Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Khanh Vốn Phong Lưu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 19: Tâm Tư Của Triệu Tuấn
C
ảm giác được sự dịu dàng và giải vây của Triệu Tuấn, đầu tiên Phùng Uyển ngẩn ngơ, trong nháy mắt dịch vị dạ dày quay cuồng: Kiếp trước nàng làm rất nhiều vì y, y cũng xem là lẽ đương nhiên. Sao giờ tim nàng đã chết, máu đã lạnh, ngược lại y lại để ý đến chứ?
Nén xuống những ý nghĩ lung tung trong đầu, Phùng Uyển dịu dàng khe khẽ nói: “Phu chủ xem trọng Uyển Nương rồi, Uyển Nương chỉ là một phụ nhân nhà người, đại sự liên quan đến tiền đồ bậc này sao có thể nghĩ ra chủ ý gì được chứ?”
Lời này hời hợt, Triệu Tuấn không tin. Y nhìn nàng chằm chằm, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Uyển Nương, có phải nàng thích người khác hay không?”
Giọng nói y cất lên, đau đớn hỏi: “Có phải nàng đã thích cái tên luyến đồng kia rồi không?”
Dĩ nhiên y nói là Vệ Tử Dương.
Không biết tại sao nghe thấy Triệu Tuấn nói thẳng Vệ Tử Dương là luyến đồng, Phùng Uyển hơi không thích. Nàng nói lạnh lùng: “Phu quân, chàng biết mình đã nói gì không?”
Nhìn y chằm chằm một cái, giọng nói Phùng Uyển buông nhẹ: “Cẩn thận tai vách mạch rừng.”
Những lời này cũng là nàng nhắc nhở Triệu Tuấn. Phu nhân của y, thê tử y cưới hỏi đàng hoàng nhưng y không có tư cách đến gần nàng. Lời Ngũ điện hạ vẫn còn đó, nói không chừng người y để lại đang chú ý.
Lửa giận không tên mạnh mẽ xông lên bộ ngực, Triệu Tuấn xanh mặt, nhìn chẳm chằm thẳng vào Phùng Uyển.
Nếu trước kia y nhìn nàng chằm chằm như vậy, tất nhiên Phùng Uyển sẽ sợ hãi không thôi, nàng sẽ nghĩ trăm phương nghìn cách để y hết giận.
Nhưng bây giờ nàng lẳng lặng ngồi yên tại chỗ, sắc mặt như ngọc dưới ánh mặt trời, ánh mắt gợn sóng, rõ ràng trong tay cầm chén sứ men xanh nhưng phong phạm như nhặt một đóa mẫu đơn. Dù là Ngũ điện hạ Triệu Tuấn từng gặp cũng không bằng. Bất tri bất giác, lửa giận của Triệu Tuấn tản đi, dần sinh ra ái mộ.
Y vươn tay, động tác đột ngột đè lên tay nhỏ bé của Phùng Uyển.
Đối với hành động thân mật này của y, Phùng Uyển vẫn cười hờ hững. Ánh mắt nhìn vào y không thấy xa cách, cũng tuyệt đối không thân mật. Nàng chỉ bình yên tĩnh lặng nhìn y.
Tuy ánh mắt như thế nhưng Triệu Tuấn vẫn reo hò trong lòng. Lần đầu y gặp nàng, tuy vì ánh mắt nàng thế này mới nảy sinh tình cảm yêu thích. Nàng nhìn bình yên tĩnh lặng như thế, ung dung dịu dàng như thế, dường như nàng mới là công chúa cao cao tại thượng, dường như y phải tốn hao hết sức lực mới có thể giành được nàng đối xử yêu thích. Đây mới là thê tử y muốn tìm, đây mới là thê tử xuất thân bình thường nhưng bằng vào khí thế cũng đã trấn áp được tất cả nữa nhân kia.
Hai tay y đồng thời đưa ra, dịu dàng đặt thật chặt lên tay nàng.
Nhìn nàng, Triệu Tuấn nói vui: “Uyển Nương, mới vừa rồi ta hơi kích động, nàng đừng nên để ý.”
Y nói xin lỗi với nàng!
Trong hình này, dưới tình huống tuyệt đối không sai, trong sự đối đãi thờ ơ của nàng như thế, vậy mà y ngược lại xin lỗi nàng,
Trong khoảng thời gian ngắn, Phùng Uyển trực giác được mình chưa từng biết rõ phu quân này.
Không biến sắc rút tay ra, Phùng Uyển rũ mắt, sau khi giấu toàn bộ cảm xúc đi mới khẽ nói: “Phu chủ đa lễ rồi.”
Lúc này bên ngoài truyến đến một tiếng nói inh ỏi của quân sĩ, “Triệu gia lang quân, đến Hà Phủ rồi.”
Triệu Tuấn đáp một tiếng, vén rèm xe lên ngắm nhìn phía trước, nhìn cửa thành cách đó một dặm, y thở hắt ra, “Cuối cùng có thể thư giãn một tí rồi.”
Tướng quân quân giục ngựa đến, y vừa chắp tay với Triệu Tuấn và nói: “Triệu gia lang quân, bây giờ mỗ xin cáo lui trước.”
Triệu Tuấn đáp lễ, cười nói: “Tướng quân đa lễ. Ha ha, ngày khác nếu tướng quân đến Đô Thành, Triệu mỗ sẽ tận tình làm chủ.” Trong giọng nói ẩn chứa sự đắc ý.
Tướng quân kia cười ha ha một tiếng rồi nói: “Đến lúc đó nhất định phải đến quấy rầy. Đi thôi…”
Ngựa chúng quân sĩ xông về cửa thành như gió lốc.
Hà Phủ là một thành trì trung đẳng, lớn hơn Nguyên Thành chút ít. Đoàn xe vừa chạy vào liền bị dòng người như thủy triều chắn đường không vào được.
Nhìn phía trước Triệu Tuấn vừa vui mừng vừa thở dài: “Khách điếm nơi này sợ là không tiện nghi.”
Chuyện như vậy trước kia là Phùng Uyển lo. Có điều lần này di dời, tất cả tiền tài đều nằm trong tay Triệu Tuấn. Phùng Uyển lại không có yêu cầu tiếp quản. Cho nên những việc ăn mặc ở đi lại, tất cả đều do Triệu Tuấn lo nghĩ.
Sau lời nói kia, y quay đầu nhìn về phía Phùng Uyển. Thấy ánh mắt nàng vẫn an hòa, vẻ mặt vẫn dịu dàng, cơn giận ấm ức lại hơi nhen nhóm: Uyển Nương này, nàng có xem mình là thê tử của ta nữa hay không?
Trợn mắt nhìn nàng một cái, Triệu Tuấn bỗng nói: “Uyển Nương, Nhung Nhi và Phượng Nhi trong phòng nàng đều đuổi đi.”
Giọng nói y hơi cao vút, y đang chờ nàng van xin y.
Phùng Uyển ngạc nhiên quay đầu.
Bốn mắt nhìn nhau, Phùng Uyển rũ mắt đáp: “Được!”
Nàng nói được! Nàng lại còn nói được!
Quả thật Triệu Tuấn không thể tin vào tai mình. Y nhìn nàng chằm chằm, hoài nghi hỏi: “Uyển Nương, nàng thật không có ý kiến gì à?”
Ý kiến? Nàng có ý kiến gì chứ? Với bản lĩnh trị gia của Triệu Tuấn, dù hiện tại không đuổi đi thì đến Đô Thành rồi cũng sẽ đuổi sạch gia nô. Bây giờ đuổi đi dù là Nhung Nhi hay Phượng Nhi vẫn có thể trở về nhà mình.
Phùng Uyển lắc đầu, mỉm cười nói: “Phu chủ lo lắng quá rồi, Uyển Nương không có ý kiến.”
“Thật không có?”
“Vâng.”
……….
Triệu Tuấn càng nghĩ càng không dám tin vào tai mình. Y trợn mắt nhìn Phùng Uyển một hồi, thật lâu sau mới thở dài một tiếng, nói dịu dàng: “Uyển Nương à… Thôi, Phất Nhi kia nghe nói là phụ thân nàng sai đến, để nàng ta ở bên cạnh hầu hạ nàng đi.”
Phùng Uyển rũ mắt, đáp hờ hững: “Được.” Vẫn y như cũ: Đặt bên cạnh sao? Cũng tốt. Cho đến bây giờ vận mệnh vẫn trong quỹ đạo ngoan cố. Dù bây giờ nàng từ chối, Phất Nhi vẫn sẽ dùng cách khác trở lại bên cạnh nàng. Rồi còn nói, nàng thật sự rất muốn biết, năm đó tại sao Phất Nhi muốn làm như vậy, có lẽ đặt ở bên cạnh có thể giải đáp được bí ẩn.
Triệu Tuấn nhìn nàng một hồi lâu mới thở dài một tiếng rồi nói: “Uyển Nương, ta là phu quân của nàng, nàng có ý kiến gì thì nhất thiết đừng giấu diếm.”
Phùng Uyển nói khẽ: “Phu chủ lo lắng quá rồi.”
Nghe được câu trả lời của nàng, Triệu Tuấn thở dài lần nữa.
Như vậy cũng không đành, Triệu Tuấn dứt khoát gọi Phượng Nhi và Nhung Nhi ra.
Nói rõ ý mình với hai tỳ nữ, sau đó Triệu Tuấn nhìn thoáng qua Phùng Uyển, không nhịn được nói thêm một câu: “Lần này vốn chuẩn bị mang các ngươi đi bán. Có điều nghĩ đến thời gian này các ngươi chăm sóc phu nhân rất cực nhọc. Liền tha cho các ngươi trở về nhà.”
Y đưa khế ước bán thân của hai tỳ nữ vào tay Phùng Uyển, dịu dàng đè giữ, nói nhẹ nhàng: “Phu nhân, nàng xử trí đi.”
Phùng Uyển đáp nhẹ một tiếng, bỏ hai tờ khế ước bán thân vào lư hương, rồi nói: “Đi về nhà đi.”
Đợi mãi một lúc lâu vẫn không thấy câu sau của Triệu Tuấn, hai tỳ nữ mới phát hiện lời của nàng đã nói xong. Hai tỳ nữ ngẩn ngơ rồi dập đầu hai cái với nàng, tuôn lệ lui xuống.
Nhìn theo bóng dáng các nàng, Phùng Uyển đứng lên đi đến trước mặt hai nàng, hạ giọng từ từ nói: “Ba tháng sau Nguyên Thành xảy ra tai họa, các ngươi sống ở thôn quê có thể không lo.”
Dứt lời, nàng quay người sang chỗ khác. Vừa quay người lại nàng suýt va phải một người, Phùng Uyển vội vã ổn định lại, nhìn vào ánh mắt Triệu Tuấn trợn to nhìn thẳng vào nàng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Khanh Vốn Phong Lưu
Lâm Gia Thành
Khanh Vốn Phong Lưu - Lâm Gia Thành
https://isach.info/story.php?story=khanh_von_phong_luu__lam_gia_thanh