Chương 19 - Cuối Cùng Là Sự Thật
ôi đã hủy hoại cuộc đời người đàn ông duy nhất mà tôi yêu, và qua đó cũng hủy hoại luôn cuộc đời của chính mình.
Tôi không muốn sự thể lại đi đến bước ngoặt đó. Tôi không bao giờ tưởng tượng nổi rằng một vài lời ngu ngốc và độc ác lại có thể gây tai họa lớn như thế. Lẽ ra tôi phải cân nhắc, phải giữ mồm giữ miệng, nhưng tôi đang thấy lòng tổn thương, và trong một phút yếu đuối tôi đã cho phép nỗi hận thù xâm chiếm.
Tôi yêu Patrick Ive đến từng chân tơ kẽ tóc dù đã cố kiềm nén. Khi bắt đầu làm việc cho Paưick, tôi đã đính hôn với Sam Kidd. Tôi là người giúp việc cho anh ấy tại trường Saviour thuộc Đại học Cambridge, nơi anh ấy theo học. Tôi cũng mến Sam, nhưng trái tim tôi đã thuộc về Patrick chỉ vài tuần sau khi tôi gặp anh lần đầu. Và tôi biết điều đó sẽ không thay đổi dù có cố chuyển dịch cảm xúc cách mấy. Patrick mang tất cả những gì tốt đẹp nhất của con người. Anh ấy mến tôi, nhưng với anh ấy tôi chỉ là người giúp việc. Ngay cả khi tôi học cách ăn nói giống như cô con gái thầy hiệu trưởng Cambridge – như Frances Ive – dưới mắt Patrick, tôi vẫn cứ là người giúp việc trung thành, chẳng hơn chẳng kém.
Dĩ nhiên tôi biết chuyện giữa anh ấy và Nancy Ducane. Tôi đã nghe lỏm vài cuộc trò chuyện giữa anh ấy và cô ta, điều mà lẽ ra tôi không được phép làm. Tôi biết anh ấy yêu cô ta nhiều đến mức nào, và không thể chịu nổi điều đó. Từ lâu trước đó, tôi đã chấp nhận anh ấy thuộc về Frances chứ không phải tôi, nhưng thật khó mà chịu đựng khi phát hiện rằng anh ấy yêu một phụ nữ không phải là vợ mình và cũng không phải là tôi.
Trong tíc tắc – không lâu hơn – tôi đã muốn trừng phạt anh ấy. Muốn gây đau thương nặng nề cho anh ấy, như anh ấy đã gây đau thương cho tôi. Vì vậy tôi dựng lên một lời nói dối hiểm độc về anh ấy và, xin Chúa tha thứ cho con, tôi đã đưa lời nói dối đó đến tai Harriet Sippel. Càng kể, tôi càng thấy thoải mái với ý tưởng của mình. Tôi kể rằng những lời thì thầm yêu đương của Patrick dành cho Nancy – những lời mà tôi đã nghe lỏm được không chỉ một lần – không phải là của chính anh mà là của ông William Ducane quá cố từ dưới mồ truyền về. Ôi, tôi biết ý tưởng đó là nhảm nhí, nhưng khi tôi kể cho Harriet Sippel, trong khoảnh khắc nó đã trở nên giống như thật.
Rồi Harriet bắt tay vào việc, lan truyền ra khắp làng những lời hiểm độc và không thể dung thứ về Patrick. Ida và Richard đã hậu thuẫn bà ta, điều mà tôi không bao giờ hiểu. Chắc chắn họ phải biết bà ta đã trở thành một con người độc địa như thế nào. Mọi người trong làng đều biết cả. Làm sao họ có thể quay lưng với Patrick để liên minh với bà ta? Ồ, tôi đã biết câu trả lời: đó là do lỗi của tôi. Richard và Ida biết tin đồn không xuất phát từ Harriet mà từ cô gái giúp việc vốn luôn trung thành Với Patrick và được cho là không có lý do nào để nói dối.
Tôi lập tức thấy rằng sự ghen tuông đã dẫn tôi đến một hành động kinh khủng và đê tiện. Tôi chứng kiến sự khổ sở của Patrick và tuyệt vọng muốn giúp anh ấy và Frances. Nhưng tôi không biết phải làm sao! Harriet đã thấy Nancy ra vào nhà mục vụ vào ban đêm. Cả Richard Negus cũng thấy. Nếu tôi thú nhận mình nói dối, tôi sẽ phải đưa ra một lời giải thích khác về những chuyến thăm ban đêm của Nancy. Và Harriet sẽ chẳng mất nhiều thời gian để suy đoán ra lời giải thích đúng.
Tôi là một kẻ hèn đớn đáng ghê tởm. Đó là một sự thật nhục nhã. Những người như Richard Negus và Ida Gransbury, họ không màng người ta nghĩ gì về họ nếu họ tin lẽ phải đứng về phía họ, nhưng tôi thì rất màng. Xưa nay tôi vẫn luôn quan tâm tạo dựng ấn tượng tốt. Nếu thú nhận mình nói dối, tôi sẽ bị mọi người trong làng khinh ghét, và như vậy cũng đáng. Tôi không phải là một người mạnh mẽ, ông Poirot ạ. Tôi không làm gì, không nói gì bởi vì tôi sợ hãi. Và rồi, kinh tởm sự dối trá và những kẻ tin vào nó, Nancy đã bước lên phía trước và nói ra sự thật: cô và Patrick yêu nhau, lén lút gặp nhau dù giữa họ không có mối quan hệ nhục dục nào.
Nỗ lực giúp Patrick của Nancy chỉ làm mọi sự tồi tệ thêm với anh ấy. “Hắn không chỉ là tên tà đạo chuyện lừa đảo giáo dân và báng bổ nhà thờ, mà còn là một gã gian dâm,” – mọi người bắt đầu nói như thế. Mọi sự trở nên quá sức chịu đựng của Frances khiến chị ấy tự tử. Khi Patrick phát hiện ra, anh ấy biết sẽ không sống nổi với cảm giác tội lỗi – dẫu sao, chính tình yêu của anh với Nancy đã khởi đầu mọi rắc rối. Anh đã không làm tròn bổn phận với Frances. Thế là anh quyên sinh theo.
Ông bác sĩ của làng nói rằng hai cái chết là do tai nạn, nhưng điều đó không đúng. Cả hai người họ đã tự tử - thêm một tội lỗi nữa dưới mắt những người sùng tín như Ida Gransbury, hay những kẻ thèm khát sự trừng phạt như Harriet Sippel. Cả Patrick lẫn Frances đều để lại di thư, ông biết đấy. Tôi đã tìm ra chúng và giao lại cho bác sĩ Ambrose Flowerday. Tôi đoán ông ta đã đốt bỏ. Ông nói sẽ không đưa cho ai để khỏi có thêm cái cớ nào kết tội Patrick và Frances. Bác sĩ Flowerday rất kinh tởm việc cả làng quay ra chống phá họ.
Cái chết của Patrick làm trái tim tôi tan nát, và nó vẫn tan nát cho đến tận bây giờ, thưa ông Poirot. Tôi muốn chết, nhưng nay Patrick đã không còn, tôi cảm thấy mình cần phải sống để tiếp tục yêu anh ấy và nghĩ tốt về anh ấy. Làm vậy, tôi mong sẽ khiến cho mọi người ở Great Holling hồi tâm – những người mà đến nay vẫn tin anh ấy là một thứ ác quỷ.
An ủi duy nhất của tôi là không chỉ có mình tôi khổ sở. Richard Negus cảm thấy xấu hổ vì vai trò của ông ấy trong vụ này. Trong số những kẻ bôi nhọ Patrick, ông ấy là người duy nhất đổi ý. Khi Nancy lên tiếng, ông ấy lập tức nhận ra lời nói dối tày đình của tôi không thể là sự thật.
Trước khi chuyển về sống ở nhà người em trai tại Devon, Richard đã gọi tôi ra để hỏi trực tiếp. Tôi muốn nói với ông ấy rằng tin đồn mà tôi phát ra không có mảy may sự thật nào, nhưng tôi lại không dám, vì vậy tôi không nói năng gì. Tôi ngồi nín thinh, như thể bị cụt lưỡi, và Richard đã hiểu sự im lặng của tôi là một sự nhận tội.
Tôi rời Great Holling ngay sau ông ấy. Thoạt đầu tôi đến chỗ Sammy để nhờ vả, nhưng tôi không thể sống ở Cambridge – ở đó có quá nhiều ký ức về Patrick – vì vậy tôi đến London. Đó là ý tưởng của Sammy. Anh ấy đã tìm được việc ở đây. Nhờ vài người mà anh ấy giới thiệu, tôi cũng đã tìm được việc. Sammy hết lòng với tôi cũng giống như tôi hết lòng với Patrick. Tôi lẽ ra phải biết ơn anh ấy. Anh ấy lại hỏi cưới tôi nhưng tôi không thể đồng ý, dù vậy tôi vẫn xem anh ấy là người bạn thân nhất.
Một chương mới trong đời tôi đã mở ra khi tôi chuyển đến London. Tôi không thể tận hưởng vì ngày nào cũng nghĩ về Patrick, về nỗi đau không bao giờ còn gặp lại anh ấy. Rồi tháng 9 vừa qua tôi nhận được thư của Richard Negus. Mười lăm năm trôi qua mà như mới hôm qua, cứ như quá khứ vẫn đang đeo bám tôi vì tôi chưa từng bỏ nó lại phía sau!
Richard lấy địa chỉ ở London của tôi từ người duy nhất tại Great Holling biết: bác sĩ Ambrose Flowerday. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi muốn ai đó ở đấy biết tôi đi đâu. Tôi nhớ lúc đó tôi có nghĩ mình không muốn biến mất hoàn toàn, chẳng để lại dấu vết. Tôi cảm thấy…
Không, tôi sẽ không nói vậy. Tôi không hề nhìn thấy cái tương lai trong đó Richard lại lôi tôi ra và yêu cầu tôi giúp ông sửa chữa sai lầm cũ. Thay vào đó, tôi sẽ nói rằng tôi có một dự cảm mạnh mẽ, dù không mô tả được thành lời. Tôi biết làng Great Holling sẽ còn dây dưa với tôi mãi không thôi, cũng như tôi mãi dây dưa với nó. Đó là vì sao tôi gửi địa chỉ ở London của tôi cho bác sĩ Flowerday.
Lá thư của Richard nói rằng ông ấy cần gặp tôi, còn tôi đã không nghĩ đến việc từ chối. Ông ấy đến London vào tuần kế tiếp. Không mào đầu, ông ấy đề nghị tôi giúp ông ấy sửa chữa điều không thể dung thứ mà ông ấy đã làm từ suốt bao năm qua.
Tôi nói với ông ấy tôi không tin có thể sửa chữa được. Patrick đã mất rồi. Không thể làm cho anh ấy sống lại. Richard nói: “Đúng. Patrick và Frances đã mất, còn tôi và cô thì không bao giờ tìm lại được niềm vui. Nhưng nếu chúng ta có sự hy sinh thỏa đáng thì sao?”
Tôi không hiểu. Tôi hỏi ông ấy ngụ ý gì.
Ông ấy nói: “Nếu chúng ta đã giết Patrick và Frances Ive – và tôi tin rằng chúng ta đã làm thế – thì liệu có thỏa đáng không nếu chúng ta trả giá bằng sinh mạng của mình? Chẳng phải chúng ta đã không có được niềm vui sống như bao người khác đó sao? Tại sao vậy? Tại sao thời gian không hàn gắn vết thương của chúng ta như lẽ ra nó phải hàn gắn? Phải chăng vì chúng ta không đáng sống khi mà Patrick và Frances đáng thương đang nằm trong huyệt mộ?” Khi nói, mắt Richard tối sầm lại, chuyển từ màu nâu thường nhật sang màu đen. “Luật trời luôn trừng phạt bằng cái chết những ai lấy đi mạng sống của người vô tội,” ông ấy nói. “Chúng ta đã gian lận điều luật ấy.”
Cả hai chúng tôi đâu có giết Patrick và Frances bằng vũ khí, đó là sự thật rành rành. Nhưng, những lời lẽ của ông ấy âm vang mạnh mẽ đến mức tôi nghĩ ông ấy đã có lý. Khi ông ấy nói, tìm tôi ngập tràn một thứ gì đó tương tự như hy vọng, lần đầu tiên sau mười lăm năm trời. Tôi không thể đưa Paưick về, nhưng tôi có thể tự nộp mình cho công lý vì những gì tôi đã gây ra cho anh ấy.
“Ông đề nghị tôi tự sát ư?” tôi hỏi Richard, vì ông ấy không nói ra rõ ràng.
“Không. Cả tôi cũng không tự sát. Điều tôi nghĩ trong đầu không phải là tự sát mà là hành quyết, và chúng ta sẽ tự nguyện. Hay ít ra là tôi. Tôi không muốn ép cô tham gia vào.”
“Ông và tôi không phải là những người duy nhất có lỗi,” tôi nhắc nhở.
“Đúng, chúng ta không phải là duy nhất,” ông ấy đồng ý. Điều kế tiếp ông ấy nói khiến trái tim tôi muốn ngừng đập. “Jennie, cô có sửng sốt không nếu biết rằng Harriet Sippel và Ida Gransbury cũng có cách nghĩ giống như tôi?”
Tôi nói với ông ấy rằng tôi không tin. Tôi nghĩ Harriet và Ida sẽ chẳng bao giờ thừa nhận mình đã làm điều gì đó độc ác và không thể dung thứ. Richard nói từng có lúc ông ấy cũng nghĩ vậy. Ông ấy nói: “Tôi thuyết phục họ. Mọi người luôn lắng nghe tôi, Jennie ạ. Luôn luôn như vậy. Tôi đã thành công với Harriet và Ida, không phải bằng cách lên án gay gắt mà bằng cách thể hiện không ngớt sự hối tiếc sâu sắc và bày tỏ nguyện vọng muốn bù đắp cái tai họa mà tôi đã gây ra. Phải mất nhiều năm trời – bấy nhiêu năm kể từ khi chúng ta trò chuyện với nhau lần cuối – nhưng dần dần Harriet và Ida cũng đi đến những suy nghĩ giống như tôi. Cả hai người họ đều là những phụ nữ cực kỳ bất hạnh, cô biết đấy: Harriet kể từ khi mất chồng và Ida kể từ khi tôi thông báo hủy hôn với cô ấy.”
Tôi mở miệng toan thể hiện mình không tin, nhưng Richard đã nói tiếp. Ông ấy đảm bảo với tôi rằng cả Harriet lẫn Ida đã thừa nhận trách nhiệm của họ trong cái chết của Patrick và Frances Ive, và muốn sửa chữa những sai trái họ gây ra. “Khía cạnh tâm lý của việc này rất lý thú,” ông nói. “Harriet luôn sung sướng khi tìm được ai đó để trừng phạt. Nay, kẻ đó lại chính là bà ta. Nên nhớ rằng bà ta luôn háo hức muốn đoàn tụ với ông chồng ở thiên đường. Bà ta không thể cho phép sự kết thúc của mình diễn ra ở một nơi nào khác.”
Tôi nghẹn ngào vì quá sốc. Tôi nói tôi chẳng bao giờ tin. Richard bảo rằng tôi sẽ tin khi nói chuyện với Harriet và Ida vì họ sẽ xác nhận. Tôi phải gặp họ, ông ấy nói, và tôi sẽ tự thấy họ thay đổi như thế nào.
Tôi không thể hình dung Harriet và Ida thay đổi. Và tôi e rằng mình sẽ trở thành kẻ sát nhân nếu ở chung phòng với ai trong hai người họ.
Richard nói: “Cô phải cố hiểu, Jennie ạ. Tôi trình bày với họ một con đường để họ thoát khỏi sự khổ đau – tin tôi đi, họ cũng đã khổ đau. Khi làm hại người khác một cách khủng khiếp như thế, tâm hồn người ta không thể không thương tổn. Suốt bao năm, Harriet và Ida nghĩ rằng thứ duy nhất họ có thể bám víu là niềm tin họ đã đúng về Patrick, nhưng đến một lúc, họ nhận ra lời đề nghị của tôi còn tốt hơn thế nữa: sự khoan hồng đích thực của Chúa. Những tâm hồn tội lỗi luôn ngứa ngáy muốn chuộc tội, Jennie ạ. Ta càng chối bỏ cơ hội chuộc tội thì sự ngứa ngáy ấy sẽ càng gia tăng. Nhờ những nỗ lực quyết liệt của tôi, Harriet và Ida ngày càng ý thức sự ghê tởm trong cách hành xử của họ. Họ ghê tởm sự độc ác mà họ đã dày công che đậy dưới chiếc áo khoác phẩm hạnh, vốn dĩ chẳng liên quan gì đến những tội lỗi tưởng tượng của Patrick Ive.”
Nghe Richard nói, tôi bắt đầu nhận ra rằng ông ấy có khả năng thuyết phục ngay cả những người ương ngạnh nhất – như Harriet Sippel. Ông ấy có cách riêng để dàn xếp mọi thứ, khiến ta nhìn thế giới khác đi.
Ông ấy xin phép tôi đưa Harriet và Ida đến cuộc gặp mặt kế tiếp. Với trái tim ngờ vực và sợ hãi, tôi đã đồng ý.
Dù đã tin mọi điều Richard nói, tôi vẫn choáng váng vì bất ngờ khi, hai ngày sau, tôi đã ở trong cùng một căn phòng với Harriet Sippel và Ida Gransbury, tận mắt chứng kiến họ thay đổi đúng như Richard kể. Nói đúng hơn, họ vẫn như xưa, chỉ khác là giờ đây họ đang cố áp dụng sự nhẫn tâm và cứng nhắc lên chính bản thân họ. Trong tôi dấy lên nỗi căm thù sục sôi khi họ nói về Patrick tốt bụng, tội nghiệp và Frances vô tội, đáng thương. Họ không có quyền thốt ra những lời đó.
Bốn người chúng tôi đồng ý sẽ làm điều gì đó để sửa lại lỗi lầm. Chúng tôi là những kẻ giết người, không căn cứ theo pháp luật mà căn cứ theo sự thật, và giết người thì nhất định phải đền mạng. Chúng tôi chỉ có cách chết đi mới đạt được sự khoan dung của Chúa.
“Bốn người chúng ta là thẩm phán, luật sư và người chấp pháp.” Richard nói. “Chúng ta sẽ xử tội lẫn nhau.”
“Chúng ta làm vậy bằng cách nào?” Ida hỏi, trìu mến nhìn ông ấy.
“Tôi đã nghĩ ra một cách,” ông ấy nói. “Tôi sẽ lo về chi tiết.”
Thế là, không ầm ĩ, chẳng than thở, chúng tôi đã ký tên vào bản án tử của chính mình. Tôi chỉ cảm thấy sự nhẹ nhõm vô biên. Tôi nhớ đã nghĩ rằng tôi sẽ không sợ giết nếu nạn nhân không sợ chết. Nạn nhân là một từ sai. Tôi không biết phải gọi thế nào mới là đúng.
Rồi Harriet nói: “Chờ đã. Còn Nancy Ducane thì sao?”
Chẳng cần bà ta giải thích, tôi đã biết bà ta muốn nói gì. “Ồ, phải,” tôi thầm nghĩ, “đây mới chính là Harriet Sippel ngày nào.” Bốn cái chết vì nghĩa vẫn là chưa đủ với bà ta. Bà ta đang cố đòi thêm cái chết thứ năm.
Richard và Ida hỏi bà ta ngụ ý gì.
“Nancy Ducane cũng phải chết,” Harriet nói, đôi mắt bà rắn lại. “Bà ta đã quyến rũ Patrick đáng thương, tuyên bố nỗi ô nhục của hai người trước cả làng, làm tan nát trái tim của Frances.”
“Ồ, không,” tôi hoảng hốt nói. “Nancy sẽ chẳng bao giờ chịu nộp mạng của mình. Và… Patrick đã yêu bà ấy!”
“Bà ta cũng tội lỗi chẳng kém cạnh gì chúng ta,” Harriet khăng khăng. “Bà ta phải chết. Tất cả đều phải chết, nếu không việc đó sẽ chẳng còn ý nghĩa gì. Nếu đã làm thì phải làm cho trót. Nhớ lại đi, chính tiết lộ của Nancy đã đẩy Frances Ive đến chỗ tự tử. Hơn nữa, tôi còn biết một điều mà các người không biết.”
Richard yêu cầu bà kể ngay cho chúng tôi. Với một tia lóe trong ánh mắt, Harriet nói: “Nancy muốn Frances biết trái tim của Patrick đã thuộc về bà ta. Bà ta đã nói bằng sự ghen tuông và thù hận. Bà ta đã thú nhận điều đó với tôi. Bà ta cũng tội lỗi như tất cả chúng ta, thậm chí còn hơn nữa, theo thiển ý của tôi. Và nếu bà ta không đồng ý chết… thì được thôi!”
Richard ngồi ôm đầu hồi lâu. Harriet, Ida và tôi chờ đợi trong im lặng. Lúc đó tôi nhận ra rằng Richard chính là thủ lĩnh của chúng tôi. Bất cứ lời nào của ông ấy sẽ là lời cuối cùng mà chúng tôi phải phục tùng.
Tôi cầu nguyện cho Nancy. Tôi không trách bà ấy về cái chết của Patrick, chưa từng và sẽ không bao giờ trách.
“Tốt lắm,” Richard nói, dù trông ông chẳng mấy vui. “Tôi thấy buồn khi phải thừa nhận, nhưng đúng vậy, Nancy Ducane lẽ ra không nên dan díu với chồng người khác. Bà ta không nên công bố mối quan hệ với Patrick trước cả làng. Nếu chuyện đó đừng xảy ra thì chưa chắc Frances Ive đã tự sát. Đáng tiếc, nhưng Nancy Ducane cũng phải chết.”
“Không!” Tôi hét lên. Tôi chỉ nghĩ đến cảm xúc của Patrick nếu như anh nghe được những lời này.
“Xin lỗi cô, Jennie, nhưng Harriet đã có lý,” Richard nói. “Điều chúng ta dự tính là rất táo bạo và khó khăn. Chúng ta không thể hy sinh nhiều như thế mà vẫn chừa lại mạng của một người cũng có lỗi như chúng ta. Chúng ta không thể miễn trừ cho Nancy.”
Tôi muốn la lên và chạy ra khỏi phòng, nhưng rồi lại buộc mình vẫn ngồi yên trên ghế. Tôi biết chắc Harriet đã nói dối về lý do Nancy lên tiếng ở King’s Head. Tôi không tin Nancy thú nhận động lực của bà ấy là ghen tuông và muốn làm đau lòng Frances Ive. Nhưng, trước mặt Harriet, tôi sợ đến nỗi chẳng thể nói ra điều đó. Hơn nữa, tôi chẳng có chứng cớ nào. Richard nói ông ấy cần thời gian để nghĩ cách đưa kế hoạch vào hành động.
Hai tuần sau, ông ấy lại đến gặp tôi, chỉ một mình. Ông ấy nói đã quyết định điều gì phải xảy ra. Ông ấy và tôi sẽ là những người duy nhất biết toàn bộ sự thật, và Sammy nữa, dĩ nhiên. Tôi đã kể hết với anh ấy.
Richard dặn tôi nói với Harriet và Ida rằng kế hoạch của chúng tôi là giết lẫn nhau, như đã thỏa thuận, sau đó đổ tội cho Nancy Ducane về cái chết của chúng tôi. Vì Nancy sống ở London nên chuyện này phải diễn ra ở đó. Trong một khách sạn, Richard gợi ý. Ông ấy nói sẽ chi trả mọi thứ.
Một khi đến khách sạn thì mọi thứ cũng đơn giản: Ida sẽ giết Harriet, Richard sẽ giết Ida, và tôi sẽ giết Richard.
Lần lượt, ai giết xong thì đặt một chiếc khuy măng-xét khắc tên họ viết tắt của Patrick Ive vào miệng nạn nhân và dựng hiện trường cho giống với các xác còn lại để cảnh sát nghĩ rằng cùng một hung thủ đã gây ra ba… cái chết. Tôi định nói là ba án mạng, nhưng không phải vậy. Đó là sự hành quyết. Các ông thấy đấy, sau khi hành quyết xong thì phải có một thủ tục nào đó, đúng không ạ? Hẳn các cai ngục cũng làm vậy với các phạm nhân bị hành quyết, chúng tôi nghĩ thế. Chính Richard đã đưa ra ý tưởng sắp đặt thi thể theo cách đó – một cách trân trọng và phẩm giá. Long trọng là từ mà Richard đã dùng.
Do có hai nạn nhân, Ida và Harriet, cung cấp địa chỉ nhà mình tại Great Holling cho khách sạn, chúng tôi biết cảnh sát sẽ mau chóng tìm đến làng, hỏi han mọi người, và sẽ bắt đầu nghi ngờ Nancy. Còn kẻ nào đáng tình nghi hơn bà ấy nữa? Sammy sẽ làm bộ như thấy Nancy chạy ra khỏi khách sạn sau án mạng thứ ba, và đánh rơi ba chiếc chìa khóa. Đúng vậy: ba chiếc chìa khóa. Cả chìa khóa phòng Richard cũng nằm trong kế hoạch, các ông biết đấy. Ida được dự kiến sẽ mang chìa khóa phòng Harriet về phòng mình sau khi giết Harriet và khóa cửa phòng bà ta. Richard được dự kiến sẽ làm tương tự: mang theo chìa khóa phòng của Harriet và Ida sau khi giết Ida và khóa cửa phòng cô ta. Rồi tôi sẽ giết Richard, khóa cửa phòng ông ấy, mang theo cả ba chìa khóa đến gặp Sammy bên ngoài Bloxham và trao chúng lại cho anh ấy. Sau đó Sammy sẽ tìm cách đưa chúng vào nhà của Nancy Ducane, hay – như thực tế đã diễn ra – tuồn vào túi áo khoác của bà ấy vào một ngày nào đó ở ngoài đường nhằm đổ tội cho bà ấy.
Dù chi tiết này không quan trọng, nhưng Patrick Ive chưa bao giờ đeo khuy măng-xét có khắc tên. Theo tôi biết, anh ấy chưa từng có cặp khuy măng-xét nào như thế. Richard Negus đã đặt làm những chiếc khuy măng-xét đặc biệt đó để lái cảnh sát đến mục tiêu mong muốn. Việc để lại vũng máu và chiếc nón của tôi trong căn phòng khách sạn thứ tư cũng nằm trong kế hoạch. Nó nhằm làm cho các ông tin rằng tôi đã bị giết trong phòng đó, rằng Nancy Ducane trả thù cho người yêu đã khuất của mình bằng cách giết cả bốn chúng tôi. Richard đã nhờ Sammy cung cấp máu. Đó là máu một con mèo hoang, nếu như các ông muốn biết. Sammy còn có nhiệm vụ để lại mảnh giấy trên bàn lễ tân vào đêm án mạng: CẦU CHO HỌ KHÔNG BAO GIỜ YÊN NGHỈ, tiếp theo là số của ba căn phòng. Lừa lúc không ai để ý, anh ấy phải bỏ nó trên bàn lễ tân ngay sau 8 giờ. Trong khi đó, nhiệm vụ của tôi là phải sống sót và đảm bảo Nancy Ducane bị treo cổ vì ba án mạng, có thể là bốn nếu như cảnh sát tin rằng cả tôi cũng đã chết.
Tôi làm điều đó bằng cách nào? Là người thứ tư mà Nancy được cho là muốn giết – người thứ tư có trách nhiệm đối với những gì đã diễn ra với Patrick – tôi được giao phó phải làm sao để cảnh sát tin rằng tôi đang sợ hãi vì bị đe dọa tính mạng. Tôi đã làm vậy ở quán cà phê Pleasant, và ông là người tôi chọn để nói, thưa ông Poirot. Ông nói rất đúng: tôi đã dối gạt ông. Ông cũng đúng khi nói tôi nghe lỏm được từ các cô phục vụ về ông thám tử từ Lục địa luôn đến vào tối thứ năm chính xác lúc 7 giờ 30, đôi khi dùng bữa với một người bạn trẻ hơn nhiều đến từ Scotland Yard. Vừa nghe các cô ấy nói về ông, tôi nghĩ ngay ông chính là mục tiêu hoàn hảo.
Nhưng thưa ông Poirot, một trong các kết luận mà ông rút ra là hoàn toàn sai. Ông bảo rằng câu nói của tôi, Tôi chết đi thì công lý rốt cuộc mới được thực thi cho thấy tôi biết ba người kia đã chết. Nhưng tôi tuyệt đối không hề biết Richard, Harriet và Ida đã chết hay còn sống, bởi lẽ lúc đó tôi đã làm trật trịa tất cả. Khi nói câu đó, tôi chỉ nghĩ, theo kế hoạch mà Richard và tôi lập ra, tôi sẽ sống lâu hơn họ. Vì vậy, ông thấy đấy, họ có thể vẫn còn sống khi tôi thốt ra câu này.
Tôi phải nói cho rõ: có đến hai kế hoạch – một kế hoạch đã được Harriet và Ida chấp thuận, và một kế hoạch rất khác, chỉ có Richard và tôi biết. Với Harriet và Ida thì kế hoạch là như sau: Ida giết Harriet, Richard giết Ida, tôi giết Richard. Sau đó tôi tạo cái chết giả của chính mình tại Bloxham, dùng chỗ máu mà Sammy cung cấp. Tôi sẽ chỉ sống cho đến khi chứng kiến Nancy Ducane bị treo cổ, sau đó tôi sẽ phải tự sát. Nếu nhờ may mắn nào đó mà Nancy không bị treo cổ thì tôi phải giết bà ấy rồi sau đó tự sát. Tôi phải là người chết cuối cùng vì ở đây có liên quan đến việc diễn kịch. Nếu muốn, tôi có thể là một diễn viên tốt. Như việc tôi sắp xếp để gặp ông ở quán cà phê, thưa ông Poirot… Harriet Sippel không thể diễn tốt như thế. Cả Ida hay Richard cũng vậy. Do đó, ông thấy đấy, tôi phải là người sống sót.
Kế hoạch mà Harriet và Ida tham gia không phải là kế hoạch thật của Richard. Khi ông ấy một mình đến gặp tôi, hai tuần sau cuộc họp mặt đầu tiên tại London với Harriet và Ida, ông ấy cho tôi biết ông rất băn khoăn về việc Nancy có phải chết hay không. Giống như tôi, ông ấy không tin Nancy đã thú nhận với Harriet rằng việc lên tiếng ở King’s Head là vì ghen tuông và hận thù.
Mặt khác, Richard cũng hiểu quan điểm của Harriet. Cái chết của Patrick và Frances Ive là do hành vi lầm lỗi của nhiều người, và trong số những kẻ có trách nhiệm, rất khó mà chừa ra Nancy Ducane.
Tôi đã rất ngạc nhiên và sợ hãi khi Richard thú nhận ông ấy không thể xác quyết trong vấn đề Nancy, vì vậy ông ấy nhường quyền quyết định lại cho tôi. Ông ấy nói, sau cái chết của ông ấy, Harriet và Ida, tôi sẽ được toàn quyền lựa chọn: hoặc là làm hết sức để đưa Nancy lên giá treo cổ, hoặc là tự sát và bỏ lại một mảnh giấy khác để nhân viên khách sạn tìm ra – không phải với câu CẦU CHO HỌ KHÔNG BAO GIỜ YÊN NGHỈ, mà là một mảnh giấy ghi lại toàn bộ sự thật về những cái chết của chúng tôi.
Tôi van xin Richard đừng buộc tôi phải quyết định một mình. Tại sao lại là tôi? Tôi đã hỏi ông ấy.
“Jennie ạ,” ông ấy nói – và tôi sẽ chẳng bao giờ quên – “vì cô là người tốt nhất trong chúng tôi. Cô không bao giờ tự mãn, đề cao phẩm hạnh của mình. Phải, cô đã nói dối, nhưng cô đã nhận ngay ra sai trái của mình khi những lời ấy vừa rời khỏi miệng. Tôi đã tin vào lời nói dối của cô trong một thời gian dài đến mức khó thể nào dung thứ. Không có chứng cớ gì cả, vậy mà tôi lại đi tiếp tay cho cái chiến dịch chống lại một người đàn ông tốt và vô tội. Phải, ông ấy cũng có khiếm khuyết chứ chẳng phải là thánh thần gì. Nhưng có ai trong chúng ta hoàn hảo đâu?”
“Được thôi,” tôi nói với Richard. “Tôi sẽ làm sự lựa chọn mà ông tin cậy phó thác cho tôi.” Tôi nghĩ những lời có cánh của ông ấy đã khiến tôi xuôi lòng.
Và thế là kế hoạch của chúng tôi đã được lập ra. Bây giờ các ông có muốn nghe tôi kể nó đã trớt quớt như thế nào không?
Kỳ Án Dòng Chữ Tắt Kỳ Án Dòng Chữ Tắt - Agatha Christie Kỳ Án Dòng Chữ Tắt