Chương 19
ả Salonen cũng rời phà. Cả anh ta cũng đi dọc đường làng, vẻ mê hoặc quyến rũ rạng ngời trên khuôn mặt nhẵn nhụi trẻ trung. Anh ta ngọt ngào bắt chuyện với các thiếu nữ đi ngược chiều với phong cách của người thành phố, không sán đến gần, gọi họ bằng cô, cúi thấp chào làm mớ tóc trước trán xõa xuống. Anh ta duyên dáng lấy tay vén nó lại, hất đầu cho lọn tóc trở về chỗ cũ. Thế rồi anh ta đi tiếp, thân mật nói chuyện với một người đàn bà đứng tuổi xấu xí và khi bà ta ám chỉ đại loại như bà ta nghèo, chàng thanh niên này liền đưa cho bà ta tờ bạc năm mác. Đầu tiên người phụ nữ hơi ngạc nhiên, nhưng rồi bật cười vui vẻ và bỏ đi. Rượu của Mettälä cũng đã hơi bốc lên đầu của anh thanh niên.
Rồi anh ta ngồi xuống bên bậc thang dẫn lên một cái kho. Một cô gái mặc quần áo ngày lễ đang ngồi đó và Yrjö Salonen rẽ vào nói chuyện với cô. Họ nói đủ chuyện. Cô gái hỏi cứ như mình là người đàn ông quen việc sông nước, không biết bao nhiêu bè gỗ nữa sẽ trôi xuống từ phía thượng nguồn. Khi chàng trai cúi người thì thầm vào tai cô gái một câu hỏi, thiếu nữ lớn tiếng trả lời:
- Còn xem được mời nhã nhặn như thế nào chứ!
Cô gái không thực sự xinh đẹp, làn da hơi thô, khuôn mặt mềm hơi bạnh và từ người cô tỏa ra mùi thơm của sữa bò mới được vắt. Salonen ôm chặt eo cô gái. Đúng lúc đó có một người đàn ông từ phía nhà chính đi lại.
- Cô ấy không phải người yêu của anh đấy chứ? - Salonen hỏi.
- Nào, dù có phải đi chăng nữa thì vẫn đủ cho hai người mà. Người đàn ông trả lời và bắt đầu nhồi mồi thuốc vào tẩu. Tuy nhiên trông anh ta có đôi phần bồn chồn, còn cô gái lại có vẻ kính trọng anh ta. Người đàn ông liếc nhìn cô gái một lúc, làm cô này bỏ đi. Lúc đó người đàn ông chuyển giọng thân mật hơn.
- Người thương tôi cũng có, mà ở gần thôi. Anh bạn có tiền không?
Có lẽ trăng vẫn còn lên cao nữa và nó cũng chưa bắt đầu lặn, khi những người đàn ông trên phà lục tục trở về sau chuyến đi. Cả Matti Puolamäki cũng lên bờ và xem nhìn kỹ lưỡng với vẻ thành tâm lúa mì trổ bông trên cánh đồng chạy dọc bờ hồ. Ở quê nhà anh ta có một thẻo lúa bé tẹo và anh ta theo dõi kỹ lưỡng nhiệt độ hàng đêm. Từ đây về quê cũng không mấy quãng đường, có thể nghĩ nhiệt độ ở đây cũng như ở đó. Tính khí của Puolamäki vẫn còn hơi trẻ con, trong mọi việc. Cũng không rõ vì sao mà anh ta lại thích việc thả gỗ đến thế và làm việc đó như điên rồ, nên các ông lớn rất hài lòng với anh ta. (Anh ta học từ “ông lớn” này từ bố anh ta và luôn luôn dùng từ đó, dù những người khác gọi họ là sếp, hay Ông Mười. Ông sếp hiện thời họ chỉ gọi là Ông Năm thôi, vì ông ta mất một bàn tay từ cổ tay trở xuống).
Người Trong Đêm Hè Người Trong Đêm Hè - Frans Eemil Sillanpää Người Trong Đêm Hè