Chương 19
eg đã quên mất chiếc camera an ninh, còn Haley không biết gì về nó. Cô ta giật nảy đầu lên hoảng loạn. “Chị sẽ nói với anh ấy về chuyện em đã làm, phải không?”
“Không. Chính em sẽ nói với anh ấy.” Haley đã tỏ ra hằn học và phá hoại, nhưng hôm nay cô ta đã bảo vệ Meg khỏi Spence, và Meg nợ cô ta vì chuyện đó. Cô chộp lấy vai cô ta. “Nghe chị này, Haley. Ngay bây giờ, em có một cơ hội để thay đổi số phận em. Đừng làm một đứa mê muội vì yêu và lén lút rình mò và phá hoại nữa, hãy bắt đầu làm một người phụ nữ có tính cách riêng.” Haley nhăn mặt lại khi Meg bấm móng tay vào cánh tay cô ta, nhưng Meg không thả cô ta ra. “Nếu ngay bây giờ, em không dũng cảm đối diện với những hậu quả từ hành động của em, em sẽ phải sống cả đời trong bóng tối - luôn luôn hổ thẹn, luôn luôn ý thức rõ em là một kẻ đê tiện đã phản bội bạn mình.”
Khuôn mặt Haley rúm ró. “Em không làm được.”
“Em có thể làm được bất cứ chuyện gì em quyết tâm. Cuộc đời không trao cho em nhiều thời khắc giống như thế này đâu, và em biết chị nghĩ gì không? Chị nghĩ rằng cách em hành động trong vài phút tới đây sẽ xác định con người em từ giờ trở đi là người như thế nào.”
“Không, em...”
Ted nhảy ra khỏi xe lao về phía Meg. “Nhân viên an ninh vừa gọi. Họ nói Spence đã xuất hiện. Anh đã lao hết tốc lực đến đây.”
“Spence đi rồi.” Meg nói. “Ông ta bỏ đi khi nhìn thấy Haley.”
Quét mắt một cái, anh đã thấy đôi chân trần của Meg cùng cái áo phông sũng nước không che hết được cái quần lót ướt nhoét của cô. “Có chuyện gì vậy? Ông ta gây chuyện cho em, phải không?”
“Chỉ cần nói là ông ta không mấy dễ chịu thôi. Nhưng em không thổi bay cái hợp đồng quan trọng của anh đâu, nếu đó là chuyện anh muốn biết.” Tất nhiên đó là chuyện anh muốn biết rồi. “Ít nhất thì em cũng không nghĩ là em đã thổi bay nó,” cô bổ sung.
Sự nhẹ nhõm cô nhìn thấy trên mặt anh phản ánh nỗi lo lắng của anh dành cho cô hay là dành cho thị trấn? Hơn bất kỳ điều gì khác, cô muốn nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nếu vậy, anh sẽ bị kẹt trong tình thế khó xử. Cho dù có khổ sở đến mức nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ chờ đợi thời cơ thích hợp, chỉ vài ngày nữa thôi.
Cuối cùng anh cũng để ý đến đôi mắt đỏ hoe và khuôn mặt nhem nhuốc của Haley. “Có chuyện gì với em vậy?”
Haley nhìn Meg, đợi Meg tố cáo cô ta, nhưng Meg chỉ nhìn lại cô ta không chớp mắt. Haley gục đầu xuống. “Em... em bị ong đốt.”
“Ong đốt?” Ted hỏi.
Haley lại nhìn Meg chằm chằm, thách thức cô. Hoặc cũng có khi cầu xin cô hãy làm điều mà Haley không cách nào tự mình làm được. Vài giây trôi qua, và thấy Meg vẫn không nói gì, Haley bắt đầu véo môi dưới. “Em phải đi đây,” cuối cùng cô ta lầm bầm bằng giọng khe khẽ của một kẻ hèn nhát.
Ted biết chuyện không chỉ đơn giản là một cú ong chích. Anh nhìn Meg tìm lời giải thích, nhưng Meg vẫn dồn sự chú ý vào Haley.
Haley xọc tay vào chiếc quần soóc bó tìm chìa khóa xe. Cô ta đã đỗ chiếc Focus đối diện con đường mòn, có lẽ để tìm con đường trốn nhanh nhất sau khi đốt quần áo của Meg. Cô ta lôi chùm chìa khóa ra, săm soi chúng một lúc, vẫn đợi Meg vạch trần. Mãi không thấy chuyện đó xảy ra, cô ta bắt đầu ngập ngừng bước những bước ngắn về phía xe.
“Chào mừng em đến với phần đời còn lại,” Meg kêu to.
Ted tò mò nhìn cô. Haley run rẩy, rồi dừng lại. Cuối cùng, khi cô ta cũng đã xoay hẳn người lại, đôi mắt cô ta tràn ngập vẻ u uất, khẩn cầu.
Meg lắc đầu.
Các cơ trên cổ họng Haley bắt đầu chuyển động. Meg nín thở.
Haley quay lưng lại tiến về phía xe. Dấn thêm một bước nữa. Dừng lại và đối mặt với anh, “Chính là em,” cô ta hấp tấp nói. “Chính em là người đã làm những chuyện đó với Meg.”
Ted trừng trừng nhìn cô. “Em đang nói gì vậy?”
“Em... em chính là người đã phá hoại nhà thờ.”
Ted Beaudine không thường xuyên không biết nói năng gì, nhưng đây chính là một lúc như thế. Haley vặn vẹo chùm chìa khóa trong tay. “Em đã gửi bức thư đó. Em đã dán giấy trên xe chị ấy và cố bẻ cần gạt nước và ném đá vào kính chắn gió của chị ấy.”
Anh lắc đầu, cố tiêu hóa thông tin này. Rồi anh quay về phía Meg. “Em đã bảo anh cục đá rơi ra từ một cái xe tải mà.”
“Em không muốn anh lo lắng,” Meg nói. Hoặc khiến anh tính cách thay chiếc Rustmobile bằng một chiếc Humvee, một hành động anh hoàn toàn có khả năng sẽ thực hiện.
Anh quay ngoắt lại chất vấn Haley. “Tại sao? Tại sao em lại làm tất cả những chuyện đó?”
“Để... để buộc chị ấy rời đi. Em... xin lỗi.”
Đối với một thiên tài thì anh giờ đang quá chậm hiểu. “Cô ấy đã làm gì em?”
Một lần nữa, Haley run rẩy. Đây mới là phần khó khăn nhất đối với cô ta, và cô ta nhìn Meg cầu xin giúp đỡ. Nhưng Meg không giúp. Nắm tay Haley siết quanh chùm chìa khóa. “Em ghen tị với chị ấy.”
“Ghen tị vì cái gì?”
Meg chỉ ước gì giọng anh đừng có lồ lộ vẻ hoài nghi như thế. Giọng Haley hạ xuống thành tiếng thì thầm. “Bởi vì anh.”
“Anh?” Càng hoài nghi hơn.
“Vì em yêu anh,” Haley nói, mỗi một từ đều thấm đẫm nỗi thống khổ.
“Đó đúng là chuyện ngu ngốc nhất tôi từng nghe đấy,” vẻ kinh tởm của Ted lộ rõ đến độ Meg gần như thấy thương thay cho Haley. “Việc hành hạ Meg làm sao có thể chứng tỏ cái mà em gọi là tình yêu cơ chứ?” Giọng anh gầm gừ giận dữ đến nỗi đập tan tành thế giới ảo mộng của Haley.
Cô ta ép hai tay lên bụng. “Em xin lỗi.” Cô ta òa khóc. “Em... không bao giờ muốn mọi chuyện đi xa đến thế. Em... rất xin lỗi.”
“Có xin lỗi cũng không cứu vãn được,” anh bật lại. Và rồi anh tung ra bằng chứng cuối cùng cho thấy chính xác tình cảm cô ta dành cho anh không được đền đáp lại đến mức nào. “Vào xe đi. Chúng ta sẽ đến đồn cảnh sát. Và tốt hơn hết trên đường đi, em nên gọi điện cho mẹ em đi, vì em sẽ cần đến tất cả những sự hỗ trợ có thể cầu viện được đấy.”
Nước mắt lăn dài trên má Haley, những tiếng nức nở nghẹn ngào khe khẽ kẹt lại trong cổ họng, nhưng cô ta vẫn ngẩng cao đầu. Cô chấp nhận số phận của mình, và cô không tranh cãi với anh.
“Gượm đã nào.” Meg hít một hơi thở sâu rồi thở ra. “Em phải bỏ phiếu chống với chuyện cảnh sát đấy.”
Haley nhìn cô chằm chằm. Ted phẩy tay gạt ý kiến của cô đi. “Anh sẽ không tranh cãi với em về chuyện này.”
“Vì em là nạn nhân nên em có quyền quyết định.” “Quỷ tha ma bắt em đi,” anh nói. “Cô ta đã khủng bố em, và giờ cô ta sẽ phải trả giá.”
“Chắc chắn là sẽ phải trả với cái giá anh đã trả cho cái kính chắn gió mới của em rồi.”
Anh giận dữ đến nỗi làn da bên dưới lớp rám nắng của anh tái nhợt. “Không chỉ có thế. Cô ta ít nhất đã vi phạm hàng tá điều luật. Xâm nhập bất hợp pháp, quấy rối, phá hoại...”
“Anh đã vi phạm bao nhiêu điều luật,” Meg nói, “khi anh phá hoại tượng Nữ thần Tự Do?”
“Hồi đó anh mới chín tuổi.”
“Và là một thiên tài,” cô chỉ ra điểm chính, trong khi Haley nhìn hai người họ, không chắc chuyện gì đang xảy ra hay nó sẽ ảnh hưởng như thế nào đến cô ta. “Điều đó có nghĩa là anh ít nhất mười chín tuổi nếu tính theo chỉ số thông minh. Như thế là lớn hơn cô bé một tuổi rồi.”
“Meg, hãy nghĩ xem cô ta đã làm gì với em đi.”
“Em không cần phải nghĩ. Chính Haley mới là người cần suy nghĩ, và có thể em nhầm, nhưng em có cảm giác cô bé ấy sẽ suy nghĩ không ít đâu. Xin anh đấy, Ted. Ai cũng xứng đáng có cơ hội thứ hai.”
Tương lai của Haley phụ thuộc vào Ted, nhưng cô ta vẫn nhìn Meg với vẻ mặt vừa xấu hổ vừa băn khoăn.
Ted trừng mắt nhìn Haley. “Em không xứng đáng được nhận điều này.”
Haley lấy ngón tay chùi má và nhìn Meg không chớp mắt. “Cảm ơn chị,” cô ta thì thầm. “Em sẽ không bao giờ quên chuyện này. Và em hứa đấy. Bằng cách nào đó em sẽ đền đáp cho chị.”
“Đừng lo đến chuyện đền đáp cho chị,” Meg nói. “Hãy tự bù đắp cho bản thân đi.”
Haley ngẫm nghĩ một lát. Cuối cùng, cô gật đầu - một cử động khẽ khàng, dè dặt - và rồi gật đầu một cách quả quyết hơn.
Lúc Haley bước về phía xe, Meg nhớ lại cái cảm giác cứ bám riết không thôi rằng cô đã bỏ qua một chuyện quan trọng nào đó. Ắt hẳn là thế rồi. Đâu đó trong tiềm thức, cô hẳn đã nghi ngờ Haley, mặc dù cô không dám chắc vì sao lại thế.
Haley lái xe rời đi. Ted lấy gót giày đá lớp sỏi. “Em quá ủy mị, em có biết thế không hả. Quá ủy mị đến mức chết tiệt.”
“Em vốn là đứa con hư hỏng của người nổi tiếng mà, nhớ không? Em chỉ biết ủy mị thôi.”
“Đây không phải lúc đùa đâu.”
“Này, nếu anh có thể nghĩ ra một trò đùa nào khôi hài hơn chuyện Ted Beaudine qua lại với một con người tầm thường như Meg...”
“Thôi đi!”
Sự căng thẳng của ngày hôm nay bắt đầu khiến cô muốn đổ gục, nhưng cô không muốn để anh nhìn ra cô đang mong manh đến mức nào. “Em không thích anh cáu gắt đâu,” cô nói.
“Như thế là đi ngược lại quy luật của tự nhiên đấy. Nếu anh có thể biến thành một người cáu kỉnh, thế thì ai mà biết được sau đó sẽ có chuyện gì chứ? Toàn thể vũ trụ này có khi nổ tung cũng không chừng.”
Anh phớt lờ câu nói đó. Thay vào đó, anh luồn tay vào một lọn tóc ướt sau tai cô. “Spence muốn gì vậy? Ngoài sự chú ý đắm đuối của em và hy vọng được giới thiệu với những người bạn nổi tiếng của em?”
“Thì về cơ bản chỉ có thế thôi.” Cô nghiêng má áp vào lòng bàn tay anh. “Em đang giấu anh chuyện gì đó.”
Cô biến giọng sang một tông mềm mại gợi cảm. “Cưng à, em còn giấu anh nhiều chuyện lắm.”
Anh mỉm cười, vuốt ngón cái lên môi dưới của cô. “Em không thể đi lăng quăng một mình được. Tất cả mọi người đều đang cố gắng hết sức để đảm bảo em không bao giờ ở một mình với ông ta, nhưng tự em cũng phải cố gắng nữa.”
“Em biết. Và tin em đi, chuyện này sẽ không xảy ra lần nữa đâu. Mặc dù em không thể nói cho anh biết em thấy phiền phức thế nào khi em phải lẩn trốn chỉ vì một gã nhà giàu hứng tình nào đó...”
“Anh biết mà. Không ổn chút nào.” Anh in môi lên trên trán cô. “Chỉ cần cách xa ông ta thêm vài ngày nữa thôi, rồi em có thể bảo ông ta cút đi cho khuất mắt. Thực ra, anh sẽ làm thế hộ em. Em không thể tưởng tượng được anh buồn nôn đến thế nào vì phải để cho gã hề đó điều khiển cuộc đời của anh đâu.”
Cảm giác đó đột ngột quay lại mà không hề báo trước. Cảm giác một điều gì đó đang nằm sẵn đó đợi cô. Một điều gì đó không hề liên quan đến Haley Kittle.
Bầu trời tối dần, gió thổi chiếc áo phong của cô dán sát vào cơ thể. “Anh không... Anh không thấy thật kỳ quái vì Spence không nghe thấy chuyện của chúng ta sao? Hay Sunny cũng vậy? Nhiều người biết như thế cơ mà, nhưng... không phải họ. Sunny không biết, đúng không?”
Anh liếc nhìn những đám mây. “Có vẻ là không.”
Cô không thể hít đủ không khí vào trong phổi. “Hai mươi người phụ nữ đã chứng kiến anh hôn em tại bữa tiệc trưa hôm đó. Vài người trong số họ ắt hẳn đã kể lại cho chồng, cho bạn. Birdie đã kể cho Haley.”
“Có lẽ thế.”
Những đám mây trôi vùn vụt đẩy khuôn mặt anh vào trong bóng tối, và cái quả chín cô vẫn luôn nỗ lực gặt hái được giờ đang tới gần hơn. Cô hớp thêm không khí. “Tất cả những người đó đều biết chúng ta là một đôi. Nhưng Spence và Sunny thì không.”
“Đây là Wynette mà. Mọi người đều sát cánh bên nhau.”
Cái quả chín kia đang treo sát sạt đến độ cô có thể ngửi được mùi của nó, không còn dễ chịu nữa mà hôi thối và ngọt ngào giả tạo.
“Những con người trung thành biết bao.”
“Họ chỉ cố gắng hết sức thôi.”
Và ngay lúc đó, cô đã nắm cái trái chín kia trong tay. “Suốt thời gian đó, anh đã biết rõ sẽ không ai nói gì với Spence và Sunny.”
Một tiếng sấm văng vẳng... Anh nghển cổ về phía máy quay treo trên cây, như thể anh muốn đảm bảo nó chưa bị dịch chuyển. “Anh không hiểu em có ý gì.”
“Ồ, anh hiểu chứ, đúng vậy.” Cô nói nốt bằng giọng yếu ớt, đau đớn. “Khi anh hôn em... Khi anh nói với tất cả những người phụ nữ đó rằng chúng ta là một đôi... Anh đã biết họ sẽ giữ bí mật.”
Anh nhún vai. “Mọi người sẽ làm thứ họ phải làm.”
Cái quả chín vỡ ra trong tay cô, để lộ lớp ruột thối rữa lúc nhúc sâu. “Hết thảy những điều anh nói về sự cởi mở và chân thành, về việc anh ghét lén lén lút lút như thế nào. Em đã tin chuyện đó.”
“Anh ghét lén lén lút lút.”
Những đám mây trôi vùn vụt phía trên đầu, sấm đì đùng, và một cơn sóng phẫn nộ siết chặt lấy cô. “Em đã cảm động xiết bao khi anh hôn em trước mặt mọi người. Choáng váng đến nhường nào vì anh sẵn lòng thực hiện một hành động hy sinh như thế. Vì em! Nhưng anh... anh chẳng mạo hiểm bất kỳ thứ gì hết.”
“Đợi đã nào.” Đôi mắt anh bùng cháy ngọn lửa phẫn nộ chính đáng. “Tối đó em đã trách mắng anh còn gì. Em bảo hành động của anh thật ngu ngốc.” “Đó là lý trí của em bảo thế. Còn trái tim em...Trái tim ngu ngốc của em...” Giọng cô vỡ ra. “Nó đã reo ca.”
Anh cau mày. “Meg...”
Thật quá dễ dàng đến mức đau đớn để giải mã được trò chơi cảm xúc trên khuôn mặt người đàn ông vốn không bao giờ sẵn lòng làm tổn thương bất kỳ ai này. Sự thất thần của anh. Sự lo lắng của anh. Sự thương hại của anh. Cô ghét nó... ghét anh. Cô muốn làm tổn thương anh như anh đã làm tổn thương cô, và cô biết đích xác cách trừng phạt anh như thế nào. Bằng sự chân thành của cô.
“Em đã yêu anh,” cô nói. “Giống hệt như những người khác.” Anh không thể che giấu được vẻ thất kinh. “Meg...”
“Nhưng đối với anh, em không có ý nghĩa nhiều hơn bất kỳ ai trong số đó. Không có ý nghĩa với anh hơn Lucy.”
“Dừng lại ngay.”
“Em mới ngu xuẩn làm sao chứ. Nụ hôn đó có ý nghĩa quá lớn đối với em. Em đã để nó có ý nghĩa quá lớn.” Cô bật ra một tiếng cười chói tai nghe gần như tiếng nức nở, không còn biết chắc cô đang tức giận vì cái gì nhất. “Và cái cách anh muốn em ở lại nhà anh nữa... Tất cả mọi người đều lo lắng đến chuyện đó, nhưng nếu chuyện có xảy ra thật thì họ sẽ sẵn sàng tự tử để che giấu cho anh. Anh biết rõ như thế.”
“Em đang làm toáng lên vì chuyện chẳng đâu vào đâu đấy.” Nhưng anh không nhìn thẳng vào mắt cô.
Cô ngắm nhìn nét mặt trông nghiêng mạnh mẽ, rõ ràng của anh. “Chỉ nhìn anh thôi em cũng cảm thấy như mình đang nhảy múa,” cô thì thầm. “Em chưa từng yêu một người đàn ông nào như em yêu anh. Chưa bao giờ hình dung ra được những cảm xúc em có thể dành cho anh.”
Miệng anh méo xệch, đôi mắt anh tối lại đầy khổ sở. “Meg, anh có quan tâm. Đừng nghĩ là anh không quan tâm. Em... Em thật tuyệt vời. Em khiến anh...”
Anh dừng lại, tìm từ phù hợp, và cô nhếch mép cười với anh qua làn nước mắt. “Em có khiến trái tim anh ca hát? Em có khiến anh cảm thấy như anh đang nhảy múa?”
“Em đang bực bội thôi. Em...”
“Tình yêu của em bỏng cháy!” Những lời này buột ra khỏi miệng cô. “Nó đang thiêu đốt. Nó sôi sục, cuộn trào, tuôn chảy dữ dội vào tận đáy sâu con người em. Nhưng mọi cảm xúc của anh đều lạnh nhạt và hời hợt. Anh đứng bên lề để chẳng phải đổ chút mồ hôi nào. Chính vì vậy anh mới muốn cưới Lucy. Thật gọn gàng. Thật logic. Chà, em thì không gọn gàng rồi. Em lộn xộn, hoang dại, đầy xáo trộn, và anh đã làm tan vỡ trái tim em.”
Cùng với một tiếng sấm rền, mưa bắt đầu đổ xuống. Khuôn mặt anh méo mó. “Đừng nói thế. Em đang bực bội thôi.”
Anh định với tay về phía cô, nhưng cô đã giằng người ra. “Ra khỏi đây đi. Để em yên.”
“Không phải như thế này.”
“Chính xác là như thế này đấy. Bởi vì anh chỉ muốn điều tốt đẹp nhất cho người khác. Và ngay bây giờ, điều tốt đẹp nhất với em là được ở một mình.”
Mưa giờ đang trút xuống nặng hạt hơn. Cô có thể nhìn thấy cái cán cân nội tâm của anh đang hoạt động. Cân nhắc thiệt hơn. Muốn làm điều đúng đắn. Luôn làm điều đúng đắn. Anh vốn là người như thế mà. Và bằng cách để cho anh thấy anh đã khiến cô bị tổn thương sâu sắc đến mức nào, cô đã khiến anh bị tổn thương tột độ.
Một tia chớp rạch ngang bầu trời. Anh kéo cô lên thềm đến dưới mái hiên cửa nhà thờ. Cô giằng ra. “Đi đi! Chẳng lẽ anh không thể làm được dù chỉ là điều đó thôi sao?”
“Xin em đấy, Meg. Chúng ta sẽ làm rõ chuyện này. Chúng ta chỉ cần chút thời gian thôi.” Anh cố gắng chạm vào mặt cô, nhưng thấy cô rụt người lại, anh thả tay rơi xuống bên hông.
“Em đang bực bội quá. Và anh hiểu. Tối nay, chúng ta sẽ...”
“Không. Tối nay thì không.” Ngày mai cũng không. Không bao giờ cả.
“Nghe anh này. Xin em đấy... Cả ngày mai, anh phải họp với Spence và người của ông ta rồi, nhưng tối mai, chúng ta sẽ... Chúng ta sẽ ăn tối ở nhà anh, không bị bất cứ ai hay chuyện gì làm phiền hết. Chỉ hai chúng ta thôi. Cả hai chúng ta sẽ có thời gian suy nghĩ thấu đáo chuyện này, và chúng ta có thể nói chuyện cặn kẽ.”
“Đúng vậy. Thời gian suy nghĩ. Hẳn là nó sẽ sửa chữa được mọi thứ.”
“Hãy công bằng nào, Meg. Chuyện này chẳng đâu vào đâu cả. Hứa với anh,” anh mạnh mẽ nói. “Nếu em không hứa sẽ gặp anh vào tối mai, anh sẽ không đi đâu hết.”
“Được thôi,” cô nói khô khốc. “Em hứa.”
“Meg...” Một lần nữa anh cố chạm vào cô, và một lần nữa cô cưỡng lại. “Đi đi. Xin anh. Ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện.”
Anh nhìn cô chăm chú một lúc lâu đến độ cô những tưởng anh sẽ không rời đi. Nhưng cuối cùng anh cũng đi, và cô đứng trên đầu cầu thang nhà thờ, dõi mắt nhìn anh lái xe đi trong mưa.
Khi anh đã khuất khỏi tầm nhìn, cô làm điều mà trước đó cô đã không thể làm được. Cô bước vòng sang bên hông nhà thờ và đập vỡ một cửa sổ. Một tấm kính đơn mà cô có thể với tay qua để tháo chốt cửa. Rồi cô đẩy cửa mở ra và trèo vào trong giáo đường trống hoác, bụi bặm của mình.
Anh trông chờ cô sẽ gặp anh vào tối mai để trò chuyện một cách bình tĩnh, logic về tình yêu không được đền đáp của cô. Cô đã hứa với anh. Khi một tiếng sấm nổ vang khiến ngôi nhà rung lên, cô thầm nghĩ, lời hứa kiểu đó mới dễ dàng bị phá vỡ làm sao chứ.
Trong phòng dành cho dàn đồng ca, cô tìm thấy một chiếc quần jean ông Dallie và Skeet đã không để ý đến khi họ thu dọn đồ đạc cho cô. Trong bếp vẫn còn thức ăn, nhưng cô không muốn ăn. Thay vào đó, cô đi đi lại lại trên sàn nhà gỗ thông cũ, suy nghĩ về tất cả những chuyện đã dẫn cô đến tình cảnh này.
Ted không thể thay đổi bản chất của anh. Cô có thực lòng tin rằng anh có thể yêu cô không? Sao cô có thể, dù chỉ trong một thoáng thôi, cho rằng cô khác với những người khác?
Bởi vì anh đã cho cô thấy những phần mà anh chưa từng để lộ với bất kỳ ai khác, và điều đó đã khiến cô cảm thấy mình khác biệt. Nhưng nó chỉ đơn thuần là một ảo tưởng, và giờ đây, cô phải đi thôi, vì cô không thể ở lại nơi này được nữa.
Ý nghĩ không bao giờ còn gặp lại anh nữa đã khiến cô gần như suy sụp, vậy nên cô dồn sự chú ý vào vấn đề thực tế. Cô Meg vô trách nhiệm ngày xưa hẳn sẽ nhảy vào trong xe chạy đi ngay tối đó. Nhưng cô Meg mới tiến bộ hơn có những nghĩa vụ phải hoàn thành. Mai là ngày nghỉ của cô, vậy nên sẽ không ai đợi cô ở câu lạc bộ, và cô có thời gian để làm những việc cần thiết.
Cô đợi cho đến khi chắc chắn Skeet đã ngủ rồi mới quay trở lại nhà ông. Trong lúc tiếng ngáy của ông vang rền khắp hành lang, cô ngồi bên chiếc bàn trong văn phòng của ông, nơi cô vẫn thường làm việc với đống nữ trang của cô, và cầm một cuốn sổ ghi nhớ lên. Cô ghi chú lại vài điều cho người sẽ tiếp quản xe đồ uống, giải thích cách trữ đồ hiệu quả nhất, liệt kê sở thích của các khách quen, bổ sung thêm vài dòng về lon cốc tái chế. Có thể công việc của cô không phải là phẫu thuật não, nhưng cô đã tăng gấp đôi thu nhập nhờ xe đồ uống, và cô lấy làm tự hào về điều đó. Cuối cùng, cô viết, Công việc như thế nào là do bạn tạo ra như thế. Nhưng cô cảm thấy thật ngu ngốc bèn gạch câu đó đi.
Lúc làm xong chiếc vòng cô đã hứa với Torie, cô cố gắng không nghĩ tới anh, nhưng không thể, và đến rạng sáng, khi cô thả chiếc vòng vào trong một chiếc phong bì có lớp lót, cô đã mờ hết cả mắt, sức lực cạn kiệt, buồn bã hơn bao giờ hết.
Lúc cô ra khỏi phòng, Skeet đang ăn món ngũ cốc quen thuộc Cap’n Crunch tại bàn bếp, tờ báo thể thao dang ra trước mặt. “Tin tốt đây,” cô nói, cố mỉm cười. “Kẻ theo dõi cháu đã lộ diện và bị vô hiệu hóa rồi. Đừng hỏi cháu chi tiết nhé.”
Skeet ngẩng đầu lên khỏi món ngũ cốc. “Ted có biết chuyện này không?”
Cô cố gắng chống chọi lại nỗi đau cuồn cuộn đe dọa nhấn chìm cô bất cứ khi nào cô nghĩ đến việc không bao giờ được gặp anh nữa. “Có ạ. Và cháu đang định chuyển về nhà thờ đây.” Cô không thích nói dối Skeet, nhưng cô cần tìm cớ thu dọn đồ đạc mà không khơi dậy mối nghi ngờ của ông. “Chẳng hiểu nổi sao cháu phải vội vã thế,” ông lầm bầm.
Lúc ông đã quay về với món Cap’n Crunch, cô nhận ra rồi cô sẽ nhớ ông lão thô lỗ này cho xem, cùng với rất nhiều người khác trong cái thị trấn điên rồ này.
Cô rã rời vì thiếu ngủ và quá khổ sở, và hầu như còn chưa bắt tay vào dọn dẹp thì đã từ bỏ mà đi nằm rồi. Bất chấp những giấc mơ hoang tàn, cô vẫn không thức dậy mãi cho tới tận đầu giờ chiều. Cô nhanh chóng thu dọn nốt đồ đạc, nhưng mãi tới gần ba giờ mới tới ngân hàng. Cô rút hết tiền từ tài khoản nghèo nàn của mình, chỉ để lại hai mươi đô la. Nếu cô đóng tài khoản, bất cứ nhân viên thu ngân nào ở ngân hàng cũng sẽ bắt đầu tra hỏi này nọ, và chưa đến năm phút sau khi cô ra khỏi cửa, Ted sẽ biết cô đang rời đi. Cô không thể chịu đựng thêm một cuộc đối chất nào nữa.
Hòm thư duy nhất trong thị trấn được đặt cạnh thềm bưu điện nhỏ. Cô gửi những lưu ý về xe đồ uống của cô cùng đơn từ chức cho Barry, tay trợ lý. Lúc cô thả chiếc phong bì có chiếc vòng của Torie vào trong, một chiếc xe tiến vào khu vực cấm đỗ xe. Cửa sổ bên phía tài xế trượt xuống, và Sunny Skipjack thò đầu ra ngoài. “Tôi cứ tìm cô mãi. Tôi quên mất hôm nay câu lạc bộ đóng cửa. Đi uống gì đó để chúng ta trò chuyện một lát đi.”
Sunny trông vô cùng xinh đẹp với mái tóc đen bóng mượt và bộ nữ trang bạch kim. Meg chưa bao giờ có cảm giác mong manh hơn thế. “Tôi e bây giờ không phải lúc thích hợp,” cô nói. “Tôi đang có hàng triệu việc phải làm đây.” Kiểu như chui vào xe và quay lưng lại với người đàn ông tôi yêu tha thiết.
“Hủy hết đi. Chuyện quan trọng đấy.”
“Có phải về cha cô không?”
Sunny ngây ra nhìn cô. “Cha tôi thì có chuyện gì?”
“Chẳng có chuyện gì cả.”
Vài người bên vỉa hè dừng lại nhìn ngó, chẳng ai buồn tỏ ra dè dặt về hành động của mình. Sunny, vốn là một giám đốc điều hành bận rộn, sốt ruột gõ ngón tay lên vô lăng. “Cô có chắc là cô không thể dành ra vài phút từ lịch trình bận rộn của cô để thảo luận về một dự án kinh doanh tiềm năng không?”
“Dự án kinh doanh?”
“Tôi đã thấy đồ nữ trang cô làm. Tôi muốn nói chuyện. Lên xe đi.”
Kế hoạch tương lai của Meg đang mơ hồ hơn bao giờ hết. Cô cân nhắc độ nặng nhẹ giữa sự mạo hiểm khi trì hoãn giờ khởi hành thêm một tiếng với lợi ích khi nghe xem Sunny sẽ nói gì. Sunny có lẽ là một kẻ khó chịu, nhưng cô ta cũng là một nữ doanh nhân khôn ngoan. Meg gạt bỏ sự miễn cưỡng khi phải ở cùng trong một không gian khép kín với một Skipjack khác và bước vào xe.
“Cô có nghe nói đã có một bài viết trên Thời báo Wall Street về vụ đấu giá liên quan đến Ted không?” Sunny nói khi đánh xe vào trong phố. “Nằm trong loạt bài về những cách tiếp cận sáng tạo để gây quỹ từ thiện ấy.”
“Không, tôi không nghe thấy chuyện đó.”
Cô ta lái xe bằng một tay. “Mỗi lần một trong những câu chuyện đó được tung ra, mức đấu giá sẽ tăng lên. Toàn bộ sự chú ý mang tính toàn quốc này đang càng lúc càng đắt giá, nhưng đã lâu rồi tôi không phung phí tiền bạc vào thứ gì.” Điện thoại của Sunny reo vang. Cô ta nhét nó xuống dưới lọn tóc đen bóng mượt phủ qua tai. “Chào cha.”
Meg cứng đờ người.
“Vâng, con đã đọc sổ ghi nhớ lời và cũng đã nói chuyện với Wolfburg rồi,” Sunny nói. “Tối nay con sẽ gọi cho Terry.”
Họ nói chuyện thêm mấy phút nữa về các luật sư và hợp đồng đất đai. Suy nghĩ của Meg lại trôi về với Ted, nhưng rồi đột ngột bị cắt ngang khi Sunny nói, “Lát sau con mới kiểm tra được. Giờ Meg và con đang có hẹn rồi.” Cô ta nhìn về phía Meg và đảo tròn mắt. “Không, cha không được mời nhập hội đâu. Nói chuyện với cha sau nhé.” Cô ta lắng nghe một lúc, nhíu mày, rồi ngắt điện thoại. “Cha tôi có vẻ cáu kỉnh lắm. Hai người có chuyện gì vậy?”
Meg rất vui lòng đón chào cơn cuồng nộ. “Cha cô không giỏi nhận câu trả lời từ chối.”
“Vậy nên ông ấy mới thành công. Ông ấy khôn ngoan và tập trung. Tôi không hiểu sao cô lại cứ làm khó ông ấy như thế. Mà cũng có khi tôi hiểu được.”
Meg không muốn nói đến chuyện này, và cô thấy hối tiếc vì đã lên xe. “Cô đã muốn nói chuyện về nữ trang của tôi,” cô nói khi họ rẽ vào đường cao tốc.
“Cô đang bán phá giá đấy. Sản phẩm của cô rất đặc biệt, và chúng rất hấp dẫn. Cô cần xác định lại vị trí của mình cho một thị trường cao cấp hơn. Tới New York đi. Sử dụng các mối quan hệ của cô để gặp được những khách hàng phù hợp. Đừng lãng phí các đứa con tinh thần của cô cho dân địa phương. Cô không thể xây dựng tiếng tăm thiết kế nghiêm túc tại một chốn khỉ ho cò gáy ở Texas được đâu.”
“Lời khuyên hữu ích đấy,” Meg đáp lại khi họ băng qua Roustabout. “Tôi cứ tưởng chúng ta sẽ đi uống gì đó chứ.”
“Tham quan chớp nhoáng bãi chôn lấp đã.”
“Tôi đã nhìn thấy nó rồi, và thật lòng tôi không muốn quay lại đó.”
“Tôi cần chụp thêm mấy bức ảnh nữa. Chúng ta không ở lại lâu đâu. Thêm nữa, chúng ta có thể trò chuyện riêng tư ở đó.”
“Tôi không chắc là chúng ta cần trò chuyện riêng tư.”
“Chắc chắn là cần chứ.” Sunny rẽ vào con đường mòn dẫn tới bãi chôn lấp. Con đường đã được rải thêm một lớp sỏi sau lần trước Meg tới đây, cái lần cô và Ted đã làm tình bên thành xe tải. Lại một cơn đau nữa đâm vào ngực cô.
Sunny dừng xe lại gần tấm biển hiệu gỉ sét, lôi từ trong ví ra một cái máy ảnh rồi chui ra ngoài xe, mỗi cử chỉ, mỗi chuyển động đều có mục đích rõ ràng. Meg chưa từng gặp người nào tự tin đến thế. Cô sẽ không co người lại ở trong xe, vậy nên cô cũng bước ra ngoài. Sunny nâng máy ảnh lên mắt và chĩa ống kính vào bãi chôn lấp. “Đây chính là tương lai của Wynette.” Màn trập kêu tách một cái. “Ban đầu, tôi đã phản đối ý tưởng xây dựng ở chỗ này, nhưng sau khi quen biết hơn với thị trấn và người dân ở đây, tôi đã thay đổi suy nghĩ của mình.”
Sau khi cô quen biết hơn với Ted Beaudine, Meg thầm nghĩ.
Cô ta chụp thêm vài kiểu nữa, thay đổi góc độ. “Đây thật sự là một nơi độc nhất vô nhị. Tảng đá gốc của Mỹ và hết thảy mọi thứ. Nhìn chung, cha tôi không quá hào hứng với những thị trấn nhỏ, nhưng ở đây tất cả mọi người đều vô cùng thân thiết với ông ấy, và ông ấy thích chơi cùng những người như Dallie, Ted và Kenny.” Cô ta hạ thấp máy ảnh xuống. “Về phần tôi. Chuyện tôi có hứng thú với Ted cũng chẳng có gì bí mật cả.”
“Cô và hết thảy những phụ nữ khác trong vũ trụ này.”
Sunny mỉm cười. “Nhưng không giống với những người khác, tôi còn là một kỹ sư nữa. Tôi có thể có tri thức tương đương anh ấy, và liệu có bao nhiêu phụ nữ khác có thể nói được như vậy chứ?”
Không phải tôi, Meg nghĩ.
Cô ta bước ra sau tấm biển bãi chôn lấp và chĩa máy ảnh về phía những ống metan. “Tôi hiểu về những công nghệ đã hấp dẫn anh ấy.” Màn trập kêu đánh tách. “Tôi hiểu rõ niềm đam mê sinh thái học của anh ấy, cả trên phương diện kỹ thuật lẫn thực hành. Anh ấy có một trí tuệ phi thường, và không mấy người có đủ khả năng theo sát kiểu trí tuệ đó đâu.”
Lại thêm một người phụ nữ tưởng rằng cô ta biết rõ thứ anh cần. Meg không cưỡng lại được. “Vậy Ted có đáp lại tình cảm của cô không?”
“Chúng tôi đang tiến dần đến mức đó.” Cô ta lại hạ máy ảnh xuống. “Ít nhất tôi cũng hy vọng thế. Tôi là người thực tế. Có thể nó sẽ không xảy ra theo cách tôi muốn, nhưng tôi giống cha tôi. Tôi không lùi bước trước thách thức. Tôi tin rằng tôi và Ted sẽ có tương lai, và tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để điều đó xảy ra.” Cô ta nhìn thẳng vào mắt Meg. “Ngả bài nhé. Tôi muốn cô rời Wynette.”
“Giờ đến lượt cô muốn thế sao?” Cô không có lý do gì để nói với Sunny rằng nếu cô ta không ngăn cô thì giờ này cô đã đang trên đường rồi. “Và tại sao?”
“Đây không phải chuyện cá nhân. Tôi nghĩ cô rất phù hợp với cha tôi. Dạo gần đây ông ấy sầu não quá. Đang ngày một già hơn, đại loại thế. Cô đã giúp ông ấy rời tâm trí khỏi chuyện đó. Theo tôi vấn đề là cô đang kìm giữ anh ấy. Anh ấy không bao giờ thừa nhận anh ấy đang ỷ vào cô, nhưng rõ ràng là thế.”
“Cô nghĩ Ted đang ỷ vào tôi sao?”
“Tôi đã thấy điều đó trong cách anh ấy nhìn cô, cách anh ấy nói chuyện về cô. Tôi biết cô và Lucy Jorik là bạn thân. Cô là sự gợi nhắc đến cô ấy, và chừng nào cô còn ở bên cạnh thì chừng đó anh ấy vẫn rất khó lòng tiến về phía trước.”
Thông minh lắm, nhưng cũng ngu xuẩn không kém.
“Tôi còn là người rất tin vào thuyết phụ nữ cần canh chừng phụ nữ,” Sunny nói. “Lượn lờ quanh anh ấy quá nhiều chẳng phải chuyện tốt đẹp gì cho cô đâu. Tôi đã nghe vô khối người nói cô đã quên anh ấy rồi, nhưng cả hai ta đều biết rõ là không phải. Đối mặt với nó đi, Meg. Ted sẽ không bao giờ nhảy vào cô đâu. Cô và anh ấy chẳng có điểm chung nào hết.”
Ngoại trừ những bậc cha mẹ nổi tiếng, lớn lên trong những đặc quyền, niềm đam mê với sinh thái học cùng sức chịu đựng cao đối với sự phi lý, một điều Sunny sẽ chẳng bao giờ hiểu được.
“Ted thấy thoải mái khi ở bên cạnh cô vì cô nhắc anh ấy nhớ đến Lucy,” Sunny tiếp tục. “Nhưng mãi mãi chỉ là như thế. Nếu cứ ở lại đây, cô cũng bị kéo lại phía sau, và sự hiện diện của cô đang khiến cho mối quan hệ giữa tôi và anh ấy trở nên phức tạp hơn.”
“Cô thẳng thắn thật.”
Cô ta nhún vai. “Tôi thích trung thực với nhau.”
Nhưng cái mà Sunny gọi là trung thực đó chẳng là gì ngoài sự coi thường đầy tàn nhẫn đối với bất kỳ cảm xúc hay ý kiến nào không phải của cô ta.
“Sự tế nhị chẳng bao giờ giúp ích gì cho tôi,” cô ta nói, tự hào phất lá cờ tự mãn. “Nếu cô sẵn lòng biến mất, tôi sẽ sẵn lòng giúp cô khởi nghiệp kinh doanh nữ trang.”
“Tiền bồi thường hả?”
“Sao lại không? Cô không phải là một sự đầu tư tồi. Bằng việc gắn các di vật cổ vào sản phẩm của mình, cô đã chập chững bước vào một thị trường nhỏ phù hợp có khả năng gặt hái được rất nhiều lợi nhuận.”
“Chỉ có điều tôi không chắc tôi muốn bước vào ngành kinh doanh đồ trang sức.”
Sunny không tài nào hiểu nổi lại có ai quay lưng với một công việc giàu tiềm năng, và cô ta hầu như chẳng buồn che giấu sự chế giễu. “Vậy cô định làm gì khác?”
Cô đang định nói cho Sunny biết cô sẽ tự lo cho tương lai của cô theo ý cô thì nghe thấy tiếng bánh xe nghiến trên lớp sỏi. Cả hai quay lại, đúng lúc một chiếc xe hơi xa lạ phanh kít lại phía sau họ. Mặt trời chiếu vào mắt khiến cô không nhìn được ai ngồi trên ghế lái, nhưng sự cắt ngang này cũng chẳng làm cô ngạc nhiên. Những cư dân Wynette tử tế sẽ không để cô ở một mình quá lâu với một người nhà Skipjack.
Nhưng khi cửa xe mở ra, dạ dày cô hẫng xuống. Người đang bước ra khỏi chiếc ô tô sẫm màu đó chính là Spence. Cô quay sang nhìn Sunny. “Đưa tôi trở lại thị trấn.”
Nhưng mắt Sunny đã dán chặt lên cha cô ta, trong lúc ông ta tiến về phía họ, chiếc mũ Panama quen thuộc che khuất nửa trên khuôn mặt ông ta. “Cha, cha đang làm gì ở đây vậy?”
“Con đã bảo hôm nay con đi chụp ảnh mà.”
Meg không có phương án dự phòng nào để đối phó với tình huống này. “Tôi muốn quay lại thị trấn ngay.”
“Để bọn ta một mình đi,” Spence nói với con gái. “Cha có vài chuyện cần nói riêng với Meg.”
“Không! Đừng đi.”
Sự cảnh giác của Meg khiến Sunny bối rối, nụ cười vui mừng cô ta dành cho người cha nhạt dần. “Có chuyện gì vậy?”
Spence nghiêng đầu chỉ về phía chiếc xe của cô con gái. “Cha sẽ gặp lại con trong thị trấn. Đi đi.”
“Cứ ở nguyên đấy, Sunny,” Meg nói. “Tôi không muốn ở một mình với ông ta.”
Sunny nhìn cô như thể cô bị điên. “Cô có vấn đề gì vậy?”
“Meg là kẻ nhát gan,” ông ta nói. “Vấn đề của cô ấy là thế đấy.”
Meg sẽ không để mình trở thành một nạn nhân tuyệt vọng của ông ta một lần nữa. “Sunny, hôm qua cha cô đã xâm phạm tôi.”
Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo - Susan Elizabeth Phillips Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo