Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nhóc Nicolas
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Tôi Bỏ Nhà Ra Đi
T
ôi bỏ nhà ra đi! Tôi đang chơi ở trong phòng khách và tôi đang ngoan ơi là ngoan, thế rồi, chỉ vì việc rất đơn giản là tôi làm đổ lọ mực lên cái thảm mới, mẹ đã tới và mẹ quát tôi. Thế là tôi bắt đầu khóc và tôi bảo mẹ rằng tôi sẽ bỏ đi và rằng mọi người sẽ tha hồ mà hối hận và mẹ nói: “Cứ lằng nhắng thế này đến muộn mất thôi, tôi còn phải đi chợ đây!”, và mẹ đi mất.
Tôi lên phòng tôi để lấy những thứ tôi cần để bỏ nhà ra đi. Tôi lấy cái cặp của tôi và tôi bỏ vào trong đó cái ô tô nhỏ màu đỏ mà cô Eulogie đã cho tôi, cái đầu máy của cái tàu hỏa nhỏ vặn dây cót, với một toa hàng hóa, toa duy nhất còn lại, những toa khác đều vỡ cả, và một miếng sô cô la mà tôi giữ lại từ bữa quà chiều. Tôi lấy ống tiết kiệm tiền, ai mà biết được, tôi có thể cần phải dung đến tiền, và tôi ra đi.
Thật may là mẹ đã không có ở đó, mẹ chắc chắn sẽ cấm tôi bỏ nhà ra đi. Ra đến ngoài phố, tôi bắt đầu chạy. Mẹ và bố sẽ phải đau khổ lắm, tôi sẽ trở lại mãi về sau này, khi mà bọn họ đã rất già, như bà ngoại vậy, và tôi sẽ rất giàu, tôi sẽ có một cái máy bay to, một cái ô tô to và một cái thảm của riêng tôi, mà tôi có thể đổ mực ra thoải mái và bọn họ sẽ hài lòng kinh khủng khi được gặp tôi. Cứ thế, mải chạy, tôi đã đến trước cửa nhà Alceste, Alceste là thằng bạn tôi, cái thằng rất to béo và ăn luôn mồm, tôi có thể đã nói về nó với các bạn rồi đấy. Alceste đang ngồi trước cửa nhà nó, nó đang ăn bánh mì tẩm gia vị. “Mày đi đâu thế?” Alceste vừa hỏi tôi vừa ngoạm miếng tướng bánh mì tẩm gia vị. Tôi giải thích cho nó là tôi bỏ nhà tôi đi và tôi hỏi nó xem nó có muốn đi cùng với tôi không. “Khi bọn mình quay về, sau hàng đống năm nữa, tôi nói với nó, bọn mình sẽ rất giàu, có máy bay này, ô tô này và bố mẹ bọn mình sẽ sướng khủng khiếp khi gặp bọn mình, và bọn họ sẽ không bao giờ quát mắng bọn mình nữa.” Nhưng Alceste nó không muốn đi. “Mày có hơi bị điên không đấy, nó nói với tôi, mẹ tao tối nay làm món dưa bắp cải, với cả mỡ lá và xúc xích, tao không thể đi được.” Thế là tôi tạm biệt Alceste và nó giơ cái bàn tay không cầm gì của nó lên vẫy, tay kia thì đang bận đút bánh mì tẩm gia vị vào mồm.
Tôi ngoặt vào góc phố và tôi dừng lại một tí, bởi vì thằng Alcceste khiến tôi thấy đói và tôi chén miếng sô cô la của tôi, nó sẽ cho tôi thêm sức mạnh để viễn du. Tôi muốn đi thật xa, rất xa, tới nơi mà bố mẹ sẽ không tìm được tôi, tới Trung Quốc hoặc tới Arcachon nơi chúng tôi đã đến nghỉ hè vào năm ngoái và chỗ đó các nhà tôi xa ơi là xa, có biển và có tàu.
Nhưng, để đi thật xa thì phải mua ô tô hoặc một cái máy bay. Tôi ngồi xuống mép vỉa hè và tôi đập vỡ ống tiết kiệm và tôi đếm các đồng xu. Để mua ô tô và máy bay, thì cần phải công nhận là không đủ, thế là tôi đi tới một cửa hàng bánh ngọt và tôi mua cho mình một cái bánh kem mặt láng sô cô la ngon thật sự.
Khi tôi ăn xong cái bánh kem, tôi quyết định tiếp tục cất bước, thế này thì phải lâu đấy, nhưng bởi vì tôi không phải đi về nhà cũng không phải đi đến trường, tôi có đầy thời gian. A tôi vẫn còn chưa nghĩ đến trường học và tôi nhủ rằng ngày mai, cô giáo, ở giữa lớp, sẽ nói: “Nicolas tội nghiệp đã ra đi một thân một mình, một thân một mình và đi rất xa, em ấy sẽ trở về rất giàu, với một cái ô tô và một cái máy bay” và tất cả mọi người sẽ nói về tôi và lo lắng cho tôi và cái thằng Alceste sẽ hối tiếc là đã không đi cùng tôi. Chuyện đó sẽ hết sảy kinh khủng.
Tôi tiếp tục bước đi, nhưng tôi bắt đầu thấy mệt, và rồi, không thể nào đi nhanh được nữa, cần phải nói rằng tôi chẳng có được đôi chân to, không như thằng Maixent bạn tôi, nhưng tôi không thể hỏi thằng Maixent cho tôi mượn chân của nó được. A, cái này khiến tôi nảy ra một ý: tôi có thể hỏi một đứa bạn để mượn xe đạp của nó. Đúng lúc tôi đang qua trước nhà thằng Clotaire. Clotaire có một cái xe đạp hết sảy, vàng ươm và bóng lộn. Có điều rắc rối là Clotaire nó không thích cho mượn đồ.
Tôi bấm chuông cửa nhà Clotaire và chính nó ra mở cửa. “Ủa, nó nói, Nicolas! Mày cần gì? – Xe đạp của mày,” tôi nói với nó, thế là Clotaire đóng cửa lại. Tôi lại bấm chuông nữa và bởi vì Clotaire không mở ra, tôi cứ gí ngón tay vào nút bấm của cái chuông. Trong nhà, tôi nghe tiếng mẹ Clotaire hét lên: “Clotaire! Đi ra mở cửa ngay!” Và Clotaire ra mở cửa nhưng nó không có vẻ hài lòng lắm khi thấy tôi vẫn ở đó. “Tao cần cái xe đạp của mày, Clotaire, tôi nói với nó. Tao bỏ nhà ra đi và bố tao và mẹ tao sẽ đau khổ lắm và tao sẽ quay trở về sau hàng đống năm nữa và tao sẽ cực giàu với một cái ô tô và một cái máy bay.” Clotaire trả lời tôi rằng hãy đến gặp nó lúc nào tôi quay trở về, khi tôi đã cực giàu, lúc ấy, nó sẽ cho tôi mượn xe đạp. Thế thì chẳng ăn thua gì mấy, cái điều thằng Clotaire nói với tôi ấy, nhưng tôi nghĩ rằng chắc tôi phải kiếm tiền thôi; có tiền tôi sẽ mua được cái xe đạp của thằng Clotaire, Clotaire rất thích tiền.
Tôi tự hỏi không biết kiếm tiền bằng cách nào đây. Làm việc ư, không thể được, vì hôm nay là thứ Năm. Thế là tôi nghĩ rằng tôi có thể bán những đồ chơi tôi có trong cặp: ô tô của cô Eulogie và đầu máy tàu hỏa với một cái toa chở hàng, cái toa duy nhất còn lại bởi vì những toa khác bị vỡ hết. Ở bên kia đường tôi nhìn thấy một cửa hàng đồ chơi, tôi tự nhủ, ở kia, người ta có thể quan tâm đến ô tô và tàu hỏa của tôi.
Tôi bước vào cửa hàng và một ông rất tốt nở nụ cười rất to với tôi và ông ấy nói: “Cháu muốn mua cái gì, hả chàng trai trẻ của tôi? Bi nhé? Bóng nhé?” Tôi nói với ông ấy rằng tôi không muốn mua bất cứ cái gì cả, rằng tôi muốn bán đồ chơi và tôi mở cặp ra và tôi đặt cái ô tô và cái tàu hỏa xuống đất, phía trước quầy. Cái ông rất tốt cúi người xuống, ông ấy nhìn, ông ấy có vẻ ngạc nhiên và ông ấy nói: “Ồ, cháu bé ơi, bác đâu có mua đồ chơi, bác bán chúng mà.” Vậy là tôi hỏi ông ấy thế những đồ chơi ông ấy bán thì ông ấy tìm thấy ở đâu, tôi rất quan tâm tới điều đó. “Nhưng, nhưng, nhưng, ông ấy trả lời, bác không tìm thấy chúng, bác mua chúng mà. – Vậy thì hãy mua đồ chơi của cháu đi,” tôi nói với ông ấy. “Nhưng, nhưng, nhưng, ông ấy lặp lại lần nữa, cháu không hiểu đâu, bác mua đồ chơi, nhưng không phải của cháu, cháu thì bác chỉ bán thôi, bác mua chúng ở chỗ nhà sản xuất còn cháu…Có nghĩa là…” Ông ấy dừng lại và rồi ông ấy nói: “Khi nào cháu lớn lên, cháu sẽ hiểu.” Nhưng điều ông ấy không hiểu là khi mà tôi đã lớn lên rồi, tôi sẽ không cần tiền nữa, bởi vì tôi sẽ rất giàu, với một ô tô và một máy bay. Tôi bắt đầu khóc lóc. Ông kia thấy bực mình quá, thế là, ông ấy tìm đằng sau quầy và ông ấy đưa cho tôi một cái ô tô nhỏ và rồi ông ấy bảo tôi đi đi bởi vì đã muộn rồi, rằng ông ấy phải đóng cửa hàng và rằng tiếp những khách hàng như tôi sau cả ngày làm việc sao mà nó nhọc đến thế. Tôi ra khỏi cửa hàng với một cái tàu hỏa nhỏ và hai cái ô tô, tôi hài lòng kinh khủng. Đúng là muộn thật rồi, trời bắt đầu tối và không còn ai trên đường phố cả, tôi bắt đầu chạy. Khi tôi về đến nhà, mẹ đã quát tôi bởi vì tôi về muộn bữa tối.
Đã như thế thì cứ như vậy, thật đấy: ngày mai tôi sẽ bỏ nhà ra đi. Bố và mẹ sẽ tha hồ đau khổ và tôi sẽ chỉ quay về sau hàng đống năm nữa, tôi sẽ giàu, và tôi sẽ có một cái ô tô và một cái máy bay!
Hết
Chương trước
Mục lục
Nhóc Nicolas
René Goscinny
Nhóc Nicolas - René Goscinny
https://isach.info/story.php?story=nhoc_nicolas__rene_goscinny