Chương 19: Cuộc Cãi Vã Của Phong Nhi
HƯƠNG 19 CUỘC CÃI VÃ CỦA PHONG NHI
Trong Du Tịnh cư,có người đang nằm xấp trên giường,miệng không ngừng la hét,liên tục đập tay đập chân.Mấy nha hoàn định bôi thuốc cho cô nhưng cô đã phản đối,làm vậy chỉ càng khiến cô thêm đau
- Mau vào hầm băng kiếm cho ta mấy viên đá lạnh - Cô lên tiếng
- Này,ta không có ngu đâu,nơi đó là của hoàng thượng,ngươi nghĩ ai cũng có thể vào sao? - Hân Nghê hoảng sợ
- Đúng vậy,ngươi tốt nhất nên biết thân biết phận - La Thương khuyên bảo
- Để ta tự làm - Cô thở dài,có gì đâu phải sợ?
- Không cần - Một âm thanh vang lên
- Ai đó? - Cô ngơ ngác quay đi quay lại (Ruby:Đến giọng anh mà chị cũng không nhận ra.Nản thật đấy!>.- Là ta - Anh mở cửa bước vào
Đám nha hoàn vội vã quỳ xuống hành lễ,anh phất tay ý muốn nói "miễn lễ".Đưa cho đám nha hoàn bọc đá nói:
- Chườm đá giúp nàng
- Cái này........Sao ngươi biết cách này????
- Là Tùy Lâm dạy ta,ta thấy nó rất hữu dụng nên mỗi lần cảm thấy nhức đầu đều chườm nó (Ruby: anh xem tấu chương nhiều wá nên toét mắt ý mà)
- Ồ - Thì ra là Vũ Phong dạy cho anh
- Ngươi bị như vậy thật đáng đời - Anh giả bộ cười thích thú
- Này nhé,ngươi cút đi cho ta,đừng có ở đó mà lải nhải - Cô trừng mắt nhìn anh
- Trẫm đã hạ mình đến Du Tịnh cư mang đá cho ngươi,ngươi đã không có lấy một lời cảm ơn thì thôi mà còn đuổi trẫm? - Lần thứ hai anh lấy địa vị hoàng thượng ra nói chuyện với cô
- Khởi bẩm hoàng thượng.............- Cô nói giọng ngọt xớt khiến anh cảm thấy ớn lạnh,chớp chớp đôi mắt tinh nghịch nhìn anh,mỉm cười ngọt ngào rồi ngày lập tức thay đổi thái độ quát tháo -Đừng tưởng ngươi mang đá đến cho bà đây thì bà đây liền cảm kích.Không có cửa đâu! Mời ngươi cuốn xéo giùm cho.Không tiễn.
- Âu Dương Bảo Nhi,ngươi đang được một nước chân lại lên đằng đầu rồi đấy - Anh khoanh tay,nghiêng đầu mỉm cười nhìn cô chăm chăm
- Thì đã làm sao?
- Không sao cả,chỉ là sau khi vết thương ngươi lành thì sẽ được học một bài học mà thôi - Anh thản nhiên rời khỏi đó
Mấy hôm sau,khi vết thương đã đỡ hơn,cô đã có thể xuống giường,nằm trên giường suốt cô cảm thấy vô cùng buồn chán.Trong đầu nảy lên ý định đi tìm Vũ Phong.Mấy hôm không gặp cô cảm thấy hơi nhớ,dù gì thì bọn họ cũng mới gặp lại nhau.Vừa bước chân ra khỏi phòng thì đâm sầm vào người anh....
- Ai ui.......- Cô nhăn nhó xoa xoa trán - Này,ngươi đến mà sao không cho Tiểu Nghịch Tử báo trước,làm ta tưởng ma đó
- Hình như ngươi đã khỏe khoắn hơn rất nhiều thì phải - Anh khoanh tay nhìn cô từ trên xuống dưới
- Đừng nhìn ta với ánh mắt đó - Cô đưa bàn tay lên che mắt anh
- Ta bắt đầu cảm thấy có hứng thú với ngươi rồi đó - Anh túm tay cô
- Ta chỉ cảm thấy hạng người như ngươi thật khó ưa - Cô rụt tay lại - Đừng quên,nam nữ thụ thụ bất thân,ngươi là vua của một nước mà đến cái này cũng không biết sao?
- Ta chính vì là vua nên không ai ngăn cản được
- Đúng vậy,cho nên ngươi mới có lắm phi tử như vậy,ngươi là đồ háo sắc,biến thái
- Háo sắc? Biến thái? Ngươi dám nói trẫm như vậy? Haizzz.......hình như có người nào đó đang muốn quất thêm 100 trượng nữa vào mông - Anh đưa tay lên xoa xoa cằm,mày kiếm nhíu lại
- Đâu có a ~ - Cô cười hì hì nhìn anh rồi nói cái giọng ngọt xớt khiến người ta mắc ói - Hoàng thượng........chắc mấy hôm nay người phê duyệt tấu chương mệt lắm,ta giúp người đấm bóp nha!
- Không cần......ngươi thay đổi thái độ nhanh thật đó,làm cho ta.............- Anh dí sát vào mặt cô nói lấp lửng,liếc mắt xuống đôi môi chúm chím hồng của cô.
Cô thì vẫn mở tròn đôi mắt nhìn anh,không phản ứng...........
- Làm cho ta..............càng cảm thấy thú vị - Anh cười
- Ngươi tốt nhất cút đi,cái đồ trai bao - Cô đẩy anh ra chu môi CHỬI bới - Đồ biến thái,cả dòng họ Phi nhà ngươi là đồ biến thái
- Âu Dương Bảo Nhi - Anh gằn giọng - Ngươi muốn chết rồi phải không?
- Hoàng huynh,người cũng ở đây sao? - Vũ Phong phá tan bầu không khí sôi nổi giữa anh và cô,hắn mới nghe tin cô bị thương nên đến đây,thật không ngờ lại bắt gặp cảnh hai người vui vẻ như vậy
- Nhị đệ,sao đệ lại ở đây? - Anh ngạc nhiên hỏi
Ngàn Năm Gặp Lại Ngàn Năm Gặp Lại - Âu Dương Âm Dương