Phi Trường epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Phần II 08
o lắng, D.O. Guerrero châm thêm một điếu thuốc khác từ điếu thuốc sắp tàn. Bất chấp nỗ lực để giữ bình tĩnh, tay y vẫn run rẩy thấy rõ. Y kích động, căng thẳng, lo lắng. Như y đã bị trước đó trong khi lắp đặt quả bom, y có thể cảm thấy những giọt mồ hôi trên mặt và bên dưới áo sơ mi.
Nguyên nhân khiến y phiền muộn là thời gian - thời gian còn lại từ giờ đến lúc khởi hành của Chuyến Hai còn quá ít. Nó đang trôi đi không ngừng nghỉ, giống như cát trong một chiếc đồng hồ cát; và nhiều - quá nhiều cát đã chảy xuống mất.
Guerrero đang trên xe buýt đến sân bay. Nửa giờ trước, xe buýt đã đi vào Đường cao tốc Kennedy, từ đó, thông thường là một chuyến đi nhanh chóng, mười lăm phút là đến Phi trường quốc tế Lincoln. Nhưng đường cao tốc, giống như mọi con đường khác trong tiểu bang, bị cản trở vì cơn bão và bị kẹt xe. Có những thời điểm giao thông bị dừng hẳn lại, những lúc khác chỉ nhích lên từng inch một.
Trước khi khởi hành từ trung tâm thành phố, hàng chục hành khách xe buýt - tất cả đều bay Chuyến Hai - đã được thông báo về việc chuyến bay của họ bị hoãn lại một giờ. Mặc dù vậy, với tốc độ đi như thế này, có vẻ phải mất thêm hai giờ nữa, có khi là ba, mới đến được sân bay.
Những người khác trên xe buýt cũng đều lo lắng.
Giống như D.O. Guerrero, họ đã check-in tại nhà ga Trans America ở khu Loop trong trung tâm thành phố. Sau đó, họ đã có rất nhiều thời gian, nhưng bây giờ, trong cảnh nhích từng chút một, đã lo lắng hỏi nhau rằng liệu Chuyến Hai có chờ họ vô thời hạn hay không.
Hỏi người tài xế xe buýt cũng chẳng biết được điều gì. Trả lời các câu hỏi, ông nói rằng thông thường, nếu một chiếc xe buýt từ nhà ga trung tâm thành phố bị trễ, chuyến bay sẽ chờ cho đến khi xe buýt đến. Nhưng khi điều kiện trở nên thực sự tồi tệ, như tối nay, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra. Các hãng hàng không có thể hình dung rằng xe buýt sẽ bị trễ trong nhiều giờ nữa - rất có thể - và chuyến bay sẽ cất cánh. Ngoài ra, tài xế nói thêm, theo đánh giá của một vài người trong xe buýt, có vẻ như hầu hết hành khách cho Chuyến Hai đã đến sân bay. Điều đó thường xảy ra với các chuyến bay quốc tế, ông giải thích; hành khách có họ hàng đến đưa tiễn và họ đi thẳng ra sân bay bằng xe riêng.
Cuộc thảo luận qua lại trên xe buýt, còn D.O. Guerrero, cơ thể rắn chắc của y cúi xuống ghế, không tham gia. Hầu hết các hành khách khác dường như là khách du lịch, ngoại trừ một gia đình người Ý sôi nổi - một người đàn ông và một phụ nữ có nhiều trẻ con - đang nói chuyện huyên náo bằng ngôn ngữ của họ.
“Mọi người ơi, nếu tôi là các bạn, tôi sẽ không lo lắng”, người tài xế xe buýt thông báo trước đó vài phút. “Giao thông phía trước có vẻ thông thoáng một chút. Chúng ta có thể đến nơi chỉ vừa sát giờ”.
Tuy nhiên, tốc độ của xe buýt không tăng được chút nào.
D.O. Guerrero ngồi một mình trên chiếc ghế đôi, cách tài xế ba hàng ghế. Chiếc cặp ngoại giao quan trọng được giữ an toàn trên đùi của mình. Y thả lỏng người về phía trước, như y đã làm nhiều lần, căng thẳng nhìn về phía trước trong bóng tối bên ngoài xe buýt; tất cả những gì y có thể nhìn thấy, xuyên qua vòng cung đôi của cần gạt kính lớn đang chạy, là thứ dường như là một chuỗi đèn xe vô tận, biến mất trong tuyết rơi. Mặc cho y toát mồ hôi, đôi môi mỏng, nhợt nhạt của y vẫn khô khốc; y liếm môi.
Đối với Guerrero, đến sân bay “chỉ vừa sát giờ” của Chuyến Hai là không thể chấp nhận được. Y cần thêm ít nhất mười hoặc mười lăm phút, để mua bảo hiểm chuyến bay. Y tự nguyền rủa mình vì đã không ra sân bay sớm hơn, và mua bảo hiểm chuyến bay mà y cần trong khoảng thời gian rộng rãi. Trong kế hoạch ban đầu của y, mua bảo hiểm vào phút cuối, và do đó giảm thiểu bất kỳ cơ hội điều tra nào, có vẻ là một ý tưởng tốt. Điều mà y không lường trước được là kiểu thời tiết đêm nay hóa ra như thế này - mặc dù y có thể thấy trước điều đó nếu nhớ lại thời điểm này trong năm. Chỉ một thứ như thế - không nhìn ra một yếu tố quan trọng, có thể thay đổi - đã khiến D.O. Guerrero điều hành các doanh nghiệp kinh doanh của mình, và thất bại hết lần này đến lần khác với những kế hoạch hoành tráng. Vấn đề là, y nhận ra, bất cứ khi nào y lập kế hoạch, y đều chủ quan tự thuyết phục mình rằng mọi thứ sẽ diễn ra đúng như y mong muốn; do đó, y đã không cho phép sự bất ngờ. Bây giờ, y nghĩ cay đắng, dường như y chưa bao giờ có thể học hỏi từ kinh nghiệm thất bại trong quá khứ.
Y cho rằng khi đến sân bay - giả sử Chuyến Hai chưa cất cánh - y có thể đến quầy của Trans America và thông báo mình có mặt. Sau đó, y sẽ năn nỉ xin thêm thời gian để mua bảo hiểm chuyến bay trước khi chuyến bay cất cánh. Nhưng như vậy sẽ liên quan đến một điều mà y rất muốn tránh: thu hút sự chú ý vào chính mình, giống như y đã thu hút sự chú ý một lần - chỉ vì y phạm phải một sơ suất hết sức ngu xuẩn.
Y đã không mang theo bất kỳ hành lý nào, ngoại trừ cái cặp ngoại giao nhỏ, mỏng manh, trong đó có quả bom.
Tại quầy check-in ở trung tâm thành phố, nhân viên soát vé đã hỏi, “Đó có phải là hành lý của ông không, thưa ông?” Anh ta chỉ vào một đống vali lớn của một người đàn ông phía sau.
“Không phải”. D.O. Guerrero ấp úng, rồi giơ chiếc cặp ngoại giao nhỏ. “Tôi... hm... hm… chỉ có cái này thôi”.
Người nhân viên trợn tròn mắt. “Bay một chuyến đến Rome mà không có hành lý sao, thưa ông? Ông đi du lịch thật là gọn nhẹ”. Anh ta ra hiệu về chiếc cặp ngoại giao. “Ông có muốn ký gửi không?”
“Không, cảm ơn”. Tất cả điều D.O. Guerrero muốn làm lúc đó là lấy lại chiếc vé máy bay và rời khỏi quầy, và đảm bảo một chỗ ngồi không dễ thấy trên xe buýt ra sân bay. Nhưng người nhân viên liếc nhìn y lần thứ hai và Guerrero biết rằng, từ lúc này trở đi, y đã bị chú ý. Y đã tự đóng dấu mình vào ký ức của người nhân viên - tất cả chỉ vì y quên mang theo một chiếc vali, điều mà y có thể thực hiện dễ dàng. Tất nhiên, lý do y không làm như vậy là theo bản năng. D.O. Guerrero biết - nhưng những người khác thì không - rằng Chuyến Hai sẽ không bao giờ đến đích; do đó không cần hành lý. Nhưng y nên có hành lý, như một vỏ bọc. Bây giờ, tại cuộc điều tra chắc chắn sẽ xảy ra sau sự biến mất của máy bay, thực tế là một hành khách - chính y - đã lên máy bay mà không có hành lý, sẽ được ghi nhớ và bàn luận. Nó càng củng cố thêm những nghi ngờ mà nhân viên điều tra đã bắt đầu có về D.O. Guerrero, vào thời điểm đó.
Nhưng nếu không có đống mảnh vỡ, y tự nhắc mình, họ có thể chứng minh được gì?
Chẳng được gì! Người ta sẽ phải chi trả tiền bảo hiểm chuyến bay.
Trời ơi, chả lẽ cái xe buýt này không bao giờ tới được sân bay sao?
Mấy đứa trẻ con từ gia đình Ý đang chạy ồn ào lên xuống lối đi của xe buýt. Phía sau Guerrero, người mẹ vẫn đang nói đùa với chồng bằng tiếng Ý; cô ta bế một đứa bé đang khóc ầm ĩ. Cả người phụ nữ và người đàn ông dường như không biết đứa bé đang khóc.
Thần kinh của Guerrero đã căng như dây đàn và đau đớn. Y muốn chiếm lấy đứa bé và bóp cổ nó; muốn hét lên với những người khác, Im đi! Câm miệng!
Họ không thể cảm thấy gì sao?... Chẳng lẽ những kẻ ngu ngốc không biết rằng đây không phải là lúc để nói chuyện ngu ngốc sao?... Không có thời gian, khi cả tương lai của Guerrero - ít nhất, tương lai của gia đình y... sự thành công của kế hoạch nỗ lực hết mình... mọi thứ, mọi thứ, chỉ được khẳng định khi đến sân bay có thêm chút thời gian rảnh rỗi.
Một trong những đứa trẻ đang chạy - một cậu bé năm sáu tuổi, với khuôn mặt thông minh, hấp dẫn - vấp té trên lối đi và ngã vào chỗ trống bên cạnh D.O. Guerrero. Để lấy thăng bằng, tay của cậu bé giơ ra, túm lấy chiếc cặp vẫn còn trên đùi của Guerrero. Chiếc cặp trượt sang một bên và Guerrero cố chộp lấy nó. Y xoay sở để ngăn chặn nó rơi xuống, sau đó quay sang đứa trẻ, khuôn mặt y nhăn nhó, một bàn tay giơ lên định đánh thằng bé.
Cậu bé mở tròn mắt nhìn y. Rồi nhẹ nhàng nói, “Scusi”.
Đã bị chú ý một lần, Guerrero cố nén giận. Những người khác trong xe buýt có thể đang chú ý. Nếu y không cẩn thận, sẽ lại thu hút sự chú ý của họ. Lục lại trong trí nhớ những từ y nghe được từ những người Ý làm việc cho y trong các dự án xây dựng, y nói một cách lúng túng, “E troppo rumorosa”.
Cậu bé cúi đầu nghiêm trang. “Si”. Rồi cứ đứng yên tại đó.
“Được rồi”, Guerrero nói. “Thế đủ rồi. Đi chỗ khác đi! Se ne vada!” [25]
“Si”, cậu bé nhắc lại. Đôi mắt nó nhìn thẳng một cách khó chịu, và trong một khoảnh khắc Guerrero được nhắc nhở rằng đứa trẻ này, và những người khác, sẽ ở cùng trên Chuyến Hai. Đúng vậy, không có sự khác biệt gì. Không có điểm nào phải trở nên tình cảm; bây giờ không có gì có thể thay đổi ý định của y được. Hơn nữa, khi điều đó xảy ra, khi y kéo sợi dây của chiếc cặp và chiếc máy bay nổ tung, mọi thứ sẽ kết thúc nhanh chóng, trước khi bất cứ ai - đặc biệt là trẻ con - kịp hay biết gì nữa.
Đứa bé quay đi và bước về chỗ mẹ nó.
Cuối cùng chiếc xe buýt cũng di chuyển nhanh hơn... giờ nó đang tăng tốc! Trước mặt, qua kính chắn gió, D.O. Guerrero có thể thấy rằng giao thông đã thoáng hơn, đèn xe khác ở phía trước đang di chuyển nhanh. Họ có thể... hoàn toàn có thể... đến sân bay kịp thời để y mua bảo hiểm chuyến bay mà không cần phải làm cho ai chú ý. Nhưng thời gian sắp hết. Y hy vọng gian hàng bảo hiểm sẽ không quá bận rộn.
Y nhận thấy những đứa trẻ người Ý đã trở về chỗ ngồi của mình với gia đình, và y tự chúc mừng mình vì đã không thu hút sự chú ý lúc trước. Nếu y đánh đứa trẻ - y suýt làm thế - mọi người sẽ làm ầm ĩ lên. Ít nhất y đã tránh được điều đó. Thật đáng tiếc khi y đã gây sự chú ý khi check-in, mặc dù khi y nghĩ về nó, y cho rằng không đến nỗi có tác hại không thể khắc phục được.
Hay là chuyện đó tai hại thật sự?
Một nỗi lo sợ mới lại xâm chiếm y.
Giả sử nhân viên check-in tò mò về việc không có bất kỳ hành lý nào và nhớ lại vụ việc sau khi xe buýt đã đi. Guerrero biết rằng y đã tỏ ra lo lắng vào thời điểm đó; giả sử người nhân viên đã nhận thấy, sau đó trở nên nghi ngờ. Người nhân viên đó sẽ nói chuyện với người khác, một người giám sát chẳng hạn, người có thể đã gọi điện đến sân bay. Ngay tại thời điểm này, một người nào đó - cảnh sát chăng? Có thể đang chờ xe buýt đến; để thẩm vấn D.O. Guerrero; để mở và kiểm tra chiếc cặp ngoại giao nhỏ, độc nhất của y với bằng chứng khủng khiếp bên trong. Lần đầu tiên Guerrero tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu y bị bắt. Có nghĩa là bị bắt giữ, bị cầm tù. Rồi y nghĩ: trước khi cho phép điều đó xảy ra... nếu y bị bao vây, nếu sự bại lộ dường như sắp xảy ra... y sẽ kéo vòng dây bên ngoài chiếc cặp và tự thổi bay mình, cùng với những người gần đó, thành từng mảnh. Bàn tay y nới lỏng. Bên dưới tay cầm chiếc cặp ngoại giao, y chạm vào vòng dây và giữ nó. Yên tâm rồi... Bây giờ, y sẽ cố gắng nghĩ về điều gì khác một chút.
Y tự hỏi liệu Inez có tìm thấy mẩu thư của y hay không.
Chị ấy đã tìm thấy rồi.
* * *
Inez Guerrero mệt mỏi bước vào căn hộ tồi tàn trên Đường 51, và cởi giày, nó làm chân chị đau; cởi áo khoác và khăn choàng của chị, bị ướt đẫm vì tuyết tan. Chị cảm thấy một cơn cảm lạnh sắp đến và sự mệt mỏi toàn thân. Công việc phục vụ bàn của chị hôm nay vất vả hơn bình thường, khách hàng tằn tiện hơn, tiền tip ít hơn. Bên cạnh đó, chị vẫn chưa thành thạo công việc, điều này gây ra nhiều tổn thất.
Hai năm trước, khi gia đình Guerrero sống thoải mái trong một khu nhà xây giống nhau ở ngoại ô, Inez, dù không xinh đẹp, vẫn là một người phụ nữ dễ chịu, trẻ trung. Kể từ đó, sự tàn phá của thời gian và hoàn cảnh đã nhanh chóng xuất hiện trên khuôn mặt chị, đến nỗi trước kia trông chị trẻ hơn tuổi, giờ trông già hơn đáng kể. Tối nay, nếu Inez vẫn còn ở trong ngôi nhà đó của chính mình, chị sẽ tìm kiếm sự an ủi trong một bồn tắm nóng, thứ dường như luôn giúp chị thư giãn trong những lúc khó khăn - có rất nhiều trong cuộc sống hôn nhân của gia đình Guerrero. Mặc dù có một phòng tắm ở dưới tầng trệt, nơi mà ba căn hộ chia sẻ chung, nhưng nó lạnh lẽo và tồi tệ, với lớp sơn bị bong tróc, và một máy nước nóng đun bằng gas phải bỏ vào một đồng 25 xu mỗi lần sử dụng. Ý nghĩ về nó đã đánh bại chị. Chị quyết định sẽ ngồi nghỉ một lúc trong phòng khách tồi tàn, rồi đi ngủ. Chị không biết chồng mình đang ở đâu.
Nghỉ được một lúc, chị nhận thấy mẩu thư trên bàn phòng khách.
Toâi seõ vaéng nhaø moät vaøi ngaøy.
Toâi ñi xa.
Toâi hy voïng sôùm coù moät soá tin töùc
laøm coâ ngaïc nhieân
D.O.
Có quá nhiều cái của chồng không còn làm Inez ngạc nhiên nữa; y luôn luôn không thể đoán trước được và gần đây là gần như quẫn trí. Tin tốt chắc chắn sẽ là một bất ngờ, nhưng chị không thể tin rằng sẽ có bất kỳ điều gì. Inez đã theo dõi quá nhiều kế hoạch đầy tham vọng của chồng chị bị phá sản và sụp đồ tan tành để tin vào việc sẽ có một khả năng thành công.
Nhưng phần đầu của mẩu thư làm chị bối rối. D.O sẽ đi đâu “trong một vài ngày”? Bí ẩn không kém: Y dự định kiếm tiền bằng cách nào? Đêm hôm kia, Guerrero đã gom hết số tiền cuối cùng họ có trên thế giới. Tổng cộng là hai mươi sáu dollar và một ít tiền xu. Ngoài tiền, họ chỉ còn một thứ có thể cầm cố được; nhưng nó thuộc về Inez - chiếc nhẫn của mẹ chị, và cho đến giờ, chị vẫn phản đối việc cầm cố nó. Nhưng có lẽ sắp phải chia tay nó sớm.
Trong số hai mươi sáu dollar đó, Inez đã lấy đi mười tám dollar, để mua thực phẩm và thanh toán một phần tiền thuê nhà đã thông báo. Chị đã nhìn thấy sự tuyệt vọng trên khuôn mặt của D.O. khi y bỏ túi tám dollar và chỗ xu lẻ còn lại.
Inez quyết định thôi suy nghĩ, và đi ngủ như chị đã định trước. Chị đã quá mệt mỏi đến nỗi không còn lo lắng gì về việc những đứa con của mình đã đi xa như thế nào, mặc dù chị không nghe thấy gì từ chị gái mình ở Cleveland - người mà những đứa trẻ đang ở cùng - trong hơn một tuần. Chị tắt ngọn đèn duy nhất trong phòng khách và đi vào phòng ngủ chật chội, nghèo nàn.
Chị không sao tìm thấy áo ngủ của mình. Một số thứ trong chiếc rương quần áo ọp ẹp dường như bị xáo trộn lung tung. Cuối cùng, chị tìm thấy chiếc áo ngủ trong ngăn có ba chiếc áo sơmi của D.O. đó là những chiếc áo sơmi cuối cùng của y, nên nếu y đi bất cứ đâu, y đều không mang quần áo để thay. Dưới một trong những chiếc áo sơmi, một tờ giấy màu vàng gấp lại bắt mắt chị. Chị cầm lấy và mở nó ra.
Tờ giấy màu vàng đó là một mẫu giấy in sẵn đã được điền thêm vào bằng máy đánh chữ; cái Inez đang giữ là một bản sao. Khi chị nhận thấy nó là cái gì, chị ngồi xuống giường, không tin nổi. Để chắc chắn rằng đã không hiểu nhầm, chị đọc lại nội dung của tờ giấy lần nữa.
Đó là hợp đồng thanh toán có thời hạn giữa Trans America Airlines và D.O. “Buerrero” - chị nhận thấy cái tên đã sai chính tả. Hợp đồng thỏa thuận rằng, “Buerrero” đã nhận được một vé khứ hồi đến Rome, hạng phổ thông; rằng y đã thanh toán trước bốn mươi bảy dollar, và sau đó hẹn sẽ trả góp số dư bốn trăm hai mươi bảy dollar, cộng với tiền lãi, trong hai mươi bốn tháng.
Chẳng hiểu nó có ý nghĩa gì nữa.
Inez sững sờ nhìn tờ giấy màu vàng. Trong tâm trí chị, những câu hỏi đang đuổi theo nhau.
Tại sao D.O. cần mua vé máy bay? Và nếu vé máy bay, tại sao đến Rome? Còn tiền thì sao? Ngay cả trả góp y cũng không thể trả nổi, mặc dù điều đó, ít nhất là có thể hiểu được. Đã có rất nhiều nghĩa vụ khác D.O. Guerrero đã nhiều lần đứng tên vợ để vay, đủ mọi khoản mà y không trả nổi; những món nợ không làm y lo lắng bằng Inez. Nhưng ngoài khoản nợ, khoản thanh toán trước bốn mươi bảy dollar lấy từ đâu? Mẫu giấy xác nhận tiền đã được trả. Vậy mà hai đêm trước, D.O. tuyên bố rằng y không có nhiều tiền hơn khi họ gộp lại, và bất cứ điều gì y có thể làm, Inez biết y không bao giờ nói dối chị.
Vậy thì bốn mươi bảy dollar phải đến từ một nơi nào đó. Ở đâu?
Đột nhiên, chị nhớ đến chiếc nhẫn; nó làm bằng vàng với một viên kim cương duy nhất gắn trên đế bằng bạch kim. Cho đến một hoặc hai tuần trước, Inez thường xuyên đeo nó, nhưng gần đây tay chị bị sưng phồng nên chị phải tháo nhẫn ra, để nó trong một chiếc hộp nhỏ trong một ngăn kéo trong phòng ngủ. Lần thứ hai trong tối nay chị lại tìm kiếm các ngăn kéo. Chị tìm thấy cải hộp, nhưng trống rỗng. Rõ ràng, để có bốn mươi bảy dollar, D.O. đã đem chiếc nhẫn đi cầm.
Phản ứng đầu tiên của chị là hối tiếc. Đối với Inez, chiếc nhẫn có một ý nghĩa; đó là mối liên kết mong manh cuối cùng giữa chị và quá khứ, gia đình tứ tán của chị, người mẹ đã khuất mà chị hằng nhớ. Thực tế hơn: chiếc nhẫn, mặc dù không đặc biệt có giá trị, nhưng là phương sách cuối cùng. Nếu nó còn ở đó, dù cuối cùng có quẫn bách đến đâu, chiếc nhẫn sẽ nuôi sống gia đình thêm một vài ngày. Bây giờ nó đã biến mất, và cùng với nó, niềm by vọng đáng thương kia của chị cũng tan biến luôn.
Tuy nhiên, đã biết các khoản thanh toán trước vé cho máy bay từ đâu, vẫn chưa có câu trả lời cho câu hỏi - tại sao? Tại sao đi bằng máy bay? Tại sao đến Rome?
Vẫn ngồi trên giường, Inez cố suy nghĩ thật cẩn thận. Trong lúc này, chị đã quên đi sự mệt mỏi của mình.
Inez không phải là một người phụ nữ thông minh lắm. Nếu có, có lẽ chị sẽ không chịu đựng cuộc hôn nhân với D.O. Guerrero trong gần hai mươi năm; và ngay cả bây giờ, nếu được trang bị tốt hơn về mặt tinh thần, chị sẽ chẳng phải làm phục vụ quán cà phê với đồng lương rẻ mạt. Nhưng đôi khi, với suy luận chậm rãi, cẩn thận được hỗ trợ bởi bản năng, Inez có thể đi đến kết luận đúng đắn. Đặc biệt là những gì chồng chị quan tâm.
Bây giờ, bản năng hơn lý trí đã cảnh báo chị rằng D.O. Guerrero gặp rắc rối - rắc rối nghiêm trọng hơn những gì họ đã gặp phải. Có hai điều đã thuyết phục chị: những hành động điên rồ của y thời giàn gần đây, và cuộc hành trình dài mà y dự định; trong hoàn cảnh hiện tại của Guerrero, chỉ có một công việc điên cuồng tuyệt vọng mới có thể đẩy y đi một chuyến đến Rome. Chị đi vào phòng khách và quay lại với mẩu thư và chị đọc lại. Trong những năm qua đã có nhiều mẩu thư như vậy; Inez cảm thấy rằng mẩu thư này còn chứa đựng điều gì bí ẩn.
Ngoài những điều đó ra, suy luận của chị không đi xa hơn được nữa. Nhưng chị có cảm giác, một niềm tin tăng lên khi mỗi phút trôi qua, rằng phải có một cái gì đó, chị nên làm một cái gì đó.
Inez hoàn toàn không hề có ý nghĩ buông tay; bỏ mặc D.O. với bất cứ kết quả gì điên rồ mà y có thể đã bắt đầu. Chị thực chất có một linh hồn đơn giản với một bản chất không phức tạp. Mười tám năm trước, chị chấp nhận D.O. Guerrero “để tốt hơn hoặc để xấu hơn”. Cuộc sống gia đình hóa ra chủ yếu là đau khổ, Inez thấy vậy, nhưng không phải vì điều đó mà thay đổi trách nhiệm làm vợ.
Chị thận trọng, tiếp tục cân nhắc suy luận. Chị cho rằng điều đầu tiên cần làm là tìm hiểu xem D.O. đã bay đi hay chưa; nếu chưa, có lẽ đã đến lúc ngăn anh lại. Inez không có ý niệm gì về việc D.O. rời nhà đi lúc nào, hoặc mầu thư của y được viết cách đây bao lâu. Chị lại nhìn vào tờ hợp đồng thanh toán có thời hạn màu vàng; nó không nói gì về thời điểm chuyến bay sắp đến, hoặc giờ khởi hành, mặc dù chị có thể gọi điện cho hãng hàng không - Trans America. Nhanh nhất có thể, Inez bắt đầu mặc quần áo, mà vài phút trước đó, chị đã cởi ra.
Đôi giày lại làm chân chị đau buốt, còn chiếc áo khoác vẫn còn ướt sũng và không thoải mái khi chị đi xuống cầu thang hẹp từ căn hộ ra đường. Ở hành lang tầng dưới, tuyết đã thổi dưới cánh cửa bên ngoài và phủ lớp tuyết mỏng lên những tấm ván sàn. Bên ngoài, Inez nhìn thấy, tuyết còn cao hơn cả lúc chị trên đường về nhà. Cơn gió lạnh lẽo, ảm đạm tấn công chị khi rời khỏi mái hiên của tòa nhà, ném thêm tuyết vào mặt chị.
Không có điện thoại trong căn hộ của Guerrero và mặc dù Inez có thể sử dụng điện thoại trả tiền trong tiệm ăn trưa ở tầng dưới, chị muốn tránh một cuộc gặp với chủ tiệm, cũng là chủ của tòa nhà. Ông ta đã đe dọa trục xuất họ vào ngày mai nếu tiền thuê nhà của Guerrero không được thanh toán đầy đủ. Đó cũng là thứ khác mà Inez đã đẩy ra khỏi tâm trí tối nay, và nếu thất bại, không đem được D.O. trở về trước sáng mai - chị sẽ phải tự lo liệu mọi chuyện một mình.
Nhà thuốc, nơi có máy điện thoại trả tiền, cách đây một khối nhà rưỡi. Bưởc trên những đống tuyết chưa được dọn trên vỉa hè, Inez đi thẳng tới đó.
Đã mười giờ kém mười lăm.
Điện thoại của nhà thuốc đang được hai cô gái tuổi teen sử dụng và Inez phải đợi gần mười phút mới được sử dụng. Nhưng khi cô quay số của Trans America, một đoạn ghi âm sẵn thông báo cho chị rằng tất cả các đường dây đều bận, và chị nên vui lòng đợi. Chị đã đợi trong khi bản ghi âm lặp đi lặp lại nhiều lần trước khi giọng nói của một người phụ nữ nhanh nhẹn nói rằng cô ta là cô Young, và cô có thể giúp gì không?
Inez đáp, “Vui lòng cho tôi hỏi về những chuyến bay đến Rome”.
Như thể một nút bấm đã được nhấn, cô Young trả lời rằng Trans America có các chuyến bay thẳng không nghỉ từ phi trường quốc tế Lincoln đến Rome vào thứ Ba và thứ Sáu; từ New York có kết nối hàng ngày, và người gọi có muốn đặt chỗ ngay bây giờ không?
“Không”, Inez nói. “Không phải tôi đi. Đó là về chồng tôi. Cô đã nói có một chuyến vào ngày thứ Sáu... một chuyến bay... vào tối nay phải không?”
“Có, thưa bà - Chuyến Hai của chúng tôi, Du thuyền vàng. Nó khởi hành lúc mười giờ giờ địa phương, ngoại trừ tối nay chuyến bay đã bị hoãn một giờ, do điều kiện thời tiết”.
Inez có thể nhìn thấy đồng hồ của nhà thuốc. Bây giờ, đã gần mười giờ năm phút.
Chị nói nhanh, “Ý cô là chuyến bay chưa đi phải không?”
“Chưa, thưa bà, chưa bay”.
“Xin vui lòng...” Như thường lệ, Inez thấy mình phải mò mẫm tìm lời. “Xin vui lòng, chuyện quan trọng với tôi là tìm hiểu xem chồng tôi có trên chuyến bay đó hay không. Tên anh ấy là D.O. Guerrero và...”
“Tôi rất tiếc; chúng tôi không được phép đưa ra thông tin đó”. Cô Young lịch sự nhưng cương quyết.
“Tôi nghĩ cô không hiểu, thưa cô. Đó là tôi đang hỏi về chồng tôi. Đây là vợ của ông ấy”.
“Tôi rất hiểu, thưa bà Guerrero, và tôi rất tiếc; nhưng đó là quy định của công ty”.
Cô Young, và những người khác như cô, đã thuộo lòng những quy định và hiểu lý do của nó. Nhiều doanh nhân mang theo thư ký hoặc tình nhân trong các chuyến bay, nhưng khai là vợ, để tận dụng việc giảm giá vé gia đình của hãng. Trước đây, một vài bà vợ đã nghi ngờ, và kiểm tra, hỏi phòng chỉ dẫn, gây rắc rối cho khách hàng của các hãng hàng không. Sau đó, chính những người đàn ông đã khiếu nại cay đắng về việc hãng đã vi phạm niềm tin của họ, kết quả là các hãng hàng không ngày nay đưa ra chính sách không tiết lộ tên hành khách.
Inez bắt đầu, “Chẳng lẽ không còn cách nào…”
“Thực sự không có cách nào cả”.
“Ôi, trời ơi!”.
“Theo như tôi hiểu”, cô Young thắc mắc, “Bà nghĩ rằng chồng bà có thể sẽ bay Chuyến Hai, nhưng bà không chắc chắn phải không?”
“Vâng, đúng như thế”.
“Nếu vậy, chỉ còn cách duy nhất có thể làm được, thưa bà Guerrero, là ra sân bay. Có lẽ chuyến bay chưa cho hành khách lên máy bay; vì vậy, nếu chồng bà ở đó, bà có thể gặp ông ấy. Ngay cả nếu đã cho hành khách lên, họ có thể giúp bà tại cổng khởi hành. Nhưng bà phải nhanh lên”.
“Được rồi”, Inez nói. “Nếu đó là điều duy nhất, tốt hơn là tôi sẽ cố gắng”. Chị không có suy nghĩ gì về việc sẽ đến sân bay thế nào - xa hơn hai mươi dặm - trong vòng chưa đầy nửa giờ, trong cơn bão.
“Xin bà chờ một chút”. Giọng nói cô Young có vẻ do dự, nghe có phần thông cảm, như thể sự đau khổ của Inez đã truyền qua điện thoại tới cô. “Thực sự tôi không được làm điều này, thưa bà Guerrero, nhưng tôi sẽ cho bà một mẹo nhỏ”.
“Vâng, xin cô”.
“Đến sân bay, khi bà đến cổng khởi hành, đừng nói rằng bà nghĩ chồng bà đang ở trên máy bay. Hãy nói rằng bà biết ông ấy trên máy bay và bà muốn dặn dò ông ấy. Nếu ông ấy không có, thì thôi. Nếu có ông ấy, nhân viên trực cổng sẽ dễ dàng nói cho bà biết những gì bà muốn”.
“Cảm ơn”, Inez nói. “Cảm ơn cô rất nhiều”.
“Bà hoàn toàn được chào đón ở đây, thưa bà”. Cô Young trở lại giống như một cỗ máy. “Chúc ngủ ngon, và cảm ơn bà đã gọi đến Trans America”.
Đặt ống nghe xuống, Inez nhớ ra một thứ mà chị đã nhận thấy khi vừa đến đây. Một chiếc taxi đậu bên ngoài; bây giờ chị thấy người tài xế. Trong chiếc mũ lưỡi trai màu vàng, tiều tụy, hắn ta đang ở quầy nước của nhà thuốc, đang trò chuyện với một người đàn ông khác.
Đi taxi sẽ tốn kém, nhưng nếu chị đến sân bay vào lúc 11 giờ đêm thì có lẽ đó là phương tiện duy nhất.
Inez băng qua quầy nước và vỗ vào tay người tài xế. “Xin lỗi ông”.
Tên tài xế taxi quay lại. “Vâng, bà cần gì?” Hắn ta có khuôn mặt khó ưa, nhợt nhạt và cần cạo râu.
“Tôi muốn hỏi một chuyến taxi đến sân bay sẽ tốn bao nhiêu tiền”.
Tên tài xế đánh giá chị qua đôi mắt nheo nheo, tính toán. “Từ đây, có lẽ chín, mười dollar theo đồng hồ”.
Inez quay đi. Thế thì đắt quá - hơn một nửa số tiền nhỏ của chị còn lại; và chị thậm chí không chắc rằng D.O. có mặt trên chuyến bay.
“Này bà! Chờ chút!” Tên tài xế taxi để xuống lon Coke mà hắn ta đã uống và vội vã đuổi theo Inez. Hắn chận chị ở cửa. “Bà trả được bao nhiêu?”
“Không phải như vậy”. Inez lắc đầu. “Chỉ là... nó nhiều hơn khả năng tôi có”.
Tên tài xế taxi khịt mũi, “Mọi người cứ tưởng đi taxi giống như cưỡi ngựa gỗ ở công viên chắc, mà đường đâu có gần”.
“Vâng, tôi biết”.
“Sao bà muốn tới đó? Sao bà không đi xe buýt?”
“Quan trọng lắm; tôi phải ở đó… cần ở đó… trước mười một giờ”.
“Đây”, tên tài xế taxi nói, “Có lẽ thỏa thuận thế này. Tôi chỉ lấy bảy thôi”.
“Ôi chao...” Inez vẫn lưỡng lự. Bảy dollar hầu như là số tiền chị dự định sẽ trả cho chủ nhà vào ngày mai trong nỗ lực xoa dịu ông ta về các khoản nợ. Còn tiền lương từ quán cà phê sẽ không có cho đến cuối tuần sau.
Tên tài xế taxi sốt ruột nói, “Đó là giá tốt nhất cho bà đó. Vậy bà có đi hay không?”
“Vâng”, Inez nói. “Tôi sẽ đi”.
“Okay, đi thôi”.
Trong khi Inez leo lên xe taxi không nói gì, tên tài xế nhếch mép cười khi dọn tuyết khỏi kính chắn gió và cửa sổ. Khi Inez tiếp cận hắn trong nhà thuốc, hắn ta đã hết ca và vì hắn sống gần sân bay, sắp sửa về nhà. Bây giờ, hắn sắp có thêm một cuốc xe, không phải về xe không. Ngoài ra, hắn đã nói dối trong việc báo giá cước đến sân bay là chín hoặc mười dollar; thực sự là ít hơn bảy. Nhưng lời nói dối có thể pha trộn với những gì hành khách của hắn tin là một thỏa thuận, vì vậy bây giờ hắn có thể lái xe không mở đồng hồ tính tiền và đút túi riêng bảy dollar. Không mở đồng hồ là bất hợp pháp, tên tài xế suy nghĩ, nhưng không có cảnh sát nào có khả năng phát hiện ra hắn vào một đêm tồi tệ như thế này.
Như thế, tên tài xế taxi nghĩ thầm, bằng một động tác duy nhất, hắn đã lừa được cả bà hành khách già ngu ngốc này và lão chủ chó đẻ của hắn.
Khi xe bắt đầu chuyển bánh, Inez lo lắng hỏi, “Ông có chắc là có thể đến đó trước mười một giờ không?”
Không quay đầu lại, tên tài xế gầm gừ, “Tôi đã nói được là được, vậy hãy để yên cho tôi lái”.
Cũng giống như vậy, hắn tự thừa nhận, hắn không chắc chắn có đến kịp không. Đường sá rất tệ, giao thông rất chậm. Họ có thể đến kịp, nhưng sẽ đến sát nút.
* * *
Ba mươi lăm phút sau, chiếc taxi chở Inez đang buồn chán bò dọc theo Đường cao tốc Kennedy vẫn còn tuyết. Ngồi căng thẳng trên ghế sau, những ngón tay chị nắm vào, xòe ra một cách lo lắng, Inez đang tự hỏi chuyến đi sẽ kéo dài bao lâu.
Cùng lúc đó, chiếc xe buýt sân bay chở nhóm hành khách của Chuyến Hai đã lượn lên đoạn đường dốc nối tới lối vào cho hành khách đi tại sân bay quốc tế Lincoln. Xe buýt, sau khi thoát khỏi giao thông chậm chạp ở thị trấn gần đó, đã tiếp tục lấy lại kịp thời gian. Bây giờ, đồng hồ phía trên nhà ga chỉ mười một giờ kém mười lăm.
Khi xe buýt dừng lại, D.O. Guerrero là người đầu tiên nhảy xuống xe.
 Phi Trường  Phi Trường - Arthur Hailey  Phi Trường