Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Săn Tim Nàng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 19: Chương 14: Đã Quá Xa Xôi
“N
hị ca…”
“A Hoành.” Ân Sùng Quyết nhìn vào đôi mắt sáng trong của Nhạc Hoành. “Muội hiểu huynh mà, đúng không?”
Nhạc Hoành run rẩy nói: “A Hoành đang mang huyết hải thâm thù, nhị ca cũng biết mà.”
“Ta biết.” Ân Sùng Quyết càng dùng sức dè mạnh vai nàng hơn. “Nếu ta đi theo Sài gia mưu nghiệp lớn thì cũng có thể báo thù cho muội.”
“Nhưng muội càng muốn được bình yên.” Nhạc Hoành hít một cái, nhìn gương mặt anh tuấn của chàng trai trước mặt. “Tóm lại, nhị ca nói thế nào thì làm thế ấy đi, A Hoành nghe theo là được.”
“Có câu này của muội là tốt rồi.” Ân Sùng Quyết véo má Nhạc Hoành với vẻ yêu thương.
Dưới màn đêm, Nhạc Hoành ngửa mặt lên trời ngắm nhìn vầng trăng treo trên cao, dựa vào vai Ân Sùng Quyết nói: “Nhị ca, tại sao phải gây dựng đại nghiệp?”
“Ngốc ạ.” Ân Sùng Quyết nói với giọng đầy khát vọng. “Đương nhiên là muốn giống như Tĩnh Quốc Công – cha muội. Được phong quan nhất phẩm, người người kính ngưỡng, cho dù có chết đi cũng được lưu danh sử sách.”
Lòng bàn tay Nhạc Hoành lạnh ngắt. Giọng nói của chàng trai bên cạnh đầy quả quyết, dường như nàng không nên nói gì thêm.
“A Hoành…” Ân Sùng Quyết nhớ ra điều gì đó, từ từ vuốt ve bàn tay lạnh lẽo của nàng. “Huynh cũng có nghe người ta nói ba năm trước, trong lễ mừng thọ Vũ Đế, ông ta đã tư hôn cho muội… và Sài Chiêu.” Thấy Nhạc Hoành im lặng không nói, Ân Sùng Quyết mỉm cười nói: “Tấn Quốc đã diệt vong, Vũ Đế đã tự sát, việc hôn nhân ấy có thể coi như không còn nữa. Lúc Thương Châu bị vây đánh, Sài gia đâu có động tĩnh gì. Hoạn nạn thấy chân tình, tên Sài Chiêu ấy đối với muội cũng chỉ thế mà thôi. Lần này dù có gặp được hắn ta, cho vài cái bạt tai còn được, hắn làm gì còn mặt mũi nào nhắc đến chuyện được kia.”
Nhạc Hoành khẽ cắn môi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Nàng rút tay ra, nói: “Sao hắn ta còn nhắc đến chuyện tứ hôn làm gì? Người Sài gia muốn lấy là đại tiểu thư của Tĩnh Quốc Công phủ chứ đâu phải là một nữ thợ săn như hôm nay chứ? Nếu thật sự gặp được muội, trốn còn không kịp nữa là. Có lẽ hắn…” Nhạc Hoành lấy con dao nhỏ trong tay áo ra, lưỡi dao lóe lên ánh sáng sắc lạnh như đôi mắt xám thoáng ẩn thoáng hiện. “Muội rất muốn… móc mắt hắn ra, khiến hắn không thể nhìn thấy muội, không tìm được muội…”
Ân Sùng Quyết đè tay Nhạc Hoành lại, kề sát đầu vào trán nàng, nói: “Bên cạnh A Hoành có ta là được, đời này kiếp này, chỉ cần có ta là đủ…”
“Nhị ca…” Nhạc Hoành cảm thấy hơi thở của Ân Sùng Quyết càng ngày càng nóng nên nhẹ nhàng đẩy hắn sang một bên.
Thấy vẻ thẹn thùng của nàng hết sức mê người, Ân Sùng Quyết cười nói: “Muội cũng không trốn được bao lâu đâu. Lát về ta sẽ nói với cha, sớm ngày mang sính lễ đến rước muội về nhà, xem muội còn trốn kiểu nào!”
Rừng rậm ở ngoại ô Tuy Thành
Sài Chiêu và Lý Trọng Nguyên, Vân Tu vừa bước chân vào rừng thì từ trong rừng truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng mà vội vã. Người dẫn đầu khoát tay quát: “Thiếu chủ, là thiếu chủ về.”
Tiếng bước chân bỗng im bặt. Ngô Tá Ngô Hữu gạt cành lá ra, đi đến gần Sài Chiêu, quỳ một chân xuống, nói: “Thuộc hạ cung nghênh thiếu chủ.”
Sài Chiêu khẽ nâng tay lên, không nói tiếng nào mà lặng lẽ đi vào trong rừng sâu. Ngô Hữu nhìn theo bóng lưng y, đến gần Lý Trọng Nguyên, hỏi: “Thiếu chủ vào Tuy Thành chuyến này có thu hoạch được gì không?”
“Thu hoạch?” Vân Tu giành trả lời. “Không có thu hoạch gì, Vân Tu ta còn tốn hai đĩnh vàng nữa, đúng là lỗ nặng. Vì thế tiền rượi trong nửa năm tới đều phải do Ngô Hữu ngươi trả!”
“Tại sao?” Ngô Hữu gãi đầu. “Huynh đi tìm thiếu chủ mà lấy lại, liên quan gì đến ta?”
Vân Tu vung nắm đấm lên, giả vờ như muốn đánh hắn. Ngô Hữu ôm đầu, nói: “Thôi thôi, Vân Tu đại ca ăn của ta, uống của ta là được mà.”
Vân Tu hừ vài tiếng rồi đuổi theo Sài Chiêu. Lý Trọng Nguyên cười nói: “Hai người không còn là thiếu niên như trước nữa, ngươi còn sợ hắn ư”
Ngô Hữu bĩu môi nói: “Làm gì mà sợ huynh ấy? Chẳng qua là… Thôi đi, Vân Tu từ nhỏ mồ côi khổ sở, chúng ta có cha có mẹ, không so đo với huynh ấy.”
Ngô Tá cười với vẻ bất đắc dĩ rồi nhìn Lý Trọng Nguyên, nói: “Ta vội vàng đi đi về về. Trọng Nguyên huynh nói xem Tuy Thành… rốt cuộc thế nào?”
“Không kém gì Vân Đô.” Lý Trọng Nguyên tặc lưỡi đáp. “Lương Thảo dồi dào, tiền tài không thiếu. Chuyến này đến đây là đúng!”
“Thật à!” Ngô Hữu trợn tròn mắt. “Vương gia và thiếu chủ thật là anh minh, nếu làm bạn được với Ân gia, há chẳng phải chúng ta kiếm được kho lương lớn. Khi nào chúng ta đến bái phỏng họ?”
“Bái phỏng?” Lý Trọng Nguyên thản nhiên nói: “Cha con Ân Khôn đã nhận lễ vật rồi, thiếu chủ qua đó, thế nào cũng được đối đãi như thượng khách.”
Đi vào doanh trướng được dựng giữa rừng sâu, Sài Chiêu vén vạt áo lên, từ từ ngồi xuống, tự châm trà cho mình, nhà nhã uống một hợp, mắt lướt nhìn huynh đệ họ Ngô. “Hai ngày trong trong rừng có gì khác thường không?”
“Mọi thứ đều bình thường, không có gì khác lạ.” Ngô Tá đáp mà không cần nghĩ ngợi.
Sài Chiêu đang định nói gì đó thì bên ngoài bỗng vang lên một tiếng động, cả đám quân sĩ kéo qua đó. Nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài, Vân Tu vén màn cửa lên, thò đầu ra nói: “Thiếu chủ đang bàn chuyện trong này, các ngươi ồn ào cái gì?”
Một tên lính nhặt món đồ rơi dưới đất lên, đưa đến trước mặt Vân Tu. “Bẩm Vân tướng quân, cái này vừa từ trên trời rơi xuống, hình như là… chim ưng con bị bắn trúng. Ngài xem thử không ạ?”
“Mồi săn của người ta mà thôi, bản tướng quân không muốn xem. Thôi giải tán đi.” Vân Tu bực mình nói.
“Nhưng…” Tên lính lại đưa con ưng non trên tay lại gần hơn. “Con chim ưng này bị một mũi tên bắn xuyên qua hai mắt, tài bắn cung sao siêu khiến người ta phải tắc lưỡi.”
“Một mũi tên xuyên qua hai mắt?” Vân Tu nửa tin nửa ngờ, nhận lấy chon chim ưng. “Có chuyện như vậy ư?” Nói xong thì cúi đầu nhìn. Chỉ vừa liếc mắt một cái liền ngẩn người tại chỗ, lật qua lật lại xem. “Không ngờ đúng thế thật.”
“Vân Tu, bên ngoài làm sao thế?” Lý Trọng Nguyên thúc giục. “Còn không mau vào trong nói chuyện?”
Vân Tu ước chừng con chim ưng trên tay rồi bước nhanh vào trong trướng, nói: “Thiếu chủ, vừa nãy quân sĩ nhặt được chim ưng do thợ săn trong Tuy Thành bắn được. Tài bắn cung này… thật khiến người ta mở mang tầm mắt.”
Ngô Hữu bước tới giành lấy từ tay Vân Tu, hai tròng mắt như muốn rớt ra ngoài. “Người có tài bắn cung tốt nhất trong quân chính là thiếu chủ, nhưng người này… còn lợi hại hơn cả thiếu chủ!”
Ngô Tá chọt nhẹ vào cánh tay của đệ đệ, ra hiệu cho hắn đừng nói nữa.
“Trình lên đây ta xem xem.” Sài Chiêu đặt chén trà xuống.
Ngô Hữu cung kính trình con chim ưng lên rồi lui lại một bước. Sài Chiêu nhẹ nhàng vuốt ve bộ long của chim ưng, thấy mũi tên sắc bén thực sự xuyên qua mắt nó thì tay y bỗng khựng lại, cơ mặt khẽ run run không nói nên lời.
Nhạc Hoành ở Thương Châu, tay cầm cung vàng, bắn ba phát không trật phát nào. Nhưng con chim ưng bị bắn trước mắt này, chỉ với một mũi tên làm bằng tre mà vẫn sắc bén như trước, không thua gì ánh hào quang của ngày hôm đó.
Thấy Sài Chiêu nhìn chằm chằm con chim ưng khá lâu, những người kia không dám nói tiếng nào. Lý Trọng Nguyên bỗng nhớ tới chuyện gì đó, há miệng muốn nói nhưng rồi lại thôi. Vân Tu nháy mắt với Lý Trọng Nguyên, nói thật khẽ. “Thiếu chủ làm sao thế?”
Lý Trọng Nguyên khẽ thở dài một hơi, cụp mắt xuống nói thật nhỏ. “Tài bắn cung này, e rằng lại khiến thiếu chủ nhớ tới cô ấy…”
“Cô ấy?” Vân Tu buột miệng nói rồi cố nén lại, không dám lên tiếng nữa.
“Không biết là người nào…” Dường như Sài Chiêu không muốn nghĩ tiếp nữa nên đẩy con chim ưng ra khỏi tầm mắt mình. “Xem ra Tuy Thành này không thể xem thường, một thợ săn bình thường mà cũng có bản lĩnh thế này.”
Thấy cuối cùng Sài Chiêu cũng lên tiếng, Vân Tu thở phào một hơi, bước tới vài bước nhấc con chim ưng lên, quơ qua quơ lại. “Để Vân Tu ta xem nào.” Vừa nói vừa rút mũi tên làm bằng tre ra. Máu tươi nhỏ xuống tí tách. Lý Trọng Nguyên thấy Vân Tu không chịu thay đổi tính lỗ mãng thì nhíu mày, lắc đầu.
Vân Tu cũng chẳng thèm để ý, cầm tay áo lên lau sạch máu trên mũi tên, để sát trước mắt, miệng lẩm bẩm. “Hoành?”
“Nói bậy bạ gì đó?” Lý Trọng Nguyên quýnh lên. “Vân Tu, đủ rồi!”
Vân Tu buồn bực nói. “Vân Tu ta tuy không biết được bao nhiêu chữ nghĩa nhưng vẫn biết được chữ này. Đây chẳng phải chữ “hoành” ư? Không tin ngươi tự mà xem.”
“Hoành…” Sài Chiêu lập tức giật lấy mũi tên trên tay Vân Tu. “Hoành?!”
Trên cán mũi tên làm bằng trúc xanh có khác một chữ “Hoành” hơi mờ. Không khéo léo như chữ tiểu triện trên mũi tên vàng ngày trước, mỗi một nét được khắc rất khó khăn, như là người mới khắc nhưng dù thế, vẫn có thể nhận ra tình cảm của người khắc.
“A Hoành… A Hoành…” Sài Chiêu thì thào siết chặt mũi tên khiến nó bị gãy thành nhiều khúc. “Là nàng sao, A Hoành…”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Săn Tim Nàng
Hi Đại Tiểu Thư
Săn Tim Nàng - Hi Đại Tiểu Thư
https://isach.info/story.php?story=san_tim_nang__hi_dai_tieu_thu