Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mùa Hoa Nở
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 19
N
ửa tiếng đồng hồ sau, thời gian chỉ đủ cho Quỳnh Như ngồi xích lô ra đến bến xe. Bà Hân đã về Biên Hòa từ hôm trước. Hai mẹ con vẫn chưa có quyết dịnh dứt khoát về chỗ ở cho những ngày sắp tới của mẹ con nàng. Trước mắt, chỉ cần cho Quỳnh Như được nghỉ ngơi tịnh duỡng một thời gian.
Bà Hân đoán biết giờ giấc con gái đến nơi nên đã đi bộ ra đầu ngõ. Bà không hề ngạc nhiên khi thấy mắt Quỳnh Như đỏ hoe.
-Ngoại khoẻ hả mẹ?-Giọng Quỳnh Như khàn khàn.
-Ừ! Nghe con về, ngoại mừng lắm. Cậu mợ Út con cũng mừng.
Ông ngoại của Quỳnh Như đã mất lâu rồi, chỉ còn bà ngoại đã gần 80 tuổi nhưng vẫn còn khoẻ mạnh, sáng suốt. Năm nào Quỳnh Như cũng về thăm ngoại đôi ba lần. Chỉ có năm ngoái là vắng tăm.
-Tổ cha mày! Bộ hết biết đường về thăm ngoại rồi hả con?-Vừa trong thấy cháu, bà cụ đã mắng yêu.
Quỳnh Như ôm lấy ngoại, nũng nịu:
-Ngoại phải cho tiền con đi xe, bằng không con chẳng có tiền để về thăm ngoại.
-Con lém! Lớn tồng ngồng rồi mà y như con nít. Vô rửa mặt thay quần áo đi. Có mấy trái vú sữa ngoại dành phần cho kìa.
-Cậu mợ đâu rồi hả ngoại?
-Tụi nó đi làm chắc cũng sắp về tới rồi.
Quỳnh Như đi ra sau nhà. Nàng không múc nước trong lu mà đi thẳng ra bờ sông. Con sông Đồng Nai sau hè nhà ngoại mùa này nước trong xanh, mát rượi. Nàng bước xuống chiếc cầu nhò đưa tay vụt nước vào mặt...Bất giác Quỳnh Như mường tượng tới khuôn mặt của Huy...gặp lại "người xưa" anh vui hay buồn?
-Vô ăn cơm đi con!-Có tiếng bà Hân.
Quỳnh Như giật mình quay lại:
-Sông đẹp ghê mẹ nhỉ!-Quỳnh Như nói lãng đi.
Mẹ nàng gật đầu:
-Buổi chiều ra ngoài này ngồi chơi mát lắm. Thôi vô ăn cơm kẻo ngoại đợi.
Cậu mợ Út của Quỳnh Như đã đi làm về. Ngoại có tới mười một người con nên cậu Út chỉ lớn hơn cháu gái mấy tuổi.
-Nè! Bộ thiếu ăn hay sao mà ốm nhom ốm nhách vậy nhỏ?-Ông cậu nhìn cô cháu gái ngạc nhiên.
Quỳnh Như mỉm cười gật đầu:
-Vì vậy mà mẹ phải đưa cháu về đây nhờ cậu mợ nuôi giùm vài tháng.
-Nói gì vài tháng -Cậu Út phì cười. Mẹ con mày ở đây luôn, cậu càng khoẻ. Ở đây rồi cậu gả chồng cho.
Bà Hân nhìn con rồi nhìn em trai nói đùa:
-Nó có bồ ở Sài Gòn rồi Út à.
-Vậy thì cho ngoại và cậu mợ ăn đám cưới đi!-Ông cậu mau miệng.
-Người ta chê cháu nghèo nên không thèm rước -Quỳnh Như phì cưcời.
-Thằng đó ngu!-Ông cậu nóng mũi. Đâu phải cứ có nhiều tiền là giàu đâu?
-Thôi ăn đi kẻo cơm canh nguội lạnh hết -Bà ngoại nhắc.
Quỳnh Như cúi xuống chén cơm và bỗng liên tưởng tới những bữa ăn ở nhà Huy...Bao giờ anh cũng gắp cho nàng những miếng ăn ngon nhất. Bây giờ chuyện đó vĩnh viễn thuộc về quá khứ. Miếng cơm trong miệng Quỳnh Như bỗng đắng ngắt.
Buổi tối, lúc ngồi nói chuyện ở sau nhà, cậu Út chỉ sang bên kia sông, nơi có những dãy đèn giăng giăng như sao.
-Khu công nghiệp Biên Hoà đó Như.
Một ý nghĩ bỗng loé lên trong đầu nàng:
-Ở dây tìm việc làm có dễ không hở cậu?
-Người có chuyên môn, có trình độ nghiệp vụ thì chỗ nào mà xin chẳng được. Cháu tốt nghiệp đại học kinh tế phải không?
-Dạ.
-Hay quá. Ở nhà máy của thằng bạn cậu đang cần một kế toán. Chuyện này có vẻ hợp với cháu đấy -Đang hào hứng, ông cậu bỗng sựng lại. Mà nè, cháu vẫn chưa quyết định ở lại hay ko kia mà? Nghe mẹ cháu bảo lúc này sức khoẻ của cháu rất kém. Có chuyện gì xảy ra với cháu vậy?
Quỳnh Như bịa chuyện:
-Cháu buồn vì người ta chê gia đình cháu nghèo, không môn đăng hộ đối.
-Vậy mà lúc trưa cậu tưởng cháu nói đùa!-Cậu Út trầm ngâm. Thời buổi bây giờ, sao lại còn có người khắt khe quá như vậy.
-Thôi đừng nhắc chuyện đó nữa. Bây giờ cháu chỉ muốn quên.
Cả ngoại và cậu Út Quỳnh Như đều không biết chuyện mẹ con nàng đã bán nhà. Họ cứ tưởng Quỳnh Như bệnh cần phải về đây một thời gian cho thư thả thôi.
Đêm đầu tiên không có Huy, QNhư trằn trọc mãi. Trời ơi! Phải rồi...Tại sao đến giờ này nàng mới nhớ?
Đây chính là cái đêm mà một năm trước đây nàng trở thành vợ của một người đàn ông chẳng hề quen biết...Ôi.Huy! Anh có nhớ gì không? Em nhớ đến chết vì anh mất.
-Nó lỡ tuyên bố với anh hùng hồn quá nên bây giờ mắc cỡ đó –Quỳnh Như bỗng nhớ tới lời Phú hôm nào.
-Em không tin đâu.
-Anh nói thật mà!-Phú nói một cách chắc chắn. Gần một năm sống với em, nó đã thay đổi hoàn toàn.
-Anh ấy vẫn mắng chửi em suốt ngày đó thôi.
-Anh đã bảo là hắn giả vờ mà! Nếu muốn biết chắc, em cứ nhìn vô mắt hắn thì rõ.
Đôi mắt của Huy giống như mở ra một cửa sổ, mở ra bầu trời trước mặt. Nhìn qua đó, có lúc Quỳnh Như thấy trời xanh yên ả, cũng có lúc thấy phong vũ tối sầm...Nàng không hiểu nổi ánh mắt đó...Cũng không thể hiểu được vì sao đêm nay không có vòng tay ấm áp và hơi thở ngọt ngào của Huy nàng không thể nào ngủ được
Ơi, Huy! Đêm nay mới chính là đêm động phòng hoa chúc của anh đây! Hãy cứ kéo lùi thời gian lại để xoá hết một năm vừa qua của chúng mình. Anh đã toại nguyện...Hãy cám ơn em đi. Và hãy tận hưởng hạnh phúc. Chắc chắn giờ này em đã bị anh lãng quên...
Càng nghĩ, Quỳnh Như càng thấy lòng đớn đau quặn thắt. Nàng đã yêu Huy ngay từ những ngày chàng căm ghét mình. Vì vậy mà tình yêu đó đã bị giấu kín đằng sau sự căm lặng, nhẫn nhục. Nếu không phải là tình yêu thì làm sao Quỳnh Như có thể chịu đựng những dằn vặt đày đoạ đến tàn nhẫn như thế?
Nàng có biết đâu, giờ này Huy đang hối hận giày vò vì những điều đó. Chàng khóc như thể mình không còn là một người đàn ông nữa.
Buổi trưa, khi liều thuốc ngủ đã hết tác dụng, Thiên Kim choàng tỉnh dậy. Khuôn mặt đầu tiên nàng trông thấy là chị bếp.
-Quỳnh Như đâu rồi?
Câu hỏi của nàng khiến chị giúp việc ngơ ngác:
-Cô hỏi ai? Cô Kim phải không?
Đến lúc này Thiên Kim mới sực nhớ ra, trong nhà này mọi người vẫn tưởng Quỳnh Như là mình. Nàng nhìn chị bếp lắc đầu:
-Chính tôi mới là Thiên Kim, còn người đã sống trong nhà này một năm qua là Quỳnh Như, bạn tôi.
Chị bếp lùi lại:
-Cô...cô có bị làm sao ko vậy? Bộ cô "man" hả?
-Cái gì? Chị dám vô phép với bà chủ của chị như thế à?-Thiên Kim bực bội quát. Chị không nhớ lúc còn ở nhà bên kia, tôi đã từng tới chơi và gặp chị đó sao?
Chị bếp chỉ nhác thấy Thiên Kim một lần hôm nàng đến để đi đón Phú nên cũng chẳng nhớ mặt. Nhưng nghe Thiên Kim nói, chị bỗng ngờ ngợ:
-Có thật...cô là Thiên Kim không?
-Chuyện đó anh Huy sẽ trả lời cho chị. Quỳnh Như đâu rồi?
-Tôi không biết, nhưng lúc nãy cậu Huy có về và lại đi làm rồi.
-Cái gì? Chị nói anh Huy có về à? Sao sớm vậy?-Thiên Kim không giấu vẻ ngạc nhiên.
-Thì cũng vẫn như mọi ngày, chứ có sớm sủa gì đâu -chị bếp dường như không có tình cảm với Thiên Kim nên dấm dẳng. Cậu có dặn tôi, chừng nào cô thức dậy thì dọn cơm cho cô ăn.
-Vậy ra...Anh ấy không đi Vũng Tàu à? Thiên Kim tròn mắt.
-Đi Vũng Tàu làm gì?-Chị bếp đáp lại bằng một cái nhăn mặt. Thôi cô xuống ăn cơm đi. Tôi không biết cô chủ tôi đi đâu mà giờ này vẫn chưa thấy về.
Thiên Kim lờ mờ đoán ra mọi chuyện. Thì ra Quỳnh Như đã dựng nên chuyện Huy đi vắng để đưa mình ở lại đây. Lại còn cơn buồn ngủ thất thường kia nữa. Chẳng biết bây giờ nó đâu rồi. Thôi ăn cơm cái đã.
Bữa cơm chỉ có một mình nàng nhưng cũng đủ món. Vừa ăn vừa đưa mắt quan sát cơ ngơi cúa Huy. Thiên Kim thầm nhủ, thật là một chốn nương thân tuyệt vời. Chẳng biết lúc nãy trông thấy mình, Huy nghĩ gì nhỉ? Chắc anh ấy xúc động lắm.
Trở lên phòng, Thiên Kim lục lọi các ngăn bàn của Quỳnh Như và tìm thấy lá thư đề gởi cho mình: "Tao sắp đi xa. Chúc mày hạnh phúc...".
Gấp lại lá thư, Thiên Kim lim dim mắt tận hưởng những giây phút sung sướng mà mình vừa tìm lại được sau một lần suýt đánh mất. Nàng rất muốn gặp Huy để xem chàng nghĩ như thế nào về cuộc hôi ngộ này. "Châu về hợp phố", hẳn là chàng sẽ sung sướng lắm...
Nàng không biết Huy đã bỏ cả cơm trưa, bỏ cả công việc để giam mình trong phòng. Cô thư ký đã chuyển sang chỗ khác đến xin gặp mấy lần nhưng không được. Tức mình, cô nàng chạy đi tìm Phú.
-Cái gì? Nó không tiếp à? Để tôi coi thử.
Phú nhấc máy điện thoại quay số. Đầu dây bên kia cầm máy rất chậm.
-Alô! Tôi nghe đây!-Giọng Huy khàn hẳn đi.
-Phú đây! Có chuyện gì vậy Huy?
-Quỳnh Như bỏ đi rồi.
Dường như Huy khóc nên Phú nghe giọng thằng em mình nghẹn lại, anh nói nhanh:
-Chờ một chút, tôi qua ngay.
Trong phòng không mở đèn, các cửa sổ đều đóng kín nên khi mở cửa lát sau Phú mới trông thấy Huy đang đứng yên như một pho tượng đang ngay bên cạnh mình.
Phú bật đèn lên, hỏi ngay:
-Nói rõ đầu đuôi xem sao? Quỳnh Như đi đâu?
-Cô ấy gửi cái này cho anh.
Huy đưa Phú phong thư và mấy dòng của Quỳnh Như: "Em xin gởi trả anh lại số tiền em đã nợ hôm trước. Mãi mãi sẽ không quên những tình cảm anh đã dành cho em. Tạm biệt. Quỳnh Như."
-Tại sao lại có chuyện này?-Phú hốt hoảng hỏi.
-Thiên Kim đã trở về!-Giọng Huy nặng nề.
-Vậy sao? Về bao giờ? Hiện cô ta đang ở đâu?-Phú hỏi dồn dập.
-Lúc nãy tôi về nhà thì không thấy Quỳnh Như đâu nữa, chỉ có Thiên Kim nằm ngủ trên giường. Cô ấy viết cho tôi đây! Anh xem đi.
Phú đọc xong lá thư, khẽ chớp mắt:
-Tội nghiệp Quỳnh Như quá! Bây giờ cậu tính sao?
-Anh tính giùm tôi đi!-Huy mệt mỏi lắc đầu.
Đột nhiên Phú nổi giận:
-Tại cậu tất cả! Cậu muốn kiếm cho bằng được Thiên Kim thì bây giờ cô ta về rồi đó! Còn kêu ca cái nỗi gì?
Không có tiếng trả lời. Phú cũng im lặng. Hiện tại, cả hai đều chẳng biết phải làm gì.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mùa Hoa Nở
Minh Hà
Mùa Hoa Nở - Minh Hà
https://isach.info/story.php?story=mua_hoa_no__minh_ha