Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 19: GặP Kẻ XấU TạI ThàNh LạC Dương
T
iên lão cất bước về tới căn nhà của mình tại nơi xa và cao nhất thôn Lưu Đức thì trông thấy Trình thúc đã đứng đó đợi ông ta. Trông thấy Tiên lão, Trình thúc như trút được hết gánh nặng trên vai mình. Không để cho Trình thúc kịp nói gì, Tiên lão cất tiếng trước
“Sáng nay khi ta dạo quanh một vòng thung lũng nhận thấy có điều bất ổn nên đã gửi thư cho cậu. Cậu đã làm rất tốt nhiệm vụ bảo vệ người dân trong thôn, không việc gì phải áy náy vì những người xấu số cả. Số họ đã tận, chúng ta không làm gì khác được”
Trình thúc lo lắng
“Hóa ra là thư của ngài. Hiện giờ ngài đã có cao kiến gì về việc tẩy sạch Ngũ Sắc Thủy chưa”
Tiên lão đáp
“Ta có quen một cao nhân luyện độc, người trong giang hồ gọi bà ta là Thánh độc Tây Vực Kim Xà lão quái. Trước khi bà ta bào chế ra giải dược tẩy sạch Ngũ Sắc Thủy cậu cứ giữ người trong thôn cách xa nguồn nước tại thung lũng như lúc này là được”
Trình thúc quay người nhìn về hướng ngọn thác Ngũ Sắc thở dài
“Không biết kẻ nào đã biến nguồn nước thành như thế này, thôn Lưu Đức của chúng ta đâu có gây thù kết oán với ai. Ngài nói xem có nên cử người điều tra cho rõ ngọn ngành không”
Tiên Lão nói
“Việc quan trọng nhất lúc này là tẩy sạch Ngũ Sắc Thủy những chuyện khác ta sẽ sắp xếp lo liệu ổn thỏa sau, cậu không cần lo lắng. Phải rồi, ba đứa trẻ của cậu vẫn an toàn chứ”
Trình thúc khẽ cười nhẹ nhõm
“Nhờ phúc của lão thiên gia mà bọn chúng không bị làm sao hết. Cảm ơn ngài đã quan tâm tới chúng”
Tiên lão lẩm nhẩm trong miệng
“Nhờ phúc của lão thiên gia sao, nhờ con bé không biết phép tắc quy củ đó thì đúng hơn”
“Ta muốn xuống thôn xem tình hình mọi người thế nào”. Tiên lão nói
Trình thúc bước tới cạnh Tiên lão
“Để tôi dẫn ngài đi”
Thôn Lưu Đức hiện giờ ngập tràn tiếng khóc đau thương của những gia đình xấu số có người thân nhiễm độc. Ai nấy đều ở trong nhà khóa kín cửa nhưng không khóa được tiếng lòng. Có những gia đình còn không một ai qua khỏi kiếp nạn này. Bọn trẻ trong thôn dường như cũng thấu hiểu nỗi đau của người lớn mà chẳng đứa nào thèm cười đùa vui vẻ nữa. Trình thúc trong lòng rất muốn vào từng ngôi nhà một trấn an họ nhưng lúc này thật không nên, để qua vài ngày cho họ bình tĩnh lại đã.
Trong căn nhà của Trình thúc, ba đứa trẻ Trình Thiên, Trình Vũ và Nhuận Nhi đang ngồi co gối lại mỗi đứa một góc phòng. Có lẽ chúng vẫn không tin đây là sự thật, hàng trăm người mà chúng quen biết giờ đã hôn mê bất tỉnh, ngày mai mở mắt ra chúng sẽ chẳng được trông thấy họ, nói chuyện với họ nữa. Cánh cửa căn nhà mở toang ra, bước vào trong là hai người mang lại nhiều hy vọng cho chúng và cả những người trong thôn nhất. Trông thấy Tiên lão ba đứa đều đứng dậy chạy lại chỗ ông ta.
Tiên lão nói
“Ta biết ba con định nói gì, ta tới đây cũng là muốn bàn bạc với cha của các con về việc tẩy sạch Ngũ Sắc Thủy và nghĩ cách cứu những người đang bị nhiễm độc kia”
Nhuận Nhi vội vã hỏi
“Thật sự có thể cứu được họ sao. Con trông thấy họ như đã chết rồi, nếu như có thể cứu được họ dù phải lên núi đao xuống biển lửa con cũng sẽ làm”
Trình thúc nói
“Có cách cũng không đến lượt đứa trẻ như con phải lên núi đao xuống biển lửa đâu. Yên lặng cho trưởng thôn nói”
Tiên lão cười
“Nó còn nhỏ như vậy mà đã biết lo cho người khác. Thật đáng khen. Việc tẩy sạch Ngũ Sắc Thủy ta sẽ nhờ Thánh độc Tây Vực can thiệp còn việc cứu người nhiễm độc e là phải tìm một danh y giỏi làm việc này”
Trình thúc thắc mắc
“Không biết ngài định tìm ai. Theo như tôi được biết trên giang hồ có sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ chữa bách bệnh trong thiên hạ. Có điều để được người này chữa bệnh bắt buộc phải một đổi mạng cho hắn ta, thôn chúng ta số người nhiễm độc lên tới hàng trăm cũng đồng nghĩa chúng ta phải giết trăm mạng người mới thỏa mãn điều kiện”
Lũ trẻ kêu lên
“Chuyện đó có thật sao”
Tiên lão nhấp một ngụm trà trên bàn rồi đặt cốc trà xuống
“Y thuật của hắn đúng là không chê được nhưng điều kiện của hắn chắc chắn người dân trong thôn sẽ không đồng ý. Nếu ta nghe không nhầm thì giang hồ hiện giờ cũng đã xuất hiện một danh y được mọi người xưng là thần y cô nương, không biết y thuật người này so với Bình Nhất Chỉ ra sao nhưng ngoài cô nương đó có lẽ chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác”
Nhuận Nhi như tìm thấy tia hy vọng liền nói
“Danh y đó ở đâu thưa trưởng thôn. Con sẽ giúp người đưa tỷ ấy tới cứu giúp mọi người”
Trình thúc trừng mắt nhìn Nhuận Nhi
“Con vẫn chưa bỏ được tật xen vào chuyện người lớn sao. Mau ra ngoài đi”
Tiên lão ngăn lại
“Cậu nói vậy là quá rồi. Nhuận Nhi năm nay đã mười lăm tuổi, không còn là trẻ con nữa. Nó đã có lòng muốn góp sức sao cậu lại ngăn cản. Hơn nữa hiện giờ trong thôn ai ai cũng đều mang tâm trạng đau buồn khó lòng rời đi được. Ta phải lo chuyện Ngũ Sắc Thủy nên hiện giờ thôn Lưu Đức chỉ còn có cậu gánh vác một mình, càng không thể rời đi. Nghĩ đi nghĩ lại ta thấy để Nhuận Nhi tới tìm cô nương đó là hợp lí nhất. Bọn trẻ bây giờ không bước ra ngoài giang hồ làm sao trưởng thành đây”
Nhuận Nhi biết có người đồng tình với mình liền nhân cơ hội thuyết phục nghĩa phụ
“Trưởng thôn nói đúng đấy nghĩa phụ, tuy con từ nhỏ tới giờ chưa bước ra khỏi thung lũng lần nào nhưng hàng ngày con đều lên núi, vượt thác, băng qua đầm lầy. Hơn nữa con chỉ đi tìm tỷ tỷ ấy chứ đâu làm gì tổn hại tới ai. Nghĩa phụ hãy tin tưởng con, nhất định con sẽ không làm mất mặt người”
Trình thúc vẫn đắn đo suy nghĩ nhưng Nhuận Nhi cứ nài nỉ ông ta lại thêm trưởng thôn không hề phản đối hơn nữa đúng là tình hình trong thôn hiện giờ không còn ai thích hợp để cử đi tìm thần y cô nương ngoài Nhuận Nhi cả. Cuối cùng Trình thúc đành phải gật đầu đồng ý để tiểu cô nương của mình lên đường.
Nhuận Nhi được nghĩa phụ chấp thuận trong lòng rất vui mừng nhưng cũng hơi run một chút. Trình thúc chuẩn bị hành trang cho cô bé rất cẩn thận trước khi tiễn nó lên đường, một con ngựa khỏe, một chút cơm nắm của ngày hôm trước cùng một bộ dao găm phòng trừ trường hợp gặp kẻ xấu.
Hai huynh đệ họ Trình cùng theo cha ra tiễn tiểu muội lên đường bình an, sớm trở về. Nhuận Nhi nhảy thoắt một cái lên lưng ngựa vẫy tay chào tạm biệt họ rồi thúc ngựa rời khỏi thung lũng. Theo như những gì nghĩa phụ của mình dặn dò thì tiểu cô nương phải đi qua thành Lạc Dương sau đó tìm đường tới Ngũ Bá Cương, tại đây chỉ cần hỏi quý tánh đại danh của thần y cô nương người ta sẽ chỉ đường tới Thủy Phong cốc ình.
Thành Lạc Dương là một trong những thành thị rộng lớn nhất của trung thổ. Nơi đây người qua kẻ lại đông như kiến, hạng người nào cũng có. Từ các anh hùng hào kiệt tụ tập trong tửu điếm đến lũ công tử ăn chơi cả ngày bon chen tửu lầu ca hát, uống rượu cho tới trộm cắp, cướp giật đều xuất hiện quanh đấy. Đặt chân vào cổng thành, Nhuận Nhi đã bị quanh cảnh ồn ào náo nhiệt nơi đây làm cho choáng ngợp. Đang nhìn xung quanh bỗng tiểu cô nương cảm giác như con ngựa của mình đang bị kéo đi, giật mình nhìn xuống cô ấy thấy một nam nhân tươi cười nói
“Cô nương đi đường cả ngày mệt rồi, vào quán tôi ở trọ đi. Một đêm không mất quá vài lượng đâu”
Còn chưa kịp trả lời hắn ta lại có thêm vài ba tên khác chạy tới tranh nhau kéo dây cương ngựa của Nhuận Nhi kẻ nào kẻ nấy đều muốn lôi khách vào nghỉ ngơi tại quán trọ của mình. Nhuận Nhi không biết phải trả lời ai đành hét lên
“Đủ rồi các vị đại ca, tiểu muội còn có việc quan trọng cần làm không có thời gian để nghỉ ngơi”
Nhuận Nhi định thúc ngựa đi tiếp nhưng bọn họ đông quá khiến con ngựa chỉ biết đứng một chỗ hí lên nhiều hồi. Xem ra không đưa được khách về tửu điếm họ còn không buông tha. Con ngựa lúc này có vẻ cũng khó chịu, nó giơ hai móng trước lên không khiến Nhuận Nhi mất đà ngã xuống đất. Cú ngã làm túi hành trang của cô ấy văng ra xa, tiểu cô nương chỉ vừa mới nhận ra hành trang đã không còn trên người thì một tên trộm gần đó đã nhanh tay chạy tới lấy cắp nó.
“Khoan đã, đó là hành trang của tôi”. Nhuận Nhi hét lên
Vừa hét Nhuận Nhi vừa cố hết sức đuổi theo tên trộm. Vốn làm nghề trộm cắp lâu năm tại Lạc Dương nên hắn rất thông thạo ngõ ngách trong thành, hắn cứ nhằm vào những nơi ấy mà chạy. Nhuận Nhi cũng chẳng phải hạng vừa, khi còn ở thôn Lưu Đức với địa thế hiểm trở cô ấy còn có thể đi được huống hồ là những ngõ ngách như thế này hơn nữa túi hành trang đó có tiền và lương thực để dùng trong những ngày tới Ngũ Bá Cương.
Hết ngõ này tới ngõ khác, tên trộm dường như đã mệt nhoài. Hắn quay lại phía sau vẫn thấy Nhuận Nhi đang đuổi theo mình đành phải vừa chạy vừa lục luôn hành trang của cô ấy, có thứ gì mang được hắn lấy hết sau đó vứt trả lại đánh lạc hướng nhằm thoát thân. Hắn mở túi ra vội vàng nhét hết đống bạc vụn của cô ấy vào người hắn, những nắm cơm trong đó hắn vứt hết ra ngoài đường. Trông thấy những nắm cơm mà nghĩa phụ chuẩn bị ình bị ném ra đất Nhuận Nhi vô cùng tức tối nhưng bản thân lại chẳng làm gì được.
Tên trộm đắc chí cười lớn, nhận thấy trong hành trang không còn thứ gì có thể lấy được nữa hắn vứt lại phía sau rồi băng ra ngoài ngõ hòa vào đám người đông đúc bên ngoài. Bấy giờ hắn mới giở chiến lợi phẩm là những viên bạc vụn ra ngắm nghía, vừa đi hắn vừa huýt sáo một cách thoải mái. Vì đang mải mê nghịch những thứ vừa ăn cắp được nên hắn không để ý đường, tên trộm đâm sầm vào một nhóm người đang đi phía trước.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II
Vương Hà
Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II - Vương Hà
https://isach.info/story.php?story=tan_tieu_ngao_giang_ho_ii__vuong_ha