Chương 18 - Ngôi Nhà Tranh Của Người Giữ Đầm
hính bầu không khí tĩnh mịch đã đánh thức Jenna trong ngôi nhà tranh của Người Giữ Đầm vào sáng hôm sau. Sau mười năm sáng nào cũng tỉnh giấc giữa âm thanh nhộn nhịp của khu Mở Rộng, chưa kể sự náo loạn và nhốn nháo của sáu thằng con trai nhà Heap, sự thinh lặng đâm ra lại khiến Jenna ong cả đầu. Jenna mở bừng mắt, suy nghĩ một thoáng xem mình có đang mơ hay không. Mình đang ở đâu đây? Tại sao mình lại không ở nhà, trong chiếc giường hộp của mình? Tại sao Jo-Jo với Nicko lại ở đây? Thế còn các anh khác của mình đâu rồi?
Và rồi cô bé nhớ ra..
Jenna lẳng lặng ngồi dậy để không đánh thức bọn con trai- đang nằm bên cạnh cô, bên đống lửa than cháy rực ở tầng dưới của ngôi nhà tranh dì Zelda. Cô bé quấn tấm chăn bông quanh người, bởi vì mặc cho đã có ngọn lửa, không khí trong ngôi nhà tranh vẫn lạnh buốt. Và rồi, ngần ngừ, cô bé đưa một tay sờ lên đầu.
Vậy là đúng rồi. Chiếc vòng nhỏ bằng vàng vẫn còn đó. Cô bé vẫn còn là Công Chúa. Hoàn toàn không phải vì hôm đó là sinh nhật của cô.
Suốt cả ngày hôm trước, Jenna có cảm giác không thực mà cô bé vẫn cảm thấy vào ngày sinh nhật của mình.. Cô có cảm giác như thể ngày đó là một phần của một thế giới khác, một thời khác, và bất cứ những gì xảy ra trong ngày sinh nhật mình đều không phải là thật. Và chính cái cảm giác đó đã đưa Jenna đi qua những sự kiện kỳ lạ trong sinh nhật lần thứ mười của mình, cái cảm giác rằng cho dù có chuyện gì xảy ra thì rồi tất cả cũng sẽ trở lại như cũ vào ngày hôm sau mà thôi, vậy nên chẳng có gì đáng phải nghĩ ngợi quá.
Nhưng không phải thế. Và cũng rất đáng nghĩ ngợi.
Jenna co mình lại để giữ ấm và ngẫm nghĩ về cái vấn đề đó. Cái vấn đề rằng cô là một Công chúa.
Jenna và nhỏ bạn thân thiết, bé Bo, vốn thường hay thảo thuận với nhau rằng thật ra chúng là hai chị em Công chúa bị mất tích từ lâu, bị tách lìa ngay từ lúc mới sinh ra, và số phận đã đưa đẩy chúng gặp lại nhau dưới hình thức ngồi chung một bàn trong lớp 6, Trường số 3 Bờ Đông. Jenna gần như tin chắc như thế - về mặt nào đó câu chuyện có vẻ hợp lý đấy chứ. Mặc dù mỗi khi qua nhà Bo chơi, đi vòng vòng các phòng, Jenna thật khó có thể thấy Bo là con của một gia đình nào đó khác cái gia đình mà Bo đang sống. Bo trông giống hệt mẹ Bo, Jenna nghĩ, với mái tóc đỏ rực và những mảng tàn nhang, chứng tỏ Bo phải là con gái của mẹ Bo. Nhưng Bo đã có lần phản đối kịch liệt khi Jenna chỉ ra điều đó, vì vậy Jenna không nhắc tới chuyện đó nữa.
Nhưng dù có như thế, Jenna vẫn không thể không thắc mắc tại sao mình trông lại không giống mẹ mình. Và các anh mình.. Tại sao mình lại là người duy nhất trong nhà có tóc đen? Tại sao mắt mình lại không xanh lá cây? Jenna ước ao sao cho mắt mình chuyển thành mầu xanh lá cây. Quả thật, mãi cho đến ngày hôm trước cô bé vẫn còn hy vọng chúng sẽ đổi màu.
Cô bé ước ao được Sarah nói với mình, như cô chứng kiến bà đã từng nói với cả đám con trai: " Con biết không, mẹ nghĩ chắc chắn là mắt con bắt đầu đổi màu rồi đấy. Hôm nay mẹ thấy rõ là có một vệt màu xanh lá cây trong mắt con." Và rồi: "Con lớn nhanh quá. Mắt con xanh lá cây gần bằng mắt ba rồi kìa."
Nhưng khi Jenna nằng nặc đòi mẹ tả cho mình nghe mắt của mình, và tại sao chúng không xanh lá cây giống như mắt của các anh, Sarah chỉ nói:
"Tại con là con gái. Con đặc biệt. Con có đôi mắt đẹp tuyệt vời."
Nhưng điều đó không đánh lừa được Jenna. Cô bé biết rằng con gái cũng có thể có mắt màu xanh lá cây của pháp sư. Thì cứ nhìn mắt của Miranda Bott ở cuối hành lang thì biết, ông nội nó điều hành tiệm áo chùng pháp sư sài rồi. Miranda có mắt xanh lá cây, trong khi chỉ có ông nội nó là pháp sư. Vậy thì tại sao mình lại không có mắt xanh lá cây?
Jenna cảm thấy nôn nao khi nghĩ về Sarah. Cô bé tự hỏi khi nào mình mới gặp lại mẹ. Thậm chí cô bé còn tự hỏi liệu Sarah còn muốn là mẹ mình nữa hay không bởi vì bây giờ tất cả mọi thứ đã thay đổi.
Jenna lắc mình, tự nhủ rằng đừng có ngớ ngẩn như thế chứ. Cô bé đứng lên, quấn chặt tấm mền bông quanh người, và bước qua hai thằng bé đang ngủ. Cô bé dừng lại để liếc nhìn Con Trai 412 và tự hỏi làm sao mình lại tưởng nó là Jo-Jo cơ chứ. Chắc đó là do bị ánh sáng đánh lừa, cô bé kết luận như vậy.
Bên trong ngồi nhà tranh vẫn còn tối hù, trừ mảng sáng tù hù từ ánh lửa hắt ra, nhưng Jenna đã quen với bóng tối và cô bé bắt đầu đi lang thang thơ thẩn quanh nhà, quết theo tấm mền xuống sàn nhà và chậm rãi xâm nhập khung cảnh xung quanh mới mẻ.
Ngôi nhà tranh không lớn lắm. Có một phòng ở tầng dưới - một đầu đặt một cái lò sưởi lộ thiên khổng lồ, với một đống củi cháy âm ỉ vẫn còn rực lên trên nền lò đá nóng hổi. Nicko và Con Trai 412 đang ngủ say sưa trên một tấm thảm trước ngọn lửa, mỗi đứa quấn một tấm mền bông ấm áp, vá víu của dì Zelda. Ở giữa phòng là một cái cầu thang hẹp, bên dưới cầu thang có một cái buồng con với dòng chữ vàng chói ghi trên cánh cửa đóng chặt: ĐỘC DƯỢC BẤT ĐỊNH VÀ ĐỘC DƯỢC ĐẶC BIỆT. Cô bé nheo mắt ngó lên cái cầu thang hẹp dẫn lên căn phòng lớn, tối thui, chỗ dì Zelda, bà Marcia và Silas vẫn còn đang ngủ. Và dĩ nhiên cả Maxie nữa, tiếng gáy khụt khụt, khịt khịt của nó vọng xuống chỗ Jenna. Hay là tiếng ngáy khụt khụt của Silas và tiếng hỉ mũi khịt khịt của Maxie? Khi ngủ, chủ nhân và con chó săn sói phát ra những âm thanh giống nhau lạ lùng.
Ở tầng dưới, trần nhà thấp và lồ lộ những rui kèo thô kệch, đẽo gọt qua loa, chống đỡ cho ngôi nhà tranh. Từ rui nhà thòng xuống lủng lẳng đủ mọi thứ: mái chèo, mũ nón, bao đựng vỏ sò, cuốc, xẻng, bao khoai tây, giầy, ruy-băng, chổi, những chùm cỏ tranh, những bó lạt bằng dây liều và dĩ nhiên, hàng trăm bó dược thảo mà dì Zelda tự trồng lấy hoặc mua tại những phiên trợ pháp thuật, tổ chức mỗi năm một ngày ở bến cảng. Là một Phù Thủy thiện (1) dì Zelda dùng dược thảo để làm bùa, để pha chế độc dược cũng như thuốc chữa bệnh. Và sẽ thật là may mắn cho ai đó biết chừng nào nếu người đó có thể nói cho dì Zelda nghe bất cứ điều dì về một loại thảo dược mà bà chưa từng biết.
(1) Trong thế giới phù thủy thường tồn tại hai thế lực: White Witch (hiền linh, làm việc thiện giúp đời) và Black Witch (ác độc, chuyên hại đời) - ở đây tạm dịch là phù thủy thiện và phù thủy ác)
Jenna ngó chằm chằm ra xung quanh, khoái chí với cảm giác mình là người duy nhất thức dậy, tự do đi loanh quanh một hồi mà không bị quấy rầy. Trong lúc bước đi, cô bé nghĩ thật kỳ lạ biết chừng nào khi ở trong một ngôi nhà tranh có bốn bức tường riêng biệt, không phỉa nối chung với tường nhà ai cả. Tuy thật khác xa với sự hỗn độn của khu Mở Rộng, nhưng cô bé chưa gì đã cảm thấy thoải mái như ở nhà. Jenna tiếp tục chuyến thám hiểm của mình, săm soi những cái ghế cũ nhưng tiện lợi, chiếc bàn được cọ rửa sạch sẽ nhưng nhìn rễu rã như thể sắp sửa đổ ập xuống và tiêu bất kỳ lúc nào, và nổi bật nhất là cái sàn nhà bằng đà mới quét, trống trơn. Không có gì dưới sàn, ngoại trừ cài tấm thảm tưa sờn, và bên cạnh cửa ra vào, là một đôi ủng của dì Zelda.
Cô bé hé nhìn vào nhà bếp nhỏ kề bên, có một bồn rửa lớn, những xông nồi sếp gọn gàng và một chiếc bàn nhỏ, nhưng trời quá lạnh để mà nấn ná trong ấy. Thế rồi cô bé thơ thẩn bước tới cuối phòng, nơi những kệ đựng chai lọ và những hũ thuốc nước xếp dọc trên tường, gợi cho cô bé nhớ tới nhà mình. Cô bé nhận ra một số thứ thuốc và nhớ là mẹ Sarah đã từng sử dụng. Cao ếch, Hỗn Hợp kỳ diệu, Rượu cốt đều là những cái tên quen thuộc với Jenna. Tiếp theo, cũng giống như ở nhà, xung quanh một cái bàn nhỏ chất gọn gàng một đống bút viết, giấy tập ghi chép, là những chồng sách pháp thuật chông chênh cao đến tận trần nhà. Sách nhiều đến nỗi choán gần hết một bức tường, nhưng không giống như ở nhà, sách không phủ kín sàn. Ánh bình minh bắt đầu chui qua những ô cửa sổ phủ sương, và Jenna quyết định ra ngoài nhìn một cái. Cô bé rón rén tới cánh cửa gỗ lớn và chẫm rãi kéo ngước cái chốt cửa khổng lồ, đẫm dầu mở ra.
Rồi cô bé cẩn thận mở cánh cửa, hy vọng nó không kêu rít lên. Không hềm bởi vì dì Zelda, giống như những phù thủy khác, đã rất quan tâm chú ý tới cửa nẻo. Một cánh cửa kêu rít trong nhà một Phù Thủy Thiện là một dấu hiệu xấu, một dấu hiệu của pháp thuật đã bị đặt sai chỗ và bùa đã ếm sai quy cách.
Jenna lặng lẽ bước ra ngoài và ngồi xuống nơi ngưỡng cửa, quấn chặt cái mền bông quanh mình và hơi thở ấm áp của cô bé biến thành những quận mây trắng bay trong không khí lạnh băng lúc bình minh. Sương mù vùng đầm lầy nặng chịch và thâm thấp. Sương ôm lấy mặt đất, xoảy quận trên mặt nước, và quấn quanh một chiếc cầu gỗ nhỏ bắc qua con kênh rỗng dẫn tới đầm lầy phía bên kia. Mặt nước lên sát mí hai bờ kênh - cái kênh có tên là Xẻo Mương - và chạy bao kín quanh hòn đảo của dì Zelda giống như một cái hào. Mặt nước tối và phẳng đến nỗi trông như có một làn da mỏng được căng ra khắp bề mặt, tuy nhiên, khi Jenna dòm kỹ, cô bé thấy rằng mặt nước đang từ từ chồm lên mép bờ và trườn lên đảo.
Vì đã từng ngắm thủy chiều lên rồi xuống suốt bao nhiêu năm, cho nên Jenna biết thủy chiều sáng hôm ấy là mốt đợt thủy chiều cao vào mùa xuân sau đêm trăng tròn hôm trước, và cô bé cũng biết rằng chẳng bao lâu nữa nó sẽ lại bò trở ra, hệt như nó vẫn luôn làm thế trên dòng sông bên ngoài ô cửa sổ nhỏ của cô bé ở nhà - nó sẽ xuống thấp thật thấp như khi nó đã dâng lên cao thật cao, để lại lớp bùn và cát cho những loài chim biển thọc cái mỏ dài, cong khoằm của chúng xuống để kiếm mồi.
Chiếc đĩa mặt trời mùa đông màu trắng nhạt thủng thỉnh chui qua tấm mền sương dày, và xunh quanh Jenna sự thinh lặng đang dần chuyển thành những âm thanh khuấy động bình minh của những con thú. Bỗng có tiếng lục cục rối rít khiến Jenna giật thót mình, và ngó về hướng âm thanh đó phát ra. Thật ngạc nhiên, cô bé nhìn thấy hình dáng một con thuyền câu hiện ra lờ mờ qua màn sương mù.
Đã từng chứng kiến trong suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ vừa qua nhiều chuyện còn lạ lùng hơn; mới mẻ hơn, chưa từng mơ thấy, thì đối với Jenna, một chiếc thuyền câu chở đầy gà mái cũng chẳng đến nỗi gây sửng sốt như đối với những người khác. Cô bé chỉ ngồi nguyên ở bậu cửa và chờ cho con thuyền đi ngang qua. Sau vàu phút, con thuyền đó hóa ra không hề di chuyển, và cô bé tự hỏi liệu có phải nó bị mắc cạn trên đảo không. Vài phút sau nữa, khi màn sương tan đi một chút, cô bé đã nhận ra nó là cái gì. Con thuyền câu đó là một cái chuồng gà. Hàng chục con gà mái, khéo léo bước xuống mảnh ván cầu, bận rộn bắt đầu một ngày mới. Bươi và mổ, bươi và mổ.
Chuyện gì cũng vậy, Jenna nghĩ, nhìn mà thế nhưng hóa ra không phải thế.
Một tiếng chim xao xác nhẹ xuyên qua màn sương, và vài tiếng tóe nước nghèn nghẹt vẳng lên từ mặt nước dội lên, nghe như là âm thanh của những loài thú nhỏ (Jenna hy vọng thế) và có lông. Cô bé có thoáng qua đầu một tí, rằng những âm thanh đó có thể xuất phát từ những con rắn nước hay lươn nước, nhưng rồi quyết định không nghĩ về chuyện đó nữa. Jenna ngả người dựa lưng vào cột cửa và hít vào một hơi bầu không khí trong lành, đượm chút mùi muối của đầm lầy. Thật tuyệt với. Yên ắng và thanh bình.
"Hù!" Nicko nói. "Bắt được rồi Jen!"
"Nicko", Jenna phản đối. "Anh ồn thế? Suỵt!"
Nicko ngồi xuống bậu cửa, sát bên Jenna và nắm lấy một mép mền bông của cô bé quấn vào người mình.
"Nói làm ơn đi", Jenna nói với anh mình.
"Làm ơn gì?"
"Nói làm ơn, Jenna, cho thần quấn chung mền với được không? Được, ta cho mi dùng chung, Nicko. Ồ, cảm ơn rất nhiều, Jenna, Người thật tử tế. Không có chi, Nicko".
"Thôi được, thế thì anh không quấn đâu", Nicko cười toét. "Anh nghĩ em là Nữ Hoàng rồi thì có khi anh còn phải nhún gối chào ấy chứ."
"Con trai không nhún gối," Jenna cười khanh khách. "Anh chỉ phải cúi chào thôi."
Nicko bật đứng lên, ngả chiếc nón tưởng tượng bằng động tác vòng cánh tay, cúi chào một cái thật phóng đại. Jenna vỗ tay.
"Tốt lắm. Anh có thể làm thế mỗi buổi sáng," cô bé lại cười vang.
"Cảm ơn Nữ Hoàng," Nicko nói nghiêm nghị, đội chiếc mũ tưởng tượng lại lên đầu.
"Em thắc mắc không biết Boggart đâu rồi?", Jenna nói, hơi buồn ngủ.
Nicko ngáp:
"Chắc chắn ở dưới đáy vũng bùn nào đó, đâu đó. Anh không nghĩ là ông ấy lại cuộn mình, ngủ trên giường."
"Ông ấy ghét thế lắm nhỉ? Quá khô ráo và sạch sẽ."
"Ừ," Nicko nói. "Anh đi ngủ lại đây. Em có không ngủ thì anh cũng cần phải ngủ thêm hai tiếng nữa."
Nói rồi nó chuồi ra khỏi tấm mền bông của Jenna và thong thả đi vào nhà một mình, nằm một đống bèo nhèo bên cạnh đống lửa. Jenna nhận ra mình cũng vẫn còn đang mệt. Mi mắt cô bé bắt đầu cay cay, nhoi nhói, chứng tỏ rằng ngủ vẫn chưa đẫy giấc, với lại cô bé đang bắt đầu thấy lạnh. Jenna đứng lên, túm chặt tấm mền bông quanh người, trở lại ngôi nhà tranh sáng lờ mờ và đóng cửa lại sau lưng thật khẽ.
Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật