Chương 18
ulley buồn bã nhét thẻ khóa vào cánh cửa của Boo. Đèn hiệu màu đỏ ở trên cửa chớp lên.
Mike bước tới chào tạm biệt Boo. “Tạm biệt nhé, bé con.”
“Mike Wazowski!” Boo nói. Cô nhóc ôm chầm lấy cậu quái vật màu xanh lá cây. Mike cũng vòng tay ôm lấy bé. “Ừm, chúng ta đã rất vui, phải không nào,” cậu nói. “Đi đi… Mau lớn nhé nhóc.”
Khi Boo quay lại, bé thấy Sulley đã mở cánh cửa. Cô bé reo lên vui sướng và chạy ào vào phòng mình. Nắm lấy tay Sulley, bé dẫn cậu đi quanh phòng, chỉ cho cậu những món đồ chơi bé thích.
“Ờ, Boo… Ồ, nhìn này, dễ thương quá,” Sulley nói khi cô bé đưa cho cậu hết món đồ chơi này đến món đồ chơi khác. “Ừ, Boo, ừm, cái đó cũng dễ thương lắm. Đến đây, bé con.” Cuối cùng cậu bế cô bé lên và đu đưa trong khi đưa bé về giường.
Boo nhìn vào tủ quần áo. “Sẽ chẳng có ai ra khỏi tủ quần áo để dọa bé nữa mà, đúng không?” Sulley hỏi. Boo mỉm cười đồng ý. Sẽ chẳng còn con quái vật nào trong tủ quần áo của bé nữa!
Sulley nghiêng đến gần người bạn nhỏ của mình. “Tạm biệt, Boo,” cậu lặng lẽ nói.
“Mèo con,” Boo kêu lên.
“Mèo con phải đi rồi.” Sulley mở cửa tủ quần áo và bước qua. Cậu từ từ khép cánh cửa sau lưng mình lại.
Boo ngồi đợi trên giường thêm một phút. Sau đó, bé nhỏm dậy và chạy đến tủ quần áo. “Òaa!” Bé gọi, mở rộng cánh cửa.
Nhưng bên trong không có gì khác ngoài quần áo của bé.
“Mèo con?” Boo gọi to.
Trở lại thế giới quái vật, Sulley buồn bã đứng nhìn hai đặc vụ CDA đưa cánh cửa của Boo vào máy nghiền. Dăm gỗ phun ra ở đầu bên kia.
“Hãy coi như chuyện này chưa từng xảy ra, các quý ông,” Roz nghiêm nghị nói khi cái máy nghiền được đẩy đi. “Và tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ báo cáo nào về chuyện này.” Roz và các đặc vụ rời đi.
Mike thấy một mẩu từ cánh cửa của Boo nằm sót lại trên sàn nhà. Cậu nhặt nó lên và đưa cho Sulley. Sulley nhìn mảnh vụn một lúc, rồi nắm chặt nó trong tay.
Khi họ rời khỏi nhà máy, Mike cố động viên tinh thần bạn mình. “Tớ nói cậu nghe, cậu phải thấy vẻ mặt của Waternoose khi bức tường đó nâng lên. Tớ hy vọng bọn mình sẽ có một bản sao của cuốn băng đó!” Mike nói. Nhưng Sulley chỉ cúi đầu bước đi. “Thôi nào, anh bạn, vui lên chứ. Chúng ta đã làm được! Chúng ta đã đưa Boo trở về nhà! Đương nhiên chúng ta đã khiến nhà máy đóng cửa, và… chưa kể đến đám đông giận dữ sẽ săn lùng chúng ta khi năng lượng đã cạn sạch. Nhưng ít nhất chúng ta cũng có vài trận cười đã đời, phải không?”
Khi Mike vẫn tiếp tục đi, Sulley từ từ dừng bước và lẩm bẩm. “Cười ư?” Cậu vừa nảy ra một ý hay!
Tập Đoàn Quái Vật Tập Đoàn Quái Vật - Nhiều Tác Giả Tập Đoàn Quái Vật