Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nhà Có Chó Dữ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 17
S
áng sớm.
Tư Nam mở mắt, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt của Uông Phong Lân gần trong gang tấc: "Hả!" Anh vào từ lúc nào? Hơn nữa lại còn ngang nhiên nằm ở trên giường!
"Bảo bối, hư!" Ngón tay Uông Phong Lân đè lên đôi môi Tư Nam, "Bộ dáng em ngủ thật sự là đáng yêu quá đi mất!"
"Anh, anh vào khi nào vậy?" Tư Nam vuốt tay anh, "A Kim đâu?"
"Trong tủ đồ!" Uông Phong Lân rút ngón tay đang đè trên môi Tư Nam lại, dùng đôi môi của mình hôn nhẹ lên đó, "Vì anh rất muỗi buổi sàng ngủ dậy sẽ được nhìn thấy em, sau đó cùng nói với em buổi sáng an lành."
"Buổi sáng an lành!" Tư Nam lộ ra nụ cười đáng yêu.
"Buổi sáng an lành!" Uông Phong Lân nhân cơ hội đó thâu hương trên môi Tư Nam, nhờ đã tập huấn nhiều lần dưới lốt A Kim, bây giờ bản thân có thể chân chính trải nghiệm rồi!
"Ô!" Vội vàng che miệng lại, Tư Nam chớp chớp hai mắt nhìn hình dáng trước mắt, nhìn kiểu gì cũng kêu thành tên A Kim!
Nhìn ai kia đang ngẩn người, Uông Phong Lân dứt khoát leo hẳn lên giường, chiếm lấy một nửa cái mền lật lên, đem bản thân mình lăn vào trong.
"Anh bây giờ đang muốn làm gì vậy? Mặc dù mỗi ngày đều ngủ cùng một giường chu với A Kim, nhưng dù sao thân thể của A Kim cũng chỉ là của một con chó, đột nhiên cùng với một người đàn ông khác nằm chung giường, Tư Nam có chút khẩn trương.
"Anh muốn ngủ tiếp, nhưng mà giường trong phòng cho khách không có thoải mái như giường của em."
"Oh, vậy em dậy trước đây!" Tư Nam chuẩn bị bước xuống, lại bị người trên giường đưa tay kéo tại, trực tiếp đặt dưới thân, "Đừng đi, ngủ với anh một chút đi!"
"Oh, được, được!" Cảm giác bị đè nặng làm trống ngực đập nhanh quá xá, Tư Nam đẩy người đang nằm trên ngực mình ra, "Em nằm với anh, anh cũng nằm xuống đi!"
"Hử?" Thế nhưng Uông Phong Lân không có nhúc nhíc, đôi môi cơ hồ dán dính lên môi Tư Nam: "Buổi tối hôm qua không phải em còn rất kiêu ngạo sao? Như thế nào bây giờ lại khẩn trương như vậy? Em không phải còn nói đợi hai tháng nữa anh nhất định cũng không có biện pháp sao?"
"Hử? Có sao? Làm gì có! Anh nằm mơ rồi, nhớ lộn rồi!" Tư Nam rụt cổ, trốn tránh nụ hôn của anh không ngừng phủ lên môi mình.
"Anh bây giờ liền nói cho em biết anh có cách nào hay không!" Uông Phong lân một tay cố định cần cổ không ngừng để cái đầu xinh đẹp lắc qua lắc lại kia, hôn lên môi Tư Nam.
"Ô..." Nụ hôn nồng nàn làm cho Tư Nam quên cả hô hấp, hai tay tự động vòng lên ôm cổ Uông Phong Lân, nồng nhiệt nghênh đón nụ hôn của anh.
"Uhm, đáng ghét!" Uông Phong Lân đột nhiên thả tay ra, trở nên ảo não nằm lại bên cạnh.
"Sao vậy anh?" Tư Nam khó hiểu nhìn anh, tại sao đang hôn nồng nàn như vậy, tự nhiên... Có phải là đột nhiên nhớ tới mình là đàn ông hay không? Thân thể quấn quit như vậy anh không tiếp nhận được hay sao? Nghĩ đến đó, trong mắt không khỏi phủ đầy nước mắt ai oán.
"Em ngàn lần vạn lần đừng nghĩ loạn." vừa nhìn thấy trong mắt Tư Nam phủ đầy hơi nước, Uông Phong Lân lập tức ý thức được người kia có thể đã hiểu lầm rồi, "Anh..."
Tư Nam nhìn anh: "Em biết rồi! Anh ngủ đi!" Liền xoay người chuẩn bị bước xuống giường, nhưng ngay tức khắc bị kéo lại.
"Em không biết!" Uông Phong Lân một lần nữa nằm đè lên thân ai kia, áp mạnh vào vùng eo.
"Anh!" Nơi nào đó đã trở nên cứng rắn cùng nóng rực đang đặt trên người mình, mặt Tư Nam liền đỏ lên ngay lập tức
"Đã biết chưa?" Uông Phong Lân khẽ cắn môi, thanh âm phá lệ trầm thấp, "Em nếu thất vọng, anh muốn em ngay bây giờ?"
"Em biết rồi!" Biết mình đã hiểu lầm anh, Tư Nam liền nhoẻn miệng cười tươi, thẹn thùng né tránh ánh mắt của anh, "Cái kia, anh đè em nặng như vậy, thật sự không có việc gì chứ?'
"Em nói thử coi?" Hô hấp của Uông Phong Lân cũng trở nên nóng rực phả lên tai Tư Nam, "Em đừng cử động gì cả!"
"Dạ." Tư Nam vốn định nhúc nhích chân một chút đành phải ngoan ngoãn nằm im, không dám làm ra cử động nào nữa.
"Em tại sao có thể mê người đến như vậy?" Uông Phong Lân bất đắc dĩ ghé vào lỗ tai y thở dài, "Em có biết không, anh thật sự là rất muốn có em ngay bây giờ!"
Không dám cử động cũng không dám nói lời nào, Tư Nam chỉ có thể chớp chớp mắt nhìn người đàn ông đang cố hết sức nhẫn nại trên người mình.
"Em lại còn nhìn anh như vậy!" Thanh âm Uông Phong Lân bắt đầu trở nên ai oán, "Em nhìn anh như vậy, anh lại càng muốn đem em ra ăn tươi nuốt sống!"
"Hử!" Liền dứt khoát nhắm mắt lại.
"Em bây giờ là đang đợi anh ăn tươi em sao?" Uông Phong Lân hít một hơi thật sâu.
"Vậy anh rốt cuộc muốn em phải như thế nào hử?" Tư Nam nhỏ giọng phát ra lời bất mãn
"Anh cũng không biết." Uông Phong Lân tựa đầu vùi vào hõm cổ của Tư Nam không ngừng cọ xát giống y như là A Kim, "Bảo bối, anh thật sự rất muốn..."
"Cái kia, anh..." Tư Nam điều chỉnh lại hô hấp, nếu mà cứ bị anh cọ xát như vậy, sợ rằng mình cũng sẽ ham muốn, "Anh có muốn đi vệ sinh không?"
"Hả?"
Trong lúc anh đang ngẩng đầu lên nhìn, Tư Nam lắc lắc đầu: "Anh chắc chắn cái kia không phải bởi vì sáng sớm..."
"Không phải!" Uông Phong Lân có chút bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt trắng mền trước mắt, "Em tại sao lại có thể hấp dẫn đến mức này cơ chứ?"
"Em có đâu?" Chớp mắt đầy ủy khuất, nhẹ nhàng đậy anh ra, "Em, em muốn đi vệ sinh!"
"Uh!" Đành phải tuột từ trên người em xuống, để cho em đí Nếu không mình lại lập tức ham muốn em, nhưng mà đã phải nhẫn nại bao nhiêu lâu rồi!
Tư Nam lập tức nhảy xuống giường chạy vào trong Toilet
"A a." Nhìn theo bóng lưng em chỉ mặc đồ lót, Uông Phong Lân ngửa mặt cười to, "Đáng yêu quá đi!"
Đóng cánh cửa Toilet lại, Tư Nam tựa người vào vách tường, điều chỉnh hô hấp. Đúng là ngu ngốc mà! Bản thân hóa ra cũng có ngày phải mượn tới lí do đi vệ sinh để trốn! Đều tại anh hết, làm cho mình không biết phải như thế nào cả. Nhưng mà nghĩ đến bộ dáng nhẫn nại của anh, tình cảm tự nhiên không thể kiềm chế mà lan lên mặt thành hình nụ cười đọng trên khóe môi.
"Anh ngủ nha!" Giọng nói của Uông Phong Lân vọng đến.
Sau khi Tư Nam rửa mặt xong, đi ra khỏi Toilet, đã thấy A Kim ngồi xổm trước cửa, mà Uông Phong Lân đang nằm trên giường mình trong trạng thái ngủ say. Tư Nam mỉm cười xoa xoa đầu A Kim, cất giọng nhẹ nhàng: "Cảm ơn anh."
"Gâu!" (Ngu ngốc!) anh đương nhiên biết lúc này không phải lúc muốn em, sẽ làm em bị thương, cũng sẽ mang đến những phiền toái không cần thiết.
"Đi thôi, xuống lầu nào!" Tư Nam đi phía trước, A Kim theo sau, đẩy cửa đi ra ngoài, gặp phải Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ.
"Anh Đường!" Vẻ mặt Mạnh Ba đầy lo lắng, "Uông tổng không có trong phòng!"
"Đang trên giường của tôi." Tư Nam chỉ chỉ vào phòng của mình
"Hả?" Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ đều đồng thanh kêu lên
"Anh ấy nói giường trong phòng dành cho khách không có thoải mái như giường của tôi, cho nên đổi qua đó." Tư Nam cười cười, "Đi nào, xuống ăn sáng trước đi!"
"Oh, vậy thì phải quấy rầy rồi!" Kiệt Nhĩ đẩy Mạnh Ba còn đang trong cơn kinh hãi một cái.
Tối hôm qua thì tắm rửa, hôm nay lại đổi giường. Mạnh Ba nhìn Tư Nam, chẳng lẽ...
"Gấu gấu!" (Đúng là như mi nghĩ đó!) nhìn ra nghi ngờ của Mạnh Ba, A Kim liền "nói" với hắn, đáng tiếc lời giải thích đó Mạnh Ba nghe không có hiểu a.
"Uông tổng của các con không xuống ăn cơm à?' Mẹ Đường nhìn thấy Tư Nam đi xuống liền hỏi.
"Anh ấy còn đang ngủ mẹ." Tư Nam liếc mắt nhìn A Kim một cái
"Tư Nam, để cho A Kim ăn cơm chung với khách không tốt lắm đâu!" Dường mẹ nhìn A Kim đang chuẩn bị nhảy lên ghế.
"Hi hi, ba không phải nói A Kim chiếm vị trí vợ tương lai của con sao? Như vậy xem như cục cưng là vợ của con là tốt ngay thôi mà!" Tư Nam cười cười nhìn về phía Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ.
"Gâu gâu!" (Anh là chồng em!)
"Nói bậy bạ! Làm gì có chó nào là vợ hả?" Mẹ Đường trừng mắt liếc nhìn đứa con út, thật sự là càng ngày càng quá lắm rồi.
"Không sao đâu, Mẹ Đường." Kiệt Nhĩ lập tức xua tay, "A Kim cũng xem như là đồng nghiệp của bọn con!"
"Các con không ngại là tốt rồi!" Mẹ Đường xoay người đi vào trong bếp bưng canh ra.
Tư Nam cười cười nhìn đại cẩu đang trưng ra bộ mặt khó chịu bên cạnh, sau đó dùng sức xoa xoa mớ lông vàng trên đầu của A Kim
"Gấu gấu!" (Anh là chồng!)
"Được rồi!" Tư Nam thừa biết anh nói cái gì, "Biết rồi mà!"
"Gấu?" (Thật sao!)
"Ngu ngốc!" Tư Nam trừng anh
Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ cũng chỉ biết trợn trắng mắt, bình thường ở công ti cũng nhìn thấy Tư Nam cùng A Kim đi qua đi lại, nhưng mà không có mập mờ như vấy Cảm giác này, một người một chó giống như là biết rất rõ đối phương đang nói cái gì, có qua có lại, thật sự không giống như là mối quan hệ giữa người và thú cưng.
"Mọi người ngồi đi!" Đường Tư Viễn nhìn Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ đang ngẩn người liền biết bọn họ bị hình ảnh thân mật giữa đứa em trai với con chó nhà mình hù dọa tới nơi rồi.
"Oh, ngồi! Ngồi!" Kiệt Nhĩ phản ứng trước tiên, vội vàng nói với Mạnh Ba, cùng nhau ngồi xuống.
"Lên đi!" Nhìn thấy Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ đã ngồi xuống, Tư Nam cũng ngồi xuống, ra ý bảo A Kim cũng ngồi vào vị trí bên cạnh.
"Gâu gâu!" (Cho anh bánh mì!)
"Muốn hỏa chân không?" Tư Nam hỏi.
"Gâu!" (Muốn!)
"Cho cục cưng hỏa chân! Trứng không?"
"Gấu!" (Cũng muốn!)
"Được!" Tư Nam đem bữa sáng bỏ vào trong chén của A Kim, "Từ từ mà ăn, coi chừng bị nghẹn!"
"Gâu!" (Biết rồi!)
"Cái kia..." Mạnh Ba rốt cuộc không nén được tò mò, "Các người ngày nào cũng như vậy?"
"Cũng không khác lắm!" Tư Nam trả lời, thuận tay đem hỏa chân của mình đặt vào trong chén của A Kim.
"Các con đừng trách," Đường Chính Sâm mở miệng, "Tư Nam đó, từ nhỏ đã rất thân mật với A Kim rồi."
"Oh!" Đặc biệt tốt sao? Như vậy cũng được xem là đặc biệt tốt rồi chứ?
Tư Nam đem bánh kem bỏ vào trong chén đưa tới trước mặt A Kim: "Từ từ mà ăn nha!"
"Gấu gấu?" (Sao em không ăn?)
"Cục cưng lo ăn đi, không cho nói!" Tư Nam vừa nói vừa đưa tay lau đi vụn bánh mì dính bên mép A Kim.
"Đừng khách sáo nha, ăn đi!" Đường Tư Viễn bắt chuyện cùng với Mạnh Ba và Kiệt Nhĩ, hi vọng bọn họ đừng nên nhìn đến bức tranh một người một chó thân mật của nhà mình nữa.
"Đúng vậy, mọi người đừng khách sáo nha!" Tư Nam quay qua nói với Mạnh Ba và Kiệt Nhĩ, "Hai người cứ việc xem A Kim như là vợ tôi là được rồi."
"Tư Nam, lại nói lung tung cái gì đó!" Mẹ Đường ngăn cản Tư Nam tiếp tục nói nhảm, múc canh cho Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ, "Thằng bé này hay nói giỡn lắm. Nào, ăn canh đi!"
"Cảm ơn Mẹ Đường!" Mạnh Ba cất lời.
"Gâu gâu!" (Anh là chồng!) Uông Phong lân vội vã đính chính thân phận.
"Không biết cục cưng nói cái gì!" Tư Nam quay lại A Kim nhăn mũi làm mặt quỉ, trong lòng đã đoán được ý tứ của anh.
"Được rồi, bọn con đừng có chọc ghẹo nhau nữa!" Đường Chính Sâm cũng nhìn không ra, tại sao đứa con út với ki ki ngày càng tốt vậy? Trước kia ông nói đùa A Kim chiếm vị trí của vợ thì đứa con còn phản đối, bây giờ tại sao lại tự mình nói ra như vậy, thật sự là cứ là lạ thế nào ấy!
"Đúng vậy! Đừng liếc mắt đưa tình nữa. Ăn xong giúp anh tới tầng hầm lấy lò nướng ra nữa." Đường Tư Viễn ra tay thành công làm cho Mạnh Ba và Kiệt Nhĩ cúi đầu xuống tập trung ăn cơm khôn ngẩng đầu lên nhìn một người một chó ngồi đối diện nữa. Không sai, hai tên kia đúng là rất giống như đang liếc mắt đưa tính Mặc dù so sánh rất không thỏa đáng, nhưng mà ngoài từ đó thì không tìm được từ nào phù hợp hơn để minh họa cho hành động này nữa.
"Được, em biết rồi! A Kim, ăn mau lên!" Tư Nam nhìn A Kim cười cười, ôi, đúng là bản thân mình biểu hiện rất rõ ràng nha, đến mức mà anh Hai cũng phải dùng từ kia để hình dung.
"Gâu!" (Được) đúng là phải chú ý một chút, nếu không thật sự sẽ để người khác dễ dàng nhìn ra mánh khóe của mình mất.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nhà Có Chó Dữ
Thiên Thảo
Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo
https://isach.info/story.php?story=nha_co_cho_du__thien_thao