở, quay đầu chầm chậm từ trái sang phải, rà soát quả đồi để tìm tiếng động.
Không có gì.
Tôi nhô đầu một chút lên khỏi ụ đất và lại nheo mắt nhìn vào kính ngắm. Trái, phải, trên, dưới.
Không thấy Dirk đâu.
Tôi thò hẳn đầu lên, người ta nói ta không bao giờ nên làm vậy, tuyệt vọng kiếm tìm bóng dáng ông ta trong cái màu trắng nhức mắt, mờ ảo này. Miệng tôi đột nhiên dường như có vị của máu, tim thì đập thình thịch trong lồng ngực, như muốn điên cuồng thoát ra ngoài.
Đây rồi. Gần ba trăm mét. Di chuyển nhanh hơn. Ông ta đang đổ dốc, trên phần phẳng hơn của dốc, nó đưa ông ta tới phía xa hơn của đường trượt. Tôi chớp mắt lần nữa, đặt mắt phải vào ống ngắm, nhắm mắt trái lại.
Ở khoảng cách chừng hai trăm mét, tôi hít một hơi dài, sâu, ngừng lại khi hai lá phổi đầy tới ba phần tư, và nín thở.
Dirk đang vượt qua. Vượt qua đoạn dốc, và đường ngắm bắn của tôi. Tôi dễ dàng đưa ông ta vào ống ngắm - có thể bắn bất cứ lúc nào - nhưng tôi biết đây phải là phát bắn chính xác nhất của đời mình. Tôi để ngón tay vào cò súng, siết hẹp lại khoảng trống giữa các cơ cấu, đoạn thịt chùng giữa đốt thứ hai và thứ ba của tôi, rồi đợi.
Ông ta dừng lại ở khoảng một trăm năm mươi mét. Nhìn lên ngọn núi. Dưới ngọn núi. Rồi ông ta quay người về hướng tôi. Ông ta đang vã mồ hôi hột, thở hổn hển nặng nhọc, với nỗi sợ hãi, và sự nhận biết. Tôi đặt đầu ruồi chính xác vào giữa ngực ông ta. Như tôi đã hứa với Francisco. Như tôi đã hứa với mọi người.
Siết. Đừng có kéo. Siết chầm chậm như đang thưởng thức, anh biết tại sao mà.
Tay Lái Súng Đa Cảm Tay Lái Súng Đa Cảm - Hugh Laurie Tay Lái Súng Đa Cảm