Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hưởng Hết Sủng Nịch
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 19
T
a bế tiểu tử đang dần dần thoát khỏi “dạng khỉ” kia, chăm chú nhìn thẳng nó. Uhm, làn da chuyển thành mịn màng bóng loáng, cũng không còn đỏ rực như trước nữa, thậm chí trên đầu cũng có ba chỏm tóc. Quan trọng là… Khuôn mặt phấn hồng mũm mĩm đó, đôi mắt tròn xoe xoe giờ phút này cũng đang chăm chú nhìn ta, ta nhẹ nhàng thở ra, vừa sinh ra thật đúng là bị tiểu gia hỏa này làm cho sợ hãi, còn tưởng rằng nó đột biến gen ra cái loại người vượn nữa chứ… May mà, bây giờ xem ra đã bình thường.
Ta đặt nó lên giường, tiểu tử kia nghiêng nghiêng đổ đổ ngồi không được, giống như con lật đật lắc lư trái phải, bộ dáng đáng yêu làm ta nhìn thấy mà bật cười. Ta lau nước miếng đang chảy ra không ngừng trên miệng nó, “Nào, gọi mẹ đi!” một bên ta khiêu khích sờ cái cằm nhỏ mập mạp của nó. Nó bập bẹ vài tiếng, tay bắt được đầu ngón tay ta.
An Ninh đứng bên cạnh chịu không nổi nhìn ta “Phu nhân, tiểu thiếu gia còn nhỏ, chưa nói được.”
“Oh, như vậy ah.” Nhìn tiểu tử kia ngồi không nổi nữa, ngã bùm xuống giường. Cái miệng anh đào nhỏ nhắn mím chặt, mắt thấy kim đậu đậu(chỉ nước mắt của bé đó! Bé con này xinh quá ahh!!!) sắp chảy xuống. Ta lo lắng hét lớn “Đừng khóc!” Tiểu gia hỏa này mà khóc lên thì thật đúng là kinh thiên động địa, không khóc đến khi người ta ù tai nhức đầu là quyết không bỏ qua.
Lá gan của tiểu gia hỏa kia cũng thật là đủ lớn, không có chút để mắt nào đến mẹ của mình là ta đây, đôi mắt khép kín, oa oa oa oa liền bật khóc.
“Ách…” Ta vừa muốn bế nó lên thì một đôi bàn tay to lớn vụng về đã bế nó lên trước, ta ngẩng đầu, nhìn cha con hắn, trong lòng tràn đầy thỏa mãn không nói lên lời.
“Chàng nhìn con xem, chẳng có chút bộ dáng nam tử hán nào cả, cả ngày chỉ biết khóc, khóc đến nỗi khiến cho ta chóng cả mặt rồi.” Ta hướng phía Dạ Trạch Vũ bĩu môi, bất mãn oán giận.
Hắn đưa mắt nhìn ta một cái, cánh tay tiếp tục nhẹ nhàng lắc lư, kỳ tích xuất hiện, tiểu gia hỏa kia đột nhiên nín khóc, đôi mắt long lanh nhìn phụ thân nó, lòng ta tràn đầy vui mừng, cuối cùng cũng nín. Kết quả không đợi ta khích lệ Dạ Trạch Vũ được một câu, tiểu tử kia lại tiếp tục nổi lên một hồi bão táp kinh thiên động địa lớn hơn nữa. Nhìn bộ dáng Dạ Trạch Vũ xấu hổ đứng im tại chỗ, ta không nhịn được bật cười, vươn tay “Thôi để ta dỗ nó đi.”
Ta đón lấy tiểu tổ tông đang khóc vang trời kia, một bên thấp giọng an ủi, một bên coi thường nhìn Dạ Trạch Vũ “Nhờ chàng đừng có lấy cái bộ mặt như quan tài ấy đi dọa con, nó còn nhỏ, bị dọa thế thì chịu nổi không nổi đâu.”
An Ninh ở bên cạnh vừa nghe thấy, cười đến không ngừng nổi, lại bị Dạ Trạch Vũ lạnh lùng trừng mắt nhìn, mới run run lau đi khóe mắt ẩm ướt, nghẹn lời không lên tiếng nữa.
“An Ninh, ngươi đi xuống đi.” Ta thấy Dạ Trạch Vũ đứng ở một bên, cũng không vội vàng muốn đi, ta nghĩ có lẽ hắn có một số việc muốn nói với ta.
Sau khi An Ninh lui ra, hắn chậm rãi đi tới, ngồi ở bên giường, đem ta cùng đứa nhỏ ôm vào trong lòng, ta dựa vào trong ngực hắn “Chuyện gì?”
“Mẫu thân muốn gặp con.”
Có lẽ là khóc mệt mỏi, tiểu tử kia chỉ lát sau đã ngậm miệng không lên tiếng nữa, khép mắt lại đang ngủ.
Ta do dự nói “Con còn nhỏ như vậy, nếu đi ra ngoài bị trúng gió thì sao?”
Dạ Trạch Vũ đặt tay lên lưng ta, nhẹ nhàng vỗ về “Chuyện đó để mấy ngày nữa vậy.”
Ta lên tiếng, đầu dựa vào vào ngực hắn, “Dạ, nghĩ đặt tên cho con sao?”
“Nàng nghĩ như thế nào?”
Ta nghĩ nghĩ, nói “Ta thấy đầu nó có mấy chỏm tóc, hay gọi là Tam Mao?”
Ta cảm giác được Dạ Trạch Vũ hơi hơi cứng người, cười nói “Không hay? Dạ gì nhỉ? Dạ Oanh? Dạ Phong? Dạ Vãn? Dạ Lí? Dạ Tiêu?”
“Đủ, ta sẽ quyết định.”
“Vẫn không hay sao?” Ta trầm ngâm một lát, không nhịn được cười lên tiếng, “Cả một câu lạc bộ Dạ? Thật sự không được sao, hay gọi là Dạ Hồ đi.”
Một nắm tay nhẹ nhàng cốc vào đầu ta “Hồ nháo.”
Ta ha ha cười cười, “Ta nhìn thấy gần đây chàng có chút buồn phiền, ho nên muốn cùng chàng đùa một chút thôi mà.”
Ta gọi An Ninh tiến vào, đem tiểu tử kia ra ngoài. Ta xoay người nhìn thẳng hắn, nhẹ nhàng vỗ về hai má hắn, “Gần đây có chuyện gì phiền toái sao? Tại sao chàng lại gầy đi không ít thế?”
“Mặc Duy…”
Ta vội vàng hỏi “Mặc Duy hắn làm sao vậy?”
“Hắn đang chuẩn bị cho kì thi sắp tới.”
Ta thở mạnh, làm ta giật cả mình “Đó không phải chuyện tốt sao, hắn cũng có thể làm chuyện mình muốn, so với không có việc gì làm thì chẳng phải tốt hơn sao.”
Dạ Trạch Vũ không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn ta.
Ta ngừng nói, bốn mắt nhìn nhau, một lúc sau ta mới không thể tin được nắm chặt tay hắn “Chẳng lẽ hắn… Hắn là muốn đi điều tra năm đó chuyện kia…”
Dạ Trạch Vũ gật gật đầu, ánh mắt cũng không có giây phút nào dời khỏi khuôn mặt ta. Ta cau mày than thở “Nếu hắn thật sự làm quan, vào triều đình, khẳng định có thể tra ra chàng làm, đúng hay không?”
Hắn lo lắng nhìn ta, vẫn là gật đầu.
“Ta đi khuyên hắn, để hắn không cần thi nữa, ta sẽ đi khuyên hắn.” Nói xong ta đã nhảy xuống giường đi, nếu hắn không tham gia cuộc thi này, vậy tất cả mọi chuyện sẽ tiếp tục được phủ một lớp bụi. Đúng, ta muốn ngăn cản hắn.
Dạ Trạch Vũ yên lặng giơ tay ra ngăn ta lại, “Giao cho ta, nàng đừng lo lắng.”
Ta suy sụp cúi thấp mặt, suy nghĩ một lát, ảm đạm cười khổ, “Chàng đã có dự định?” Tuy rằng thời gian ta quen biết Mặc Duy không phải thật lâu, nhưng có lẽ là quan hệ huyết thống, cho dù đôi khi ta đối với hắn cũng dở khóc dở cười, nhưng ở trong lòng ta, hắn dường như đã giống ca ca thật sự của ta, ta không muốn hắn và Dạ có xung đột gì, dù sao cuối cùng là ai bị thương ta đều không vui vẻ.
Dạ Trạch Vũ vuốt cằm, khẽ nhếch bạc môi, lạnh nhạt nói “Nghỉ ngơi thật tốt là được.”
Ta thở dài, vô lực khẽ động khóe miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng cũng không nói nên lời. Bốn mắt nhìn nhau, tình cảm trong lòng lặng lẽ, bình yên giao nhau.
Cứ như vậy, ta lẳng lặng ở bên hắn cả đêm…
Hôm sau, ta ngồi trên ghế dưới bóng mát của một cái cây lớn, bế tiểu tử kia khoan thai hưởng thụ không khí của riêng ngày hè này,Mặc Duy cười khanh khách tiến đến, “Thân mình đã tốt hơn chưa?”
Ta hướng hắn mỉm cười, “Đã sớm khỏe rồi, bây giờ để cho ta đi đánh lão hổ cũng không có vấn đề gì.”
Ta nâng tiểu tử kia dậy, làm nó đứng trên đùi mình, “Đại ca, huynh cảm thấy nó có vẻ giống ta hay giống Dạ?”
Hắn cười khẽ sải bước tới ngồi bên cạnh ta, thật cẩn thận đánh giá, “Mặt mày nó có vẻ giống muội phu, về phần khuôn mặt nhỏ nhắn sao, rất giống muội trước đây.”
Ta thở dài, ôm nó ở trước ngực “Nói cách khác khi nó trưởng thành sẽ rất phiền phức rồi, huynh nói hiện tại ta có cần vẽ lên mặt nó một đao, để ngừa hậu hoạn không?” Cha nó đã có ánh mắt mê hoặc nữ nhân như vậy, lại kế thừa thêm khuôn mặt như trẻ con này của ta, sau này so với cha nó thì còn gây nhiều tai họa hơn. Khi đó sẽ phải làm sao đây!
Mặc Duy cười không có đáp lời, chỉ đùa với đứa nhỏ một chút. Đột nhiên, tiểu tử kia hé miệng, đem ngón tay khiêu khích của Mặc Duy ngậm vào miệng, đôi mắt to như bánh trôi không rảnh nhìn Mặc Duy, nước miếng tí tách theo tay hắn chảy ra không ngừng. Mặc Duy giật mình, ta lại trợn mắt há hốc mồm nhìn nó đem ngón tay Mặc Duy như núm vú cao su mút trong miệng.
Ba một chút vỗ nhẹ vào đầu hắn, ta đem ngón tay Mặc Duy rút ra từ miệng nó “Tiểu yêu tinh, mới nhỏ thế này mà đã có động tác ái muội như vậy! Thật sự là cái tai họa giống cha ngươi.”
Mặc Duy xấu hổ cười cười, không nói gì nhìn tiểu tử kia, hiển nhiên cũng là thập phần đồng ý.
“Ta là tai họa?”
Ta vừa nghe, vội vàng cười mỉa ngoái đầu nhìn lại “Nào có nào có, là ta nói tên tiểu sắc quỷ này, làm sao lại nói lão gia chàng được chứ.”
Dạ Trạch Vũ hừ lạnh một tiếng, hướng phía Mặc Duy gật gật đầu, cũng ngồi xuống một bên.
Tiểu quỷ bập bẹ bập bẹ ở trong lòng ta vặn vẹo không ngừng, ta ôm lấy nó, nhìn thẳng con ngươi nhỏ nhắn mà tối đen của nó “Sao thế? Lại muốn ăn ngón tay sao?” Nói xong ta như có như không liếc Dạ Trạch Vũ, hiển nhiên hắn nghe cũng hiểu, trong mắt xẹt qua ý cười, ánh mắt ái muội nhìn ta.
Ta ho nhẹ một tiếng, bĩu môi, giáo huấn tiểu quỷ “Ta nói cho ngươi, ngươi không được giống cha ngươi, nơi nơi hái hoa ngắt cỏ, phải biết rằng hoa dại ven đường thì không cần hái, nếu không ah, ngươi sẽ phải nếm mùi đau khổ đó.” Không phải nói giáo dục trẻ khi còn nhỏ là rất quan trọng hay sao?
“Hái hoa ngắt cỏ?” Dạ Trạch Vũ nhướn mày, thản nhiên nhìn ta.
“Mấy ngày hôm trước, không biết là ai ở bên ngoài náo loạn không ngừng đó.” Khi ta mới sinh tiểu tử này, tiểu thư Văn Nguyệt Lăng kia không có chút ngượng ngùng nào cũng đến cửa, la hét muốn vào, nói là cái gì mà thăm ta, thăm ta sao, là bị nam nhân câu dẫn mà đến thì có.
“…”
Mặc Duy cúi đầu không nói, hai vai run run có thể thấy được hắn đang nghẹn cười có bao nhiêu thống khổ.
“Ta nghĩ ta khi nào thì được hoan nghênh như vậy chứ, sinh ra cái tiểu tử này lại có nhiều người đến thăm như thế, tìm hiểu một chút mới biết được, đó đều là hoa dại cầu hôn không thành nên mới muốn thừa dịp ta không thể hầu hạ người nào đó, muốn trở thành tri kỷ thay người nào đó thỏa mãn nhu cầu của ai đó đang cần.” Ta tức giận nói.
“…”
Mặc Duy run run càng thêm lợi hại hơn, vừa thấy còn tưởng rằng hắn sắp lên cơn điên rồi.
Ta không thèm nhìn hắn, chỉ lo lau nước mắt nước mũi cho nắm cơm nhỏ trong lòng, không thể tưởng được lại bị nó tập kích, tiểu tử kia rướn người lên, lưu lại một bãi nước miếng trên mặt ta.
Ta vừa muốn lau miệng cho nó, tiểu tử kia lập tức được nhấc bổng lên, bị Dạ Trạch Vũ lấy “mất” đặt vào lòng Mặc Duy.”Giao cho ngươi.”
“Hả?” Mặc Duy nhất thời khó hiểu nhìn Dạ Trạch Vũ. Nhưng đã thấy hắn quay người lại, đột nhiên bế ta lên, sải bước đi về phía phòng ngủ. Mặc Duy hiểu được phải cẩn thận bế tiểu tử kia, nhẹ nhàng nói thầm cái gì đó.
Ta đang muốn kháng nghị, nhưng lại nhìn đến ánh mắt đang biến lạnh của Dạ Trạch Vũ, không nhịn được che môi cười trộm. Ôm hắn cổ, ta ghé sát vào tai hắn “Lão gia ngài cơn tức quá lớn, để cho thiếp thân thay ngài giảm nhiệt đi.” Ta nhẹ nhàng ở trước ngực hắn bắt đầu họa vài vòng, ánh mắt nhìn hắn nói.
Đáy mắt hắn giống như đang bị bao phủ bởi một tầng sương mù đầy ái muội, tiếp tục không nói lời nào hai tay càng ôm ta chặt hơn, đi về phía thiên đường của chúng ta..
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hưởng Hết Sủng Nịch
Đóa Diên
Hưởng Hết Sủng Nịch - Đóa Diên
https://isach.info/story.php?story=huong_het_sung_nich__doa_dien