Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quan Thuật
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 19: Chủ Tịch Huyện Sợ Cuốn Chăn Màn.
Q
uan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 19: Chủ tịch huyện sợ cuốn chăn màn.
Nhóm dịch black
Nguồn: Vipvandan.vn
- Ừ! Cậu may mắn đấy, vừa lúc chủ tịch Cố đang rảnh, vào đi!
Người đàn ông đeo kính nghiêm mặt đứng trên cao nhìn xuống Diệp Phàm đang ngồi trên ghế.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc của phó chủ tịch huyện, Diệp Phàm hơi kích động, mặc dù hắn đã dùng thuật dưỡng sinh vận khí ba vòng. Dù sao đối với hắn thì phó chủ tịch huyện là một đại nhân vật không thể chạm tới.
- Chủ tịch Cố, ngài khỏe chứ, tôi tên là Diệp Phàm, là tổ trưởng tổ công tác thị trấn Lâm Tuyền thường trú thôn đập Thiên Thủy. Thôn đập Thiên Thủy thì chắc ngài có nghe nói qua, kinh tế rất lạc hậu, thu nhập bình quân đầu người hàng năm không quá 300 tệ......
Dĩ nhiên Diệp Phàm trước hết là tiến lên đưa một bao thuốc ra mời, sau đó đánh bạo đem khó khăn của trường tiểu học thôn đập Thiên Thủy kể hết một lần. Mấy câu đầu còn hơi vấp váp sau đó quen hơn lại nhờ thuật dưỡng sinh nên cũng trôi chảy.
Phó chủ tịch Cố áng chừng chưa tới 40, gìn giữ rất tốt, làn da trắng trẻo, có cái bụng bia tròn vo. Y nhận lấy báo cáo của Diệp Phàm liếc qua một cái rồi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói vẻ tiếc nuối:
- Ai! Cậu nhỏ, đáng tiếc! Nếu cậu có thể tới hôm qua thì tốt. Khoản chi cho các hạng mục giáo dục trong kế hoạch đã làm xong rồi. Vừa mới đây, Ngư Dương nhị trung và Trung tâm giáo dục Lâm Tuyền đã lấy đi vài vạn. Hiện giờ không thể xuất tiền cho giáo dục thị trấn Lâm Tuyền được nữa rồi. Cậu trở về thử thương lượng với Trưởng bộ phận giáo dục khu vực Lâm Tuyền xem có thể trích từ Trung tâm giáo dục Lâm Tuyền ra một phần tiền cho trường tiểu học của thôn đập Thiên Thủy tu sửa hay không......
- Chủ tịch Cố, tôi đã hỏi xem khoản tiền kia hình như đã bị Trung tâm giáo dục dùng hết rồi, người ta nói còn chưa đủ nữa thì lấy đâu ra cho trường tiểu học của thôn đập Thiên Thủy. Ngài xem có thể đặc biệt cấp thêm một chút cho trường hiểu học thôn đập Thiên Thủy, trường bây giờ đúng là quá nguy hiểm.
Diệp Phàm cung kính nói rồi lấy ra mấy tấm hình vừa chụp vào buổi sáng.
Phó chủ tịch Cố nhận hình nhìn qua một lần rồi nhẹ nhàng:
- Cậu xem những cái này đâu phải quá nghiêm trọng, còn rất nhiều trường học trong huyện Ngư Dương chúng ta kinh khủng hơn nhiều. Ai! Cậu chắc biết rõ huyện Ngư Dương chúng ta là huyện nghèo cấp quốc gia, tài chính còn chưa đủ phát tiền lương. Chỉ riêng việc này thì tài chính của huyện cũng đã đủ mệt rồi, không có tiền cái gì cũng khó làm a!...... Cậu đi những nghành khác xem có thể xin một chút hay không......
Phó chủ tịch Cố kêu khổ toáng lên, Diệp Phàm cảm giác cứ như ông ta đang ở cùng vị trí với mình vậy, lại thấy giống như lúc này phó chủ tịch huyện đang tới đòi tiền mình, cảm giác hết sức tức cười.
Ngơ ngác đi ra cửa, Diệp Phàm tức tối:
- Mẹ kiếp! So sánh với Grandet (nhân vật nổi tiếng trong tác phẩm Lão hà tiện) còn keo kiệt hơn, một đồng cũng không cho, lại còn rút đi ba, bốn điếu Trung Hoa của ông, mỗi điếu hai đồng a!
Diệp Phàm có một cảm giác hoang đường là trộm gà không được còn mất thêm nắm thóc, nhìn thấy phòng vệ sinh ở góc liền dứt khoát bước vào để xả chút chất thải rồi tính tiếp.
Đang lúc thoải mái trút ra thì nghe tiếng một người đàn ông vừa “tồ tồ” vừa ồn ào nói điện thoại:
- Tôi nói rồi anh Trần, trưa nay phó chủ tịch Cố muốn mời lãnh đạo ăn cơm ở ‘Sơn dã cư’ các anh. Anh chuẩn bị cho tôi một con tê tê, hai con rắn, một con gà núi đuôi phượng, một con nhũi, có chồn vàng thì tốt hơn, nghe nói vị kia thích chồn vàng hầm khoai sọ.
- Người anh em Vương, chồn vàng thì tôi cũng có một con, tuy giờ không nhốt trong ‘Sơn dã cư mà do một nông dân vừa bắt được. nghe nói gã còn bắt được một con gì đó kêu là chuột sói lông xanh, mở miệng là đòi 1000 đồng một con. Tôi xem con này cũng rất lớn, chừng 30 cân, da lông sờ lên cũng rất mịn màng, anh có mua không để tôi còn lấy. Tuy nhiên tôi cũng thấy hơi đắt, trả giá đến 600 đồng mà tên kia vẫn lắc đầu, còn nói không mua thì biến.
Giọng nói của ông chủ Trần kia qua điện thoại vang lên rất to, làm lỗ tai nhạy bén đã qua tu luyện của Diệp Phàm nghe thấy được hết.
- Anh Trần, anh phải biết người khách hôm nay rất quan trọng, xem giá 800 đồng có được không. Nếu không cứ mua đại đi, lần này anh phải tự mình xuống bếp để nấu cho ra phong vị địa phương đấy......
Hóa ra người đàn ông đeo kính làm thứ ký đó họ Vương, y vừa dùng một tay kéo khóa quần lên rồi nhún vai ra cửa, không ngừng thở dài:
- Ai! Huyện Ngư Dương chúng ta đúng là nghèo rớt a, cả một con chuột sói lông xanh 1000 đồng cũng phải cò kè. Bạn học của mình ở thành phố Vân Lĩnh tuy chỉ là thư ký của một phó chủ tịch thành phố cấp phó sở nhưng mỗi lần tiếp khách xin 5, 6 ngàn tệ không hề nháy mắt, còn mình thì một bữa cơm một, hai ngàn đồng cũng phải chần chừ, so ra thật tức chết người mà......
- Phó chủ tịch Cố mời khách, người gọi điện thoại chắc chắn là gã thư ký đeo kính kia. Thì ra gã họ Vương. Hừ, mẹ kiếp! Mời vừa rồi mình đến xin tiền, phó chủ tịch Cố khóc còn thảm hơn cả mình, làm mình cảm động thiếu chút đem cả 500 đồng công tác phí xin được của chủ nhiệm Vương cho y. Giờ lại nghe muốn ăn cái gì mà chuột sói lông xanh một ngàn đồng, lại còn cái gì mà gà rừng, tê tê, rắn.... tất cả đều là động vật quốc gia bảo vệ. Đồ chó hoang, một bữa hai ngàn đồng còn nói nghèo, còn thở dài so bì là kém thành phố Vân Lĩnh gần đây, có biết rằng một bữa ăn gia đình của thôn đập Thiên Thủy nhiều lắm chỉ năm đồng không, nhưng người nghèo thậm chí chỉ có gia vị, ngày cả nước mắm để chấm cũng không có phải lấy muối pha với nước sôi......
Diệp Phàm giận đến thiếu chút nữa đạp cho tên kia tóe ***, dứt khoát chạy xuống phòng trợ giúp người nghèo.
Ở phòng này có một vị họ Giang ngồi tiếp hắn, sau khi nghiêm túc nghe Diệp Phàm kể xong thì cũng tố khổ như phó chủ tịch huyện, giống như y là Diệp Phàm sẽ cứu trợ hắn mấy nghìn tệ vậy.
Diệp Phàm nín một bụng lửa giận đi ra, ôm tia hi vọng cuối cùng chạy quanh mấy phòng ban, mệt đến bã người, khát khô cổ họng chạy ra bãi cỏ bên ngoài tòa nhà ubnd huyện đặt mông ngồi phệt xuống.
Hắn nhìn lên mấy đám mây trắng trên trời cao, trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực.
, trong lòng tự nói:
- Không phải chỉ ba nghìn đồng thôi sao? Ông mày mà không xong việc thì tự bán máu mình luôn. ài, lần đầu tiên buộc ông mày phải bán máu để cấp cứu, mà bán máu vì dân thì không thể để thất bại được. Theo Phong Thủy học mà nói thì đầu tiên trắc trở, sau này sẽ thuận lợi, xem ra nửa năm tới sẽ phải bớt ăn tiết kiệm tiền rồi......
- Ông Lý, thôn các ông xin được bao nhiêu.
Một lão nông ăn mặt hết sức quê mùa hỏi một lão nông mập mạp khác đang vác trên lưng một cái đệm.
- Hai ngàn, nhất định là kém ông rồi, trong huyện này tôi chẳng quen ai, cũng may là chủ nhiệm Giang còn sợ cái đệm này của tôi, ha ha.
Ông già Lý đưa hai ngón tay chỉ chỉ tấm đệm sau lưng, vẻ mặt rất đắc ý.
- Hay đấy, trưởng thôn Lý ôm chăn màn đã nổi danh tại huyện Ngư Dương chúng ta. Nghe nói lần trước ông đi tìm phó chủ tịch Cố xin hai ngàn đồng tu sửa trường học lại bị cái gã thư ký Vương gầy như que củi kia ngăn không cho gặp mặt. Tuy nhiên ông anh cũng máu, tối đến cứ thế ôm chăn màn chạy tới nhà phó chủ tịch Cố, thiếu chút nữa dọa chết vợ lão, cuối cùng xin được 3000 tệ, ha hả. Ông anh thật có biện pháp a! Tôi đây phải học tập chút kinh nghiệm đấy.
Lão nông gầy hơn cười nói.
- Thì ra là còn có chiêu này, sao mình không nghĩ ra nhỉ!
Hai mắt Diệp Phàm sáng lên, quyết định xế chiều nay sẽ đi trạm thu mua phế phẩm xem có thể mua một chiếc chăn cũ hay không.
Vừa lúc này lại nghe trưởng thôn Lý thở dài:
- Ai! Cũng là do bức bách thôi, nhìn những đứa trẻ học trong những căn phòng đổ nát như vậy sao không thương tâm! Chúng ta không có quan không có quyền, cũng không phải là làm công ăn lương, phó chủ tịch Cố cũng chẳng có cách nào trị chúng ta. Còn muốn báo cảnh sát tống chúng ta vào tù được ăn cơm miễn phí rồi.
Lão nông họ Lý kia thở dài, híp mắt lại xoay người cười nói:
- Người anh em họ Trương, ông có người quen trong huyện, lần này phòng trợ giúp người nghèo lấy bao nhiêu, chắc là không dưới con số này.
Trưởng thôn Lý đưa ra ba ngón tay.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Thuật
Cẩu Bào Tử
Quan Thuật - Cẩu Bào Tử
https://isach.info/story.php?story=quan_thuat__cau_bao_tu